“Nè, cậu đừng có chen nữa” giọng nói vọng ra từ trong bụi cây, nghe có phần bực bội.
”Im đi” Giọng nói kia lạnh lùng phản bác lại.
”Ủa... bọn họ đâu rồi”
”K... ừm... K... ừm...” Khải ho nhẹ để gay sự chú ý của hai người đang núp trong bụi cây.
”Ặc... chết mình rồi”
Hai người đó nuốt khan rồi từ từ ngẩng mặt lên nhìn.
”Hai em giỏi nhỉ?” Khải chống hai tay lên hông, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn bọn họ.
”A... Khải ca ca... Tụi em chỉ là tình cờ đi ngang thôi... Chỉ là tình cờ thôi” Nguyên biện hộ.
”Thế à?” Khải hỏi lại lần nữa, khóe miệng nhếch lên một cách ma quái, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào hai kẻ khả nghi trước mặt làm bọn họ sợ toát mồ hôi.
(tg: Hina cũng toát mồ hôi; Nguyên: sao vậy???; tg: Trời nóng; Nguyên:... )
”Đúng vậy” cả hai đồng thanh.
Khải bỗng nhiên bước tới và cốc và đầu hai người hai cái rõ đau.
”Khai mau, hai em lén la lén lút ở đây làm gì? Không phải theo dõi bọn anh chứ là gì?” Khải nạt nọ lườm hai cậu.
”Tụi em chỉ là để quên vở bài tập nên quay lại trường lấy thôi.” Tỉ điềm tĩnh nói.
”Đúng, đúng... đúng vậy” Nguyên nhanh nhảu chêm vào.
”Ồ! Thì ra là vậy”
Thấy Khải có vẻ không còn nghi nghờ gì nữa, hai người kia như trút được gánh nặng.
”Thế vở của hai em đâu? Đưa anh xem.” Anh nói rồi liếc nhìn vào hai bàn tay của hai người.
Bây giờ họ mới chợt tỉnh, cặp thì để trong xe trước cổng trường, còn tay mình thì không cầm thứ gì hết, phải nói là không có thứ gì để cầm...
”À, thực ra là Nhị Nguyên bảo là để quên vở nên bảo em đi cùng. Anh biết mà , em có bảo giờ để quên đồ đâu” Thiên tỉ dửng dưng đáp, đầu quay nhìn về hướng khác tránh ánh mắt trừng trừng của ai đó.
”Ừm”
Anh không còn nghi ngờ Tỉ nữa mà lại quay sang tra khảo Vương Nguyên.
”Vậy... Vở của em đâu bảo bối”
” À, vở của em... a, em quên lấy ra rồi...”
Im lặng.
...
...
Cậu nhận ra lời nói của mình có gì đó nó hơi mâu thuẫn.
...
”Hai em giỏi hết rồi, dám nói dối anh, em anh xử lý tụi em ra sao?” Khải nói rồi xoắn ta áo chuẩn bị xử lý hai cậu.
”Khải ca ca yêu dấu của em, anh tha cho em lần này đi nha... nha” Nguyên làm mặt baby nũng nịu trước Khải để nhằm cứu vớt tình hình.
”Chắc em đã lừa được nhiều người rồi nhỉ?” Khải khoanh tay trước ngực, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn cậu.
Phập.
Lời nói của anh như trúng tim đen của cậu.
”Làm... Làm gì có”
”Em lừa được người khác chứ không lừa được anh đâu, anh không dễ bị lừa vậy đâu”
”A... Đại ca, em bỗng nhiên nhớ ra tối nay em có buổi học thêm nên em về trước đây, có gì lát nữa về nhà nói sau” Tỉ nói xong quay người rón rén,rón rén từng bước toan định bỏ chạy.
Khải ho nhẹ một tiếng rồi níu Tỉ lại.
”Anh nhớ em bảo tối nay rất rảnh mà” An trừng trừng mắt.
”À, chỉ là lúc đó em quên mất, bây giờ mới chợt nhớ ra”
”Lão đại, cậu ấy xạo đấy. Chính cậu ấy cũng muốn đi chung với em mà” Nguyên bỗng nhiên nhảy sang chỗ Khải, kéo anh về làm đồng minh với mình.
( tg:Chà chà, có vẻ hôm nay Bảo Bối thông minh đột xuất).
”Vậy à?”
”Đúng, đúng vậy”
”Ừm, tốt lắm. Mặc dù em có công báo có sự việc nhưng em cũng không thể thoát tội đâu. Còn Thiên Tổng, em cũng là đồng phạm đấy, dám nghe lời xúi giục của Nguyên Tử, lại còn nói dối cả anh. Xem ra mấy hôm nay anh quá nhân từ rồi nên hai em mới làm loạn. Vậy được, hôm nay xem anh xử lý hai đứa như thế nào”
Khải xoắn cao ống tay áo và rượt đuổi hai cậu. Ba người cười giỡn, chạy nhảy quanh sân trường với những tiếng cười vui vẻ.
”Trẻ con” Cô hừ một tiếng rồi bước về.
”Ủa, Kỳ Kỳ. Cậu đi đâu vậy?” Nguyên đánh lạc hướng Khải quay sang hỏi cô.
”Về.”
Ba người kia hơi ngạc nhiên, trời lúc này cũng sẫm tối.
” Cũng gần 18h rồi, chúng ta về thôi. Về nhà anh sẽ xử lý mấy đứa.”
(tg:*lắc đầu* Tan học lúc 16h mà giờ mới về ; Khải: muốn gì đây? ; tg:*lắc đầu tập hai* *bảy chọ*).
Nói rồi ba người *phi* thẳng lên xe và về nhà.
*Biệt thự Wang - Yi*
”Haiz~” Nguyên vật vã năm lăn qua lăn lại trên giường.
”Có chuyện gì mà khiến bảo bối nhà ta chán đến thế?” Khải vừa hỏi giọng điệu đan xen phần châm chọc.
”Haiz~, mấy bữa nay, em thấy hình như tụi mình gặp xui xẻo không hề ít” Nguyên thở dài ngao ngán
”Ưm cũng đúng”
”Hết bị ướt đồ rồi lại ngã té dập mặt vào tường, bị fan bu kín đông nghẹt đến mức không thể thở nỗi, lên trường thì lại càng xui xẻo tăng gấp bội... “
(๑╯_╰๑) (๑╯_╰๑)
” Ừm nhưng tớ thấy toàn là cậu bị chớ mình có bị gì đâu ╮(╯▽╰)╭ “Tỉ tay cầm chiếc điện thoại bò dài trên giường.
”Cậu... hừm không thèm nói với cậu nữa... “ Nguyên quay ngoắt qua Khải.
” Anh nhớ cái bữa mà mình đi Thượng Hải không?”
”Hôm đó lúc gặp kết thúc buổi biểu diễn em vô tình va phải vào một người.. Hai người biết đó là ai không?” Nguyên tỏ ra nghiêm trọng.
”Ai?”
”Tử Kỳ a~” Nguyên với lấy bì bánh trên bàn, bóc ra ăn
”Hả (o・`Д'・o)”
:Làm gì ngạc nhiên quá vậy?” Cậu nhóp nhép nhai (Giờ thì mọi người biết sao hai người này biết nhau rồi chớ nhỉ?)
Cậu bắt đầu kể lại sự việc tối hôm đó.
*Tại Thượng Hải*
21h 30'
”Wang Yuan, Wang Yuan wo ai ni”
”I love you”
” You is my idol forever”
Một loạt âm thanh náo loạn xung quanh cậu. Vương Nguyên nở một nụ cười thật tươi rồi chăn chân ra khỏi đám fan hỗn độn đó trong khi Khải và Tỉ đang chuẩn bị cho phần đơn ca của mình.
” Phù cuối cùng cũng thoát được”
Cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa đi vừa ca hát ra khỏi nhà hát trung tâm. Bỗng...
Rầm
Phịch
Cậu ngã ngào xuống đất một cách không thương tiếc.
A đụng trúng người ta rồi.
(Ăn ở chi mà hậu đậu thế không biết ╮(╯_╰)╭ )
”Xin lỗi” Bên kia phát ra một giọng nói lạnh tựa như băng, vô cảm xúc, chất giọng cuốn hút đến lạ kì.
”A tớ mới là người xin lỗi, do tớ không để ý...”
Cậu ngước nhìn lên bắt gặp phải ánh mắt trong veo tựa hồ nước phẳng không gợn sóng yên lặng, bình thản khiến cậu như hút vào sâu trong đôi mắt kia, hai gò má tự nhiên đỏ ửng lên.Làn tóc phất phơ thoang thoảng một mùi hương nhẹ rất dễ chịu.
Đẹp thật.
Cậu ngẩn ngơ.
Ánh mắt cứ như dán chặt vào khuôn mặt thiên thần kia.