- Chú đóng cửa lại!
Tần Khai vẫy vẫy tay với Tần Lệ:
- Ngồi xuống đi!
Tuy rằng không biết Tần Khai định làm gì, nhưng Tần Lệ biết đại ca cũng
không phải đùa giỡn. Mặc dù hắn cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn
nghe theo lời Tần Khai đóng lại cửa phòng sách, ngồi xuống ghế đối diện.
- Tôi dặn dò chú một việc!
Tần Khai tiện tay bày ra một kết giới cách âm, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Kế tiếp những lời tôi nói chú nhất định phải nhớ cho thật kỹ!
…
- Còn chưa có tin tức của Địa Tướng sao?
Ngồi trong góc phòng âm u, thanh âm của ông chủ tuy rằng vẫn không chút dao
động, nhưng toàn bộ những người trong tổ chức đều biết rõ, hiện tại ông
chủ vô cùng tức giận.
- Thật xin lỗi…
Trên trán thủ hạ tuôn đầy mồ hôi lạnh:
- Chúng tôi đã tìm khắp những địa phương Địa Tướng đại nhân thường đi, nhưng không tìm ra được chút manh mối nào…
- Điều ta cần không phải lời xin lỗi của ngươi, mà là một kết quả làm ta vừa lòng!
Ông chủ phất phất tay:
- Lăn đi ra, tiếp tục tìm!
- Dạ, tôi hiểu được, tôi nhất định sẽ hết sức!
Như được đại xá, thủ hạ vội vàng đứng bật lên hốt ha hốt hoảng lui ra khỏi phòng.
- A Nhã, Địa Tướng rốt cục đang làm cái quỷ gì?
Ông chủ mở miệng hỏi:
- Ngươi luôn luôn đi rất gần với hắn, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?
- Thật xin lỗi…
Thanh âm một nữ nhân yếu ớt nói. Nơi góc phòng, một nữ nhân lộ ra nửa mặt sau bức màn, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi cùng bất an:
- Ô ô…tôi thật sự không biết, hôm Địa Tướng đại nhân nói muốn đi ra ngoài một chút, cũng không có nói muốn đi đâu, tiếp theo đã không rõ hành
tung…
- A Nhã, từ lần đầu tiên gặp ngươi cho tới bây giờ, cũng đã hơn mười năm rồi phải không?
Ông chủ giương mắt nhìn nữ quỷ sợ hãi rụt rè, mở miệng nói:
- Ngươi luôn nói bản thân mình không nhớ rõ chuyện khi còn sống, nhưng
ngươi lại biết rất nhiều chuyện mà ngay cả ta cũng không hề biết được.
Chuyện về Quỷ Yêu, về La Sát, còn có Hắc Chi Đoạn Chương bí ẩn. Ta thật
sự rất muốn biết khi ngươi còn sống rốt cục lại là ai đây?
- Tôi không biết!
Nữ quỷ yếu ớt nói:
- Tôi thật sự chuyện gì cũng nghĩ không ra, đôi khi sẽ nhớ được từng ký
tức vụn vặt mà thôi, nhưng khi tôi muốn cố gắng bắt lấy lại không nghĩ
ra được chuyện gì…
- Từ sau khi Địa Tướng gia nhập vào trong tổ chức, ngươi luôn đi chung với hắn, thường xuyên cùng sống chung một chỗ.
Ánh mắt ông chủ sắc bén như đao, đảo qua thân thể nữ quỷ:
- Chuyện lần này ngươi thật sự cái gì cũng không biết?
- Ô ô…tôi thề tôi thật sự không biết chuyện gì cả!
Nữ quỷ bị ánh mắt của ông chủ đảo qua, rùng mình, núp ra sau bức màn:
- Chuyện gì hắn cũng không chịu nói với tôi, hắn và tôi sống chung một
chỗ, nhưng hắn chỉ ưa thích khi dễ tôi thôi, hắn luôn dùng một ít phương pháp kỳ quái đến tra tấn tôi…
- Vậy sao?
Ông chủ hừ lạnh một tiếng:
- Như vậy lần này cả nước bùng nổ sự kiện lây nhiễm đại quy mô, ngươi cũng không biết gì hay sao?
- Tôi thật sự chuyện gì cũng không biết!
Thanh âm nữ quỷ cơ hồ như khóc lên:
- Tôi xin thề hắn không hề đề cập gì tới chuyện này, hơn nữa tôi cũng không biết chuyện này có phải do hắn làm hay không…
- Cút ra đi, đừng làm dơ bức màn của ta!
Ông chủ chán ghét phất phất tay.
- Ô…dạ…
Nữ quỷ nghe nói như thế, vội vàng theo cửa sổ rời đi.
Ngồi bên trong căn phòng của mình, cả người ông chủ đều sa vào trong bóng
tối. Địa Tướng đã mất tích. Mà cả nước đều xuất hiện sự kiện La Sát Quỷ
lây nhiễm. Nếu như nói chuyện này không liên quan gì tới Địa Tướng, đánh chết hắn cũng không tin. Nhưng hắn thật sự không thể tưởng được lại có
nhiều người bị lây nhiễm thành La Sát Quỷ như vậy, rốt cục là vì mục
đích gì?
Lúc ấy lần đầu tiên nhìn thấy Địa Tướng tại trấn nhỏ, hắn chỉ bất quá là một người thường hận đời.
…
- Có a!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Chị tìm anh ấy có việc gì không?
- A, hiện tại chị đang ở cục cảnh sát, một lát nữa đến nhà em. Có chút việc muốn hỏi thăm anh ấy một chút.
Từ Mẫn nói xong liền cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau Từ Mẫn vẫn mặc nguyên bộ đồ cảnh sát đi tới nhà của Minh
Diệu. Tinh thần nàng có chút uể oải, xem ra đã bận rộn làm việc suốt đêm trong cục cảnh sát.
- Lần này chuyện xảy ra trong trường học của Tiểu Manh có chút kỳ quái, tôi đã hỏi qua Cung pháp y, những miệng vết
thương trên các thi thể đều bị động vật nào đó cắn xé lưu lại.
Từ Mẫn ngồi xuống, đem một chồng ảnh chụp các thi thể đẩy lên trước mặt Minh Diệu.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi cũng không hiểu rõ ràng, khi tôi tới đó thì đã hoàn toàn hỗn loạn!
Minh Diệu suy nghĩ nói:
- Người của hiệp hội cho cô mang ảnh ra ngoài sao?
- Tôi cảm thấy được có lẽ sẽ có trợ giúp cho anh, vì vậy trộm mang đi ra.
Từ Mẫn nói:
- Nhưng những người áo đen của hiệp hội tựa hồ cũng chẳng quan tâm, chỉ
hốt ha hốt hoảng mang thi thể rời đi, không chú ý tới những ảnh chụp
này!
- Tuy rằng tôi cũng không biết rốt cục là chuyện gì xảy ra, nhưng tôi lại có một loại dự cảm…
Minh Diệu suy nghĩ nói:
- Thiên hạ sắp rối loạn…
- Có một việc tôi thật để ý!
Từ Mẫn nói:
- Trường học của Tiểu Manh phong hiệu dùng danh nghĩa ngăn chặn siêu vi
trùng cảm cúm, hiện tại khắp nơi trong cả nước đều có loại bệnh cảm
nhiễm siêu vi trùng này, chẳng lẽ…
- Rất có thể chính là như vậy.
Minh Diệu gật đầu nói:
- Đây là chân tướng của siêu vi trùng cảm cúm!
- Tại sao lại như vậy chứ?
Từ Mẫn nghe được tin tức này lắp bắp kinh hãi:
- Những người trong hiệp hội đều là những kẻ ăn không ngồi rồi sao? Cứ mặc kệ cho loại chuyện này phát sinh?
- Chuyện lần này bên hiệp hội phản ứng thật không chút bình thường!
Minh Diệu suy tư đáp:
- Bình thường mà nói, không thể xuất hiện tình huống khuếch tán bùng nổ
trong phạm vi đại quy mô cả nước. Phản ứng lần này của hiệp hội thật quá mức chậm chạp, chậm chạp tới mức có chút không bình thường.
…
Trần Lam ngồi trong phòng làm việc, trong tay đùa bỡn cây bút máy. Mặc dù
không đúng lúc cử tổ thanh tẩy đến thanh lý trường học của Diệp Tiểu
Manh là vì có lòng riêng của hắn bên trong, nhưng hiện tại khu bộc phát
lây nhiễm có thật nhiều, nhân công trong hiệp hội cũng đích xác là có
hạn, người khác cũng không thể soi mói lỗi lầm trên người hắn. Dù sao
linh năng giả cũng không đi đầy ngoài đường lớn, một phân bộ cộng thêm
cả nhân viên hậu cần có hơn trăm người đã là không tệ rồi, hiện tại nhân công của hiệp hội đúng là thiếu rất nhiều.
- Bộ trưởng, nhân viên đi xử lý công việc tại đại học X đã trở về!
Thư ký gấp gáp đẩy cửa tiến vào hỏi:
- Những người sống sót nên làm sao ổn định?
- Cũng như ngày thường mà thôi, chuyện này còn cần hỏi?
Trần Lam có chút căm tức:
- Loại sự tình này cũng cần hỏi tôi, ở trong đầu anh đều là phân sao?
- Nhưng nhân số thật sự có chút nhiều lắm!
Thư ký khó xử nói:
- Có tới gần ngàn người, chúng ta không có nhiều địa phương để ổn định được họ!
__________________
Chương 348 (b) Nợ tình
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.vn
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
- Tại sao còn nhiều người như vậy?
Trần Lam sửng sốt:
- Chờ một chút, anh nói là đại học X? Có người sống sót? Còn tới một ngàn người?
- Dạ!
Thư ký gật đầu.
- Trước đó không phải tôi đã nói không cần cho tổ thanh lý tới đó sao?
Trần Lam nói:
- Khi đó đã dùng kết giới phong tỏa cả vườn trường, sau khi lây nhiễm bộc phát sao còn nhiều người sống sót như vậy?
- Tôi cũng không biết.
Thư ký lắc đầu:
- Kết giới vừa vỡ, người của chúng ta đã tới thật nhanh. Khi chúng tôi
đến thì phát hiện đã có thành viên của tổ hành động đặc biệt đem toàn bộ người sống sót đều cứu đi ra, tập trung ở cùng một chỗ…
- Được cứu ra sao?
Trần Lam liền vội vàng hỏi:
- Là ai?
- Để tôi xem lại…
Thư ký mở văn kiện trong tay ra:
- Tên là Minh Diệu, hơn nửa năm trước mới gia nhập, là người mới. Ở trong vòng nửa năm cũng chưa tiếp nhận nhiệm vụ gì, luôn luôn nghỉ phép…
- Minh Diệu?
Trần Lam vốn sửng sốt, tiếp theo nở nụ cười:
- Quả nhiên đã dẫn dắt được ngươi đi ra sao…
- Bộ trưởng, những người sống sót kia chúng ta làm sao ổn định?
Thư ký hỏi:
- Nhân số thật sự là nhiều lắm…
- Trước hết để người bên thị chính tìm một địa phương cho những người kia ở lại, phái chuyên gia trông coi. Khoan hãy tiến hành phụ đạo tâm lý
cùng tiêu trừ trí nhớ, phong tỏa tin tức mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Trần Lam nghĩ nghĩ nói:
- Cứ như vậy đi, anh đi ra ngoài trước!
- Dạ!
Thư ký gật đầu, rời khỏi văn phòng.
- Rốt cục ngươi đã nhịn không được sao?
Trần Lam ngồi bên bàn làm việc của mình, khóe môi lộ ra tia tươi cười tàn nhẫn.
- Tránh né nửa năm, cuối cùng còn không phải ló đầu ra khỏi mai rùa. Đây chính là cơ hội tốt…
- Nhưng kế hoạch của chúng ta đã bắt đầu, thật sự không thích hợp để cành mẹ đẻ cành con.
Thanh âm một nữ nhân từ góc phòng truyền đến:
- Nhẫn nại thêm chút nữa đi, toàn bộ công tác chuẩn bị cũng đã hoàn thành xong, bây giờ không phải thời gian cho ngươi giải quyết ân oán cá nhân!
- Ta sắp không nhịn được nữa!
Trần Lam nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão đầu kia để cho ta nhẫn, ngươi cũng bảo ta nhẫn. Ta đã nhịn nhiều
năm như vậy, sắp sửa không nhịn được. Tần Khai là phó hội trưởng hiệp
hội, ta không đụng chạm được Tần gia, nhưng tiểu tử đó đã bị đuổi ra
khỏi nhà…
- Ngươi cần gì phải gấp trong nhất thời.
Thanh âm nữ nhân kia sâu kín nói:
- Chỉ cần chúng ta thành công, muốn trực tiếp đem Tần gia nhổ tận gốc cũng là chuyện dễ dàng. Chỉ là một phó hội trưởng mà thôi…
- Được rồi, ngươi nói rất đúng!
Trần Lam thở dài một hơi, buông lỏng nắm tay:
- Để cho hắn qua thêm vài ngày lành cũng được, xem như ta ban ân cho hắn!
…
Ông chủ vốn nhìn trúng năng lực của Địa Tướng, vì vậy nhận hắn vào bên
trong tổ chức. Mục đích ban đầu chẳng qua là vì muốn lợi dụng năng lực
của Địa Tướng tìm ra phương pháp phục sinh cho con gái của mình mà thôi. Tuy rằng bên trong tổ chức có đủ chủng loại Yêu tộc, cũng không thiếu
khuyết yêu quái có ý nghĩ linh hoạt, nhưng loại chuyện thuộc về ngành
nghiên cứu dù sao nhân loại cũng am hiểu nhiều hơn. Đem toàn bộ hi vọng
đều ký thác lên người Địa Tướng, cho nên bình thường ông chủ đối với hắn thật sự khoan dung. Đòi tiền đòi nhân lực, chỉ cần là chuyện gì có liên quan tới thực nghiệm đều tận lực đi thỏa mãn hắn. Đối với việc Địa
Tướng lén lút ở bên ngoài làm một ít chuyện, hắn cũng mở một mắt nhắm
một mắt. Chỉ cần không nhiệt náo quá lớn, cũng không vượt quyền là được. Bởi vì ông chủ cũng biết muốn con ngựa chạy nhanh, như vậy nhất định
phải cung cấp cho nó đầy đủ ngon ngọt. Chẳng qua hiện tại xem ra, tựa hồ hắn đã quá mức dung túng cho Địa Tướng.
- Tần Khai!
Ông
chủ nhớ tới tên người luôn làm cho hắn có chút đau đầu này, không khỏi
nhíu mày. Nếu không phải luôn bị Tần Khai cắn chặt không buông, hắn làm
sao lại có thể sơ sẩy như thế?
…
Cánh tay có chút chết
lặng, Minh Diệu cũng không dám tạo ra động tác quá lớn. Ánh trăng bên
ngoài cửa sổ chiếu vào trên gương mặt của Ada, có thể nhìn thấy được
gương mặt của nàng đã gầy yếu thật nhiều so với trước đây, có lẽ đã nếm
trải không ít đau khổ. Mặc cho Minh Diệu khuyên nhủ như thế nào, nhưng
nàng nhất định không chịu đi ngủ, đòi Minh Diệu phải cùng nàng nói
chuyện. Có lẽ là quá mệt mỏi, nói chuyện chưa được bao lâu thanh âm của
nàng nhỏ dần từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Ada nhắm mắt lại, mặc
dù có chút tiều tụy nhưng càng tăng thêm khí tức nhu nhược, nhìn qua làm cho người ta có chút đau lòng. Đôi lông mi thật dài thỉnh thoảng run
rẩy lên, khóe môi cong cong, tựa hồ đang làm mộng đẹp.
- Xem ra lần này thiếu không ít nợ a…
Minh Diệu nhẹ thở dài. Vô luận là Diệp Tiểu Manh cũng tốt, Từ Mẫn cũng tốt,
Ada cũng vậy, Minh Diệu cũng không phải kẻ ngu, tự nhiên đều cảm giác ra được tâm ý của ba nữ nhân này. Nợ tình thật khó trả. Đặc biệt là thiếu
nợ tình của nữ nhân, càng làm cho hắn cảm giác có chút khó xử. Nếu đặt ở lúc trước, vô luận là sẽ chết sớm hay bị cướp đi tình yêu cũng vậy, hắn còn có đầy đủ lý do để cự tuyệt tình yêu của các nàng, nhưng bây giờ đã cùng Alie tiến hành nghi thức Huyết Hôn, nguyên bản giới hạn sẽ chết ở
lúc bốn mươi tuổi hiện tại đã bị giải trừ hạn chế. Mà trước khi hắn rời
đi quay về nhà, có lẽ là vì muốn bồi thường cho hắn, Lilith cũng đã dựa
theo ước định trước đó đem tình yêu cùng đôi mắt trả lại cho hắn. Tuy
rằng hết thảy nhìn qua giống như thật hoàn mỹ, nhưng chính vì như thế
càng làm cho hắn thêm khó xử. Ba nữ nhân này vô luận là người nào, hắn
cũng đều không đành lòng cự tuyệt, nhưng cũng không cách nào đi tiếp
thu.
- Có lẽ nên cùng Lilith thương lượng một chút, mời nàng thu lại tình yêu của mình đi!
Minh Diệu nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm:
- Có lẽ nhờ vậy cũng không cần rơi vào khó khăn…
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Ada chậm rãi mở mắt,
phát giác mình đang nằm ngủ trong tay Minh Diệu. Nàng ngẩng đầu lên, hơi thở ấm áp của Minh Diệu rơi vào trên trán của nàng. Hương vị nồng đậm
của nam giới không khỏi làm cho nàng cảm thấy choáng váng.
Nhìn
đồng hồ, đã hơn sáu giờ sáng. Hiện tại thân hình hai người áp sát vào
nhau chặt chẽ, chẳng những nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực
của Minh Diệu, khi bàn tay nàng từ từ chạm lên ngực hắn, có thể rõ ràng
cảm giác được trái tim của Minh Diệu đang nhảy mạnh mãnh liệt dưới tay
nàng.
Ada cảm giác được nằm trong lòng nam nhân này thật sự làm
cho nàng thoải mái cùng an tâm vô cùng. Những mệt mỏi cùng ủy khuất suốt nửa năm qua trong một khắc này như đã hoàn toàn biến mất.
Ada
cảm giác Minh Diệu tựa hồ nhúc nhích, vội vàng nhắm mắt lại tiếp tục dựa vào người Minh Diệu giả vờ như còn đang ngủ, loại cảm giác ấm áp này
làm nàng có chút không muốn xa rời.
Có lẽ suốt nửa năm này ngủ
thật nhiều, Minh Diệu chỉ híp mắt một chút cũng đã tỉnh lại. Cánh tay
hắn có chút run lên, hắn nhìn Ada rúc trong lồng ngực của mình, tuy rằng nàng đang nhắm mắt lại nhưng có thể thấy được đôi mắt nàng đang run
rẩy, rất rõ ràng nàng đang giả vờ vẫn còn ngủ say.