Tơ lụa mềm mại dưới thân an ủi một chút đối với thân thể nóng bỏng hiện giờ của hắn.
Quần áo trên người lại trở thành dư thừa, rất muốn cởi bỏ hết nhưng nghĩ đến trong phòng còn có Ảnh Nhiên, Tuyết Ưng đành phải cố chịu đựng.
Hô hấp dồn dập, nếu như lúc đầu hắn còn áp chế được thì bây giờ toàn bộ khí lực của hắn phải tập trung vào việc đè nén dục vọng, cho nên không thể lãng phí.
Nhưng chỉ được một lúc, nhiệt độ cơ thể của hắn như truyền qua cả lớp tơ lụa dưới giường, cho nên chẳng những không thể xoa dịu cho hắn mà còn tăng thêm sự ham muốn, chết tiệt, đêm dài như vậy phải trôi qua thế nào đây?
Tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng lớn, mất đi chỗ dựa tinh thần là Tuyết Ưng, Ảnh Nhiên rốt cuộc nhịn không được mà nước mắt tuôn rơi, ôm chặt hai gối, tận lực cuộn mình thành một đoàn, tiếng sấm vẫn không ngừng vang lên, làm cho nàng luôn có cảm giác đạo sấm sét kia có thể tùy thời mà đánh xuống đầu nàng.
Nhân loại thường dùng câu “ bị thiên lôi đánh chết” mỗi khi thề nguyện, có thể thấy sấm sét đáng sợ tới mức nào. Nàng không phải sợ chết, chỉ là sợ hãi theo bản năng, tựa như nàng đã từng bị sét đánh bị thương nặng, cho nên mỗi lần nghe tiếng sấm thì liền cảm nhận được sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng so với tiếng sấm thì nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể càng làm nàng thấy xấu hổ, bất an và như bị tra tấn hơn.
Bàn tay gắt gao nắm chặt lại, ngay cả móng tay bấm vào da thịt cũng không biết, so với việc sợ hãi và bị dục vọng tra tấn thì một chút vết thương đó có đáng là gì.
Nàng hận mình vô dụng, đã nhịn không được mà khóc thành tiếng, tuy rằng thanh âm rất nhỏ nhưng cũng đại biểu cho sự yếu đuối của nàng, không ngừng nói với chính mình là không được khóc, khóc cũng không giải quyết được gì mà nàng phải dũng cảm đối mặt, nhưng nỗi ám ảnh không dễ gì loại bỏ được, cho nên Ảnh Nhiên càng ra sức cắn chặt môi, móng tay bấm vào da thịt càng sâu.
Tuyết Ưng chưa bao giờ nghĩ thính giác của mình lại linh mẫn nhưng trong lúc tiếng sấm vẫn vang lên như muốn hủy diệt cả thiên địa này, hắn vẫn nghe được tiếng khóc vang lên từ cạnh cửa, tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được, như có như không làm cho hắn nghĩ giây tiếp theo có thể nàng sẽ tắt thở mà chết.
Tâm hắn vừa đau vừa mâu thuẫn, lúc này mới nhớ tới chuyện nàng sợ sấm, rất muốn tiến lên ôm lấy nàng, an ủi nàng nhưng hắn lại sợ một khi ôm nàng rồi thì sẽ không khống chế được dục vọng, không thể an toàn vượt qua một đêm này.
Cho nên Tuyết Ưng do dự, cố chịu đựng sự dày vò của thân thể, tự hỏi bản thân có muốn đi an ủi Ảnh Nhiên không, đồng thời cũng mong chờ, chỉ cần nàng phát ra một tín hiệu cầu cứu là hắn sẽ có cớ để đến bên nàng, nhưng mà…
Tiếng khóc đứt quãng truyền đến, âm thanh không lớn nhưng mỗi một tiếng khóc của nàng lại như một dao đâm vào ngực hắn, rốt cuộc, Tuyết Ưng chấp nhận số phận, tiểu nữ nhân chết tiệt này!!
Nàng tình nguyện chịu đựng nỗi sợ hãi cũng không muốn thể hiện sự yếu đuối trước hắn, cầu cứ hắn nhưng hắn lại không thể không quan tâm tới nàng.
Được, coi như hôm nay hắn bại trong tay nàng.
Đêm nay qua đi, nàng hận hắn cũng được, không cam lòng cũng tốt, nàng cũng chỉ có thể là nữ nhân của Tuyết Ưng vương hắn.
Lưu loát đứng dậy, mắt sáng như đuốc, tiêu sái đi về phía cánh cửa.
Không chút nào ôn nhu túm lấy cánh tay của Ảnh Nhiên, nhìn thì cảm thấy như lực đạo rất lớn nhưng kì thực động tác rất nhẹ nhàng, đem thân hình nhỏ xinh của nàng ôm vào lòng, bất mãn lên tiếng “ được rồi, đừng khóc, nếu sợ vì sao không lên tiếng? chẳng lẽ ngươi nói với ta một tiếng, ta sẽ không để ý tới ngươi sao? Nữ nhân, có lúc nên mềm yếu một chút nếu không thì nam nhân để làm gì?”
Ảnh Nhiên chỉ cảm thấy bị một cỗ lực lượng ôn nhu mà có lực túm lấy, tiếp theo là bị hơi thở an tâm và quen thuộc vây quanh, nàng biết chủ nhân của cái ôm này là ai, chỉ mới ở chung mấy ngày ngắn ngủi nhưng nàng đã được ôm nhiều lần.
Bây giờ nghe giọng điệu của hắn tuy là oán giận nhưng vẫn chất chứa sự ôn nhu, nhất thời nước mắt ủy khuất lại tuôn trào như mưa, gắt gao ôm lấy lưng hắn, khóc rống lên “ không cần bỏ ta lại một mình”
Tuyết Ưng nghe một câu này của nàng, tâm càng thêm nhói đau, lại tức giận mà ôm chặt thân hình của nàng “ ta khi nào thì bỏ lại ngươi một mình? Từ lúc ngươi rơi từ tầng mây xuống, ta không cần nghĩ ngợi gì liền đuổi theo ngươi, trong nước sông lạnh nhu băng kia, sợ ngươi bị nước cuốn trôi mà trong lòng cảm thấy mất mác, trống vắng, mà khi biết ngươi còn ở trên lưng ta thì cảm giác mừng như chết đi sống lại; ngươi vì chuyện màu lông mà nổi giận với ta, ta cũng phá lệ mà hạ mình với ngươi, ngươi đi hỏi thăm khắp trong thiên địa xem Tuyết Ưng ta có khi nào thỏa hiệp hay ăn nói khép nép với ai như vậy không? năm đó, dù Như Mặc có ân với ta, mà ta lại hiểu lầm hắn nhưng ta cũng không chủ động đi làm hòa với hắn, để cho hai tộc đối nghịch nhau suốt ba ngàn năm mà sau này nhờ tiểu ác ma mới có cơ hội hòa giải. Ta đối với ngươi như vậy,cho dù là người có lòng dạ cứng rắn cũng phải hòa tan mà ngươi thì một câu cảm kích không có còn chưa tính, lại luôn làm ta nổi giận, làm ta khó chịu, bây giờ còn nói ta bỏ lại ngươi một mình, còn ra vẻ ủy khuất như vậy, nếu nói cho người khác biết thì không biết người thực sự bị ủy khuất là ai a”
Ảnh Nhiên nghe hắn nói một câu thì nhớ lại từng chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, lúc này mới nhận ra Tuyết Ưng đối xử với nàng rất tốt, là nàng tự suy diễn lung tung, tự ti quá mức nên mới không nhìn ra hắn đã đối xử tốt với nàng thế nào, bây giờ nghe hắn kể lại, tuy là oán giận nhưng cũng lộ ra sự chân tình, là những lời chân tình nhất mà từng nghe được, làm cho lòng của nàng cảm thấy rất ấm áp.
Là do nàng tự tung tự tác, là do nàng quá mức kiêu ngạo, tự ái. Hắn thân là vua của một tộc, nhưng lại ba lần bảy lượt hạ mình trước nàng, ủy khuất và thỏa hiệp vì nàng, cũng vì thế hắn mới lư lạc ở đây, khắp nơi gọi người này là tiền bối, lại cúi đầu trước người khác…mà từ đầu tới cuối hắn không hề trách nàng một tiếng, nhưng nàng thì hiểu lầm ý tốt của hắn, người đáng chết là nàng.
Thực ra, nàng nên sớm thừa nhận từ khi hắn nhảy theo nàng cùng rơi xuống thì trong lòng nàng từ đó về sau không còn ai có thể thay thế, có lẽ nàng và hắn sẽ không có kết quả nhưng cả đời này nàng đã không thể quên được hắn.
Nếu Tuyết Ưng hắn muốn, nàng không phải không nghĩ tới chuyện dù hắn không thương nàng thì nàng cũng nguyện ý cho hắn sao? Bây giờ nghe hắn thổ lộ, biết hắn nói là thiệt tình, vậy nàng còn gì mà không thỏa mãn nữa đâu?
Nàng vẫn luôn hâm mộ Bảo Bảo tiểu chủ có Hồ vương đại nhân chân tình với nàng, cũng ghen tỵ Tước vương đại nhân có thể vì yêu mà điên cuồng hủy diệt tất cả, càng ngưỡng mộ Xà quân đại nhân vì những người thân yêu của mình mà dốc hết toàn lực bảo hộ, cho tới giờ Ảnh Nhiên rốt cuộc cũng có một nam nhân nguyện ý vì nàng mà liều lĩnh, vì nàng hoảng hốt, vì nàng khổ sở, vì nàng điên cuồng.
Mà người này lại là Ưng vương đại nhân trước giờ nàng chưa dám mơ tới, nàng có phúc đức gì mà lại có may mắn đến vậy?
Nước mắt vẫn không ngừng lại, cũng không còn sợ hãi mà làm cảm động và hạnh phúc, ở trong ngực hắn ra sức gật đầu “ ta sai lầm rồi, là ta sai lầm rồi, ta không nên quá mức kiên cường, làm cho ngươi khó chịu, thực xin lỗi”
Một đôi bàn tay to, ấm áp vuốt ve trên lưng nàng, Tuyết Ưng nhẹ giọng thở dài “ đừng khóc, bây giờ còn sợ sao?”
Ảnh Nhiên lắc đầu “ không sợ”, nói xong thân hình càng nép chặt vào người Tuyết Ưng.
Mâu thuẫn và sự do dự đã không còn, sợ hãi và bất an cũng biến mất, dục vọng bản thân lại càng mãnh liệt hơn.
Nhiệt độ trên cơ chể Tuyết Ưng cũng sắp đạt đến cực hạn, Ảnh Nhiên không phải đầu gỗ, làm sao không cảm giác được.
Tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì thì dù nàng không có kinh nghiệm cũng có phần hiểu được.
Nói hoàn toàn không sợ là giả nhưng nghĩ đến Tuyết Ưng đại nhân hoàn toàn thiệt tình với nàng, không có một chút ghét bỏ hay đùa giỡn gì nàng, cho nên dù có phát sinh chuyện gì nàng cũn không sợ hãi. Cho nên cũng ngầm đồng ý để mặc hắn, im lặng, mềm mại nằm trong lòng hắn, chờ hắn chủ động.
Mà lúc này giải dược để Tuyết Ưng giải đi thống khổ đang ở trong lòng hắn, hắn lại không dám có động tác gì, chỉ ôm chặt nàng, sợ dọa cho nàng lại khóc rống lên.
Đều nói nữ nhân là làm từ nước, hắn trước giờ không hiểu ý nghĩa của câu này nhưng bây giờ thì lĩnh ngộ sâu sắc rồi, mới biết người sáng tạo ra câu này anh minh đến mức nào. Mất một hồi công phu thì quần áo trên người hắn đã ướt đầm, cảm giác ẩm ướt thấm vào ngực làm cho hắn vất vả lắm mới trấn an được tinh thần bây giờ thì thành công toi rồi.
Vì thế, một người thì ngầm đồng ý để đợi Tuyết Ưng chủ động.
Một người thì cố nén đến mức suýt bị nội thương cũng không dám vọng động.
Ảnh Nhiên cảm thấy lồng ngực trước mắt nàng nóng đến sắp cháy, cơ thể cứng rắn như sắt, cánh tay ôm nàng cũng cứng đến mức làm nàng thấy đau, chôn mặt trong lồng ngực cứng rắn như vậy, cảm giác cũng không tốt gì.
Mỗi lần hít ra thở vào đều là lửa nóng, trán đã sớm đẫm mồ hôi, trong lòng không khỏi sốt ruột, Tuyết Ưng sao còn chưa hành động? chẳng lẽ hắn muốn nàng chủ động mở miệng sao?
Ảnh Nhiên cảm thấy cả người như bốc cháy, nàng đã như vậy thì Tuyết Ưng đại nhân cũng không khá hơn, hay là hắn không hiểu được ám chỉ của nàng?
Nếu không thì sao hắn còn ngây ngốc như vậy?
Ảnh Nhiên nào biết đâu rằng, Tuyết Ưng thật đúng là có lớn mà không có khôn, không hiểu được ám chỉ của nàng, thực ra thì cũng không thể hoàn toàn trách Tuyết Ưng, nàng mới giây trước còn khóc lóc kể lể, oán trách hắn bỏ rơi nàng, giây sau đã tình nguyện hiến thân thì hắn làm sao tiếp thu kịp. Hơn nữa, trong suy nghĩ của Tuyết Ưng thì Ảnh Nhiên tự ti, nhát gan, không được tự nhiên thì làm sao có thể mau chóng suy nghĩ thông suốt, có thể ngầm đồng ý với hắn.
Vì thế hai người lại hiểu lầm nhau, lại phải vô duyên vô cớ mà nhẫn nhịn.
Cuối cùng cũng là Ảnh Nhiên quyết định, là nàng lớn mật nói ra, cũng là lúc Tuyết Ưng không nhịn được nữa.
Dù sao cũng là nam nhân, khả năng nhẫn nhịn dục vọng cũng kém hơn nữ nhân, sợ nàng phản đối hay không muốn nên Tuyết Ưng khôn cho Ảnh Nhiên cơ hội mở miệng mà đã tuôn ra một tràng “ Ảnh Nhiên, ngươi nghe cho rõ, hiện giờ chúng ta rơi vào tình trạng gì thì ngươi cũng biết, ta không nhịn được nữa, nhưng trước tiên phải nói cho rõ, ta thích ngươi nên mới muốn ngươi, ta cũng không phải là nam nhân không chịu trách nhiệm, sau tối nay, ngươi đã trở thành thê tử của ta, là nữ nhân của ta, sau này mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không thì cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta, không được thích nam nhân khác, còn có, ta không thừa nhận sự tình hôm nay là cường bạo. Ta nghĩ ta đã nói xong, ngươi không có quyền từ chối hay kháng nghị, quyết định như vậy đi”
Không để cho Ảnh Nhiên chút cơ hội nào, vừa nói xong Tuyết Ưng đã cúi đầu che miệng của nàng lại, dục vọng tăng lên vài phần.
Hơi thở nam tử tinh khiết, kiêu ngạo và bá đạo xâm nhập trong miệng làm cho Ảnh Nhiên chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt, nàng không có cơ hội nói cho hắn biết nàng nguyện ý làm thê tử, làm nữ nhân của hắn.
Đôi môi bị hắn dùng sức hôn, mút làm cho tê dại, Ảnh Nhiên nhịn không được mà toàn thân mềm nhũn vô lực, không còn sức chống cực, để mặc hắn công thành chiếm đất.
Bàn tay củ Tuyết Ưng vốn đặt trên lưng nàng giờ cũng không an phận mà bắt đầu tìm kiếm, thăm dò, ý đồ muốn đi sâu, đi xa hơn trong cơ thể nàng. Mà nơi nó đi qua lưu lại sự nóng bỏng trên cơ thể, Ảnh Nhiên vô lực ôm lấy cổ Tuyết Ưng, tránh cho cơ thể vì không chống đỡ được mà xụi lơ.
Trong miệng Tuyết Ưng phát ra âm thanh càu nhàu mơ hồ, bàn tay di dời đến cái mông của Ảnh Nhiên thì không muốn rời đi, ra sức xoa nắn cái mông nở nang của nàng, làm cho Ảnh Nhiên đỏ mặt như say rượu, muốn lên tiếng kháng nghị như đôi môi đỏ mọng đã bị hút gắt gao, thân thể ra sức vặn vẹo, muốn né tránh bàn tay không thành thật kia nhưng lại làm cho ngọn lửa dục vọng cháy càng to hơn.
Nàng vặn vẹo, ma xát ở trong ngực so với thuật câu dẫn còn cao minh hơn nhiều, làm cho Tuyết Ưng hiểu chỉ chạm thôi còn chưa đủ, hắn muốn xâm nhập, muốn chiếm giữ hết thảy những thứ thuộc về Ảnh Nhiên.
Tiếp theo là thanh âm tiếng vải bị xé, bên ngoài tiếng sấm cũng to hơn như là khúc nhạc đệm cho bản tình ca của hai người.
Ảnh Nhiên thở dốc, cái miệng vừa được tự do một chút, chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại một lần nữa bị xâm chiếm.
Chưa đến một giây, y phục vốn bền chắc đã biến thành một mớ vải vụn, bay tán loạn trong Mông cư tối đen, ánh mắt Tuyết Ưng càng thêm nóng bỏng khi nhìn thấy trên bầu ngực trắng nõn, cao vút của Ảnh nhiên có một nốt ruồi nhỏ màu đen, càng làm cho dục vọng của hắn phát cuồng.