Lắm khi, cái miệng của Nghê Tinh Kiều như được mở căn vậy.
Ngày hôm sau, khi chuông hết tiết toán đã reo, mọi người đã bắt đầu nhốn nháo, nhưng Tào Quân lại không vội rời khỏi lớp.
– Có một chuyện thầy cần thông báo. – Tào Quân vừa cất giọng là cả lớp im phăng phắc.
Ngoài hành lang đã bắt đầu náo nhiệt, học sinh các lớp khác ùa ra như ong vỡ tổ, chạy nhảy giỡn hớt với nhau.
Tào Quân:
– Cán sự môn toán của lớp mình đã chuyển trường rồi, thi tháng lần này Diêu Tự đạt hạng nhất nên tạm thời Diêu Tự sẽ đảm nhận chức vụ này.
Thầy nói xong, lia mắt về phía Diêu Tự.
Diêu Tự cũng chẳng ghét bỏ gì, hồi lớp 10 anh cũng từng làm cán sự môn toán rồi, chỉ là anh không ngờ Tề Vi Ninh lại chuyển trường thật.
Sau khi Tào Quân rời đi, Diêu Tự quay đầu nhìn xuống dãy bàn cuối cùng, hai chỗ ngồi ở đó đều vắng bóng người, một là của Nghê Tinh Kiều, cái còn lại vốn là của Tề Vi Ninh.
– Lạ thật. – Lộ Lý chạy lại hóng hớt – Sao tự dưng Tề Vi Ninh lại chuyển trường thế nhỉ?
Diêu Tự bật cười:
– Sao? Camera của trường lần này hết nhạy rồi à?
– Chậc, chết tiệt, mất linh rồi. – Lần này Tề Vi Ninh chuyển trường thế mà Lộ Lý lại không biết tí ti gì.
Để bảo vệ cho tôn nghiêm cuối cùng của “camera trường”, Lộ Lý chun vào sát bên cạnh Diêu Tự, bảo anh che cho mình, rồi móc điện thoại gửi tin nhắn cho Nghê Tinh Kiều: Cấp báo! Tề Vi Ninh lớp 11/13! Chuyển trường rồi!
Lúc này Nghê Tinh Kiều đang nằm trên giường bệnh nắn bụng mình, cậu cảm thấy quãng thời gian nằm viện này mình đã béo lên kha khá. Ai cũng nói đàn ông sau khi kết hôn mới bắt đầu phát tướng, nhưng cậu mới mười bảy à, còn chưa hiến dâng mối tình đầu đã béo rồi, đây là điềm xấu.
Điện thoại nhét dưới mông rung bần bật, cậu thò tay lôi ra, mở ra xem thì thấy là tin nhắn QQ của Lộ Lý.
Nghê Tinh Kiều cũng là một người ham ngồi lê đôi mách, vừa đọc được tin Tề Vi Ninh chuyển trường là tính tò mò lại sủi bọt.
Chờ một mối tình QQ: Thiệt không? Tại sao thế?
Diêu Tự cúi đầu ngó giao diện chat của Lộ Lý với Nghê Tinh Kiều, thấy nickname của Nghê Tinh Kiều là sang chấn ngay.
– Cái quái gì đây trời? – Diêu Tự dè bỉu – Chờ một mối tình QQ?
Lộ Lý đang đắm chìm trong bể thị phi, ngọn lửa nhiều chuyện cháy hừng hực.
Lâm Tự Châu ngồi bên cạnh hóng hớt cười bảo:
– Có phải cậu ấy đang yêu đương qua mạng với ai không nhỉ?
Diêu Tự phóng một tia nhìn sắc như dao tới, Lâm Tự Châu rụt vai:
– Gì? Không cho người ta nói sự thật à?
Lộ Lý thôi chúi mũi vào cuộc trò chuyện, day sang nói với Lâm Tự Châu:
– Nhắc nhở thân thiên, mỗi khi bàn về anh Kiều, vui lòng dùng từ cẩn trọng.
Đầu Lâm Tự Châu mọc ra một lô dấu chấm hỏi:
– Tại sao?
– Cái tên này – Lộ Lý chỉ chỉ Diêu Tự đang đanh mặt lật sách – Fan cứng của Nghê Tinh Kiều đấy.
Lâm Tự Châu nhoẻn cười:
– Chắc không phải cậu ấy có ý đồ gì gì đó với người ta chứ?
– Gì mà ý đồ! – Lộ Lý nắm bắt cơ hội, chứng minh thân phận “camera của trường” của học sinh mới – Kể cho cậu một bí mật.
Nó ngoắc ngón tay, Lâm Tự Châu cũng phối hợp mà ghé sát tới.
– Diêu Tự với Nghê Tinh Kiều, hai đứa nó có hôn ước từ bé.
Lời của Lộ Lý làm Lâm Tự Châu giật mình, sau đó cười phá lên:
– Thật không?
– Thật! Tuy chuyện này hơi cổ lỗ sĩ rồi, nhưng mà cậu cứ coi đi, quan sát cho kĩ vào sẽ thấy ngọt lắm đó! – Lộ Lý càng nói càng hăng máu, kết quả bị Diêu Tự xách cổ áo quăng ra ngoài.
Diêu Tự nói:
– Lộ Lý, từ giờ đến khi tan học cấm cậu xớ rớ tới bàn của mình.
Lộ Lý cũng e sợ Diêu Tự, Diêu Tự nói một thì nó chẳng dám nói hai, ngoan ngoãn về lại chỗ của mình, trước khi đi còn nghía Lâm Tô Thần một phát.
Xinh đáo để.
Tuy nữ thần hơi băng giá, tuy nữ thần chả thèm liếc mình một cái, nhưng nữ thần vẫn cứ là nữ thần, vẫn vô cùng kiều diễm!
Lộ Lý được ngắm người ta thêm một thoáng cũng đã thấy phấn khởi rồi, dù bị Diêu Tự làm dữ nhưng tâm trạng vẫn tươi như hoa.
Lâm Tự Châu là một người có mắt quan sát tỉ mỉ, cậu ta cũng nắm bắt được nhiều tin tức quan trọng.
– Điều cậu ấy nói chắc không phải thật đâu ha? – Lâm Tự Châu nói – Hai người các cậu đều là con trai, sao mà lập hôn ước từ bé được?
– Giỡn thôi.
– Mình biết ngay mà. – Lâm Tự Châu cười – Sao lại có chuyện đó được chứ.
– Ý tôi là, bố mẹ chúng tôi giỡn thôi. – Diêu Tự nhìn sang cậu ta.
Lâm Tự Châu mất một lúc trầm tư, mãi cho đến khi chuông vào học vang lên mới thốt lên kinh ngạc:
– Ý cậu là, thật sự có chuyện này sao?
Diêu Tự chẳng buồn để ý đến Lâm Tự Châu, bắt đầu soạn lại vở ghi tiết trước, định tối nay đưa cho Nghê Tinh Kiều.
Tiết học tiếp theo, Lâm Tự Châu thả hồn theo mây gió, chống cằm nhìn giáo viên tiếng Anh, nhưng chẳng có từ nào lọt được vào não nó.
Đến tiết tự học buổi tối, đột nhiên Lâm Tự Châu hỏi Diêu Tự:
– Hôm nào đi học về cậu cũng đến bệnh viện hết à?
Diêu Tự tò mò nhìn sang:
– Sao cậu biết?
Lâm Tự Châu không trả lời câu hỏi này, mà bảo:
– Cậu có tin vào “radar đồng loại” không?
Diêu Tự chả hiểu mô tê gì.
Lâm Tự Châu vẫn muốn nói gì đó, nhưng Diêu Tự đã bị Tào Quân gọi đi mất.
Lâm Tô Thần quay sang nhìn cậu ta, dùng ánh mắt để phát lên lời cảnh cáo: Đừng có làm chuyện nhăng cuội nữa.
Lâm Tự Châu cười toe với Lâm Tô Thần, để lời cảnh cáo ngoài tai.
Giờ tan học, Lâm Tự Châu bảo Lâm Tô Thần lên xe trước đợi mình.
Lâm Tô Thần ngó sang Diêu Tự đang thu dọn cặp sách, bèn giơ tay lên nhéo tai Lâm Tự Châu.
Lâm Tự Châu sớm biết chị mình sẽ ra chiêu này nên trốn kịp thời, tránh được bàn tay quỷ dữ kia.
Lâm Tự Châu kéo nhỏ ra khỏi lớp:
– Chị cho em một cơ hội đi mà.
– Chị nói rồi đấy, mày đừng có làm mấy chuyện ba láp ba xàm nữa đi. – Lâm Tô Thần nói – Có ngày ba mày biết ổng đánh mày gãy giò.
– Hổng có đâu. – Lâm Tự Châu nói – Ổng chán quản lý em rồi.
Ngoài hành lang toà nhà dạy và học, các học sinh lũ lượt kéo nhau ra cổng, hai người họ đứng trước cửa lớp bị người ta xô đẩy, làm Lâm Tô Thần phát bực.
– Nhưng mà…
– Không nhưng nhị gì hết. – Lâm Tự Châu nói – Em trúng tiếng sét ái tình của cậu ấy rồi, được hay không thì em cũng phải tỏ tình trước rồi tính.
Cậu ta rướn cổ nhìn vào trong lớp, Diêu Tự đã xách cặp đi ra ngoài.
– Chắc chắn cậu ấy giống em, em dám thề luôn.
– Thằng hâm. – Lâm Tô Thần nạt – Mày đồng tính cũng đừng có nghĩ ai cũng như mình.
– Thôi cậu ấy tới rồi. – Lâm Tự Châu đẩy Lâm Tô Thần đi – Chị đi trước đi, lát nữa em tới tìm chị.
Lâm Tô Thần hết cách, giơ chân đá Lâm Tự Châu một cú sau đó tức phì phò đi trước.
Cuối cùng Lâm Tự Châu cũng xua được chị mình đi, yên tâm đứng dựa tường đợi Diêu Tự.
Diêu Tự ra khỏi lớp thì không thèm liếc ngang liếc dọc bất cứ ai xung quanh, đi một mạch tới bãi giữ xe.
Lâm Tự Châu cũng không vội gọi anh lại, đi tò tò phía sau, cứ thể theo dòng người đi một quãng xa.
Mãi đến khi Diêu Tự lấy xe đạp xong ra khỏi cổng, anh thình lình quay đầu lại, nói với Lâm Tự Châu:
– Có gì nói thẳng ra đi.
Lâm Tự Châu không nhịn được cười:
– Cậu phát hiện ra rồi hả? Mình cứ tưởng là cậu không nhìn thấy mình chứ.
– Mắt tôi không có đui.
Quá là ngầu luôn.
Nửa năm trước Lâm Tự Châu nhận ra mình thích người cùng giới tính, đi tỏ tình với người cậu thích một cách rầm rộ. Đương nhiên là bị người kia từ chối, hơn nữa chuyện này còn truyền tới tai mẹ cậu.
Cũng chính vì thế mà cậu và chị mới bị đưa đến An Thành sống cùng ba. Thật ra mẹ cậu vốn chỉ đưa một mình cậu tới thôi, nhưng Lâm Tô Thần nói:
– Con đi cùng nó.
Mẹ của hai đứa nghĩ là con gái hiểu chuyện, cùng đến An Thành tiện thể trông chừng luôn thằng con đốn đời này. Nhưng thật ra Lâm Tô Thần mới là người lười trông chừng cậu, khuyên mấy câu không nghe thì thôi, để cậu thích làm gì thì làm.
Cho nên lúc này, Lâm Tô Thần ngồi trên chiếc xe đỗ bên đường uống nước ép trái cây hướng mắt ra ngoài cửa, nhìn thằng em trai hâm hấp của mình tỏ tình với Diêu Tự.
– Mình thích cậu.
Tính Lâm Tự Châu thẳng đuột như ruột ngựa, những lời cậu nói giống như một cú đấm trực diện thường khiến người ta trở tay không kịp.
– Cậu nói gì cơ? – Diêu Tự ngơ ngác.
Cái biểu cảm của Lâm Tự Châu khi tỏ tình với một đứa con trai, khi nói “Mình thích cậu”, y như đang nói “Sáng nay mình ăn cơm” vậy, không hề căng thẳng hay ngượng ngùng gì cả.
– Mình là người đồng tính. – Lâm Tự Châu hiên ngang tuyên bố – Mình thích cậu.
Diêu Tự quan sát cậu ta bằng ánh mắt khó tin, sau đó vòng chân ngồi lên xe đạp.
– Đầu óc cậu có vấn đề à?
– Sao cậu lại kỳ thị cộng đồng thiểu số!
– Tôi không có kỳ thị cộng đồng thiểu số, tôi chỉ cảm thấy thần kinh của cậu không được bình thường! – Diêu Tự nói – Bớt giỡn đi, tôi bận lắm.
Nói xong, anh đạp xe bỏ đi.
Lâm Tự Châu đứng tại chỗ, nhìn anh chạy xa, mặt vẫn dửng dưng như không.
Sau đó cậu lên xe, Lâm Tô Thần nói:
– Bị từ chối nữa rồi chứ gì?
– Em biết từ lâu rồi, – Lâm Tự Châu nói – Chắc chắn cậu ấy thích cậu bạn kia.
– Ai?
– Cái người bị ba chị tông cho đó. – Lâm Tự Châu nói – Tên Nghê Tinh Kiều.
Lâm Tô Thần ngẫm một lúc:
– Tên nghe mượt đó.
– Mặt cũng đẹp nữa. – Lâm Tự Châu từng gặp Nghê Tinh Kiều ở bệnh viện, tuy Nghê Tinh Kiều khi đó mới bị tai nạn, không có một chút hình tượng nào, nhưng vốn ưa nhìn trời ban, gương mặt kia đúng là ai gặp rồi cũng mến.
– Sao em không có một tí biểu cảm thất tình nào hết vậy? – Lâm Tô Thần không hiểu – Ban đầu Lục Triết Minh từ chối, em đâu có phản ứng như vậy.
Lâm Tự Châu nghe tới “Lục Triết Minh” là mặt biến sắc ngay tắp lự.
Lâm Tô Thần nhéo tai cậu:
– Thằng oắt con, mày đi trêu Diêu Tự là vì Lục Triết Minh phải không?
– Ui da không mà! Đau em! – Lâm Tự Châu vùng vằng giãy ra, vừa xoa tai vừa nói – Tự dưng nhắc tới Lục Triết Minh làm gì!
– Mày khai báo thành thật cho chị nghe, có phải là vì Lục Triết Minh không?
Lâm Tự Châu do dự một hồi, khi Lâm Tô Thần toan xuống tay lần nữa, cuối cùng cậu cũng chịu thua.
– Người ta hay bảo cách tốt nhất để quên người cũ là đi tìm người mới! – Lâm Tự Châu nói – Vả lại, chị không thấy Diêu Tự, thật ra cậu ấy… cậu ấy giống, giống ai đó sao…
Nó vừa nói xong thì lỗ tai nó lại bị Lâm Tô Thần nhéo lần nữa.
– Hôm nay chị phải thay trời hành đạo mới được! – Lâm Tô Thần quyết không tha – Lâm Tự Châu, mày có thấy bẽ mặt không hả!