Tóm tắt nội dung: Câu chuyện kể về cuộc sống của Nguyên sau 4 năm hoán đổi thân xác với 1 "cao thủ ở dị giới". Vị cao thủ này ra đi để lại cho Nguyên 200 tỉ và... 1 cô bồ xinh như mộng. Mọi chuyện tưởng như yên bình nhưng do sự trao đổi qua lại giữa hai người mà "vách ngăn" giữa 2 thế giới sụp đổ. Cũng may vị "thần" đã đứng ra vá lại nhưng một lượng "linh khí khổng lồ" và số sinh vật ma quái đã tiến vào. Thế giới bị đe dọa nhưng... Nguyên nhờ mang trong mình trí nhớ của người có sức mạnh đỉnh cao nên nhờ lượng "linh khí rò rỉ" đã nhanh chóng đột phá liên tiếp các cảnh giới. Bốn năm làm anh hùng đã thỏa nguyện nhưng tình thế "quái vật xâm lăng", và cao thủ còn non yếu, vũ khí không có tác dụng nên Nguyên một lần nữa phải đứng ra lựa chọn. Ở ẩn mà yên thân hay ... làm anh hùng. Cuối cùng cậu ta cũng quyết định. Ừ thì làm anh hùng đi.
Trong một không gian mênh môn hư ảo, sương khói lượn lờ đầy vẻ “tiên khí” có hai người đàn ông dáng cao gầy đang đứng đối diện nhau. Các bạn có thể nghĩ họ là thần, là tiên nhưng đều không phải. Một người trong đó mặc một chiếc quần kaki màu xám, áo sơ mi kẻ sọc, đi một đôi giày đen trông khá là “giản dị”. Người đối diện với anh ta là một người đàn ông khác, quần soóc, áo phông thể thao mang logo Manchester United, chân mang đôi giày thể thao tay cầm quả bóng đá, có lẽ hắn ta vừa đi đá bóng về? Chẳng lẽ một nơi “thần tiên” như vậy cũng có những người mặc trang phục “phàm tục” như vậy ư?
Dường như có một cơn gió nhẹ khẽ qua, màn sương khói dường như mỏng hơn một chút và chúng ta có thể thấy rõ đường nét trên khuôn mặt của họ. Nhưng… nếu nhìn kĩ… chuyện gì thế kia?
Hai người họ giống nhau như tạc, như là anh em sinh đôi vậy, cũng là gương mặt gầy gầy, cái mũi hơi lớn chút như đang cảm cúm. Nếu không có hai bộ trang phục khác nhau này, ta có thể cho rằng họ đang đứng trước một tấm gương vậy. Và nếu nhìn kĩ một chút, bạn có thể nhận ra điểm khác biệt nữa giữa hai con người đó- ánh mắt. Trong khi người mặc bộ đồ thể thao có ánh mắt như điện nhưng phảng phất chút gì đó luyến tiếc thì với người mặc trang phục bình dị kia ánh mắt của anh ta có vẻ gì đó trầm mặc, suy tư nhưng cũng đầy vẻ chờ đợi.
Chợt người đàn ông mang áo sơ mi cất tiếng:
- Tôi cám ơn anh! Bốn năm tôi ở thế giới của anh là bốn năm tôi có những trải nhiệm không thể quên trong cuộc đời mình. Tôi đã được thỏa nguyện vọng tung hoành giang hồ, diệt ác trừ gian làm một anh hùng. Nay có đổi trở về tôi cũng không thấy gì đáng tiếc. Nếu chỉ là một giấc mơ thì giờ đây tỉnh lại tôi cũng không còn gì hối hận.
Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao đập đập quả bóng trên tay mỉm cười:
- Hôm nay đúng là chúng ta được trở về với thế giới của mình, tôi tâm cảnh đã viên mãn, tùy thời có thể đột phá làm “thánh cấp” cao thủ. Cũng phải cảm tạ thế giới của anh rất nhiều.
Hai người sau những câu khách sáo ban đầu là những lời chia sẻ về cuộc sống, suy nghĩ của mình ở thế giới đối phương trong 4 năm. Họ ban đầu đều “lên gân” rằng không còn gì hối tiếc nhưng càng tâm sự, những cái lo âu, “nợ nần” của mình với thế giới mà có lẽ mình sẽ không bao giờ quay lại. Người mặc áo sơ mi nói:
- Tôi đang đuổi giết cái tên ác ma Vạn Huyết. Hắn giết hại vô số sinh sinh để tu luyện ma công, tội ác không thể tha thứ, anh về lần này thay tôi giết chết hắn.
Người áo thể thao cười lớn:
- Hắn mới có 8 sao đỉnh phong trong khi anh có sức mạnh 9 sao đỉnh phong mà cũng không giết được à? Để đó, tôi cũng ngứa mắt hắn lâu rồi mà chưa có dịp ra tay. Truyện này coi như tôi hứa!
Trong khi người mặc áo sơ mi còn đang ngại ngùng vì đã 4 năm mà còn chưa sử dụng thành thục được sức mạnh lớn lao mà thân thể người kia mang lại thì người áo thể thao cũng áy náy nói:
- Thực ra… tôi cũng đã làm chuyện “có lỗi” với cậu.
Người áo sơ mi trừng mắt lo lắng: Không phải hắn giết người đốt nhà, phạm pháp để cho cái xác khô của mình gánh mọi hậu quả đó chứ? Dường như thấy sự lo lắng trong ánh mắt của người nào đó, nhân vật áo thể thao đôi mắt vốn như điện, hào khí ngập trời cũng phải nén lại, đổi sang ánh mắt “đáng thương”:
- Không như cậu nghĩ đâu? Mọi chuyện còn giải quyết được.
Người áo sơ mi tưởng mình đoán đúng hét lên:
- Giải quyết được cái gì chứ? Anh chém người ta mất tay mất chân hay là phá hoại cái gì rồi. Nói trước là nhà tôi rất nghèo, không có tiền mà đền cho người ta đâu? Có khi còn phải vào tù nữa! Anh hại tôi như vậy là thảm lắm? Anh biết không… Thế mà cũng đòi…
Người áo thể thao xua tay trấn an cậu bạn bên kia nói:
- Không phải như vậy? Tôi không đâm chém ai cả!
Người áo sơ mi thở phào nhẹ nhõm:
- Thế mà cũng (nhưng lại lo lắng hỏi). Hay là anh lại làm "trò đồi bại" với con gái nhà người ta gây “hậu quả”. Chết rồi! Lần này thảm thật rồi.
Người áo thể thao cười ha hả nói:
- Cái cậu này! Bốn năm làm cao thủ mà chẳng luyện ra một chút tâm khí cao thủ à? Động chút đã than thở, kêu ca. Tôi cũng không phải là loại người tùy tiện đó. Nhưng… tôi đã lỡ tỏ tình với một cô nàng rồi.
Người áo sơ mi sau phút lo lắng, nhất là nghe thấy cái giọng “ngại ngùng” kia nhưng sau khi biết rõ anh ta cũng cười ha hả:
- Cái đó cũng không sao? Tỏ tình thất bại là do anh, tôi đây mới không xấu hổ, miễn là cô ta không phải chị em họ hàng của tôi là được! (Rồi lườm anh chàng áo thể thao) Anh không chọn đối tượng linh tinh đó chứ?
Người áo thể thao cười khổ vì anh chàng có sức tưởng tượng quá phong phú này nói:
- Sao anh cứ suy nghĩ bi quan như vậy chứ? Tôi tỏ tình với một cô bạn cùng lớp. Thực ra cô ấy đã thu hút tôi từ cái nhìn đầu tiên, tôi tưởng đó là tình bạn. Bốn năm sau đó là 4 năm tôi và cô ấy ngày nào cũng gặp mặt, thỉnh thoảng lại cùng nhóm bạn chơi thân đi cùng với nhau nên… ngoài tình bạn ra tôi đã rung động thực sự rồi nên gần một tháng trước đây tôi đã ngỏ lời với cô ấy.
Người áo sơ mi lúc đầu lắng nghe với sự lo lắng nhưng sau đó cũng cười:
- Tình yêu sinh viên thôi! Không vượt quá giới hạn thì không sao cả. Anh lại mới ngỏ lời một tháng cũng không hề gì? Tôi sẽ tìm cách để mình “xấu xí” trước mặt cô ấy để cho người ta tự “đá đít:” tôi ra, sẽ không làm người anh thương phải khổ, được chưa?
Người áo thể thao cười ngại ngùng.
- Sao tôi chưa nói mà anh biết tôi định nhờ anh "giải quyết" nhẹ nhàng để tránh cho cô ấy phải đau khổ?
Người áo sơ mi vênh mặt đắc ý tỏ vẻ “nguy hiểm” còn người áo thể thao mỉm cười rồi thản nhiên tâm sự:
- Thực ra tôi tỏ tình với cô ấy trước khi trở về cũng là “trút đi một phần tâm ma”, nếu không nói có lẽ tôi sẽ hối tiếc cả đời. Thời gian bên cô ấy một tháng là thời gian tôi không thể quên! Dù cho sau này không còn gặp lại nhưng gặp người mình yêu và bên nhau dù chỉ 1 tháng cũng là quá đủ.
Người áo sơ mi tỏ vẻ thông cảm rồi cười xòa trêu đùa:
- Biết đâu đó, tôi lại nổi lên “lòng tham” cướp đi cô bồ của anh.
Người áo thể thao có chút gì đó suy nghĩ, khẽ nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng dãn ra, hắn cười nói:
- Như vậy có gì là xấu chứ? Tôi đã không ở bên cô ấy thì anh thay tôi chăm sóc cũng được, người khác cũng không sao (cười gian nói) nhưng tôi lo cô ấy “ngứa mắt” với anh!
Người áo sơ mi cay cú hăm dọa:
- Anh tin tôi sẽ “làm thịt” cô người yêu anh 100 lần rồi đá cô ta ra đường không?
Người áo thể thao lo lắng nhưng ngay lập tức cười nói:
- Tôi không tin! Đọc quá khứ con người anh trước năm 18 tuổi, tôi biết anh không có chí khí, không có lập trường nhưng anh luôn là người tốt.
Người áo sơ mi cười thật thà:
- Dọa không được anh mà. Thời gian sắp đến rồi, anh có gì muốn nói không?
Người áo thể thao trở lại với ánh mắt uy áp nặng nề, xoay người biến thân một vòng đã hiện ra bộ giáp trụ hiên ngang, quả bóng trên tay bỗng biến thành cây gươm sáng loáng, sắc lạnh. Sau khi biến thân anh ta nói:
- Mạnh mẽ lên và hãy sống tốt!
Người áo sơ mi nhìn người kia thầm hâm mộ, vẫy tay hét lớn:
- Chúc anh thành công!
Cả hai người đều dần dần tan biến trở về với thế giới của mình, không gian huyền ảo đầy sương khói bao phủ này cũng từ từ tan biến mất.
Ở giữa một thảo nguyên trải rộng tưởng như vô tận, một thanh niên sau một giấc mơ nhẹ nhàng mở cặp mắt nhìn lên bầu trời đầy sao huyền bí ánh mắt của anh ta thay đổi liên tục như không những nghĩ về những gì đã trải qua, một giọt nước mắt như giọt sương khẽ đọng, anh ta để mặc cho nó rơi. Sau khi giọt nước mắt đó rơi xuống, đôi mắt anh ta trở nên kiên định, sâu sắc lại thường, hắn đứng dậy nhìn về phía xa thì thầm:
- Vạn Huyết, ta đến đây! Thánh cấp, hãy chờ đấy!
Và trong nội tâm của hắn thầm vang lên một câu:
- Vĩnh biệt người ta yêu.
Trong căn phòng nhỏ bé được xếp đặt ngay ngắn, một cậu thanh niên trẻ khác mở cặp mắt ra với vẻ hoang mang. Liếc mắt nhìn lên tờ lịch treo tường, hôm nay là ngày 5 tháng 3 năm 2014. Người thanh niên kia mỉm cười khẽ nói:
- Không phải là mơ!
Rồi đưa cặp mắt nhìn về gian phòng thân yêu của mình. Cách đây 4 năm, gian phòng của hắn được trang trí theo phong cách “ổ lợn”, nói cách khác là vô cùng lộn xộn, quần áo, sách vở… vứt lung tung hết cả, nếu không có mẹ hắn mỗi ngày lên dọn không biết cái “ổ lợn” của hắn qua ngày tiếp theo sẽ được nâng cấp lên ổ con gì đây? Nhưng hôm nay nhìn lại, tất cả ngăn nắp một cách “quá thể” đến cả cái Laptop là thứ hắn hay “ôm lên dường cùng ngủ” cũng đang được xếp gọn một góc trên bàn học. Nhìn xuống gầm dường, đống quần áo bẩn hay bít tất lâu ngày hắn “dấu làm của riêng” cũng không cánh mà bay. Hắn lại trải qua miên man suy nghĩ, hắn ngồi như vậy cho đến sáng hôm sau, khi những tia sáng mặt trời qua khe cửa chiếu xuống hắn mới giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ. Mọi thứ chỉ như một giấc mơ. Bốn năm sở hữu sức mạnh siêu nhiên với khả năng vượt trội, bốn năm tung hoành thỏa chí nguyện bản thân, bốn năm rời xa nơi hắn sinh sống, đến một nơi xa lạ, một nền văn minh xa lạ với những con người xa lạ, hôm nay là ngày hắn quay trở lại với thực tế đời sống của mình. Hôm nay là ngày bước chân khỏi cánh cửa này, hắn sẽ chính thức một lần nữa trở về với văn minh của nhân loại và ánh sáng của Mặt trời, những thứ mà hắn không được tiếp xúc đã bốn năm.
Đột nhiên, khi vùng dậy hắn thấy trong túi áo như có vật gì đó. Lấy ra xem hắn thấy một tờ giấy A4 được viết đầy chữ. Thì ra là bức thư dặn dò của “tên điên” đó trước khi về, đọc thử xem sao. Hắn có gì "chăng chối" với mình không?