- Cô dự định giả vờ tới khi nào?
Minh Diệu cười nói:
- Còn không chịu thức dậy, cánh tay tôi sẽ bị phế bỏ!
Bị Minh Diệu vạch trần, Ada mở to mắt rời khỏi lồng ngực ấm áp kia.
- Quỷ hẹp hòi, để cho tỷ tỷ ôm thêm một chút cũng không được.
Ada nói:
- Cũng đâu có thiếu miếng thịt nào!
- Rõ ràng nhỏ hơn tôi mà cứ đòi làm tỷ tỷ, cô thật đúng là ác thú vị!
Minh Diệu cười nói:
- Tuy rằng tôi sẽ không thiếu một miếng thịt, nhưng chỉ sợ có chút người nào đó nhịn không được muốn lao vào rồi!
Ada vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện cửa phòng Diệp Tiểu Manh mở ra
khe hở nho nhỏ, một đôi mắt to đang chớp chớp, phát hiện Ada nhìn qua
vội vàng trốn ra sau cửa.
- Đã bị phát hiện mà còn ẩn núp, mau ra đây đi.
Minh Diệu cười nói:
- Chỉ bằng chỉ số thông minh của cái đầu nhỏ của cô, muốn gạt người ít nhất còn phải qua thêm năm trăm năm!
- Hắc hắc…
Diệp Tiểu Manh mặc đồ ngủ từ trong phòng đi ra, nhìn Minh Diệu thè lưỡi.
- Chào buổi sáng chị Ada!
Mặc dù còn xa một khoảng cách, nhưng Minh Diệu vẫn nhìn ra được đôi mắt
Diệp Tiểu Manh có chút tơ máu, tựa hồ tối hôm qua ngủ cũng không ngon
giấc. Chẳng lẽ tiểu quỷ này vẫn luôn trốn sau cửa nhìn lén hay sao? Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu.
- Linh linh linh…
Đang ăn điểm tâm, điện thoại đột nhiên vang lên.
- Để tôi nghe!
Diệp Tiểu Manh ném lại đĩa trứng, bước nhanh chạy tới cầm điện thoại.
- Tiểu Manh, Minh Diệu đang ở nhà sao?
Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm của Từ Mẫn, tựa hồ như nàng có chút mệt mỏi.
…
Từ sau khi Địa Tướng mất tích, ông chủ luôn có chút tâm thần không yên,
hắn luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sắp phát sinh. Đây là trực giác
thường có của một thượng vị giả độc hữu.
- Ông chủ, trà của ông đây!
Bên ngoài phòng làm việc truyền tới tiếng gõ cửa, nữ thư ký trẻ tuổi cầm
một ly trà trong tay bưng đến. Bước chân của nàng nhẹ nhàng mà tao nhã,
cho dù là so sánh với người mẫu đỉnh cấp trên thế giới cũng không kém
bao nhiêu. Theo bước chân bước đi, bờ mông của nàng không ngừng uốn éo,
hình dáng thật mê người. Mái tóc uốn choàng trên đầu vai, hình dáng tao
nhã vô cùng xinh đẹp. Chỉ nhìn vào đôi mắt nhộn nhạo đã thấy bất đồng
với nhân loại bình thường. Đồng tử màu đen lại chẳng khác gì một sợi dây nhỏ, bên ngoài lại là màu lam thay thế tròng trắng của đôi mắt. Nàng từ từ đi tới trong bóng tối, đồng tử cũng chậm rãi biến thành hình tròn,
lòe lòe tỏa sáng.
- Để nơi đó đi!
Ông chủ cũng không quay
đầu lại, thuận miệng nói. Đối với loại tuyệt sắc đủ làm bất cứ nam nhân
nào phải điên cuồng, căn bản chẳng thèm nhìn tới.
- Ngươi có thể đi ra ngoài!
- Dạ, ông chủ!
Trong đôi mắt không giống người thường của nữ thư ký hiện lên ánh sáng phức
tạp, buông xuống ly trà trong tay, vẫn giữ nguyên bước chân tao nhã nhẹ
nhàng rời khỏi văn phòng. Tuy rằng dưới chân mang đôi giày cao gót,
nhưng lại không hề phát ra chút tiếng vang nào.
Bưng ly trà trên
bàn, ông chủ nhẹ nhàng nhấp một hớp. Đối với hắn mà nói quyền lợi cùng
tiền tài chẳng qua chỉ là công cụ để đạt tới mục đích mà thôi. Chuyện
duy nhất hắn muốn làm hiện tại là làm cho con gái của hắn không còn là
một thi thể lạnh băng. Sắc đẹp hắn cũng chưa bao giờ xem vào trong mắt,
sở dĩ hắn để cho mỹ nữ kia làm thư ký của mình bao năm nay, đơn giản là
vì hắn nhìn trúng bước chân đi đường của con mèo yêu kia êm ái hơn những yêu quái khác.
Trong lòng ông chủ có chút sốt ruột. Trong đoạn
thời gian gần đây, Tần Khai luôn cắn chặt hắn không buông, làm cho hắn
làm việc luôn bị bó tay bó chân. Vốn nghĩ rằng sau khi chiếm được Hắc
Chi Đoạn Chương sẽ rất nhanh hoàn thành hết thảy chuyện này mà thần
không biết quỷ không hay, nhưng thật không ngờ Địa Tướng lại đột nhiên
mất tích. Tựa hồ những chuyện phiền phức đều cùng lúc ập tới làm cho hắn luôn cảm thấy có chút bất an.
Không thể tiếp tục chờ đợi được
nữa, trong lòng ông chủ thầm nghĩ. Làm cho người chết sống lại đây là
chuyện trái ngược với pháp tắc của tự nhiên. Loại chuyện này nếu như bị
người biết được như vậy hắn sẽ trở thành kẻ thù chung của chính phái.
Chuyện mười năm trước Minh Diệu từng làm hắn cũng biết được, dù cũng
không thành công, nhưng vì bị những linh năng giả khác bức bách nên Tần
Khai cũng phải phế bỏ năng lực của Minh Diệu, đuổi hắn ra khỏi nhà.
Mà nếu hắn làm loại chuyện này bị người khác phát hiện, như vậy vị trí này của hắn chỉ sợ rằng…
Trong lòng ông chủ cả kinh. Có lẽ Tần Khai cũng đã phát hiện được mục đích
của hắn cho nên mới cắn chặt hắn không buông. Bất quá hắn lại cảm thấy
có chút kỳ quái, Tần Khai làm sao biết được tin tức này? Là do Diệp
Trọng hay sao? Hắn cũng không cách nào xác định. Mười năm trước khi hắn
quyết định làm chuyện này, Diệp Trọng đã từ trong hiệp hội lén lút trộm
ra tài liệu hữu dụng, bởi vì muốn tránh né nhân viên của hiệp hội đuổi
giết còn bị thương không nhẹ. Tất cả chuyện này cũng làm ông chủ tin
tưởng con rể hẳn là cũng ủng hộ theo mình. Nếu không mà nói hắn cũng
không cần làm tới một bước này. Chẳng qua trong mấy năm gần đây, Diệp
Trọng có một vài hành động có chút cổ quái. Tuy rằng cũng chưa có bằng
chứng chính xác, nhưng vẫn khiến cho hắn nảy sinh hoài nghi.
Tuy
rằng Diệp Trọng từng vì một sự tình trước kia mà đi lại thật gần với
Minh Diệu, nhưng theo báo cáo lại không hề có chứng cớ chứng tỏ Diệp
Trọng có tiếp xúc với Minh Diệu. Mà cũng không có chứng cớ gì minh xác
tỏ rõ Minh Diệu từng cùng Tần Khai, thậm chí là bất cứ người nào của Tần gia gặp mặt nhau. Tuy rằng Minh Diệu đã quay về hiệp hội, nhưng đó chỉ
bất quá trong thời gian ngắn ngủi còn chưa đầy một tháng mà thôi, sau đó hắn cũng đã mất tích. Mà nếu chuyện này thật sự là do Diệp Trọng tiết
lộ ra ngoài, như vậy năm đó hắn cần gì phải mạo hiểm lớn như vậy đi tới
hiệp hội ăn cắp tài liệu đây? Thiển Tuyết còn là vợ của Diệp Trọng, Diệp Mị cũng là con gái của hắn. Ông chủ cảm thấy được Diệp Trọng tựa hồ
cũng không có khả năng làm ra hành động gây rối gì, dù sao đối với những người như bọn hắn mà nói bạn bè đều không đáng dựa dẫm vào, duy nhất có thể tin tưởng cũng chỉ có người thân của chính mình.
Cảm giác
tâm thần không yên luôn quấn quýt lấy hắn. Hắn quyết định đi xuống phòng thí nghiệm bí mật dưới đất thăm con gái. Bởi vì Địa Tướng đã mất tích,
công tác trong phòng thí nghiệm luôn bị vây trong giai đoạn đình trệ
lại. Cả khu vực đều bị đóng kín, cấm đoán bất luận kẻ nào ra vào. Hắn
cảm thấy được không thể tiếp tục chờ đợi thêm được nữa, có lẽ sắp xuất
hiện một ít biến hóa nào đó mà hắn không thể khống chế. Toàn bộ công tác để phục sinh cho con gái cũng đã hoàn thành xong, số liệu thực nghiệm
cũng đã thu thập hoàn chỉnh, hắn cảm thấy được có lẽ hẳn nên tiếp tục
tìm người đến trực tiếp nhận lấy công việc của Địa Tướng, đem thực
nghiệm phục sinh mau chóng hoàn thành. Chỉ cần có Hắc Chi Đoạn Chương
trong tay, hắn chỉ cần tiếp tục tìm được một nhà khoa học có thiên phú
lại có kinh nghiệm sẽ có thể thực hiện được công việc này.
Đặt tay lên cánh cửa kim loại, một trận cường quang hiện lên. Kết giới
phong bế phòng thí nghiệm chợt biến mất, cánh cửa tự động mở ra hai bên. Hắn đi vào trong phòng thí nghiệm, chứng kiến thân thể con gái nằm bên
trong bồi dưỡng tào, hắn cảm giác mình không thể chờ đợi thêm một khắc
nào. Vì muốn phục sinh cho con gái, hắn đã chuẩn bị suốt mười lăm năm.
Trong mười lăm năm nay, hắn xây dựng tổ chức do yêu quái tạo thành, âm
thầm thu thập tài liệu hữu dụng trong công việc phục sinh người chết. Có lẽ trong mười lăm năm nay hắn vì thu thập những thứ này đã dùng rất
nhiều thủ đoạn đê tiện, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng hắn cũng chưa bao
giờ cảm thấy hối hận.
Tuy rằng năm xưa kết hôn cùng vợ hắn, chỉ
đơn thuần là cuộc hôn nhân chính trị, cũng không có cảm tình gì, hết
thảy chẳng qua là vì tiếp nhận thanh danh hiển hách của gia tộc thê tử
mà thôi. Nhưng đối với đứa con gái này, hắn lại vô cùng thương yêu.
Nhưng do nguyên nhân đặc thù, đứa con gái mà hắn yêu thương sâu sắc lại
trời sinh yếu ớt nhiều bệnh, cuối cùng chạy không thoát kết cục chết
bệnh khi còn quá trẻ.
- Tuyết, đợi thêm chút nữa con gái!
Đứng trước bồi dưỡng tào, ông chủ toát ra ánh mắt hiền lành khó được, hoàn toàn bất đồng với vẽ tàn nhẫn lãnh khốc ngày thường:
- Chỉ còn thiếu chút nữa là con có thể sống lại!
Đi đến trước đài thí nghiệm, hắn bắt đầu lật xem những báo cáo thực nghiệm được Địa Tướng lưu lại trước đó. Một chồng tư liệu thật dày nặng nề đã
chứng minh con đường mà hắn đã đi qua suốt mười lăm năm có bao nhiêu
gian nan. Theo ban đầu không có cách nào, thu thập đủ loại phương pháp
đồn đãi về chuyện phục sinh cho người chết. Càng về sau càng tìm được
con đường thêm chính xác, con đường này đi qua dị thường khúc chiết. Nếu không phải gặp được nữ quỷ không rõ lai lịch tên a Nhã kia, chỉ sợ hắn
vẫn còn đang không ngừng tìm kiếm những phương pháp đồn đãi có chút thái quá kia.
Gặp được a Nhã, thay vì nói là vận khí, hắn cảm giác
càng giống như ông trời ban ân cho một phen khổ tâm của hắn. Nữ quỷ
không rõ lai lịch kia có lẽ đã du đãng trên thế gian này thật sự đã quá
lâu, cho nên ý nghĩ đã có chút hỗn loạn, căn bản không nhớ nổi những
chuyện đã xảy ra khi còn sống. Chỉ ngẫu nhiên nhớ được một ít ý niệm
trong đầu, cũng đã chứng minh thân phận nữ quỷ kia khi còn sống chắc
chắn không phải là người thường. Nếu không nàng sẽ không biết được nhiều bí mật mà ngay cả hắn cũng chỉ mới được nghe qua lần đầu. Quỷ Yêu, La
Sát, Hắc Chi Đoạn Chương, những thứ này đều nằm trong những mảnh nhỏ ký
ức của a Nhã. Hắn cũng từng có hoài nghi qua, cũng đã phái người đi điều tra thân phận khi còn sống của a Nhã, nhưng lại không có gì phát hiện.
Nhưng về sau hắn cũng chậm rãi tiêu trừ cảnh giác với a Nhã. Một quỷ hồn nhát như chuột, lại vô cùng yếu ớt, có năng lực mang đến uy hiếp gì cho hắn đây?
Buông xuống tài liệu trong tay, ông chủ thở dài một
hơi. Thứ này đối với hắn mà nói chẳng khác gì là một quyển thiên thư.
Làm một thượng vị giả, hắn có được ánh mắt biết dùng người, nhưng lại
không có năng lực chuyện gì cũng có thể đích thân đi làm. Loại chuyện
này, rõ ràng cần có nhân sĩ chuyên nghiệp mới làm được.
Hắn đi
tới góc phòng thí nghiệm, sờ soạng vài cái trên tường, xốc lên một hốc
tối. Nơi này có một tủ sắt được giấu kín, là địa phương mà Địa Tướng
dùng để đặt đồ quan trọng. Ở bên trong hòm sắt, hắn thấy được cuộn da dê cũ kỹ lẳng lặng nằm yên bên trong, trái tim có chút yên ổn xuống. Chỉ
cần còn có vật này, như vậy chỉ tìm một người có kinh nghiệm cùng tri
thức di truyền học phong phú là có thể tiếp nhận được công việc này.
Ngay khi hắn định đóng cửa tủ sắt, rời khỏi phòng thí nghiệm, một góc trong
tủ sắt làm cho hắn chú ý. Tựa hồ có một góc trang giấy từ mặt sau tủ sắt bị lộ ra. Trực giác trời sinh để cho hắn cảm thấy được có điều không
đúng, hắn đem hòm sắt cất giữ Hắc Chi Đoạn Chương cầm ra, nhìn kỹ lại,
trang giấy kia tựa hồ bị lộ ra từ bên trong vách tường sau tủ sắt. Hắn
gõ lên vách tường, bên trong phát ra tiếng vang trống rỗng, mặt sau tựa
hồ là trống không.
Chân mày ông chủ cau lại, tủ sắt này do Địa
Tướng thiết kế, cũng không có mấy người biết được có tủ sắt này tồn tại. Hắn cũng trong lúc vô tình mới biết được nơi này, nhưng hắn cũng thật
không ngờ mặt sau tủ sắt bí ẩn còn có thứ càng thêm bí ẩn. Hắn cảm giác
có điều không yên, chẳng lẽ bên trong này còn có đồ vật gì còn quan
trọng hơn cả Hắc Chi Đoạn Chương hay sao?
Hắn tìm khắp một vòng
chung quanh tủ sắt, nhưng không phát hiện được cơ quan gì để mở ra vách
tường kia. Hắn có chút không kiên nhẫn, trực tiếp dùng tay đấm vào. Vách tường sau lưng tủ sắt yếu ớt như giấy, bị hắn trực tiếp đánh vỡ ra, lộ
ra hốc tối phía sau. Bên trong có hai xấp văn kiện, hắn cầm lấy lật ra
xem.
Mở ra một xấp văn kiện, bên trong là ảnh chụp của một cô
gái. Bên trong hình còn dùng bút đỏ tươi đánh dấu mấy chữ “Tài liệu số
1”. Hắn đã từng gặp qua cô gái này, đó là hỗn huyết nhi giữa một Giao
nhân cùng nhân loại, chân bị tàn tật. Hắn có chút kỳ quái, vì sao Địa
Tướng lại đem tài liệu về cô gái kia đặt trong vị trí bí ẩn như vậy. Hắn cũng không hiểu “Tài liệu số 1” là có ý tứ gì, mang theo nghi hoặc hắn
lại mở tiếp xấp văn kiện thứ hai.
Vừa mở ra xấp văn kiện này, hắn liền lặng người. Gương mặt của cô gái trong hình hắn vô cùng quen
thuộc. Đây là ảnh chụp của Mị. Ở trong hình cũng dùng bút đỏ đánh dấu
“Tài liệu số 2”. Nhưng hắn lại cẩn thận quan sát ảnh chụp một chút, liền phát giác tuy rằng cô gái trong hình có bộ dáng giống Mị như đúc, nhưng lại có chút khác biệt. Cô gái này nhìn qua còn nhỏ hơn Mị một chút,
giống như ảnh chụp của Mị mấy năm về trước. Kế tiếp hắn thấy được tên
của cô gái là Diệp Tiểu Manh.
Đột nhiên hắn bừng tỉnh hiểu ra. Cô gái trong tấm hình cũng không phải là Mị, mà là một cô gái khác hoàn
toàn. Nàng chỉ có gương mặt giống Mị như đúc mà thôi. Họ Diệp, thân phận của cô gái này đã được miêu tả thật sinh động. Hắn cảm thấy vô cùng
phẫn nộ, năm xưa Diệp Trọng cùng một nữ nhân bình thường xảy ra quan hệ
cảm tình hắn cũng biết tới, nhưng về sau người đàn bà kia sinh bệnh mà
chết nên hắn cũng dần dần phai nhạt. Nhưng hắn thật không ngờ thẳng cho
tới hôm nay hắn mới phát hiện nguyên lai năm xưa Diệp Trọng chẳng những ở bên ngoài có nữ nhân nhân loại khác, còn sinh ra một đứa con gái. Mà
chuyện này hắn lại không hề hay biết chút nào, ở trong nháy mắt hắn có
cảm giác mình đã bị lừa gạt, làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.
Con rể
của mình ngoại trừ con gái mình sinh cho hắn một đứa con gái, còn có một đứa khác, đây là chuyện mà hắn tuyệt không cho phép. Đối với hắn mà
nói, cô gái tên Diệp Tiểu Manh kia không đáng tồn tại trên thế giới này. Hắn vội vàng đọc tiếp tư liệu, bên dưới ghi chép thật chi tiết, hắn
muốn tìm được căn cứ chính xác bên trong để tiêu diệt nghiệt chủng kia
khỏi thế gian này. Thế nhưng khi chứng kiến địa chỉ hiện tại của Diệp
Tiểu Manh, hắn chợt chấn kinh!
Địa chỉ này hắn rất quen thuộc, lúc trước bởi vì muốn giám thị sau khi
Minh Diệu bị đuổi ra khỏi nhà có còn liên hệ với Tần gia hay không, hắn
từng phái người luôn luôn giám thị nơi ở của Minh Diệu, thẳng về sau mới chậm rãi thả lỏng. Mặc dù biết được Minh Diệu đang sống cùng một cô bé, nhưng hắn cũng không để trong lòng nên cũng không đi điều tra thân phận cô bé kia. Mà địa chỉ trên văn kiện chính là địa phương mà Minh Diệu
đang ở lại.
Trong nháy mắt này hiềm nghi của Diệp Trọng càng thêm lớn. Lớn tới mức hắn không thể tiếp tục đi tin tưởng Diệp Trọng được
nữa. Con gái riêng của Diệp Trọng lại sinh hoạt chung một chỗ với tiểu
thiếu gia Tần gia bị đuổi ra khỏi nhà, Diệp Trọng cùng Tần Khai, một sợi dây vô hình đã đem hai người nhìn qua như không có quan hệ đã liên hệ
vào nhau. Hắn cảm giác sở dĩ gần đây Tần Khai luôn cắn chặt mình không
buông chính là vì Diệp Trọng đã phản bội chính mình.
Buông hai
xấp văn kiện, ông chủ vội vàng quay về phòng làm việc của mình. Người
trong tổ chức thấy hắn kích động đến như thế, đều có chút kinh ngạc. Ở
bình thường ông chủ sâu không lường được này luôn mang cho bọn hắn ấn
tượng tàn nhẫn lãnh khốc, chưa bao giờ thấy qua hình ảnh hắn thất thố
đến như thế.
- Mị đâu?
Ông chủ nhìn thư ký vừa đi vào văn phòng vội vàng hỏi:
- Nàng đang làm gì?
- Nhân Tướng đại nhân?
Nữ thư ký xinh đẹp vội vàng trả lời:
- Sau nhiệm vụ nửa năm trước, Nhân Tướng đại nhân nói mình cần được nghỉ
ngơi, lúc ấy ông chủ cũng đã phê chuẩn. Hiện tại mỗi tháng Nhân Tướng
đại nhân sẽ ngẫu nhiên về một chuyến, lĩnh tiền làm việc của nàng, thời
gian khác cũng sẽ không trở về…
- Như vậy bình thường nàng hay ở nơi nào?
Ánh mắt ông chủ chợt híp lại, sát khí trong mắt làm xương sống nữ thư ký phát lạnh.
- Nhân Tướng đại nhân nói…
Thanh âm nữ thư ký trở nên run rẩy:
- Nàng có nói qua bình thường đều sinh hoạt chung một chỗ với em gái của
nàng. Không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy cuộc sống của bọn họ…
- Em gái sao…
Sát khí trên người ông chủ phát ra càng như thực chất. Loại cảm giác bị
người mình tín nhiệm phản bội làm cho hắn thập phần phẫn nộ, không chỉ
là Diệp Trọng, ngay cả cô cháu ngoại mà mình yêu thương vô cùng cũng gạt chuyện con gái riêng của cha nàng, điều này làm cho hắn giận dữ không
kiềm được.
- Chết…tất cả đều đáng chết!
Bởi vì quá phẫn nộ mà lực lượng bộc phát lại không thể khống chế hóa thành lực xung kích
mạnh mẽ, nữ thư ký mảnh mai cảm giác như trước mắt mình hiện lên một đạo bạch quang thật chói mắt, một cỗ lực lượng cường đại đánh văng nàng ra
ngoài, hung hăng đè ép trên vách tường. Toàn thân trên dưới đau đớn
giống như bị xé nứt. Ngay khi thị giác của nàng vừa khôi phục lại, liền
phát hiện mình đã bị đánh văng ra khỏi văn phòng của ông chủ, sau lưng
mình chính là vách tường của hành lang bên ngoài phòng làm việc. Bởi vì
vừa rồi bị va đập quá mãnh liệt, vách tường cũng bị đụng ra một động
lớn. Nguyên bản văn phòng thật xa hoa hiện tại đã biến thành một mảnh
hỗn độn, toàn bộ vật dụng đều biến thành mảnh nhỏ tán lạc khắp nơi, chỉ
có ông chủ vẫn tràn ngập sát khí còn đứng nguyên tại chỗ.
- Hiện tại Diệp Trọng ở nơi nào?
Ông chủ chậm rãi từng bước một đi tới chỗ nữ thư ký. Mỗi một bước hạ xuống
cũng sẽ lưu lại dấu chân thật sâu trên sàn nhà cứng rắn. Hắn đi tới
trước mặt nữ thư ký, một tay bóp chặt cổ của nàng đem nàng nhấc lên giữa không trung.
- Diệp đại nhân đi vắng trong căn cứ!
Thư ký có chút gian nan hồi đáp.
- Hắn nói cần ra ngoài làm một chút chuyện!
- Vậy sao? Chỉ sợ là đi gặp người nào đó đi?
Ông chủ dùng một tay ném thư ký quăng ra ngoài. Thân thể nữ thư ký nhìn như nhu nhược lăn trên mặt đất một lúc mới ngừng lại được.
- Lập tức thông tri mọi người, đổi vị trí ngay tức khắc. Để người của tổ thực
nghiệm mang theo bồi dưỡng tào đi trước, lập tức, lập tức!
- Dạ!
Hiện tại nữ thư ký đã không còn thời gian quan tâm tới thân thể vô cùng đau
đớn của chính mình, vội vàng bò lên khỏi mặt đất, xoay người chạy nhanh. So sánh với ông chủ đang phẫn nộ, nàng cảm giác thân thể đau đớn của
mình đã không tính là gì. Ai biết hắn có thể ở trong cơn phẫn nộ sẽ trực tiếp đem mình giết chết hay không. Tuy rằng công kích vừa rồi đối với
người thường đủ để trí mạng, nhưng đối với thân thể cường hãn hơn xa
nhân loại như Yêu tộc mà nói chẳng qua chỉ bị thương mà thôi. Cho nên
động tác của nàng vô cùng nhanh chóng, đây không chỉ là bản năng của
động vật miêu khoa bẩm sinh, còn có nỗi sợ hãi đối với ông chủ.
- Chính là chỗ này!
Đứng bên trên vách núi, cơn gió nhẹ nhàng thổi phất qua khuôn mặt Tần Khai,
hắn lại không có tâm tình đi hưởng thụ cảm giác này. Vẻ mặt Tần Khai
ngưng trọng nhìn xuống đường nhỏ dưới vách núi, mở miệng nói:
- Ngươi xác định hắn sẽ đi đường này sao?
- Không xác định!
Diệp Trọng từ phía sau đi tới hồi đáp:
- Vị trí ẩn thân dùng để thay đổi khi gặp chuyện khẩn cấp chính ta cũng không biết. Nhưng người cho ta tin tức đã nói như vậy!
- Người cho ngươi tin tức rốt cục lại là ai?
Tần Khai cau mày nói:
- Đám cao tầng tổ chức của lão đầu kia, hắn làm sao biết được vị trí ẩn
thân mà ngay cả ngươi cũng không biết, như thế nào lại biết vào hôm nay
bọn hắn nhất định sẽ đổi vị trí?
- Vấn đề này ta không trả lời được!
Diệp Trọng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Bất quá tin tưởng hắn một lần chúng ta cũng không thiệt thòi, chỉ cần
có thể đạt được mục đích của chúng ta chẳng lẽ không được sao?
- Nói cũng đúng, như vậy thì chúng ta kiên nhẫn chờ một lát đi!
Tần Khai gật đầu:
- Dù sao đã phải đợi lâu như vậy, cũng không e ngại đợi thêm mấy giờ!
…
Thành viên tổ hai đã mang theo thân thể của con gái hắn đi tới nơi bí ẩn
khác, làm thủ lĩnh của tổ chức, ông chủ còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Hắn quay về phòng thí nghiệm dưới đất, lấy ra cuộn da dê cũ kỹ cất giữ cẩn thận, đây là mấu chốt phục sinh cho con gái của hắn, hắn nhất
định phải mang theo bên mình mới có thể an tâm.
- Đều chuẩn bị xong rồi sao?
Đứng ở cửa, ông chủ mở miệng hỏi.
- Đều đã chuẩn bị xong!
Nữ thư ký gật đầu đáp:
- Nhân viên chủ yếu đều đã rút lui khỏi đây. Mọi người chia làm nhiều tổ, dựa theo kế hoạch dùng những con đường rút lui khác nhau đi tới địa
điểm mà ngài chỉ thị lui lại. Xe cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta tùy
thời đều có thể xuất phát!
- Tốt lắm!
Ông chủ gật gật đầu, hắn đưa tay sờ vào văn thư Biển Chết mang theo trên mình, chui vào trong xe:
- Lái xe đi!
Chiếc xe khởi động run lên, dọc theo con đường xóc nảy rời đi. Ở sau lưng bọn họ một tòa giáo đường có trăm năm lịch sử đã dấy lên lửa lớn hừng hực…
Ngồi ở ghế sau xe, mặc dù có chút xóc nảy nhưng ông chủ vẫn nhắm hai mắt im
lìm. Không biết vì sao hắn luôn cảm giác sự tình có chút không đúng lắm. Hắn luôn có một loại cảm giác mọi chuyện đều quá mức trùng hợp, Tần
Khai dây dưa, Diệp Trọng phản bội, còn văn kiện bí ẩn bị hắn phát hiện,
tựa hồ những thứ này xuất hiện ở trước mặt hắn trong thời cơ quá mức
trùng hợp. Tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi vấn, nhưng hắn vẫn phải đưa
ra mệnh lệnh rút lui, hắn không muốn mạo hiểm.