Ưu Ái

Chương 15: Chương 15






Nghê Tinh Kiều tiếc nuối sâu sắc về việc bỏ lỡ kỳ thi tháng này.

Lộ Lý bảo:

– Đã sướng còn bày đặt khoe.

Nghê Tinh Kiều:

– Sao thế? Cậu trượt vỏ chuối à?

Lộ Lý thở dài:

– Không đến mực trượt vỏ chuối, nhưng chắc sẽ tuột hạng rồi.

Lại là một thứ Hai nữa, và Nghê Tinh Kiều vẫn nằm trên giường bệnh.

Buổi chiều cậu chán chẳng có gì làm, bấm tay nhẩm tính bây giờ đang là tiết thể dục, thế là gọi điện thoại cho Lộ Lý.

Lộ Lý trốn trong góc sân tập vừa ăn bim bim vừa “tám” với Nghê Tinh Kiều:

– Lúc thi toán tự dưng mình bị chảy máu mũi, mình nghĩ đây là điềm xấu rồi.

– Thấy máu là thấy họa đó! – Nghê Tinh Kiều nói – Xem ra cậu sắp bị ông Tào hạ độc rồi.

Lộ Lý gào than:

– Chừng nào cậu mới xuất viện vậy? Hay là chúng ta đổi vị trí đi, mình nằm viện thay cậu, cậu đi học thay mình.

– Mơ đẹp quá! – Nghê Tinh Kiều bảo – Mình phải trân trọng những tháng ngày không cần phải đi học này.

– Chắc cũng không còn lâu đâu nhỉ, cậu mà còn không về thì ông xã của cậu sẽ bị người ta cướp mất đấy.

Nghê Tinh Kiều lầm bầm chửi:

– Ông xã cái con khỉ!

Chửi xong, cậu sực hỏi:

– Người cậu nói, không phải là Diêu Tự chứ?

Lộ Lý cười khằng khặc, làm Nghê Tinh Kiều cáu tiết.

– Thôi không giỡn nữa! – Lộ Lý cười đủ rồi, “thiện chí” nhắc nhở Nghê Tinh Kiều – Người đàn ông của cậu có thể đang bị một người đàn ông khác nhắm rồi đấy.

– Đứa nào? – Đầu Nghê Tinh Kiều đặc nghẹt sương mù, nhất thời chưa kịp phản ứng với cụm từ “người đàn ông của cậu”.

– Không nói cậu biết! – Lộ Lý nói – Nhắc tới đây thôi, nhiều bất ngờ khác thì chừng nào cậu quay lại thì tự đi mà khám phá.

Lộ Lý khơi ra cho Nghê Tinh Kiều tò mò, người nằm trên giường bệnh ăn vải nhìn ra cửa sổ, tuy không thừa nhận Diêu Tự là người đàn ông của mình nhưng cậu định tối nay khi Diêu Tự tới đây sẽ hỏi thử gần đây cái tên này rốt cuộc đã có cuộc diễm ngộ tuyệt hảo với kẻ nào rồi!

Bên Nghê Tinh Kiều đang vướng trong nắm tơ vò thì Diêu Tự lại hoàn toàn không ý thức được vấn đề gì.

Tiết thể dục, anh chơi bóng rổ cùng những người khác, Lâm Tự Châu cũng tham gia.

Thật ra Diêu Tự không bài xích Lâm Tự Châu lắm đâu, chỉ cần tên này đừng tới bắt chuyện với anh là được.

Cũng may trong trận bóng này, Lâm Tự Châu vẫn biểu hiện rất bình thường, kỹ thuật chơi bóng khá thành thạo, lần đầu chung đội với Diêu Tự mà cũng ăn ý ra phết.

Đối với các nam sinh trung học, một trận bóng cũng có thể rút ngắn được khoảng cách đôi bên.

Gần hết tiết, khi tiếng còi của thầy thể dục vang lên, đám nam sinh dừng trận bóng trong sự luyến tiếc, chuẩn bị đi tập hợp. Phút cuối cùng Lâm Tự Châu ném trúng một trái ba điểm, giơ tay lên định đập tay với Diêu Tự.

Lần này Diêu Tự nể mặt, đập tay lại, sau đó hai người cùng tới tập hợp.

Tất cả đều được Lộ Lý ghi chép lại hết trong lòng, định hôm nào đó sẽ báo cáo cho anh Kiều của mình.

Tiết thể dục kết thúc, hai tiết tiếp theo là tự học.

Nhưng điều mọi người không ngờ được là, Tào Quân lại gọi các cán sự bộ môn đến phòng giáo viên nhận bài thi.

– Thiệt không vậy? – Lộ Lý ngồi ở chỗ của mình thốt lên kinh ngạc – Chủ Nhật mới thi xong mà hôm nay đã có điểm rồi ư?

Đây là truyền thống của trường số Một An Thành: hôm qua thi, hôm nay có điểm.

Không chỉ đã chấm bài, ra bảng điểm, mà đến cả xếp hạng cũng đã được thống kê.

Lộ Lý chắp hai tay, nhắm mắt lại cầu nguyện:

– Mong ông trời chừa cho con đường sống.

Lâm Tự Châu ngồi ở hàng cuối cùng vừa xoay bút vừa cười tít mắt:

– Trường này vui ghê, học sinh thức khuya học bài, giáo viên thức khuya chấm bài, coi ai chết trước.

Vì sắp công bố điểm nên buổi tự học đáng lẽ sẽ rất yên ắng nay lại trở nên xôn xao.

Khi Tào Quân vào lớp, đứng ở cửa hắng nhẹ một tiếng, tất cả mọi người đều im bặt.

Trong tay thầy cầm một danh sách đã được in ra, trên đó là điểm số và xếp hạng trong kỳ thi tháng lần này.

Diêu Tự hít sâu một hơi, dù đã trải qua cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần nhưng anh vẫn hồi hộp không thôi. Anh liên tục mở ra đóng vào chiếc nắp bút trong tay.

Tào Quân lia mắt về phía anh, Diêu Tự không biết ánh mắt ấy mang hàm nghĩa gì.

Đợi đến khi các cán sự bộ môn nhận bài thi về, Tào Quân đứng trên bục giảng cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

– Tiết sau hẵng phát bài thi, lớp chúng ta họp trước.

Ai cũng hồi hộp, chuyện công bố điểm số đôi lúc không khác gì công khai xử phạt cả.

Tào Quân nói:

– Đầu tiên thầy muốn thông báo một tin vui, kỳ thi tháng lần này, điểm bình quân của lớp mình đứng nhất toàn khối.

Thầy vừa dứt giọng thì một tràng pháo tay vang rần rần khắp lớp.

Tào Quân:

– Chuyện này không có gì đáng để vỗ tay cả, lớp mình chỉ hơn lớp bên cạnh 0.5 điểm mà thôi.

Bây giờ thì lại nói “chỉ có 0.5 điểm mà thôi”. Lộ Lý âm thầm dè bỉu, bình thường không phải toàn nói: 0.5 điểm ở cấp ba là có thể bỏ xa hàng trăm đứa rồi!

Tào Quân quan sát thật kĩ đám học sinh ngồi bên dưới:

– Ngoài ra, điểm cao nhất môn toán và vật lý cũng đều nằm trong lớp chúng ta.

Bàn tay xoay xoay cây bút của Diêu Tự chợt khựng lại.

– Bây giờ thầy sẽ đọc điểm, các em đổi chỗ ngồi luôn. – Lúc trước Tào Quân từng nói, về sau cứ sau mỗi kỳ thi tháng thì sẽ đổi chỗ ngồi, tất cả đều dựa vào điểm số.

Quy định của thầy khiến một bộ phận học sinh và phụ huynh bất mãn, nhưng cho dù có người phản đối thì Tào Quân cũng mặc kệ.

Cách nói của thầy là: Muốn lên đằng trước? Muốn có bầu không khí học tập tốt hơn? Vậy thì phải tự cố gắng nâng cao thành tích của mình.

Một người vô cùng không có tình người, vô cùng “Diệt Tuyệt”.

Nghe nói sắp đổi chỗ, Lâm Tự Châu ngồi cuối cùng lập tức thu dọn cặp sách.

Lâm Tô Thần hỏi:

– Sao em háo hức thế?

– Vì em sắp được đọc tên rồi chứ sao. – Lâm Tự Châu đắc ý nhướn mày với chị mình.

Lâm Tô Thần nhìn cậu ta bằng ánh mắt vô cảm, khi ngoảnh đi thì tỏ ra khinh thường.

Lâm Tự Châu nói:

– Chị có tin không, hạng nhất lần này không phải em thì cũng là chị.

– Coi bộ em nghĩ hơi nhiều rồi đấy. – Tuy mới chuyển tới đây không bao lâu, cũng chưa tiếp xúc nhiều với đứa bạn nào, nhưng theo Lâm Tô Thần quan sát thì nơi đây ắt hẳn “tàng long ngọa hổ”.

Xưa nay Lâm Tự Châu vẫn luôn là một người tự tin, hơn nữa từ sau khi thi xong, cậu dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình so lại bài thi với nội dung học, cảm thấy điểm của mình chắc chắn không thấp.

Nhưng điều Lâm Tự Châu không ngờ là Tào Quân lại nói:

– Lần này Diêu Tự đạt hạng nhất trong lớp chúng ta, và cũng là nhất khối.

Tất cả mọi người đều không quá bất ngờ với kết quả lần này. Dù gì một năm qua, Diêu Tự chỉ có vài ba lần đạt hạng nhì. Trong mắt mọi người, anh chính là “bác học” của niên khóa này.

Cuối cùng Diêu Tự cũng thở đánh phào, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh vẫn vậy: Mẹ sẽ không nổi khùng nữa.

Nghĩ tới đây, Diêu Tự thấy mình cũng đáng thương. Trước giờ anh học không phải vì mình, cũng không phải để thỏa mãn bản thân, không phải cố gắng vì một tương lai tươi sáng gì cả, mà hoàn toàn là vì mẹ.

Anh sẽ không bao giờ quên được lần ấy, vì hôm thi vật lý anh sốt cao nên điền nhầm đáp án một câu, đạt hạng hai. Khi về nhà, Thích Mỹ Linh lấy cái dây nịt da mà người kia để lại quất thật mạnh vào người anh.

Diêu Tự không muốn bị đánh nữa, cũng không muốn bị chửi là đồ vô dụng.

Anh chỉ vì muốn bảo vệ lòng tự tôn của mình và những khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi trong gia đình, cho nên mới gò lưng thi hạng nhất.

Thật tình thì anh không thích học một tí xíu nào.

Diêu Tự sau khi đã yên tâm rồi thì bắt đầu ngồi thừ ra, mãi cho đến khi Lâm Tự Châu đứng bên cạnh gõ bàn anh thì anh mới hoàn hồn.

– Bạn cùng bàn, xin được chỉ bảo thêm. – Lâm Tự Châu ngồi xuống cạnh anh.

Diêu Tự vẫn đứng nhất, lần đổi chỗ ngồi này anh vẫn ở yên, nhưng do Tề Vi Ninh vắng thi nên Lâm Tự Châu đứng hạng hai ngồi kế anh.

Diêu Tự khá ngạc nhiên, và Lâm Tự Châu cũng nhận ra điều đó.

– Bất ngờ quá hả? – Lâm Tự Châu nói – Mình thâm tàng bất lộ lắm đấy.

Diêu Tự cười vắn một tiếng, không nói gì.

Hai chị em nhà họ Lâm đều đạt điểm cao, Lâm Tự Châu trở thành bạn cùng bàn của Diêu Tự, bên tay phải là chị mình.

Lâm Tô Thần xách cặp lên đó ngồi, Lộ Lý lần này đứng hạng mười lăm đành phải ngước đầu ngóng về phía nữ thần thầm hoen lệ.

Còn về phần Nghê Tinh Kiều, cậu và Tề Vi Ninh đều vắng thi như nhau nên bị Tào Quân đày xuống hàng cuối.

Nghê Tinh Kiều biết được tin này suýt nữa lăn từ trên giường xuống đất.

– Mình ngồi cùng với Tề Vi Ninh?

Tối đến, Diêu Tự cầm theo bài thi trắng bàn giao với cậu, Tào Quân bảo cậu làm.

Nghê Tinh Kiều không bất ngờ gì, cậu để tâm hơn tới một tháng tiếp theo đây sẽ phải ngồi kế Tề Vi Ninh, tên kia khó ở như quỷ vậy!

– Mình nghĩ kĩ rồi. – Nghê Tinh Kiều nói – Thương gân động cốt dưỡng một trăm ngày, tháng này mình vẫn chưa thể xuất viện được.

– Còn khuya nhá. – Hoàng Tây cười khúc khích từ chỗ bác sĩ về – Bác sĩ nói rồi, thứ Sáu này con có thể xuất viện.

Nghê Tinh Kiều cắn môi, khóc không ra nước mắt.

– Bố mẹ không thương con gì hết!

Hoàng Tây nói:

– Không sao đâu mà con trai, bố con đã dán miếng bùa Na Tra lên nạng của con rồi, nạng của con sẽ giống như Phong Hỏa Luân (*) vậy, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đi được hết, muốn đi đâu thì đi!

(*) Phong Hỏa Luân: là hai cái vòng như hai cái bánh xe ở dưới chân Na Tra á

1-2

Nghê Tinh Kiều lại gào lên:

– Điên mất thôi!

Cậu nghĩ tới việc sau này ngày nào cũng phải vác theo cặp nạng khôi hài đi học chắc quê thấy mồ luôn, rồi lại nghĩ cuộc sống đã khổ như thế mà ngày nào cũng phải ngồi kế cái tên Tề Vi Ninh khó chịu kia, đã khổ càng thêm khổ, cậu chính là trái khổ qua tái thế.

– À phải rồi! – Nghê Tinh Kiều sực nhớ – Sao Tề Vi Ninh không đi thi vậy? Nó cũng bị tông xe hả?

Vậy có phải nó cũng phải nằm viện một thời gian dài không, như vậy là hai đứa bớt phải ngồi gần nhau mấy bữa rồi.

– Mình không biết. – Diêu Tự trả lời – Tự dưng không tới vậy đó.

Anh nhớ hôm kia sau khi tan học Tề Vi Ninh bị bắt nạt, chiều hôm sau được ai đó dẫn đi, từ đó đến nay vẫn chưa đi học lại.

Nghê Tinh Kiều rơi vào trầm tư:

– Chắc không phải vì chuyện này mà nó chuyển trường chứ?

– Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi. – Diêu Tự nói – Lo mà hưởng thụ tuần cuối cùng được ngủ thẳng cẳng đi kìa, từ tuần sau là đi học lại rồi, Tào Quân sẽ không nương tay cho cậu đi muộn chỉ vì cái chân què này đâu.

Nghê Tinh Kiều lại lần nữa bị giáng búa vào đầu, nằm vật ra giường mặt chết trôi.

– Khỏi cứu. – Nghê Tinh Kiều nói – Mình ngỏm củ tỏi rồi.

Lúc này, Diêu Tự lấy ra hai phần sữa hai lớp được đóng gói tử tế từ trong cặp ra, Nghê Tinh Kiều vèo phát bật dậy.

– Không phải cậu ngỏm củ tỏi rồi à?

– Giờ thì hồi quang phản chiếu rồi. – Nghê Tinh Kiều cười phớ lớ nhận lấy món sữa hai lớp từ tay Diêu Tự – Đợi mình ăn xong rồi lên đường sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.