Uổng Công Tính Kế

Chương 64: Chương 64




Nhưng cẩn thận suy nghĩ sẽ thấy rõ ý trong lời nói năng có khí phách kia của quốc sư: đường đường là một thê tử cưới hỏi đàng hoàng của quốc sư Đại Dạ, lại là con gái duy nhất của phủ Trấn Nam Vương – Gia Tướng đứng đầu Đại Dạ, thiếu chút nữa bị một đám thị vệ loạn đao chém chết trong hoàng cung! May mà quốc sư phu nhân liều chết phản kháng cảnh báo, quốc sư đại nhân đuổi tới đúng lúc, ra tay ngăn cản, thế nhưng lại vì vậy mà bị trách tội, đúng là vô cùng nhục nhã, không bằng tự vận.

Quốc sư Đại Dạ vì bảo vệ thê tử mà bị trách tội, tự vận trong cung, một khi việc này truyền ra, vương triều Đại Dạ sẽ bị người khắp thiên hạ nhạo báng! không chỉ thế, quốc chủ Đông Lâm quốc đang thiết lập quan hệ ngoại giao cùng Đại Dạ có giao tình khá cao với Trần Ngộ Bạch, lại càng không cần nói đến vị Tiểu Vương Gia đắc lực của Nam Triều bạn tri kỷ của Trần Ngộ Bạch, nếu Trần Ngộ Bạch chịu nhục tự vận, Đông Lâm cùng Nam Triều tuyệt sẽ không thờ ơ.

Mà Kỷ Tiểu Ly lại là nữ nhi của phủ Trấn Nam Vương, nếu chịu nhục chết thảm trong cung, Trấn Nam vương Kỷ Đình vì yêu thương lo lắng cho nữ nhi hay chỉ vì mặt mũi phủ Trấn Nam Vương, nhất định cũng sẽ ra mặt đòi sự công bằng cho con gái và con rể; lại nói phủ quốc sư rường cột quốc gia mà ngã xuống, lệnh bài Huyền Vũ mất chủ, giao tình của cốc chủ Ám Dạ cốc Lương Phi Phàm và Trần Ngộ Bạch không phải là ít, về tình về lý đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đương nhiên Mộ Dung Thiên Hạ biết với tính cách của quốc sư đại nhân nhà hắn, tuyệt đối sẽ không tự vận tạ tội, nhưng gây chiến như thế, không tiếc đặt Đại Dạ vào nông nỗi trong ngoài hỗn loạn, lấy an nguy của toàn bộ quốc gia làm lợi thế —— Mộ Dung Thiên Hạ bất ngờ.

Đây là đứa nhỏ hắn chứng kiến trưởng thành, trước mắt lại đầy giận dữ, toàn thân sát ý đứng trong cơn gió phần phật, tính kế luôn cả thiên hạ, chỉ vì bảo vệ người yêu trong lòng ở phía sau kia. . . . . . khi còn sống lão bạn già của ông ta từng lo lắng cả đời đệ tử này trong trẻo nhưng lại lạnh lùng khốn khổ, lúc này nếu ở trên trời biết được, nhất định là rất vui mừng.

Mộ Dung Thiên Hạ thở dài.

"Ngộ Bạch, " hoàng đế hơi nở nụ cười, "Nghịch ngợm gì đó?! Còn không buông kiếm xuống!"

Ông ta cười dịu dàng ung dung từ tốn, giống như không phải đang đối mặt với quốc sư lấy toàn bộ Đại Dạ uy hiếp ông ta, mà là Lục hoàng tử vung cây búa nhỏ nhảy lên nhảy xuống của ông ấy.

Thoáng chốc trong lòng Trần Ngộ Bạch tĩnh lại, xoay người đoạt kiếm Huyền Thiết trong tay Kỷ Tiểu Ly.

Mộ Dung Thiên Hạ nhìn quanh mọi người, cao giọng chậm rãi nói: "Thân thể Quốc sư phu nhân đáng ngàn vàng, đám thị vệ kia dám cả gan không phân tốt xấu, huơ đao múa kiếm, thực đáng chết, quốc sư đại nhân bảo vệ thê tử là vô tội. Mà quốc sư phu nhân ngây thơ không hiểu chuyện, xung đột với Thái Hậu nương nương, hôm nay trẫm tước danh xưng cáo mệnh phu nhân của nàng, phạt nàng đóng cửa tự hối. Còn nữa, từ nay về sau, không cho phép quốc sư phu nhân vào điện Thiên Mật!"

Kỷ Tiểu Ly nghe vậy than thở một tiếng: "Ta cũng không muốn phải đến đây đâu!"

Trần Ngộ Bạch quay đầu trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, kéo nàng ra phía sau mình, không cho nàng lên tiếng nữa.

Hoàng đế vừa dứt lời, Thái hậu Đoan Mật cũng lớn tiếng quát: "Hoàng thượng ——"

"Thái Hậu nương nương!" Mộ Dung Thiên Hạ không giải thích gì thêm ngắt lời bà ta, "Thái Hậu nương nương giữ gìn thân thể quan trọng hơn. Nếu trong cung buồn chán, về sau đừng bảo Thiên Mật sứ bôn ba đi lại khắp nơi, giữ nàng trong cung ở cạnh nương nương nhiều một chút."

Thái hậu Đoan Mật nghe vậy biến sắc, vừa sợ vừa nghi, nhưng giương mắt nhìn lên, lại không nhìn ra vẻ dị thường trên mặt hoàng đế. . . . . . nhất thời bà ta giật mình bất động.

**

Hoàng đế Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, mạnh mẽ vang dội dẹp yên chuyện này.

Quốc sư đại nhân mang theo phu nhân bị tước danh vị của hắn trở về đóng cửa tự hối. Vừa lên xe ngựa, quốc sư đại nhân liền lạnh giọng lệnh cho tiểu đồng Tiểu Thiên đi lấy thuốc trị thương đến.

Kỷ Tiểu Ly gấp gáp kêu theo "Mau lấy thuốc mau lấy thuốc!", nói xong còn cẩn cẩn thận thận nâng cái tay bị thương của hắn lên.

Trần Ngộ Bạch phất tay áo mở tay nàng ra, bực mình quát khẽ: "Ngồi xuống! không được nhúc nhích!"

Kỷ Tiểu Ly cảm thấy uất ức lại không dám hé răng, rụt lui vào góc bên cạnh. Lúc này Tiểu Thiên đem thuốc trị thương vào, Trần Ngộ Bạch nhận lấy, quay đầu thấy nàng ru rú trong góc, vẻ mặt hắn càng thêm bực tức, với tay kéo nàng ra.

Ôm đặt nàng lên đầu gối, Trần Ngộ Bạch vặn mở lọ thuốc, lấy thuốc mỡ xoa vào trong cổ nàng.

Ngón tay hắn dính thuốc mỡ lành lạnh xoa đến, Tiểu Ly mới nhận thấy trên cổ có chút đau đớn, nàng "Ai da" một tiếng, mặt Trần Ngộ Bạch càng đen: "Đáng đời! Sao nàng ngốc thế! Cầm kiếm kề cổ làm gì! Nàng không biết kiếm Huyền Thiết ‘thổi qua đứt tóc’ (để cọng tóc lên lưỡi kiếm, thổi 1 cái là thành 2 đoạn), sắc bén vô cùng sao? Vừa rồi chỉ cần vô ý nàng sẽ máu tuông ồ ạt đó!"

Vừa rồi hắn đưa kiếm cho nàng, liền thấy nàng nghiêm túc kề lên cổ, nhất thời khiến hắn sợ tới mức hồn bay phách tán!

Kiếm Huyền Thiết này chém sắt như chém bùn, không cần cố sức là có thể cắt phăng cái cổ non mềm của nàng! Lúc nàng còn chưa phát hiện, kiếm khí sắc bén đã cắt ra một vết máu nhợt nhạt trên cổ nàng, Trần Ngộ Bạch đành giả bộ như tức giận, cho nó uống máu, tay không kéo lưỡi kiếm cách xa nàng một chút.

Cũng may hắn đã chú ý lực tay và góc độ cầm lưỡi dao, lòng bàn tay nhìn như bị cắt máu tươi đầm đìa, kỳ thật chỉ là một vết cắt nghiêng dài mờ mờ, tuy máu chảy nhiều, nhưng vết thương lại dễ khép miệng.

Kỷ Tiểu Ly bị hắn mắng, bĩu môi cúi đầu bôi thuốc cho hắn. Nhưng nàng quá ngu ngốc, tay chân vụng về bôi thuốc cũng không lưu loát, miệng vết thương của Trần Ngộ Bạch bị nàng làm đau nhiều lần, cau mày, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm nàng.

Nàng bị nhìn mà cả người run rẩy, ngẩng đầu sợ hãi liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng biện hộ: "Ta cũng không biết. . . . . . vừa rồi nếu người chết, ta sẽ đi theo người."

Sao nàng biết là đang giả vờ giả vịt chứ? Nàng đặt kiếm ngang cổ mình chính vì nàng thật muốn cùng sống cùng chết với hắn!

Ánh mắt Trần Ngộ Bạch đảo mấy vòng, chợt thở dài thật khẽ.

Đưa cái tay chưa bị thương kia qua, nhéo nhéo mặt nàng.

"Ngu ngốc!" hắn lạnh giọng mắng.

Kỷ Tiểu Ly không phục phản kích: "Người mới ngu ngốc! Người biết thanh kiếm kia sắc bén, sao người còn tay không nắm lấy? May mà không đánh nhau, bằng không tay người đã bị thương trước, chắc chắn sẽ không đánh lại nhiều người như thế!"

Đương nhiên Trần Ngộ Bạch sẽ không giải thích với nàng vì sao hắn nắm lấy thanh kiếm kia, hắn chỉ lạnh mặt trầm giọng hù dọa nàng: "Kỷ Tiểu Ly, nàng dám cả gan tranh luận với ta?!"

Người đang băng bó tay hắn rụt bả vai, "Ta không. . . . . . không có! Ta không tranh luận!"

Nàng quấn kỹ tay hắn, lại dùng khăn thêu bươm buớm vàng nhạt của mình quấn ngoài lớp vải bông màu trắng, thắt một cái nơ xinh đẹp, tâm tình nàng tốt, đã quên vừa rồi mới bị hắn mắng, cười tủm tỉm nâng tay hắn lên tranh công: "Người xem người xem! Ta quấn kỹ rồi! Đẹp chứ!"

Quốc sư đại nhân nhìn thoáng qua, không thèm nhìn đến lần thứ hai, lạnh giọng ra lệnh cho nàng: "Tháo ra!"

"Đừng tháo, như vậy nhìn rất đẹp mà!" Nàng hứng thú dạt dào sờ cái nơ xinh đẹp kia, chợt nghĩ tới điều gì, vui vẻ không thôi nói: "Vừa rồi người còn khen tầm mắt ta tốt, người phải nghe lời ta!"

". . . . . . Ta không có." Mặt Quốc sư đại nhân không chút thay đổi phủ nhận.

"Người có!" Kỷ Tiểu Ly tỏ vẻ nghiêm túc nhắc nhở hắn: "Chính lúc tay người nắm lấy kiếm chảy thật nhiều máu nói bên tai ta rằng: ‘cướp nàng làm thê tử, là lần ta có tầm mắt tốt nhất trong cuộc đời.’"

Trần Ngộ Bạch hừ lạnh một tiếng: "Ta nói là tầm mắt ta tốt, khen nàng khi nào chứ?"

"Người thừa nhận cưới ta là tầm mắt tốt?!" Nàng vui mừng quá đỗi hét lớn.

Trần Ngộ Bạch dời ánh mắt, làm bộ như căn bản không rõ nàng đang nói cái gì.

Tiểu Ly hiếm khi bắt được đằng chuôi trong lời hắn nói, vui vẻ không thôi, thừa thắng xông lên: "Người xem đó: người cưới ta là vì tầm mắt người tốt, mà ta gả cho người, người tốt hơn ta nhiều như vậy, cho nên tầm mắt ta còn tốt hơn người!"

Trần Ngộ Bạch lạnh lùng liếc nhìn nàng, thản nhiên trách mắng: "nói năng lộn xộn!"

Tiểu Ly nghĩ nghĩ nên làm sao mới có thể nói rõ, chứng minh tầm mắt mình quả thật rất tốt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nói rõ ràng, vui vẻ trong lòng không chỗ phát tiết, quyết định chui đầu vào trong lòng hắn lăn lộn.

"Dù sao. . . . . . Chính là như vậy!" Nàng chơi xấu, nổi điên trong lòng hắn.

Trần Ngộ Bạch ghét bỏ nàng, với tay vào lòng chạm đến mặt nàng, nắm lấy được. Nàng bị hắn bóp mặt chu mồm giống con heo nhỏ mà vẫn cứ cười, cười tủm tỉm nhìn hắn, vui vẻ nói: "Người nói như vậy. . . . . . Ta thật vui vẻ đó!"

Con ngươi trong suốt xinh đẹp mang theo ý cười vô hạn, Trần Ngộ Bạch cúi đầu nhìn nàng, con ngươi đen say mê thật sâu trong đó.

Nàng thật vui vẻ, Trần Ngộ Bạch nhìn ra được.

Tuy nàng luôn vui vẻ, phần lớn thời gian trong một ngày, trừ bị hắn khi dễ thì nàng luôn cười tủm tỉm, nhưng vui vẻ giống như vậy thì hình như là lần đầu tiên.

Đại khái nếu nàng tu thành tiên, bất quá vẻ mặt cũng chỉ hưng phấn như thế.

hắn thế mà lại có thể khiến nàng vui vẻ đến vậy.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch hãnh diện không nói nên lời, tay bóp mặt nàng hơi dùng sức, nâng cằm nàng lên, hắn cúi đầu nhẹ nhàng ấn lên môi nàng.

Tuy giữa bọn họ chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm rất nhiều, nhưng giờ này khắc này một nụ hôn nhợt nhạt như vậy, lại hết sức động lòng người.

Tiểu Ly ngồi trong lòng hắn, với tay ôm cổ hắn, dựa người vào đầu vai hắn, giọng thực vui sướng nói rất nhỏ bên tai hắn: "Vừa rồi ta đã cẩn thận suy nghĩ một việc: từ nhỏ tất cả mọi người đều nói ta rất ngốc, hôm nay ta mới hiểu được vì sao ta lại ngốc như vậy!"

Tiếng nàng thì thầm mềm mại chui vào tai, hơi thở âm ấm nhàn nhạt phả vào bên gáy, nửa người Trần Ngộ Bạch mềm đi không thể nhúc nhích, cười nhẹ hết sức sung sướng: "Ha? Vậy nàng nói xem: rốt cuộc vì sao nàng lại ngốc như vậy?"

"Là vì người!" Trong giọng nàng tràn đầy ý cười vui sướng, "Bởi vì ta sẽ gả cho người, cho nên ta phải ngốc một chút." (ui, sao mà ngọt thế chứ, vầy sao ăn chè cho nổi)

Trời cao đều tặng nhiều may mắn cho mỗi người, nàng cực kỳ bất hạnh ngốc nhiều năm như vậy, là vì trời cao muốn nàng góp đủ vận may mà gặp hắn.

Nàng nói xong cũng biết thẹn thùng, không lộ gương mặt, ôm chầm lấy cổ hắn, hô hấp phả lên hắn gần như vậy, nóng bỏng tăng vọt, Trần Ngộ Bạch cảm thấy rất không thoải mái —— tim đập quá nhanh, cả người sôi sục. Nhưng kéo kéo nàng, nàng ôm càng chặc hơn, trong đầu hắn "ầm" một tiếng, quyết định nghiêng đầu, môi lần tìm hôn lên mặt nàng, đầu tiên là trán, đôi mắt, hôn dọc theo cái mũi nhỏ vểnh cao đi dần xuống, một ngụm cắn lấy môi nàng.

Tim Kỷ Tiểu Ly liều mạng đập "thình thịch thình thịch", cố gắng ngẩng mặt hùa theo hắn, đầu lưỡi nho nhỏ e ngại vươn đến, liếm liếm môi của hắn, bị hắn mút lấy không tha, nàng nức nở một tiếng muốn lui trở về, lại không nhịn được, nghênh đón quấn quít cọ xát lấy lưỡi hắn.

Nụ hôn nồng nhiệt, hôn đến mức cả người bốc hỏa, dùng hết hơi thở mới tách ra, Kỷ Tiểu Ly nằm ở đầu vai hắn thở hào hển, cả người mềm nhũn, chút hơi sức cũng không còn. Trần Ngộ Bạch không chút thỏa mãn, một tay nhẹ nhàng kéo tóc dài của nàng ép nàng ngẩng đầu, hắn cúi đầu khẩn cấp cắn nàng, nàng hơi rụt lại, dưới thân vừa động, hắn nhíu mày "ưm. . . . . ." một tiếng hít sâu một hơi, Kỷ Tiểu Ly cho là mình chạm vào cái tay bị thương của hắn, lập tức chủ động ôm hắn ngồi yên, ngoan ngoãn dựa vào cho hắn ăn. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.