Sau một giấc ngủ dài khác thường, Matthew đánh liều đi xuống dưới nhà. Những người hầu đang bận rộn lau chùi hàng dặm những phiến đá lát, thảm trải sàn, và những sàn gỗ, trong khi một số khác tắt đèn, thay giá nến và đánh bóng đồ đồng.
Khi Matthew vừa đặt chân vào căn phòng buổi sáng, một người phục vụ đã đề nghị mang khay đồ ăn sáng ra hiên sau cho anh nếu như anh muốn. Vì hôm nay hứa hẹn một ngày đẹp trời, nên Matthew chấp nhận lời đề nghị một cách vui vẻ.
Ngồi ở một trong những chiếc bàn đặt ngoài trời, anh ngắm nhìn một chú thỏ rừng nhỏ màu nâu đang nhảy nhót dọc theo khu vườn được chăm sóc cẩn thận.
Thú quan sát lặng lẽ của anh bị phá vỡ bởi một tiếng động khi cánh cửa kiểu Pháp mở ra. Ngước lên đầy hi vọng, Matthew thấy thay vì một người hầu với khay đồ ăn, thì đó là sự chào đón không thể ít nồng nhiệt hơn trước sự xuất hiện của Lillian. Anh rên thầm trong bụng, biết rằng Westcliff đã lập tức cho cô hay về chuyện đính hôn của anh và Daisy.
Tuy vậy. Hình như bá tước đã ít nhiều tác động được tính điềm đạm của anh lên vợ mình. Đương nhiên là trông Lillian không hề vui vẻ…nhưng Matthew nhận thấy một dấu hiệu tốt là cô không tiến về phía anh với một cây rìu trong tay.
Hoặc là vẫn chưa.
Lillian ra hiệu cho anh cứ ngồi yên trên ghế khi cô đến gần, nhưng anh vẫn đứng dậy.
Gương mặt Lillian nghiêm nghị và giọng nói rất tự chủ khi cô cất tiếng, “Không cần phải nhìn tôi như thể một dịch họa Ai Cập đang giáng xuống như thế. Thỉnh thoảng tôi cũng có tài diễn thuyết hợp lẽ phải đấy. Tôi có thế nói vài lời với anh không?”
Cô ngồi xuống trước khi anh kịp kéo ghế giúp cô.
Nhìn cô với vẻ cảnh giác, Matthew ngồi lại xuống ghế và chờ cho cô nói. Bất chấp không khí đầy ắp căng thẳng, anh gần như mỉm cười khi ngẫm thấy mình đã thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt này trên gương mặt Thomas Bowman. Lillian ngày trước bao giờ cũng khăng khăng làm theo cách của mình, còn lúc này cô đã lưu tâm tới thực tế là một cuộc đấu khẩu om sòm, cho dù thỏa mãn tới đâu, cũng chẳng có ích lợi gì.
“Cả anh và tôi đều biết là,” Lillian nói với vẻ điềm tĩnh gượng gạo, “cho dù tôi không thể ngăn chặn cuộc hôn nhân đã sớm tàn lụi ngay lúc mới bắt đầu này, tôi vẫn có thể tạo ra những nghi thức chẳng mấy dễ chịu cho tất cả mọi người, đặc biệt là anh.”
“Phải, tôi biết điều đó.” Thái độ của Matthew hoàn toàn không hề chế nhạo. Bất kể anh nghĩ về Lillian thế nào, thì anh vẫn biết tình yêu của cô dành cho Daisy là không thề nghi ngờ.
“Cho nên tôi muốn bỏ qua cái cung cách khẽ khàng rón rén,” Lillian nói, “và có một cuộc đối thoại như giữa đàn ông với nhau.” (hờ hờ )
Matthew nén cười một cách nghiêm khắc. “Tốt thôi,” anh đáp lại với một điệu bộ như đang bàn chuyện làm ăn tương tự. “Tôi cũng vậy.” Anh nghĩ mình có thể tiến tới chỗ thích Lillian. Nếu không có gì khác chen vào, thì người ta luôn biết được chỗ đứng của mình với cô.
“Lí do duy nhất khiến tôi sẵn lòng chịu đựng cái ý nghĩ anh là em rể tôi,” Lillian nói tiếp, “là vì chồng tôi có vẻ nghĩ tốt về anh, và tôi coi trọng quan điểm của anh ấy. Cho dù không phải lúc nào anh ấy cũng đúng.”
”Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được nghe một nhận xét như vậy về bá tước.”
“Phải, chà…” Lillian làm anh ngạc nhiên với một nụ cười nhẹ. “Đó là lí do Westcliff cưới tôi đấy. Việc tôi sẵn sàng đánh giá anh ấy thẳng thắn không nương nhẹ là một nỗi khuây khỏa sau tất cả những sự sùng bái không ngớt người ta dành cho anh ấy,” đôi mắt đen của cô, tròn hơn và không đẹp như mắt Daisy, gặp ánh mắt anh trong một cái nhìn dò xét. “Westcliff bảo tôi hãy cố gắng và tỏ ra công bằng. Điều đó thật không dễ dàng khi tương lai của em gái tôi đang bấp bênh đến thế.”
“Thưa phu nhân,” Matthew nghiêm túc nói, “nếu tôi có thể đưa ra bất cứ lời đảm bảo nào có thể làm đầu óc cô thanh thản-“
“Không, đợi đã. Hãy để tôi nói ra quan điểm của tôi về anh trước.”
Matthew lịch sự giữ im lặng.
“Anh luôn là hiện thân của điều tồi tệ nhất ở cha tôi,” Lillian nói, “lạnh lùng, tham vọng, tự cho mình là trung tâm. Ngoại trừ anh còn tệ hơn vì anh có khả năng ngụy trang điêu luyện hơn ông ta nhiều. Anh sẽ là hình ảnh của cha tôi nếu như ông ấy được trời phú cho cái mã ngoài và một chút tinh tế. Tôi nghĩ rằng trong việc chiến thắng anh Daisy hẳn đã cảm thấy bằng cách nào đó nó cũng đã thành công với cha mình.” Cặp lông mày của cô nhíu vào sát nhau khi cô tiếp tục. “Em tôi luôn bắt buộc phải yêu thương những sinh vật khó ưa…những con thú lạc, những kẻ hèn kém. Khi nó yêu một ai đó, bất kể người ta có phản bội hay làm nó thất vọng bao nhiêu lần, nó vẫn đón họ trở về với vòng tay rộng mở. Nhưng anh sẽ chẳng lấy làm cảm kích về điều đó không hơn gì cha tôi đâu. Anh chỉ lấy thứ anh muốn, và trao lại cho nó một chút rơi vãi cỏn con. Và khi anh làm tổn thương nó, tôi sẽ là người đầu tiên trong dòng người chờ đợi để xé xác anh ra. Ngay khi tôi kết thúc với anh, sẽ chẳng còn lại mấy cho những người khác chia phần.”
“Quá ư công bằng,” Matthew nói. Anh kính trọng sự thẳng thắn hung bạo của cô cho dù anh đang nhức nhối vì nó. “Tôi có thể đáp lại bằng cung cách chân thật giống như cô vừa cho tôi thấy không?”
“Tôi hi vọng anh làm thế.”
“Thưa phu nhân, cô không biết tôi đủ rõ để mà đánh giá tôi có thể giống hay không giống cha cô đến mức độ nào. Nhiều tham vọng đâu phải là tội ác, nhất là khi người ta bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Và tôi không lạnh lùng, tôi là người Boston. Nghĩa là tôi không có thiên hướng bộc lộ những cảm xúc của mình cho mọi người nhìn thấy. Còn việc chỉ biết tới bản thân mình, cô đâu có cách nào biết được những gì tôi đã làm, nếu như có, cho người khác. Nhưng tôi sẽ là đồ chết tiệt nếu đi kể lể tràng giang đại hải những hành động tốt đẹp của mình với hi vọng có được sự chấp thuận của cô.” Anh quét một ánh mắt điềm tĩnh lên cô. “Bất chấp những quan điểm của cô, đám cưới sẽ vẫn diễn ra, vì cả tôi và Daisy đều muốn vậy. Nên tôi chẳng có lí do gì để nói dối cô hết. Tôi có thể nói rằng mình sẽ không bỏ mặc Daisy, và tôi vẫn lấy thứ mà tôi muốn. Nhưng sự thật là, tôi yêu cô ấy. Tôi đã yêu cô ấy từ rất lâu.”
“Anh yêu em gái tôi một cách âm thầm trong bao nhiêu năm ư?” Lillian hỏi với vẻ hoài nghi sắc bén. “Dễ dàng quá nhỉ.”
“Tôi không định nghĩa đó là ‘yêu.’ Những gì tôi biết về nó là tôi có một sở thích dai
dẳng và vô cùng ám ảnh đối với cô ấy.”
“Sở thích?” Lillian trông như sắp nổi giận đến nơi, và rồi cô khiến anh ngạc nhiên khi phá lên cười. “Lạy Chúa, đúng là anh đến từ Boston thật.”
“Tin hay không,” Matthew lầm bầm, “Tôi đâu có chọn cảm giác này đối với Daisy. Nó
sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tìm một người khác. Ma quỷ biết rằng tôi sẽ có thêm vài danh tiếng vì sẵn sàng làm việc cho nhà Bowman với tư cách là con rể.”
“Thật xúc động,” Lillian vẫn cười, chống hai bàn tay lên cằm trong khi nhìn anh chăm chú. Đột nhiên giọng cô mang âm sắc của sự tò mò sắc sảo khiến anh dựng tóc gáy.
“Tôi thấy lạ kì khi người Boston Swiff lại dùng cụm từ ‘bắt đầu với hai bàn tay trắng’…Có phải tôi đã nhầm lẫn suốt những năm qua khi tin rằng anh đến từ một gia tộc giàu có?”
Chết tiệt thật, cô quả là thông minh. Nhận ra mình vừa nói hớ, Matthew đáp lại trơn chu. “Nhánh chính của dòng họ Swiff mới giàu có. Nhưng tôi là một trong những người họ hàng nghèo, cho nên bắt buộc tôi phải có sự nghiệp riêng.”
Cô hơi nhướng mày. “Và gia tộc giàu có Swiff lại để cho những người họ hàng kém cỏi hơn mình sống trong cảnh nghèo rớt mùng tơi, ý anh là vậy ư?”
“Tôi đã hơi cường điệu về hoàn cảnh của mình,” Matthew nói. “Nhưng tôi chắc cô sẽ không quá bận tâm tới nó đến mức bỏ qua vấn đề chính.”
“Tôi tin mình có thể xoay sở để nắm được vấn đề của anh, Mr. Swiff.” Lillian đứng lên khỏi ghế, bắt buộc anh cũng đứng lên theo. “Còn một điều nữa. Anh có tin là Daisy sẽ hạnh phúc nếu anh đưa nó về New York không?”
“Không,” Matthew lẳng lặng nói. Anh thấy một tia ngạc nhiên loé lên trong mắt cô. “Rõ
ràng là cô – và những người bạn – là niềm hạnh phúc tất yếu của cô ấy.”
“Vậy anh…anh sẵn lòng xây dựng cuộc đời ở đây? kể cả cha tôi có phản đối?”
“Phải, nếu đó là điều Daisy muốn.” Matthew cố kiềm chế sự bực mình trào dâng, với kết quả hạn chế. “Tôi không sợ cơn giận của cha cô, thưa phu nhân. Tôi cũng không phải một con rối bị giật dây. Sự thật rằng tôi làm việc cho cha cô không có nghĩa tôi chịu từ bỏ ý chí tự do và quyền làm chủ với đầu óc mình. Tôi có thể tìm một công việc có lợi ở nước Anh dù tôi có làm cho hãng Bowman hay không.”
“Mr. Swiff.” Lillian chân thành nói, “anh không biết tôi mong muốn tin tưởng anh đến
mức nào đâu.”
“Và nó có nghĩa là…?”
“Tôi cho rằng mình sẽ cố tỏ ra dễ chịu hơn với anh.”
“Bắt đầu từ khi nào?” Anh hỏi lại.
Khoé miệng cô nhếch lên. “Tuần sau, có lẽ thế.”
“Tôi trông chờ điều đó,” Matthew lẩm bẩm. Lại buông mình xuống ghế khi cô rời đi.
Đúng như dự đoán, Mercedes đón nhận tin tức Daisy sẽ đính hôn với Matthew Swiff với thái độ khinh bỉ. Vì con gái đầu đã có một hôn nhân cực kì xa hoa nhường ấy, nên bà khao khát làm được điều tương tự với đứa thứ hai. Chỉ có một lăn tăn nhỏ đối với Mercedes là Matthew Swiff rõ ràng đã kiếm được lợi nhuận khá lớn nhờ phát triển kinh doanh ở cả hai lục địa. Một băn khoăn nhỏ hơn nữa là Daisy đã tìm được một người có vẻ thấu hiểu và thậm chí còn thích thú sự lập dị của cô.
“Ai quan tâm việc cậu ta kiếm tiền giỏi chứ?” Mercedes cằn nhằn với hai cô con gái khi
họ ngồi trong phòng khách nhà Marsden. “Manhattanville nhung nhúc đám đàn ông mạnh bạo có được gia tài đồ sộ. Vì sao chúng ta lại đến đây nếu không phải để tìm một quý ông đại diện cho những gì danh giá hơn? Daisy, mẹ thật sự mong ước con có thể quyến rũ được một người đàn ông tao nhã và lịch thiệp.”
Lillian đang cho con ăn, đáp lại bằng giọng mỉa mai. “Mẹ à, nếu Daisy có kết hôn với hoàng tử vương quốc Luxembourg đi nữa thì cũng không thay đổi được sự thật là dòng họ Bowman xuất thân từ thường dân, và bà nội – Chúa yêu bà – là một thợ giặt ở bến cảng. Mối bận tâm đến tầng lớp quý tộc này chẳng phải là hơi thừa thãi sao?
Hãy để nó lắng xuống và cố gắng mừng cho hạnh phúc của Daisy.”
Sự căm phẫn khiến Mercedes phùng cả má lên trong phút chốc, khiến gương mặt hẹp của bà trông giống một cái ống thổi lửa được bơm đầy không khí. “Con cũng như ta có thích gì Mr. Swiff đâu,” bà vặn lại.
“Không,” Lillian thẳng thắn. “Nhưng dù con ghét thừa nhận điều đó đến mức nào, nó đã đặt chúng ta vào phe thiểu số. Swiff được tất cả mọi người ở bán cầu bắc yêu mến, kể cả Westcliff và bạn bè anh ấy, bạn bè con, những người hầu, những người hàng xóm-“
“Con đang thổi phồng quá đấy-“
“-trẻ con, động vật và những thực vật bậc cao,” Lillian mỉa mai kết thúc. “Nếu rễ cây mà biết nói, con cam đoan rằng chúng cũng nói là thích anh ta.”
Daisy, đang ngồi bên cửa sổ với một quyển sách, ngước lên với nụ cười tươi rói. “Sức hấp dẫn của anh ấy không vươn xa được đến gia cầm,” nàng nói. “Anh ấy có vấn đề với loài ngỗng.” Nụ cười của nàng chuyển sang hơi giễu cợt. “Cám ơn vì đã quá dễ tính như thế, Lillian. Em cứ nghĩ rằng chị sẽ làm ầm ĩ lên vụ đính hôn.”
Chị nàng buông ra một tiếng thở dài rầu rĩ. “Chị đã cam chịu cái sự thật là thà đẩy một hạt đậu Hà Lan bằng mũi từ đây đến London còn dễ hơn cố gắng chen ngang vào cuộc hôn nhân này. Bên cạnh đó, ở Bristol còn dễ tới thăm hơn so với việc em đi cùng Llandrindon đến Thurso.”
Nhắc đến Llandrindon làm Mercedes gần như muốn khóc. “Ngài ấy bảo có những con đường đi dạo rất đáng yêu ở Thurso,” bà nói thê lương. “Và còn lịch sử người Viking nữa chứ. Mẹ rất thích được tìm hiểu về tộc người Viking.”
Lillian khịt mũi. “Mẹ có hứng thú với những kẻ ngoại đạo hiếu chiến với cái khăn trùm đầu ngớ ngẩn ấy từ bao giờ thế?”
Daisy lại ngẩng lên từ cuốn sách lần nữa. “Chúng ta lại đang nói về bà nội nữa à?”
Mercedes quét cái nhìn trừng trừng lên cả hai. “Hình như mẹ không có lựa chọn nào
ngoài chấp thuận mối quan hệ này một cách trang nhã. Mẹ sẽ ráng sức tìm kiếm vài nguồn an ủi nhỏ bé trong thực tế là ít nhất lần này mẹ có thể chuẩn bị một đám cưới đúng nghi thức.” Bà chưa bao giờ tha thứ hẳn cho Lillian và Marcus vì đã bỏ trốn đến Gretna Green, do đó đã cướp đi của bà một lễ cưới đình đám bà luôn mơ được tổ chức.
Lillian mỉm cười tự mãn với Daisy. “Chị sẽ không đố kỵ với em đâu, em thân yêu.”
“Chuyện đó sẽ chẳng vui vẻ gì,” Daisy cảnh báo với Matthew vào lúc chiều muộn hôm ấy. Khi họ ngồi trên bờ cỏ một hồ chứa nước nằm phía tây bên ngoài ngôi làng. “Nghi lễ đó sẽ được tổ chức sao cho cả thế giới phải chú ý đến gia đình Bowman.”
“Chỉ nhà Bowman thôi sao?” Anh hỏi. “Chẳng lẽ anh không được đề cao trong nghi lễ đó à?”
“Ồ, chú rể là thành phần vô nghĩa nhất trong đấy,” nàng phấn khởi nói.
Nàng chỉ định trêu chọc Matthew thôi, nhưng nụ cười của anh không chạm đến đôi mắt. Anh nhìn dõi qua bên kia hồ với ánh mắt xa xăm.
Con đập ngăn nước làm bằng đá với bánh xe cao mười hai foot này đã bị người ta bỏ mặc từ lâu để quay sang con đập có năng suất cao nằm gần trung tâm Stony Cross hơn. Với những cây cột chống mái theo hình bậc thang quyến rũ và mặt ngoài ốp gỗ với gạch xây bên trong. Ngôi nhà nhỏ mang vẻ đẹp thô sơ nổi bật lên trong khung cảnh mộc mạc.
Trong khi Matthew quăng mồi câu xuống hồ với một cú xoay cổ tay thành thạo, Daisy ngồi đung đưa bàn chân trần trong nước. Thỉnh thoáng những ngón chân vung vẩy của nàng lại mời gọi những con cá tuế mạo hiểm lao tới.
Nàng quan sát Swiff khi anh dường như đang đắm chìm vào chuyện phiền muộn nào đó. Đường nét của anh mạnh mẽ và đặc biệt, với sống mũi thẳng đầy kiên quyết, đôi môi sắc nét, quai hàm góc cạnh. Nàng vui sướng ngắm nhìn bộ dạng cẩu thả của anh, áo sơ mi ướt loang lổ, lá cây thì vương rải rác trên quần, mái tóc dày bù xù và xoã xuống trán.
Có một sự đối lập hấp dẫn ở Matthew Swiff mà Daisy chưa từng gặp ở bất cứ người đàn ông nào. Có những lúc anh là một nhà kinh doanh năng nổ, nhanh nhạy và kín đáo, người có thể đọc vanh vách những thông tin cực kì chính xác với vẻ thoải mái.
Những lúc khác anh lại là một người tình dịu dàng và thấu hiểu, người cởi bỏ thái độ chỉ trích chua cay như một chiếc áo khoác và tham gia cuộc tranh luận hài hước với nàng về việc nền văn hoá cổ đại nào mang màu sắc thần thoại nhất, hay món rau ưa thích nhất của Thomas Jefferson là gì. (Mặc dù Daisy tin chắc đó là món đậu Hà Lan non, Matthew vẫn giành chiến thắng với lí lẽ thuyết phục về món khoai tây.)
Họ có những cuộc nói chuyện dài về những chủ đề lịch sử và hoạt động chính trị. Với một người xuất thân từ gia đình trí thức thủ cựu, anh có lượng kiến thức đáng ngạc nhiên về những vấn đề cải cách. Những cuộc tranh luận không ngừng của họ luôn nhảy sang các thang bậc trong xã hội, những con người dám nghĩ dám làm không để tâm đến việc họ bị bỏ lại ở nấc thang dưới cùng. Daisy nghĩ nói chuyện với Matthew thật dễ chịu vì anh có mối quan tâm thật sự tới những người kém may mắn hơn mình.
Trong các buổi thảo luận họ bắt đầu phác ra những kế hoạch ban đầu cho tương lai…họ sẽ tìm một ngôi nhà ở Bristol đủ rộng và ưng ý, Matthew nhất quyết nó phải có tầm nhìn ra biển, và một thư viện cho những cuốn sách của Daisy, và - anh nghiêm trang nói thêm - một bức tường cao bao quanh nhà để cho anh có thể chiếm đoạt nàng ở trong vườn mà không ai trông thấy.
Làm chủ một ngôi nhà của chính mình…Daisy chưa bao giờ nghĩ đến nó từ trước tới giờ. Nhưng ý nghĩ được sắp xếp đồ đạc theo ý mình muốn, thiết kế một ngôi nhà phù hợp với sở thích của mình, bắt đầu nghe rất hấp dẫn.
Tuy vậy, vẫn có một chuyện bị gác lại trong đó. Cho dù Matthew sẵn sàng chia sẻ mọi ý nghĩ của anh với Daisy, có nhiều điều anh vẫn giữ nguyên không chạm tới. Đôi lúc nói chuyện với anh giống như đi thong thả trên một con đường đáng yêu lộng gió băng qua tất cả các cảnh vật đẹp đẽ khác nhau, nhưng chỉ cần chạy thẳng là đâm vào bức tường đá ngay.
Khi Daisy ép Matthew kể về quá khứ của anh, anh chỉ mơ hồ nhắc đến Massachusetts và lớn lên gần dòng sông Charles. Thông tin về gia đình thì anh khăng khăng giữ kín.
Anh còn miễn cưỡng hơn khi bàn bạc xem những thành viên nào trong gia tộc Swiff sẽ tham dự đám cưới. Và anh còn chưa chắc chắn ai sẽ đại diện cho họ nhà trai.
Người ta sẽ nghĩ rằng Matthew chưa từng tồn tại trước khi anh bắt đầu làm việc cho cha nàng ở tuổi hai mươi. Daisy khao khát phá vỡ cái barie kiên cố của những bí mật đó. Thật bực mình khi cảm thấy mãi mãi nàng sẽ ở bên lề sự khám phá bị lẩn tránh.
Mối quan hệ của họ dường như là hiện thân của học thuyết Hegelian…những sự việc luôn có nguy cơ bị biến thành thứ khác, không bao giờ đạt tới sự hoàn thành.
Lôi những ý nghĩ quay về hiện tại, Daisy quyết định giành lại sự chú ý của Matthew.
“Dĩ nhiên,” nàng nói với vẻ tình cờ, “chúng ta không cần phải có một đám cưới nghi thức nào hết, chúng ta chỉ cần trung thành với hôn nhân theo kiểu đổi chác ngày xưa.
Nộp cho cha em một con bò cái, thế là chúng ta xong việc. Hay mình sẽ làm một lễ đính hôn đặc biệt. Tất nhiên theo tục lệ của người Hi Lạp cổ đại em sẽ cắt trụi tóc như một sự hi sinh và dâng nó cho thần Artemis, kèm theo một nghi lễ tắm gội trong dòng suối thần thánh-“
Đột ngột Daisy thấy mình nằm ngửa trên cỏ, một phần bầu trời bị che khuất bởi hình dáng đen tối của Swiff. Nàng bật ra một tiếng cười hổn hển trước sự bất ngờ là anh đã ném cần câu sang một bên và vồ lấy nàng. Đôi mắt xanh của anh lấp lánh ranh mãnh. “Anh sẽ cân nhắc nên trao đổi con bò hay lễ đính hôn,” anh nói. “Nhưng anh sẽ rút lại ý định cưới một cô dâu trọc đầu.”
Daisy tận hưởng sức nặng của anh đang ấn nàng xuống thảm cỏ xốp. Hương đất và cỏ bao quanh họ. “Còn nghi thức tắm gội thì thế nào?” Nàng hỏi.
“Chuyện đó thì em cứ làm. Thật ra…” Những ngón tay dài của anh với tới những chiếc nút nằm trước váy nàng. “…Anh nghĩ em nên luyện tập trước. Anh sẽ giúp em.”
Daisy quằn quại và la lên khi anh bắt đầu giật áo nàng ra. “Đây đâu phải dòng suối thần, nó chỉ là một cái hồ nuôi cá cũ kỹ thôi!”
Nhưng Matthew vẫn lì lợm, cười khẽ trước những nỗ lực của nàng để tránh khỏi anh khi anh kéo váy của nàng lên tận eo. Bất chấp khuôn phép, và như một sự nhượng bộ trước sức nóng trái mùa của thời tiết, Daisy đã ra ngoài mà không mặc áo nịt ngực. Nàng đẩy mạnh vào bộ ngực rắn như đá của Matthew, và anh lăn tròn người, kéo cả nàng theo. Thế giới xoay vòng vòng điên cuồng, bầu trời mang màu xanh trắng mờ ảo. Nàng thấy mình nằm sóng soài trên ngực anh trong khi áo lót của nàng đã bị kéo cao quá đầu một cách kiên quyết.
“Matthew –“ nàng phản đối, giọng nghẹt lại trong lớp vải lanh.
Lột hẳn chiếc áo ra, Matthew ném nó sang bên cạnh. Hai tay anh ngoắc vào dưới hai cánh tay nàng, nhấc nàng lên cho đến khi nàng lơ lửng trong không khí như một con mèo. Hơi thở của anh nhanh hơn khi anh nhìn chằm chằm vào bầu vú trắng xanh với hai núm hồng hồng.
“Thả em xuống,” Daisy khăng khăng, đỏ bừng mặt khi nàng bị phơi bày trước ánh mắt thèm khát của anh. Mặc dù nàng đã ngủ với anh hai lần, nàng vẫn còn quá ngây thơ để phóng túng với chuyện làm tình ngoài trời.
Matthew tuân theo, kéo lê nàng trên người anh cho đến khi miệng anh khép lại trên một núm vú săn cứng.
“Không,” nàng chật vật để thốt lên, “đó không phải điều em…ôi…”
Anh mút cả hai bầu vú nàng để trả lời, dùng răng và lưỡi để trêu chọc, vỗ về. Sau khi dừng lại đủ để cởi bỏ nốt chỗ quần áo còn lại trên người nàng, anh hôn nàng nồng cháy. Nàng giật mạnh áo anh, những ngón tay lóng ngóng vì bổi rối.
Matthew cúi xuống để giúp nàng, kéo áo sơ mi của anh ra và nhẹ nhàng áp bộ ngực trần của nàng vào ngực anh. Sự chà xát ấm áp của làn da anh khiến mọi ý nghĩ mạch lạc của nàng chạy ra ngoài tầm với. Vòng tay qua cổ anh, Daisy ép miệng mình lên miệng anh, mạnh mẽ, háo hức và đam mê.
Mắt nàng mở bừng ra vì kinh ngạc khi cảm thấy tiếng cười nghẹt thở của anh trên môi mình.
“Hãy kiên nhẫn một chút, em yêu,” anh thì thầm. “Anh đang cố chậm lại đây.”
“Tại sao?” Daisy hỏi, miệng nàng nóng bỏng và nhạy cảm. Nàng liếm thử xuống giữa bờ môi dưới, và hàng lông mi anh hạ thấp khi dõi theo chuyển động nhỏ ấy.
Giọng anh trở nên bức bối. “Vì nó sẽ mang lại cho em nhiều khoái cảm hơn.”
“Em không cần khoái cảm hơn nữa,” Daisy nói. “Đây là tất cả những gì em có thể chịu đựng nổi.”
Anh cười lặng lẽ, nâng niu mặt nàng trong bàn tay mạnh mẽ của mình, anh dỗ dành nàng lại gần hơn. Đầu lưỡi anh tìm thấy vệt lõm tinh tế nơi bờ môi dưới của nàng và nấn ná ở đó trong một thời gian thiêu đốt, khiến cho nàng hít vào run run. Miệng anh lấp kín miệng nàng với một nụ hôn như men rượu, lưỡi anh kiếm tìm và vuốt ve.
Dần dần anh hạ nàng xuống thảm cỏ trên chiếc áo sơ mi anh vừa vứt xuống. Lần vải mỏng vẫn lưu lại mùi hương quyến rũ của da anh, và Daisy đắm mình vào hương thơm đàn ông quen thuộc. Mắt nàng lại nhắm nghiền trước ánh mặt trời sáng trắng khi cơ thể anh phủ lên người nàng. Anh tháo cúc quần, mặt vải cọ dọc theo đôi chân nàng râm ran. Khuấy động bởi cảm giác trần truồng trước cơ thể vẫn mặc quần áo một nửa của anh, Daisy tách hai đùi ra khi anh lách vào giữa chúng.
“Anh muốn là một phần của em,” anh thì thầm. “Anh muốn ở trong em mãi mãi.”
“Vâng, vâng…” Nàng cố ôm lấy anh với cả tay và chân mình, bao bọc anh trong sức mạnh mềm mại của nàng.
Anh đi vào nàng chầm chậm, và nơi đã từng đau nhức trước đó, giờ chỉ còn niềm sung sướng trước sức ép tuyệt diệu của anh đang lấp đầy bên trong nàng. Thúc vào sâu hơn với một nhịp điệu kiên nhẫn, anh cưỡng lại những nỗ lực giục giã của nàng. Daisy quằn quại và cố kéo anh vào trong, thở hổn hển vì kích động và ráng sức, rên lên khi anh giữ chặt lấy hông nàng và bắt nàng nằm yên.
“Từ từ nào…” Giọng anh mềm mại tinh quái. “Hãy kiên nhẫn một chút.”
Nàng muốn tất cả từ anh, ngay bây giờ. Cơ thể nàng thoi thóp, những sợi thần kinh tràn trề xúc cảm. “Làm ơn…” Miệng nàng nhức nhối vì áp lực của miệng anh, cho đến khi nàng chỉ có thể phát ra vài từ. “Em kh – không thể chỉ nằm yên trong lúc anh-“
“Có, em có thể.”
Anh vẫn kìm nén một cách giày vò bên trong nàng trong khi hai bàn tay trượt trên thân hình nàng trong sự thám hiểm tinh tế. Daisy vặn vẹo không ngừng bên dưới anh, khao khát của nàng tăng lên với mỗi động tác mơn trớn đầy uy lực. Tiếng rên của nàng tắt lịm trong trò chơi nhục cảm của đôi môi anh. Với mỗi cú thúc của cái vật cứng ngắc của anh bên trong nàng thì sức nóng lại nhảy múa lên cao hơn, chói sáng hơn, và nàng uốn cong người dính chặt vào anh, rướn lên dưới sức nặng của anh.
Matthew dịu lại với một tiếng cười nghèn nghẹt, kiểm soát lại nhịp độ khi anh ve vuốt nàng bằng những cú thúc dài. Cơ thể anh đốt cháy nàng, không ngừng xâm chiếm và làm cả hai sung sướng. “Đừng vội vã, Daisy.” Giọng anh trở nên khàn đặc. “Không cần phải…đúng vậy, cứ thế đi…em yêu, đúng thế…” Đầu anh gục trên vai nàng, hơi thở mơn man trên làn da nàng. Những bắp thịt ở hai cánh tay phồng lên khi anh cắm những ngón tay xuống nền đất phía hai bên đầu nàng, như là anh có thể giam cầm cả hai vào mặt đất.
Daisy cảm thấy mình như một sinh vật hoang dã, bị ấn xuống thảm cỏ bởi nhịp điệu nguyên thủy của hông anh. Cơ thể nàng bấu víu và giữ lại một đường cong căng thẳng, mọi phần da thịt nàng đều hướng về anh, các giác quan tập trung vào sự thỏa mãn đến rùng mình mà bắt đầu từ nơi cơ thể họ kết nối với nhau, lan rộng ra tới những đầu ngón tay và ngón chân nàng.
Matthew đạt tới cực đỉnh của mình, cơ thể anh run bắn lên trong vòng ôm mỏng manh của cánh tay nàng. Và khi anh ngả đầu lên ngực nàng, hơi thở anh thổi qua hai bầu vú nàng gấp gáp. Luồng khoái cảm chảy qua nơi mà nàng vẫn siết chặt lấy anh.
Daisy biết là anh yêu mình…nàng có thể cảm nhận nó trong từng nhịp đập của tim anh khi nó áp vào nàng. Anh đã thú nhận với Westcliff, và Lillian, nhưng vì lí do nào đó anh vẫn chưa nói thẳng với Daisy.
Với Daisy, tình yêu không phải một cảm xúc nên đến một cách thận trọng. Nàng muốn đắm mình trong đó hoàn toàn, với niềm tin và sự chân thành thuần khiết…những thứ mà Matthew hình như vẫn chưa sẵn sàng cho đi.
Nhưng một ngày nào đó, nàng tự hứa với mình, sẽ không còn vật cản nào giữa họ nữa. Một ngày nào đó…