Quốc sư đại nhân thấy chiêu này hữu hiệu, không khỏi âm thầm vui vẻ, gặm rồi lại gặm, vui quên trời đất.
Kỷ Tiểu Ly bị hắn dỗ tự cởi quần áo của chính mình, còn bị yêu cầu cởi cho hắn —— tay hắn bị thương mà!
Khi cởi quần lót cho hắn mặt nàng đỏ như rỉ máu, không dám nhìn, xoay xoay mặt nhắm mắt lại, tay kéo lộn xộn. Đột nhiên có thứ gì đó nóng hầm hập nhảy ra chui vào tay nàng, trong lúc bối rối nàng nắm lấy, lập tức hô to một tiếng tút tay lại.
Quốc sư đại nhân híp mắt thoải mái nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, lúc này nhịn không được cười nhẹ sung sướng.
Kỷ Tiểu Ly xấu hổ và giận dữ muốn chết, ôm lấy đùi hắn, chôn mặt giả chết, bị hắn nhấc chân run run đùi: "Đứng lên! Nào có đạo lý chỉ cởi một nửa vậy chứ?"
Kỷ Tiểu Ly che mắt ngồi xuống, xấu hổ và giận dữ một tay che mắt một tay sờ qua. Quốc sư đại nhân cong khóe miệng sung sướng không thôi giở trò xấu xa —— chân nhẹ nhàng cong lên, người quỳ gối bên đùi hắn "A!" một tiếng ngã xuống, té sấp xuống bám vào đùi hắn.
Kỷ Tiểu Ly vừa mở mắt ra, trước mắt đối diện nàng là vật gì đó dữ tợn, căng to rỉ nước chỉa về phía nàng, bộ dáng cực kỳ khủng bố. . . . . . Nàng run run lộn nhào chạy trốn đến cạnh giường, cuốn chăn quấn lấy mình thật chặt, run rẩy.
Trần Ngộ Bạch cao giọng cười to.
Bộ dạng ngơ ngốc của nàng, sao hắn có thể không tiếp tục khi dễ nàng chứ? Đuổi theo giơ tay vén kéo chăn mỏng, cười nhẹ, cả người đè lên.
Tiểu Ly vung vẫy hắn liền "ưm. . . . . ." , nàng lập tức không dám cử động, bị hắn ép chặt chặt chẽ chẽ, hắn há mồm cắn vành tai non mềm tuyết trắng của nàng, cắn khiến nàng rụt cổ nhỏ giọng rên rỉ, giống con thú nhỏ hoảng sợ, hắn sung sướng trầm giọng cười nhẹ.
"cô nhóc ngơ ngốc!" Giọng nam trầm thấp trong trẻo, mang theo tràn ngập ý đùa giỡn.
Kỷ Tiểu Ly sợ chết khiếp cái dạng này của hắn, nhắm chặt mắt, run giọng nói: "Ta thật sự không dám. . . . . . Ta không làm được hu hu hu. . . . . . Người tha cho ta đi! Phu quân!"
Vừa dứt lời, vật thô ráp gì đó đã đặt bên hông, phu quân của nàng chậm rãi nói: "Xấu lắm sao? Vậy —— tự ta phải làm à?"
"Ừ!" Ánh mắt của nàng vừa đóng, bộ dạng như chuẩn bị anh dũng hy sinh.
Trần Ngộ Bạch đè nặng nàng cười, thổi hơi vào lỗ tai nàng: "Nhưng tay ta bị thương, không cử động được."
"Người đừng gạt ta! Trước đó vài ngày tay của ta bị thương, không phải người nói tay bị thương và. . . . . . và việc này không hề liên quan sao!" Kỷ Tiểu Ly lớn tiếng phản bác.
"Trí nhớ không tệ!" Trần Ngộ Bạch gặm môi nàng một chút, khen ngợi trí nhớ hiếm khi xuất hiện của nàng.
Lòng của người được khen ngợi buông lỏng, thân mình vừa mới mềm đi, bỗng nhiên một chân đã bị hắn kéo ra, vật nóng hầm hập mà nàng cực kỳ sợ hãi đặt lên, nàng mới hô được nửa tiếng "Người ——", đã bị hắn đẩy người chui vào. . . . . .
"Ta liền vung thương xung trận, khao phu nhân!" hắn đè lấy nàng không cho nàng cử động, vừa đẩy lửa nóng vào, vừa khàn khàn thở gấp trêu đùa nàng.
Tiểu Ly muốn nói "Ta không cần khao như vậy!", nhưng tiếp đó, hơn một nửa còn lại của hắn lập tức mạnh mẽ chui vào, nàng bị va chạm này khiến cho thiếu chút nữa là hồn phách đều bay mất, cong thân mình rên một tiếng, ban đầu nghe như thống khổ, cuối cùng lại là run rẩy yêu kiều không dứt . . . . . . Trần Ngộ Bạch nghe thấy, cả người sôi sục, cúi đầu hôn nàng, cắn môi của nàng, nuốt hết yêu kiều và van xin vào bụng.
Đè lấy, nhẹ nhàng yêu thương nàng một trận, mặt Tiểu Ly đã bừng bừng ửng đỏ, hai mắt mê mang, Trần Ngộ Bạch lại nổi ý xấu, vừa dỗ vừa lừa ôm nàng lên người, dạy nàng giạng chân bên hông hắn, tự mình ngồi xuống.
Tuy đã sớm chỉ rõ, nhưng khi chuyện tới trước mắt, chỉ với tay nắm lấy vật to lớn dữ tợn kia nàng đã bị dọa muốn khóc, ép thắt lưng thử nhiều lần đều không ngồi xuống được, trong giọng nàng đã mang theo tiếng nức nở: "không được. . . . . . Quá lớn. . . . . ."
Trần Ngộ Bạch bị nàng cầm nắm, hàm răng cắn đến đau, dằn tức giận dỗ nàng, nhưng nàng vẫn không dám, ngược lại hai cái chân nhỏ đã muốn chạy trốn! Trần Ngộ Bạch với tay đè vai nàng lại, nàng vừa cử động hắn liền gục đầu đến gần hút khí lạnh, tỏ vẻ đau đớn không thôi. . . . . . mắt Kỷ Tiểu Ly như đưa đám ngồi trở lại, vừa ngồi xuống hai mắt vừa đẫm lệ cắn cắn môi. (mẹ ui, có cần H đến vậy ko, máu cụa tui………)
không biết cọ xát bao lâu, rốt cuộc nàng mới không dễ dàng mà ấn xuống, cảm giác này quá mới lạ, nàng siết thắt lưng, cứng người, giạng hai chân cưỡi trên người hắn, hai tay chống trên ngực hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng nước mắt, ánh mắt mờ mịt, quả thực giống cún con chỉ có thể thương yêu, Trần Ngộ Bạch với tay nâng cằm nàng, trêu chọc nàng: "Bé cưng, mau di chuyển . . . . . ."
"không. . . . . . không thể di chuyển. . . . . . A!" Ngay cả nói nàng cũng không dám lớn tiếng.
Trần Ngộ Bạch thúc giục không được, chợt nhíu mày tự mình ngồi dậy.
hắn với tay ôm nàng vào lòng, hắn vừa cử động nàng liền hoàn toàn ngồi thẳng xuống, "A" một tiếng, cả người như bị điện giật. . . . . . Tiểu Ly nhất thời đỏ mặt muốn giãy giụa thoát ra, hắn lại lập tức thở dài nói đau tay, nàng đành phải ngoan ngoãn, cả người tê dại nằm trên ngực hắn.
Vẻ mặt nàng uất ức sợ hãi lại cắn môi nhẫn nại quá mức gợi cảm, Trần Ngộ Bạch cúi đầu hôn nàng, cái tay không bị thương chậm rãi xoa thắt lưng nàng, lòng bàn tay ấm nóng vuốt ve eo nàng, tiếp xúc này cực kỳ thoải mái, bụng cũng không còn siết chặt nữa, ngược lại căng lên, dường như thực thỏa mãn. . . . . . Tiểu Ly dần dần có cảm giác, chu cái miệng nhỏ nhắn mềm mại hôn trà lại hắn, nơi nuốt lấy hắn cũng bắt đầu không an phận.
hắn nhận thấy, lặng lẽ cười dưới môi lưỡi nàng, bàn tay to xoa thắt lưng nàng lần mò đi xuống, giúp nàng vận động. . . . . . Đáng tiếc thê tử ngốc nhà hắn thật đúng là quá ngu ngốc, dạy cả ngày cũng chỉ học được cách quấn quít lấy hắn cọ xát lung tung —— hai đùi vội vã câu lấy lưng hắn, nửa là được hắn lay động, nửa là do chính nàng dùng sức, hai người quấn chặt lấy nhau, vô cùng chậm rãi thỏa mãn cọ xát lại sinh ra sự hài lòng và nóng bỏng vô hạn, cả trong lòng cũng tràn đầy ấm áp, trong hơi thở hổn hển và đam mê, chỉ có ánh mắt đối phương là thứ duy nhất rõ ràng, cứ như vậy quấn quít lấy nhau, mắt nhìn đối phương, thế sự xoay vần bất quá cũng chỉ một cái liếc mắt đã muôn đời.
Liều chết triền miên.
Đáng tiếc hòa hợp như thế không duy trì được bao lâu, Tiểu Ly quấn trên người hắn run rẩy vặn siết nhanh vài lần, rất nhanh liền không còn sức lực. Nàng ăn đủ, quốc sư đại nhân lại vừa mới bắt đầu ăn, hôm nay dáng vẻ nàng đẹp như vậy, sao hắn có thể buông tha?
Tiểu Ly liền chơi xấu, nhắm mắt giả chết.
Quốc sư đại nhân không chút nương tay, xoay cho nàng quỳ gối trên giường, mở lớn hai chân, như con ếch nhỏ, một tay hắn ôm cứng thắt lưng nàng, ép nàng nhếch mông, mặc hắn hưởng thụ.
Tư thế này rất dã man, Tiểu Ly bị hắn tra tấn, rất nhanh cả người liền run rẩy, một lần nàng liền không chịu nổi, thê thê thảm thảm khóc nấc lên. Trần Ngộ Bạch dỗ nàng, kéo cái gối cho nàng ôm, để nàng dựa lên gối —— tiếp tục bị hắn khi dễ.
Cuối cùng gối cũng bị cắn xé không còn hình dạng, hắn mới thở hổn hển áp chế, đè nàng hung hăng mãnh liệt lay động lần nữa, đánh phá đến lúc cả người Tiểu Ly ửng hồng, run rẩy hôn mê bất tỉnh, hắn ôm người ngất xỉu không còn ý thức lên hôn, biết lúc này nàng đã không còn nghe được, hắn thì thầm thật nhiều bên tai nàng, cười dịu dàng như gió xuân. . . . . . (cần máu gấp, có ai bán ko)
**
Đêm ở phủ Quốc sư nồng nàn như xuân, đêm ở điện Thiên Mật lại lạnh lẽo như đông.
Cả điện to như vậy chỉ có hai cây nến đỏ hẹp dài cháy sáng, khiến khắp nơi trong điện âm u chồng chất như ma quỷ, ngai vàng Thái Hậu đặt nơi cao nhất, Thái hậu Đoan Mật nằm nơi đó, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
không biết được bao lâu, cửa điện chợt "két" một tiếng, có người chậm rãi bước vào.
Thái hậu Đoan Mật không hề ngẩng đầu, lạnh giọng quát: "Cút đi!"
"Là ta." Tiếng đàn ông trầm thấp, giọng điệu thản nhiên, nghe không ra trong đó có tình cảm gì.
Thái hậu Đoan Mật cũng cứng đờ cả người, trong lòng kinh hãi.
Bà chậm rãi ngẩng đầu, vì nằm đó đã lâu, ánh mắt nhất thời mơ hồ, trong ánh nến mờ ảo bà chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Nhất thời bà có chút không rõ mình đang ở đâu, lúc này là lúc nào.
Giờ khắc này ánh mắt bà thoạt nhìn mê mang bất lực, lại như phảng phất hồi ức xa xưa.
Trong lòng Mộ Dung Thiên Hạ trăm ngàn cảm xúc.
Ông ta đến một mình, tự xưng "Là ta", sau khi lấy lại tinh thần, Thái hậu Đoan Mật cũng không tự xưng là "Ai gia", cúi đầu hỏi: "Người tới làm gì? Để chê cười ta sao?"
Bà nhìn ông ta ở xa xa, mắt tím xinh đẹp lạnh lùng kiêu ngạo: "Cút đi cho ta!"
Bốn mươi mấy năm, biết bao biến động bất ngờ, thời gian thấm thoát, nay đã là hai người đứng ở nơi cao nhất của một quốc gia, một lần nữa dùng xưng hô ta – ngươi đối đáp.
Năm tháng đã vô tình nhuộm trắng tóc mai của ông ta, gương mặt bà già đi, bọn họ đã không còn là hoàng tử lỗi lạc phong nhã hào hoa và cô nương dị tộc, mà khi bà giống như lần đầu mới gặp hung hăng vênh váo nói "Cút đi cho ta", trái tim đã trải qua không biết bao nhiêu núi đao biển lửa của Mộ Dung Thiên Hạ vẫn không nhịn được mà dịu dàng đi một chút.
Ông ta im lặng, đè nén sự dịu dàng vu vơ chợt xuất hiện ấy, thấp giọng nói: "Ta đến, là muốn khuyên người một câu: người thu tay lại, ta có thể bảo vệ thể diện cao quý nửa đời còn lại của người."
Thái hậu Đoan Mật nở nụ cười, lạnh lùng châm chọc: "Thể diện cao quý? Ta cần thể diện cao quý để làm gì? Người nghĩ ta vẫn còn là cái người hiếm thấy trước kia trong cung ư?" Ngón tay trắng xanh được chăm chút thỏa đáng chậm rãi phất qua ngai vàng lạnh như băng, "Ta, không, phải!"
Chuyện qua đã lâu, lúc trước chưa bao giờ giải thích, nhiều năm nay bọn họ cùng bị giam trong hoàng cung, kỳ thật thường xuyên nhìn thấy mặt nhau, nhưng đều chưa từng nhắc một câu nào đến chuyện trước kia.
Tối nay, kỳ thật Đoan Mật rất muốn đề cập tới.
Nhưng khi bà nhìn ông ta, rõ ràng ánh mắt ông ta cũng đang nhìn bà, nhưng bà lại không nhìn thấy một chút tình cảm nào.
Nhiều năm trước ông ta không như thế, ông ta từng tươi cười rực rỡ, mỗi quan tâm đến bà đều viết ra trong mắt. Bà thực thích ông ta, nhưng bà dứt khoát kiên quyết gả cho phụ thân của ông ấy.
Tiên đế say đắm bà trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp, bị bà mê hoặc, cho bà nắm hết quyền lợi của tộc Thiên Mật trong tay, tặng hai lệnh bài Ám Dạ: Thanh Long và Bạch Hổ để lấy lòng bà, thậm chí cuối cùng còn phong bà làm hậu. (bà đi chết đi, hại cả 3 đời nhà người ta, tui chém chém chém…)
Ngày ấy khi bà nhận phong vị trong cung, tất cả hoàng tử đều đến bái kiến, ông ta cũng ở trong số đó, cũng theo mọi người quỳ xuống trước bà, hành đại lễ, ông ta quỳ xuống, lại đứng lên, cũng cách một khoảng xa như lúc này, nhìn bà từ xa. . . . . . Từ đó về sau, bà không bao giờ còn nhìn thấy tươi cười rạng rỡ của Mộ Dung Thiên Hạ nữa.
Sau đó ông ta kế tục lệnh bài Thanh Long, tiếp đó trừ Mộ Dung Giang Sơn trong bụng bà, ông ta giết hết tất cả huynh đệ, cuối cùng ông ta nắm giữ binh quyền bức vua thoái vị, lên ngôi vua. . . . . . Nay đã qua hơn nửa đời người, ông ta đã ngồi vững hưởng giang sơn, thê thiếp thành đàn, con cháu đầy sảnh, mà bà mất đi đứa con độc nhất cùng một Thiên Mật sứ đương nhiệm; bọn họ luôn cùng ở trong hoàng cung, đều tự già đi, nhiều năm qua, ai cũng không hề nhắc một câu về chuyện trước kia.