- Như vậy có thể nói cho tôi biết rốt cục là vì chuyện gì sao?
Minh Diệu nhìn Snake nói:
- Có lẽ chúng tôi có thể giúp anh một phen!
- Các người muốn đi vào phòng thí nghiệm vì mục đích gì?
Snake nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi.
- Là vì muốn trộm văn kiện cơ mật? Hay là chỉ muốn phá hủy nơi này?
- Cũng không khác biệt gì đâu.
Minh Diệu nghĩ nghĩ, hồi đáp:
- Nếu như có thể, bản thân tôi chỉ muốn đem cả phòng thí nghiệm nơi này
nổ bay hủy rụng. Dùng cơ thể sống của nhân loại làm cơ cấu thực nghiệm,
thứ này đích xác làm cho tôi vô cùng phản cảm!
- Ha ha ha ha, nói như vậy hai người là phần tử khủng bố đi?
Nghe được câu nói của Minh Diệu, Snake lớn tiếng nở nụ cười.
- Xem như thế đi.
Minh Diệu trầm ngâm trong chốc lát, thống khoái tiếp nhận danh xưng này.
- Anh nói không sai, mục đích của tôi chính là những nhà khoa học bên trong phòng thí nghiệm này.
Snake ngừng cười nói:
- Nhưng mục tiêu của tôi cũng không phải là những thực nghiệm viên có
cũng như không kia, mà là đầu lĩnh của bọn hắn, là kẻ đem chúng tôi chế
tạo ra tới, được gọi là nhà khoa học điên cuồng nhất Châu Âu. Người phụ
trách thí nghiệm gien cải tạo Francis.
- Là tên Francis kia đem các anh thí nghiệm gien cải tạo sao?
Minh Diệu nghĩ nghĩ, cũng thật không ngờ nghe được lời nói này của Snake.
- Sinh vật được chế tạo ra tới, anh muốn dùng từ này đi?
Snake mang theo vẻ tự giễu trên mặt cười cười nói:
- Không có vấn đề gì, tôi đối với loại chuyện này đã sớm thành thói quen. Anh biết không, trước khi đi ra được phòng thí nghiệm, tên của tôi là
số 28!
- Mẫu thí nghiệm số 28 sao?
Minh Diệu cau mày:
- Đích thật là một đám ghê tởm điên cuồng không xem con người là đồng loại của chính mình!
- Đúng vậy, đối với bọn hắn mà nói chúng tôi bất quá chỉ là một nhóm vật
thí nghiệm, một nhóm vật phẩm bị chế tạo ra tới mà thôi, một đám động
vật ngay cả tên cũng chỉ được dùng con số để thay thế xưng hô mà thôi!
Ngữ khí của Snake thật bình tĩnh nói tiếp:
- Khi tôi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cũng chính là được gọi bằng từ
thất bại phẩm, giống như rác rưởi bị người ném đi ra. Nhờ vậy mà tôi mới chính thức có được tên gọi cho mình, người đặt tên cho tôi là đội
trưởng nhóm lính đánh thuê tên Hunt.
- Đội trưởng lúc đó sao…
Minh Diệu trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Nói như vậy hiện tại người đó đã…
- Đúng vậy, hắn đã chết. Chết trước mặt của tôi.
Snake gật đầu:
- Là do tôi tự tay mình giết chết hắn, sau đó tôi lên làm đội trưởng đội lính đánh thuê!
Minh Diệu không nói gì, hắn đang chờ đợi nghe Snake nói tiếp. Một đám người
cải tạo gien bị cho rằng là thất bại phẩm, lại bị xem như rác rưởi ném
ra ngoài, tổ hợp lại cùng nhau, thành lập ra một dong binh đoàn. Một đám người mà tên của họ chỉ được dùng những con số xưng hô, rất rõ ràng,
trong lòng của họ rất rõ ràng bọn họ đã không còn được xem là nhân loại
chân chính. Một đám người như vậy tập hợp chung một chỗ, đồng bệnh tương lân nên bọn họ sẽ dị thường đoàn kết. Minh Diệu không tin lý do mà
Snake giết chết Hunt chỉ vì chuyện tranh đoạt vị trí đội trưởng đơn giản như vậy.
- Tôi giết chết hắn, dùng đôi tay của tôi.
Snake nắm chặt bàn tay:
- Tôi thật sự là vì không có cách nào trơ mắt nhìn hắn phải trải qua loại thống khổ kia. Hắn cầu xin tôi, xin tôi sớm giúp chấm dứt sinh mạng của hắn. Tôi thật sự không còn cách nào nên đành phải dùng dao găm cắt đứt
cổ họng của hắn. Anh biết không, hắn nói với tôi một câu cuối cùng, ngay khi tôi dùng dao găm cắt vào yết hầu của hắn, hắn lại nói với tôi “cảm
ơn”!
Trầm mặc.
Mị cảm giác có chút không thoải mái. Nhìn
người tự tay giết chết mình mà lại nói ra hai chữ cảm ơn, như vậy người
kia rốt cục phải thừa nhận nỗi thống khổ lớn thế nào khi còn sống?
- Hunt là đội trưởng đội lính đánh thuê, cũng là người có tuổi lớn nhất
trong đội. Sau khi giết chết hắn, tôi là người lớn tuổi nhất trong đội
nên tiếp nhận chức vụ đội trưởng.
Snake tiếp tục nói:
-
Những người chưa từng trải qua chuyện kia nên chắc chắn sẽ không cảm
nhận được sự khủng bố bên trong của nó. Chứng kiến người quen thuộc ở
ngay trước mặt mình trước một giây thân thể còn đang thật khỏe mạnh bỗng dưng trong nháy mắt khô quắt xuống, biến thành một thây khô, cả người
biến thành bộ xương khô chỉ còn lớp da bao bọc bên ngoài, nhưng vẫn còn
có thể hít thở. Máu từ lỗ chân lông chảy ra, xương cốt bởi vì khuyết
thiếu chất vôi mà trở nên thật yếu ớt. Chỉ thoáng hoạt động lập tức gãy
xương. Mà kinh khủng nhất là trong lòng tôi hiểu thật rõ ràng, tôi cũng
sẽ có một ngày như thế, hơn nữa ngày tháng đó cách tôi càng ngày càng
gần!
- Cho nên anh muốn trả thù?
Minh Diệu mở miệng nói:
- Trả thù những tên khoa học gia chế tạo ra các anh?
- Đúng vậy, tôi chính là muốn trả thù!
Snake nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tôi muốn giết chết tên hỗn đản kia, đương nhiên là sau khi cho hắn nhận đủ hết mọi tra tấn!
- Đây là cơ hội tốt nhất. Khi đám người của ủy viên hội tìm dến tôi thì
tôi biết đây là cơ hội duy nhất có thể đi trở lại hòn đảo này, cũng là
cơ hội duy nhất có thể tiến tới gần tên điên kia. Tôi nhận được tin tức
người kia trong hôm nay sẽ từ trong phòng thí nghiệm đi ra ngoài một
lần, rời khỏi hòn đảo đi tham gia một hội nghị.
Snake tiếp tục nói:
- Vì ngày này tôi đã chờ rất lâu, đáng tiếc thật không ngờ lại bị anh phá hủy!
- Sợi dây thép kỳ quái anh lấy được từ chỗ nào vậy?
Minh Diệu mở miệng hỏi. Đối với sợi dây thép có linh lực quen thuộc đi kèm Minh Diệu thật sự rất tò mò.
- Tôi mua được ở ngoài chợ đen!
Snake nói:
- Nghe nói là do một người Trung Quốc chế tạo ra tới, là một loại đồ vật có cảm ứng đặc thù đối với linh năng giả!
- Nói như vậy anh dùng sợi dây thép kia làm kíp nổ để kích thích địa lôi, như vậy tên điên khoa học gia kia là một linh năng giả sao?
Minh Diệu lại hỏi.
- Không, hắn không phải!
Snake lắc đầu nói:
- Nhưng mấy tên bảo tiêu bên cạnh hắn lại là Khu Ma Sư nổi danh Châu Âu,
tôi mai phục vật này là vì muốn đối phó hộ vệ của hắn. Về phần tên hỗn
đản kia, tôi muốn tự tay siết cổ họng của hắn!
- Cho nên anh cài
đặt cạm bẫy, sau đó trốn trên tàng cây chờ đợi tên điên kia cùng bảo
tiêu của hắn xuất hiện. Kết quả thật không ngờ thấy hai vị khách không
mời như chúng tôi đột ngột xuất hiện tại nơi này, còn phá hủy cạm bẫy mà anh bố trí!
Minh Diệu gật đầu nói tiếp:
- Anh sợ bị hai
chúng tôi làm đảo loạn kế hoạch trả thù của anh. Cho nên anh muốn tranh
thủ trước khi tên điên kia đi ra khỏi phòng thí nghiệm thì xử lý chúng
tôi, sau đó lại bố trí cạm bẫy thêm một lần nữa, tôi đoán không lầm đi?
- Cũng không sai biệt lắm!
Snake gật đầu cười tự giễu:
- Chỉ là không nghĩ đến tôi lại bị anh đánh đến không thể nhúc nhích!
- Tôi còn một nghi vấn, anh bố trí cạm bẫy tại nơi đây, cho dù thật sự nổ chết được mấy bảo tiêu của tên điên khoa học gia kia, nhưng lại làm tên điên kia hoảng sợ chạy vào trong phòng thí nghiệm ẩn núp không trở ra
thì anh phải làm sao bây giờ?
Mị nhịn không được mở miệng hỏi:
- Hình như anh không vào được bên trong phòng thí nghiệm kia đi?
Chương 300(b): Lý do
- Hắn không thể trở vào!
Snake lắc đầu cười nói:
- Phòng thí nghiệm này là phương tiện cơ mật của ủy viên hội tối cao Châu Âu, an toàn của phòng thí nghiệm so với bất cứ thứ gì càng thêm trọng
yếu. Chỉ cần địa lôi nổ tung, như vậy hệ thống bảo an của phòng thí
nghiệm sẽ tự động đóng lại cửa vào. Mà tôi chỉ cần nhanh chóng giải
quyết tên điên kia trước khi quân cứu viện chạy đến, sau đó giết hắn.
Nơi này không có bất kỳ hệ thống theo dõi nào, cho nên tôi chỉ cần làm
việc sạch sẽ một chút thậm chí sẽ không có ai phát hiện được là do tôi
làm. Lúc sau chỉ cần tạo ra một lý do, tôi hoàn toàn có thể đem hết thảy trách nhiệm đổ lên người nào đó không hề tồn tại!
- Thời gian của anh đã không còn bao lâu nữa đi?
Minh Diệu mở miệng hỏi:
- Cho nên anh mới vội vàng muốn giết chết tên điên kia.
- Đúng vậy!
Snake gật đầu:
- Thời gian của tôi không còn bao nhiêu, qua không bao lâu nữa tôi sẽ
biến thành thây khô, cơ thể héo rút, chết đi trong thống khổ!
- Kế hoạch của anh vốn không tệ, chỉ tiếc bị chúng tôi làm rối loạn!
Minh Diệu vỗ vỗ vai hắn:
- Bất quá anh có từng nghĩ tới hay không, nếu như anh không thể giết chết toàn bộ những người bên trong, chỉ cần có một tên chạy thoát ra ngoài,
anh cùng đồng bạn của anh sẽ có kết cục như thế nào?
- Không sao
cả, tôi chỉ muốn đạt được mục đích, chính là không còn người bị cải tạo
gien như chúng tôi tồn tại trên thế giới này.
Snake lắc đầu nói:
- Là thất bại phẩm bị người chế tạo ra, thống khổ chết đi khi chưa đầy
bốn mươi tuổi, tôi không muốn có bất kỳ đồng bạn nào phải chịu đựng sự
giày vò như thế nữa.
- Anh có biết không, những tên điên kia vẫn đang không ngừng cải tạo người, nhưng xác suất thành công rất thấp.
Snake tiếp tục nói:
- Trong mười người tối đa chỉ có một người sống sót. Mà người sống sót
cũng chỉ luân lạc trở thành loại kết cục giống như tôi, bị xem là thất
bại phẩm rác rưởi đá ra ngoài, đưa vào bên trong dong binh đoàn của
chúng tôi.
- Không bằng anh giúp chúng tôi một phen, có lẽ tôi có thể làm cho nguyện vọng của anh được thực hiện.
Minh Diệu cười nói:
- Tuy rằng bộ dạng của tôi cũng không giống ông già Noel!
- Nếu anh có thể giúp tôi giết chết tên kia, bản thân tôi thật nguyện ý giúp anh một lần!
Snake nói:
- Nhưng không thể tự mình chứng kiến tên điên kia thống khổ chết trước mặt mình, thật là một chuyện vô cùng tiếc nuối!
- Ha ha, cũng không cần đòi hỏi quá cao!
Minh Diệu cười nói:
- Có thể nói cho tôi biết cơ quan mở cửa phòng thí nghiệm nằm ở đâu không?
- Ở sau thân cây kia, anh dùng tay nhấn vào, sẽ phát hiện một máy điều khiển!
Snake chỉ vào một thân cây thật bình thường nằm gần đó:
- Chẳng qua nếu không có tấm thẻ cùng chìa khóa, thì không cách nào đi
qua, tôi chỉ là lính đánh thuê, cũng không có loại đồ vật nọ!
- Ha ha, không sao cả, làm phần tử khủng bố chuyên nghiệp, chúng tôi cũng phải chuẩn bị đầy đủ đồ vật để hành sự chứ!
Minh Diệu từ trong túi lấy ra tấm thẻ cùng chìa khóa trộm tới, đi tới trước mặt Snake:
- Máy soát thẻ nằm ở vị trí nào?
- Anh đem tấm thẻ lướt qua vị trí trung tâm của thân cây kia, máy cảm ứng có thể cảm ứng được nó!
Snake đáp.
Minh Diệu đem tấm thẻ quơ quơ hướng thân cây kia, bên trong thân cây phát ra thanh âm tiếng điện tử kêu khẽ “đinh”, khối đất trống trải đột nhiên
tách ra từ trung ương, chia thành hai nửa, lộ ra một thông đạo hình
tròn.
Thanh âm thang máy chậm rãi từ trong thông đạo thăng lên, dừng trên mặt đất.
- Cắm chìa khóa vào trong lỗ khóa của thang máy, thang máy sẽ đưa hai người đi xuống!
Snake nói với Minh Diệu:
- Nhưng sau khi anh đi xuống dưới nhất định phải chú ý, nghe nói hệ thống bảo an của phòng thí nghiệm phi thường chặt chẽ, còn có thật nhiều linh năng giả giống như anh ở bên trong tuần tra!
- Chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi!
Minh Diệu nhìn Mị vẫy vẫy tay, Mị liền chạy nhanh tới thang máy.
- Còn có một việc muốn hỏi anh.
Minh Diệu cắm chìa khóa vào thang máy, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mở miệng hỏi:
- Tên đầu lĩnh tên Francis kia, cấp bậc của hắn hẳn là rất cao đi?
- A, đúng vậy!
Snake gật đầu cười:
- Là người phụ trách phòng thực nghiệm, cấp bậc năm, có thể tùy ý ra vào
trong phòng thí nghiệm, không có bất kỳ điều gì hạn chế!
- Tốt lắm!
Minh Diệu gật đầu cười:
- Anh lại cho tôi thêm một lý do nhất định phải tìm cho được hắn!
Minh Diệu nhẹ nhàng xoay chìa khóa, ổ khóa thang máy chợt sáng lên, Minh
Diệu nhấn nút màu xanh biếc, thang máy chậm rãi di động hạ xuống bên
dưới lòng đất.
- Tuy rằng không thể tự tay xử lý tên hỗn đản kia, nhưng có người giúp đỡ động thủ cũng không tệ!
Snake có chút suy yếu vịn vào thân cây bên cạnh chật vật đứng lên.
Một kích của Minh Diệu đích thật tạo thương tổn tương đối lớn cho hắn, tuy
rằng đã nghỉ ngơi thời gian dài như vậy nhưng hắn vẫn cảm giác trong
bụng như bị sôi trào lên. Xác định xương sườn của mình ít nhất phải gãy
hơn ba cái, phổi cũng bị thương.
- Bỏ đi, như vậy cũng tốt, ít
nhất mục đích của mình cũng đã đạt được, mà những chàng trai mới đến
cũng sẽ không đến nỗi bị mình liên lụy mà có thể sống lâu thêm được mười mấy năm!
- Cho dù biết trước khi chết phải gặp sự thống khổ
không thể chịu đựng kia, nhưng mình vẫn không nguyện ý tự chấm dứt tính
mạng để đổi lấy cái chết được thoải mái. Dù sao có thể tiếp tục sống mới là chuyện mà nhân loại vẫn luôn khát vọng nhất.
Snake nhặt lên một nhánh cây rơi trên mặt đất, xem như gậy chống khập khiễng đi về nơi đóng quân của lính đánh thuê.
- Mình cũng nên hưởng thụ một chút ba tháng cuối cùng này mới phải!
…
Thang máy chậm rãi hạ xuống, Minh Diệu cảm giác có một cỗ áp lực đè nén trong lồng ngực khiến cho hắn không thở được. Linh lực trong thân thể cũng bị loại áp lực kỳ quái kia khiến linh lực lưu động trở nên dinh dính,
không được tùy tâm sở dục như lúc bình thường. Giống như linh lực trong
cơ thể bị ràng buộc, cho dù muốn vận chuyển một chút cũng cảm thấy khó
khăn.
Minh Diệu quay đầu nhìn Mị đang đứng bên cạnh.
Sắc
mặt Mị đỏ lên, gắt gao cắn chặt môi, hình như đang cố chịu đựng thống
khổ, nhưng nàng vẫn cậy mạnh mà không rên thành tiếng mà thôi.
Đây chính là cỗ lực lượng quấy nhiễu ảnh hưởng yêu lực mà Mị từng đề cập
tới. Tuy rằng linh lực trong cơ thể nhân loại cùng yêu lực trong cơ thể
yêu quái có chút khác nhau, nhưng trên cơ bản vẫn được xem là năng
lượng. Chẳng qua nhìn phản ứng yêu lực trong cơ thể của Mị bị ảnh hưởng
càng lớn hơn Minh Diệu một ít.
- Cô cảm thấy thế nào?
Minh Diệu lo lắng hỏi:
- Loại quấy nhiễu này tựa hồ càng đi xuống sâu càng thêm nghiêm trọng,
hơn nữa đối với việc quấy nhiễu yêu lực càng thêm cường liệt hơn một
chút. Nếu như cô không chịu đựng nổi, không bằng cô đi lên trước đi!
- Không cần!
Mị quật cường lắc đầu:
- Chút thống khổ nhỏ ấy đối với tôi không thấm vào đâu, tôi từng trải qua tra tấn càng không cách nào chịu đựng nhiều hơn như thế này không ít!