Ưng Vương Liệt Tình

Chương 18: Chương 18: HỐI HẬN LÀM QUÂN TỬ




Mặc dù có Kha Yêu dẫn dắt nhưng khi bọn họ đến được cửa hàng vải thì cũng đã trễ, bởi vì cửa tiệm dường như đã bán xong cho người khách thứ năm nên bây giờ cửa đã đóng lại, hiển nhiên là hôm nay sẽ không tiếp khách nữa.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nhịn không được mà suy sụp “ Ưng vương đại nhân, làm sao bây giờ?”

Tuyết Ưng cũng ngẩn ngơ, chẳng lẽ tối nay lại phải trải qua trong căn phòng kia sao?

“Lão nhân này có chút cổ quái, nghe nói nhiều năm trước thê tử của hắn mang theo nữ nhi của hắn bỏ nhà ra đi, hắn trở nên kỳ quái, từ đó cũng đưa ra quy định một ngày chỉ bán cho năm người, mà toàn bộ Mộng thành này chỉ có một mình hắn bán vải, cho nên muốn có xiêm y đẹp thì phải đến đây. Hôm nay các ngươi đã bỏ lỡ rồi, sáng mai lại đến đi”

Kha Yêu kể chi tiết tình hình chủ tiệm vải, còn sợ người khác nghe thấy mà căn dặn “ lời này các ngươi biết là được rồi, đừng nói cho người khác biết, thế hệ trước không cho chúng ta nhiều chuyện”

Mà Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng không có hứng thú với chuyện vì sao lão bản tiệm vải trở nên kỳ quái, toàn bộ tinh thần chỉ tập trung ở câu “ thê tử hắn mang theo nữ nhi của hắn rời đi”. Lập tức kéo Kha Yêu đến một góc mà hỏi “ ngươi nói lão bà của hắn đã mang theo nữ nhi bỏ nhà rời đi từ nhiều năm trước?”

” Đúng vậy!” Kha Yêu nghĩ Tuyết Ưng không tin nên ra sức gật đầu, tỏ vẻ hắn không nói sai “ từ lúc ta được sinh ra trong thành này đã nghe người ta nói thế, cho nên không có sai”

“Vậy thê tử của lão bản tiệm vải là từ Hư Vô Giới này đi ra ngoài?” Tuyết Ưng không kiềm chế được kích động, Ảnh Nhiên cũng ngừng hô hấp để chờ câu trả lời của Kha Yêu

” Hư Vô Giới? Nơi này sao? Chuyện này ta không rõ lắm, ta chỉ biết thê tử và nữ nhi của hắn đã bỏ đi lâu rồi, đến giờ còn chưa quay về, các tiền bối đều nói nàng vĩnh viễn sẽ không quay lại, có lẽ đã đi đến một nơi rất xa”

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nhìn thoáng nhau, trong mắt đều là sự kích động.

Điều này có nghĩa Hư Vô Giới không phải chỉ có vào mà không có ra, cũng có nghĩa là bọn họ chỉ cần tìm được nơi thê tử của lão bản tiệm vải đã rời đi thì bọn họ cũng có thể rời khỏi nơi này.

” Kha Yêu, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên ngươi nghe được chuyện này là khi nào không?” Tuyết Ưng muốn thăm dò càng nhiều chi tiết từ Kha Yêu càng tốt, có thể từ đó sẽ tìm ra manh mối gì dó.

“Không nhớ rõ lắm, chỉ cảm thấy khi đó ta còn rất nhất, chắc cũng phải hơn chín trăm năm về trước a. Dù sao khi ta lớn lên thì không nghe ai nói tới chuyện này nữa, thực ra lúc đó cũng không phải do các người lớn nói cho ta nghe, chẳng qua là họ bàn chuyện không cẩn thận thì nói tới chuyện lão bản tiệm vải trở nên cổ quái, vừa lúc ta ở gấn đó nên nghe được, lúc đó có nói rất nhiều nhưng ta không nhớ rõ”

Kha Yêu lắc đầu, ra vẻ suy nghĩ rất kỹ, bộ dáng, động tác không nên xuất hiện trên người một lão nhân một trăm tuổi nên có chút quái dị, tuy nhiên lúc này Ảnh Nhiên không thấy buồn cười vì toàn bộ tinh thần của nàng đều tập trung vào câu chuyện hắn kể.

“Khi đó thê tử của lão bản tiệm vải đã trốn đi rất lâu rồi sao?’ Tuyết Ưng muốn tìm kiếm manh mối để suy đoán niên đại phát sinh chuyện trốn đi kia

“Ta không biết, nhưng trong đám người tám chuyện lúc đó có Mĩ di, nàng đã ở đây rất nhiều năm, cho nên ta nghĩ thê tử lão bản tiệm vải và nữ nhi của lão đã đi rất, rất lâu rồi” Kha Yêu dường như đã nói hết những gì hắn biết, sau như nghĩ ra cái gì mà bổ sung “ ah, đúng rồi, lão bản tiệm vải cũng có một đầu tóc trắng giống ngươi a”

Tuyết Ưng còn tưởng hắn nói ra manh mối gì mới, không ngờ kết quả chẳng ăn nhập gì nên có chút thất vọng “ chuyện này có gì lạ đâu, ngươi cũng có đầu tóc trắng giống ta vậy, huống chi lão bản tiệm vải đã ở đây nhiều năm, nói đúng ra là đã rất già rồi, một đầu tóc bạc có gì lạ đâu”

Kha Yêu nghĩ nghĩ, thấy hắn nói cũng đúng “ vậy cũng phải, nhưng có điểm không giống, tóm lại là ta không nói rõ được, ngày mai khi người đến mua vải thì ngươi sẽ biết nguyên nhân ta nói không giống nhau là gì”

Tuyết Ưng biết không thể moi thêm tin tức hữu dụng nào từ hắn nữa nên cũng không muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng dù sao chuyến đi hôm nay cũng giúp hắn và Ảnh Nhiên thu được tin tức ngoài ý muốn, kế tiếp là tìm ra chỗ có thể rời khỏi Hư Vô Giới, sau đó thì hắn và Ảnh Nhiên sẽ có thể rời khỏi nơi này.

Vẫy tay nói với Kha Yêu “ những gì hôm nay ngươi nói với chúng ta, không thể nói với người khác, hiểu chưa?”

Kha Yêu dùng sức gật đầu,” Ta biết a, ta còn sợ các ngươi sẽ nói cho người khác biết, để mấy người lớn biết được thì ta sẽ bị trừng phạt, các ngươi cũng không được nói cho ai biết a”

So với Tuyết Ưng bọn họ thì Kha Yêu còn lo lắng, khẩn trương nhiều hơn, tựa hồ như sợ bị Tuyết Ưng tiết lộ bí mật.

Tuyết Ưng cũng có ý như hắn cho nên cùng gật đầu “ ngươi yên tâm, đây là bí mật của ba người chúng ta, chúng ta ai cũng không nói”

“Vậy thực tốt quá, vậy khi nào người dạy cho ta cách trêu chọc người?” nghe bọn họ cam đoan, Kha Yêu cười giống như nở hoa.

“Hôm nay không có thời gian, ngươi nhìn xem, trời đã sắp tối, hơn nữa tối đến là có sét đánh, chúng ta rất sợ, cho nên phải mau chóng về nhà, chờ ngày mai chúng ta quay lại mua vải sẽ chỉ cho ngươi được không?”

Giống như là một đại bằng hữu nói chuyện với một tiểu bằng hữu, Tuyết Ưng không có hình tượng gì mà đi lừa gạt Kha Yêu, hai mái đầu trắng cùng ghé sát vào nhau thì thầm, Ảnh Nhiên nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt.

“Ân, đã hứa rồi thì không thể gạt ta a. Ta đi đây, các ngươi cũng nhanh trở về đi” Kha Yêu nhìn sắc trời, xác định rất nhanh sẽ tối, đã ở đây nhiều năm nên đương nhiên quen thuộc với tình huống ở đây.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên dùng sức gật đầu, nhìn Kha Yêu xoay người, rời đi rất nhanh

“Tuyết Ưng đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Ảnh Nhiên chờ cho Kha Yêu rời đi mới xoay sang hỏi Tuyết Ưng.

Tuyết Ưng nhìn cửa tiệm vải đã đóng chặt, trầm tư nói “ hôm nay thu hoạch cũng không ít, bây giờ cửa tiệm cũng đã đóng, sáng sớm mai chúng ta quay lại đây, có thể tìm được chút manh mối từ lão bản tiệm vải cũng nên”

Ảnh Nhiên gật đầu, khuôn mặt thanh tú hiện lê vẻ phấn chấn nhưng không lâu sau đã suy sụp, ấp a ấp úng nói “ Tuyết Ưng đại nhân, vậy tối hôm nay chúng ta phải làm sao?”

“Tối hôm nay?” Tuyết Ưng ngẩn người, sau đó hiểu được Ảnh Nhiên muốn nói cái gì, đúng vậy, tối nay nên làm thế nào? không mua được vải cũng có nghĩa là những bức tượng điêu khắc trong nhà bọn họ không được che đậy, cũng có nghĩa là tối hôm nay bọn họ lại rơi vào tình cảnh ý tứ hàm xúc mà xấu hổ.

Nghĩ tới chuyện này, sắc mặt Tuyết Ưng cũng không được tự nhiên “ chết tiệt, sớm biết vậy thì chúng ta không nên để cho cái tên Đáng Thương Không Ai Yêu kia đi, nếu không thì chúng ta có thể ở nhờ nhà hắn một đêm, sáng mai xếp hàng mua vải sớm”

“Hay là chúng ta quay lại tìm hắn?” chỉ cần không tiếp tục ở trong Mộng cư kia, cho dù ngủ bên ngoài Ảnh Nhiên cũng cam tâm tình nguyện, nhưng ở Hư Vô giới không thể ở bên ngoài, cho nên chỉ có biện pháp duy nhất là ngủ nhờ nhà người khác.

“Nhưng ngươi còn nhớ rõ cửa hàng của hắn ở chỗ nào sao? Ta không nhớ rõ” Tuyết Ưng có chút ngượng ngùng nói.

Ảnh Nhiên không lên tiếng, nàng nghĩ Tuyết Ưng nhất định sẽ nhớ đường cho nên nàng không có chú ý, hơn nữa một đường đi tới không biết phải rẽ trái, rẽ phải biết bao nhiêu lần, cho dù là nhớ đường thì cũng sớm bị hỗn loạn mà quên mất. Ngay cả chuyện ngày mai bọn họ quay lại tiệm vải này cũng là một vấn đề a.

Hơn nữa Tuyết Ưng tộc bọn họ là bay lượn trên trời, rất ít khi hành tẩu trên mặt đất, cho nên thị lực và năng lực bay lượn rất tốt mà khứu giác thì gần như không có, đừng nói chi là ở trên mặt đất nhớ được đường đi quanh co lắt léo như ở đây.

Hai người nhìn nhau, hiểu rằng trừ khi bay về núi thì bọn họ không còn chọn lựa nào khác.

******************************************************

Từ khi quay lại Mộng cư, hô hấp của hai người cũng không được tự nhiên, đóng cửa lại thì cả hai liền quay lưng lại với nhau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm tựa hồ như là nhập định.

Bên ngoài không bao lâu đã vang lên tiếng sấm, mà lúc này Tuyết Ưng cũng thả lỏng thân hình một chút, hít sâu một hơi.

Nếu bọn họ thực sự là vợ chồng thì buổi tối ở nơi này là thời điểm tốt để bày tỏ tình cảm, chia sẻ nhiệt độ cơ thể, nhưng mà bọn họ ngay cả là bằng hữu thân thiết cũng không phải, tuy rằng không phải quá xa cách nhưng trong lòng đối phương nghĩ cái gì thì hoàn toàn không biết.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ vài ngày nữa là hắn sẽ phát điên mất, nơi này thời gian ngắn hơn nhân giới nhiều, tựa hồ như vừa ra cửa không bao lâu trời đã muốn tối, Tuyết Ưng hoài nghi nếu đem so sánh thì có lẽ nhà phú quý ở nhân giới chưa ăn xong bữa cơm trưa thì Hư Vô Giới đã trải qua một ngày.

Mà ban đêm lại không ngắn chút nào, hắn cùng Ảnh Nhiên lại ở cùng một phòng, thời gian càng trôi qua chậm chạp và khó khăn.

Hai người đều tận lực không di chuyển nhưng rất khẩn trương, thân thể không tự chủ mà phát ra nhiệt độ, cho dù cách xa nhau nhưng sợ là cả hai cùng cảm nhận được, đừng nói là bây giờ hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, quay lưng lại với nhau mà thôi

Ảnh Nhiên sợ sấm, trong không khí ái muội này, nàng cũng chỉ có thể tận lực chịu đựng, không để mình tìm tới chỗ Tuyết Ưng để được che chở, tránh cho phá vỡ cảm xúc khó khăn lắm mới có thể duy trì được.

Nhưng đến nửa đêm, trong không khí đột nhiên phát ra một mùi thơm lạ lùng, đánh vỡ sự cân bằng mà hai người gian nan lắm mới tạo nên được.

Người đầu tiên ngửi thấy mùi thơm kia là Tuyết ưng, mới đầu hắn nghĩ do đầu óc hắn suy nghĩ lung tung nên sinh ra ảo giác nên không để ý lắm nhưng càng về sau, mùi hương kia càng đậm, càng làm cho cơ thể của hắn nóng hơn, liền ý thức được có gì đó không đúng.

“Ảnh Nhiên, ngươi có ngửi được mùi gì hay không?” cố gắng áp chế nhiệt độ trong cơ thể, Tuyết Ưng kinh ngạc vì hắn còn có thể dùng âm thanh bình tĩnh như vậy để hỏi Ảnh Nhiên.

Mà Ảnh Nhiên đang quay lưng về phía hắn thì không nói gì, chỉ “ân” một tiếng rồi im lặng, làm cho hắn càng sốt ruột, không biết rốt cuộc nàng có ngửi được hay không.

Nhẫn nại một hồi, mùi thơm lạ lùng kia liền biến mất, nhưng nhiệt độ nóng bức trong cơ thể lại không biến mất cùng mùi hương kia, mà ngược lại còn tăng cao, Tuyết Ưng cau mày, cố chịu đựng.

Dục vọng trong thân thể không thể lừa được, nếu nói lúc này Tuyết Ưng không muốn có hành động gì đó với Ảnh Nhiên là dối trá, hắn thậm chí rất muốn xoay người, áp đảo nàng dưới thân, cùng nàng thực hiện chuyện vợ chồng. Có lẽ nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì hai người sẽ không mất tự nhiên như bậy giời, dù sao thì về sau cũng sẽ cùng nàng cả đời, dù sao đến giờ, ngoài trừ nàng thì chưa có nữ nhân nào làm cho hắn nảy sinh cảm giác giống như vậy, đừng nói là chỉ vì một cái liếc mắt của nàng mà hắn lại theo nàng rơi xuống từ tầng mây.

Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy còn quyết định và hành động lại rất khó khăn, hắn nguyện ý cùng nàng như vậy, nhưng còn nàng thì sao?

Ảnh Nhiên nghĩ thế nào? nàng có bằng lòng làm thê tử của hắn không?

Nếu nàng không đồng ý, không phải là sự tự nguyện của cả hai bên thì sáng mai nên đối mặt nhau thế nào?

Nghĩ nghĩ, Tuyết Ưng liền đứng lên, nương theo thị lực tuyệt hảo mà đi vào bên trong phòng.

” Tuyết Ưng đại nhân, ngài đi nơi nào?” Ảnh Nhiên vừa chịu đựng tiếng sấm vừa cố đè nén nhiệt độ trong cơ thể, cơ hồ là lao tâm lao lực quá độ, nhưng nghĩ đến Tuyết Ưng ở cách nàng không xa thì sự sợ hãi và bất an của nàng cũng giảm đi vài phần, nhưng lúc này hắn đột nhiên đứng dậy, rời đi, để một mình nàng ở đây, làm cho nàng bối rối đến không nhịn được mà nắm vạt áo của hắn lại, run rẩy hỏi.

” Ảnh nhiên, buông ra, ta hiện tại phải yên tĩnh một mình, cổ quái trong phòng này chắc ngươi cũng đã nhận ra, nếu không không phải là ngươi tình ta nguyện thì chắc ngươi cũng không muốn phát sinh chuyện gì, cho nên mau buông ra, nếu không không ta sẽ làm ra chuyện không thể khống chế được thì sau này có hối hận cũng không kịp”

Tuyết Ưng bị lôi kéo của nàng mà thiếu chút nữa thay đổi ý định, chỉ muốn quay người ôm nàng vào lòng nhưng cuối cùng cũng nhịn được.

Tuyết Ưng vốn là vì suy nghĩ cho Ảnh Nhiên mà nói vậy nhưng vào tai nàng thì đổi thành ý khác, nghĩ rằng Tuyết Ưng không muốn cùng nàng phát sinh quan hệ nên mới nói cái gì mà không phải ngươi tình ta nguyện, hối hận…Nàng dù sao cũng là nữ tử, bị một nam nhân cự tuyệt như vậy, cho dù sợ hãi tới mức nào cũng không thế tiếp tục lôi kéo hắn.

Hơn nữa nàng cũng không có ý trèo cao tới Ưng vương đại nhân, nếu ở trong này vì không khống chế được mà xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không muốn Ưng vương đại nhân phải chịu trách nhiệm, càng không nghĩ sẽ để hắn cưới nàng, ngay cả như vậy mà hắn cũng không tình nguyện sao?

Nếu đã như vậy thì Ảnh Nhiên nàng cũng không phải là người có da mặt dày, năm ngóng tay nhẹ nhàng buông vạt áo của Tuyết Ưng ra, mà nàng cũng vô lực té xụi lơ trên đất, cắn môi, cố nhịn tiếng thở dốc sắp tràn ra miệng, không muốn để cho Tuyết Ưng nhìn thấy sự chật vật và yếu ớt của nàng.

Mà khi nàng vừa buông hắn ra thì Tuyết Ưng bước đi thật nhanh cũng phỉ nhổ bản thân, chết tiệt, tự nhiên làm chính nhân quân tử là chi? Nàng đã nắm lấy quần áo của hắn, nghĩa là nàng chủ động, sau này nàng có hối hận thì cũng không phải lỗi của hắn, tự nhiên nói linh tinh cái gì, cho nên bị khó chịu là đáng đời.

Tuyết Ưng căm giận đi tới, dùng sức ngã xuống cái giường lớn màu đỏ nhìn không rõ lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.