Lễ hội tháng 5 ở Stony Cross đã được tôn vinh từ hàng thế kỷ nay, bắt đầu từ một buổi lễ ngoại giáo nhằm tiễn đưa mùa đông và chào mừng sự trở lại của đất đai màu mỡ. Nó đã phát triển thành một sự kiện kéo dài 3 ngày với những trò chơi, tiệc tùng, nhảy múa và mọi cuộc nhậu nhẹt có thể hình dung ra.
Những nhà quý tộc nhỏ, nông dân và dân thị trấn đều hòa vào nhau bình đẳng trong suốt thời gian lễ hội diễn ra. Bất chấp sự phản đối từ giới tăng lữ và những người đầu óc bảo thủ khác nói rằng lễ hội tháng 5 chẳng là gì ngoài một cái cớ để thoải mái thông dâm và rượu chè be bét nơi công cộng. Lillian tinh quái nhận xét với Daisy, hình như càng có nhiều lời chỉ trích những tội lỗi diễn ra ở lễ hội tháng 5, thì mật độ người tham gia lại càng cao.
Bãi cỏ hình oval của làng được thắp sáng bởi vô số ngọn đuốc. Xa xa một đống lửa mừng khổng lồ tỏa những làn khói lả tả dày đặc như lông chim lên bầu trời phủ mây đen. Thời tiết đã u ám suốt cả ngày hôm nay, không khí dày đặc hơi nước và nặng trĩu hứa hẹn một cơn bão sẽ đến. Tuy nhiên, may mắn thay, cơn bão có vẻ đã bị kìm giữ bởi các vị thần ngoại đạo, và những hoạt động của lễ hội đang được diễn ra đúng kế hoạch.
Với Matthew đi bên cạnh, Daisy lướt qua các quầy hàng bằng gỗ đã được dựng lên dọc theo High Street, chất đầy những vải vóc, đồ chơi, phụ kiện của phái nữ, trang sức bằng bạc, và đồ thủy tinh. Nàng đã xác định sẽ đi xem và vui chơi hết mức trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vì Westcliff đã nghiêm giọng khuyên họ nên trở về dinh thự trước nửa đêm.
“Chỉ cần muộn hơn một giờ, hội hè đình đám sẽ có xu hướng trở nên không thể kiểm soát,” bá tước nói đầy ý nghĩa. “Do ảnh hưởng của rượu – và đằng sau sự che giấu của những chiếc mặt nạ - người ta sẽ làm những việc mà họ không bao giờ nghĩ tới chuyện làm nó vào ban ngày.”
“Ồ, chỉ là nghi lễ nhỏ về hình thức sinh sản ở đây đó thôi mà.” Daisy vui vẻ đùa. “Em không quá ngây thơ đến mức –“
“Chúng tôi sẽ về sớm thôi,” Matthew nói với bá tước.
Giờ thì họ đang rảo bước xuyên qua ngôi làng đông nghịt náo nức, Daisy đã hiểu Westcliff định nói gì. Lúc này vẫn là chập tối, vậy mà có vẻ lượng rượu dồi dào phong phú đã bị tháo tung khỏi sự kìm hãm. Người ta đang ôm chầm lấy nhau, tranh cãi, cười đùa và trêu chọc. Vài người đang nằm ngả trên những vòng hoa đặt dưới các gốc cây sồi cổ thụ, hay đang rót rượu ở những gốc cây, hay…
“Lạy Chúa,” Daisy nói, sự tập trung của nàng bị cắt ngang bởi một cảnh tượng khó hiểu đang diễn ra cách đó một quãng, “họ đang làm gì với cái cây tội nghiệp đó thế?”
Matthew đưa hai tay ôm lấy đầu nàng và xoay mặt nàng sang hướng khác. “Đừng có nhìn.”
“Có phải đó là một hình thức tôn thờ cây cối không hay-“
“Mình đi xem trò diễn xiếc trên dây đi,” anh nói với sự nhiệt tình bất ngờ, dắt nàng đi sang bên kia bãi cỏ.
Họ đi thong thả ngang qua những người nuốt lửa, nhà ảo thuật và diễn viên xiếc nhào lộn, và dừng lại để mua một bầu rượu mới. Daisy uống rượu từ chiếc túi da rất cẩn thận,
nhưng một giọt vẫn rớt xuống đọng trên khóe môi. Mathew mỉm cười và đưa tay vào túi để rút khăn ra, rồi hình như nghĩ có cách tốt hơn. Anh liền cúi đầu xuống và hôn cho giọt rượu tan biến.
“Tưởng anh là người bảo vệ em khỏi sự sàm sỡ chứ,” nàng cười, “và thay vì vậy anh lại dẫn em đi chệch đường.”
Mặt sau những đốt ngón tay anh vuốt nhẹ lên má nàng. “Anh rất muốn dẫn em đi chệch đường,” anh nói nhỏ. “Đúng ra là anh muốn dắt em đi thẳng đến khu rừng kia và…” Anh dường như đánh mất luồng suy nghĩ của mình khi nhìn sâu vào đôi mắt đen mượt của nàng. “Daisy Bowman,” anh thì thầm. “Anh ước rằng…”
Nhưng nàng không bao giờ biết mong ước của anh là gì, bởi vì nàng đột ngột bị xô mạnh vào anh khi một đám đông chen lấn tràn qua. Người ta nhất quyết giành bằng được một chỗ quan sát một cặp nghệ sĩ tung hứng những cây gậy ngắn và những chiếc vòng đang xoay tròn trong không khí giữa hai người. Trong lúc xô đẩy ấy túi rượu bị văng khỏi tay Daisy và bị giẫm đạp dưới hàng bước chân. Matthew vòng hai cánh tay quanh người nàng để che chở cho nàng.
“Em đánh rơi túi rượu rồi,” Daisy tiếc nuối.
“Cũng không sao.” Miệng anh hạ thấp xuống tai nàng, đôi môi quét nhẹ lên vành tai cong cong duyên dáng. “Nó có thể xộc thẳng vào đầu anh mất. Và thế là em có thể lợi dụng anh.”
Daisy mỉm cười và nép vào thân hình rắn rỏi của anh, các giác quan vui sướng trong vòng tay bảo vệ ấm áp. “Chẳng lẽ ý đồ của em lộ liễu đến thế ư?” Nàng hỏi bằng giọng nghèn nghẹn.
Anh rúc vào nơi mềm mại nằm dưới dái tai nàng. “Anh e là vậy.”
Giữ lấy nàng sát bên mình, Matthew đưa nàng xuyên qua những hình người chen chúc cho đến khi họ tới được không gian thoáng đáng nằm cạnh một dãy hàng quán. Anh mua cho nàng một gói giấy quấn thành hình nón đựng đầy những quả hạch nướng…một cái bánh hạnh nhân thịt thỏ…một chiếc trống lắc bằng bạc cho bé Merrit, và một con búp bê bằng vải màu cho con gái của Annabelle. Khi họ đi hết chiều dài của High Street để ra cỗ xe ngựa đang đứng đợi, Daisy bị chặn lại bởi một người đàn bà ăn vận lòe loẹt khoác một chiếc khăn choàng ngắn với dây bằng kim loại, và đồ trang sức làm từ vàng gò thành miếng.
Gương mặt người đàn bà gợi lại cho Daisy một cách chính xác những con búp bê bằng táo mà nàng và Lillian đã làm khi họ còn là những đứa trẻ. Họ đã khắc những gương mặt lên bề mặt vỏ hoa quả và phơi khô thành màu nâu, những hình đầu người được khắc hấp dẫn. Những hạt màu đen làm mắt và những túm tóc bằng len mềm mại…phải, người phụ nữ này trông hệt như thế.
“Muốn đoán vận mệnh cho tiểu thư không, thưa ngài?” Người phụ nữ hỏi Matthew.
Nhìn sang Daisy, Matthew nhướng một bên lông mày chế giễu.
Nàng cười toe toét, biết tỏng là anh không có lòng kiên nhẫn với sự thần bí, mê tín dị đoan, hoặc bất cứ cái gì liên quan đến năng lực siêu nhiên. Anh quá ư thực tế để tin vào những chuyện không thể nào xác nhận bởi những bằng chứng kinh nghiệm.
“Chỉ vì anh không tin vào phép thuật,” Daisy hóm hỉnh nói với anh, “đâu có nghĩa nó sẽ không thể xảy ra. Anh không muốn nhìn trộm vào tương lai một chút sao?”
“Anh thích đợi cho đến khi nó xảy đến còn hơn,” anh đáp lại dứt khoát.
“Chỉ một shilling thôi, thưa ngài,” bà thầy bói nhấn mạnh.
Matthew buông ra một tiếng thở dài khi anh chuyển những gói đồ sang tay kia và cho tay vào túi. “Đồng shilling này,” anh bảo Daisy, “tốt hơn nên đưa vào những quầy hàng kia, hoặc một dải ruy băng buộc tóc hay một con cá bống hun khói.”
“Đối với người từng ném đồng năm đô la vào cái giếng ước thì-“
“Một điều ước chẳng liên quan gì đến chuyện này cả,” anh nói. “Anh chỉ làm thế vì muốn có sự chú ý của em thôi.”
Daisy cười nắc nẻ. “Và thế là anh đã làm. Nhưng-“ nàng nhìn anh đầy ý nghĩa, “điều ước của anh đã thành hiện thực, không phải sao?” Cầm lấy đồng shilling, nàng đưa nó cho bà thầy bói. “Phương pháp bói toán của bà là gì vậy?” Nàng vô tư hỏi người phụ nữ. “Bà có một quả cầu pha lê không? Bà sử dụng các lá bài hay xem chỉ tay?”
Để trả lời, người đàn bà lấy một chiếc gương tráng bạc từ thắt lưng váy và trao cho Daisy.
“Hãy nhìn vào hình ảnh của mình,” bà ta ngâm nga. “Đó là cánh cổng dẫn vào thế giới tâm linh. Hãy nhìn chăm chú – đừng liếc đi nơi khác.”
Matthew thở dài và ngước mắt lên trời.
Daisy ngoan ngoãn dõi theo hình ảnh của nàng dần dần hiện ra, trông thấy ánh đuốc hắt qua nét mặt. “Bà cũng sẽ nhìn vào đó chứ?” Nàng hỏi.
“Không,” bà thầy bói trả lời. “Tôi chỉ cần nhìn vào mắt cô thôi.”
Rồi…im lặng. Xa xa trên đường, mọi người đang hát những bài hát mừng tháng 5 và gõ trống thùm thùm. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của mình, Daisy trông thấy những tia sáng vàng nhỏ xíu của ánh đuốc phản chiếu, như những tàn lửa bay lên từ đống lửa. Nếu nàng nhìn đủ sâu và đủ lâu, nàng có thể nửa tin rằng cái gương bạc dẫn tới một thế giới huyền bí nào đó thật. Có lẽ đó là tưởng tượng của nàng, nhưng nàng có thể thật sự cảm thấy sự căng thẳng vì tập trung của bà thầy bói.
Với sự bất ngờ đột ngột làm Daisy giật mình, người đàn bà lấy lại chiếc gương từ tay nàng. “Không tốt,” bà nói cụt lủn. “Tôi không thể thấy gì. Tôi sẽ trả lại cô đồng shilling.”
“Không cần đâu,” Daisy đáp trong sự sửng sốt. “Đó không phải là lỗi của bà khi tâm linh của tôi quá mờ.”
Giọng Matthew khô đến nỗi có thể quẹt diêm được. “Chúng tôi sẽ vui mừng nếu bà bồi thường điều gì đó,” anh nói với người đàn bà.
“Bà ấy không thể bồi thường được,” Daisy phản đối. “Đó sẽ là sự lăng mạ khả năng của bà ấy.”
Quan sát những nếp nhăn hằn trên mặt bà thầy bói. Daisy nghĩ bà có vẻ bất bình thực sự. Nàng phải nhìn ra hoặc nghĩ ra điều gì đã làm bà lo lắng. Có lẽ tốt nhất là nên bỏ qua chuyện này. Nhưng nếu nàng không tìm ra đó là gì, Daisy biết rõ bản thân mình để chắc chắn rằng sự tò mò sẽ khiến nàng phát điên.
“Chúng tôi không muốn nhận lại tiền,” nàng nói. “Làm ơn, bà phải nói với tôi điều gì chứ. Nếu là tin xấu, thì tốt hơn là tôi nên biết, phải không?”
“Không phải luôn luôn,” người đàn bà u ám nói.
Daisy nhích lại gần bà, cho đến khi nàng ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của những quả vả, mùi thảo mộc… và lá nguyệt quế? Hay húng quế nhỉ? “Tôi muốn biết,” nàng nằng nặc.
Bà thầy bói trao cho nàng một ánh nhìn cân nhắc thật lâu. Cuối cùng bà nói vô cùng miễn cưỡng. “Sự ngọt ngào mà trái tim được nhận vào ban đêm, trở nên đắng cay vào ban ngày. Một lời hứa từ tháng Tư…một trái tim tan vỡ của tháng Năm.”
Một trái tim tan vỡ? Daisy không thích âm thanh của từ đó.
Nàng cảm thấy Matthew bước đến sau lưng mình, một bàn tay đặt lên eo Daisy. Dù nàng không trông thấy vẻ mặt anh, nàng vẫn biết đó là sự chế nhạo. “Hai đồng shilling có truyền cảm hứng cho một sự lạc quan hơn không?” Anh hỏi.
Bà thầy bói lờ anh đi. Giắt cán gương và thắt lưng, bà nói với Daisy, “Hãy làm một chiếc bùa từ nhánh đinh hương và buộc chặt vào áo. Nó sẽ bảo vệ cho cô.”
“Khỏi chuyện gì cơ?” Daisy lo lắng hỏi.
Người đàn bà đã rảo bước rời xa khỏi họ. Những lớp váy sặc sỡ sang trọng của bà chuyển động như một dòng sông xào xạc khi bà hướng về phía đám đông ở cuối con đường để tìm kiếm một vụ làm ăn khác.
Quay lại Matthew, Daisy ngước nhìn bộ mặt bình thản của anh. “Anh có thể cần được bảo vệ khỏi cái gì không?”
“Thời tiết.” Anh ngửa lòng bàn tay lên cao, và Daisy nhận thấy một vài giọt mưa nặng hạt và lạnh buốt rơi lộp độp lên đầu và hai vai nàng.
“Anh đã đúng,” nàng nói, nghiền ngẫm về vận mệnh báo điềm gở kia. “Đáng ra em nên đi mua một con cá bống hun khói mới phải.”
“Daisy…” Bàn tay anh trượt vào gáy nàng. “Em không tin vào chuyện nhảm nhí đó đẩy chứ? Bà già ấy đã học thuộc lòng đôi ba bài thơ, bà ta sẽ ngâm nga bất cứ bài nào để lấy một shilling. Lí do duy nhất bà ấy phán điềm rủi cho chúng ta là vì anh có vẻ không tin vào cái gương thần của bà ta.”
“Vâng, nhưng…dường như bà ấy thật lòng hối tiếc.”
“Chẳng có gì thật lòng ở bà ta cả, bất cứ điều gì bà ta nói cũng không.” Matthew kéo nàng lại gần, bất chấp người khác có thể nhìn thấy. Khi Daisy ngẩng lên nhìn anh, một giọt mưa rơi xuống má nàng, và một giọt nữa rơi gần khóe miệng. “Đó không phải sự thật đâu,”
Matthew khẽ nói, đôi mắt anh như nền trời đêm xanh thẫm. Anh hôn nàng dữ dội, thúc ép, ngay tại đó trên con đường đông người qua lại với mùi vị của cơn mưa hòa lẫn giữa đôi môi họ. “Đây mới là thật,” anh thì thầm.
Daisy ép sát vào người anh háo hức, kiễng chân lên cho vừa khớp với những đường nét rắn chắc của anh. Mớ đồ vừa mua có nguy cơ rơi xuống đất, và Matthew cố giữ chúng lại trong khi miệng anh vẫn ngấu nghiến miệng Daisy. Nàng dứt khỏi nụ hôn với một tiếng cười khẽ bất ngờ. Một tiếng sấm vang rền khiến nền đất dưới chân họ rung lên.
Trong tầm nhìn của nàng, mọi người đang chạy tán loạn tới những nơi có mái che ở những dãy quán và quầy hàng. “Em sẽ chạy đua với anh tới cỗ xe,” nàng bảo với Matthew, rồi nhấc váy lên và nàng đột nhiên chạy vụt đi.