Ưu Ái

Chương 1: Chương 1




Sáu giờ sáng một ngày cuối tháng Tám, trời đã sáng bảnh.

Chuông báo thức trong phòng ngủ chỉ mới đổ hai hồi là người nằm trên giường đã bật dậy rồi.

Xưa nay Diêu Tự không phải người hay bám giường, dù tối hôm trước có vào giấc muộn cách mấy thì sáng hôm sau báo thức chỉ cần reo một tiếng thôi đã tỉnh rồi.

Anh tắt báo thức, xuống giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, kiểm tra lại sách vở trong cặp một lượt, đồ cần mang đi lúc nào cũng cả bộn.

Tối qua mẹ anh làm ca đêm, chỉ có mình anh ở nhà.

Tiện tay anh nhét một cái bánh mì vào cặp, đúng sáu giờ hai mươi ra khỏi nhà.

Ngày đầu tiên của học kỳ mới vẫn giống hệt những ngày đi học bình thường khác: sáu giờ hai mươi xuống lầu, đạp xe đến trước cửa tòa chung cư của Nghê Tinh Kiều đợi cậu.

Diêu Tự đợi năm phút rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Nghê Tinh Kiều đâu, đang định gọi với lên lầu thì Nghê Tinh Kiều đã tất tả đẩy cửa chung cư chạy ra.

Nghê Tinh Kiều khác một trời một vực với Diêu Tự, cậu là kiểu người mà nếu không có ai gọi mình thì có thể ngủ tới khi trời sập mới thôi.

– Hôm qua ai nói với mình là sáng nay chắc chắn sẽ không đến muộn ấy nhở? – Diêu Tự nhạo cậu.

Trông bộ Nghê Tinh Kiều vẫn còn ngái ngủ, cậu phẫn nộ trừng mắt với người ta:

– Suốt kỳ nghỉ hè có bao giờ mình dậy sớm thế này đâu!

Tại sao con người phải đi học?

Và tại sao việc đi học lại cứ phải diễn ra vào sáng sớm?

Đây là hai vấn đề đã vầy Nghê Tinh Kiều tơi tả suốt chín năm giáo dục bắt buộc và sẽ còn tiếp tục hành hạ cậu ba năm phổ thông sắp tới.

Nghê Tinh Kiều mơ mơ màng màng mở khóa xe, đạp cùng với Diêu Tự đến trường với cái mặt ngáp ngắn ngáp dài.

Sáng sớm là thời điểm dễ chịu nhất trong những ngày hè.

Những ngọn gió man mát buổi tinh mơ như liều thuốc hỗ trợ tinh thần Nghê Tinh Kiều thêm tỉnh táo, nhưng bụng cậu thì cứ réo ùng ục.

– Ngày đầu tiên của năm học mới mà mình chưa có gì bỏ bụng đây nè. – Nghê Tinh Kiều nói – Đúng là điềm xui.

– Đem bánh mì cho cậu rồi đây.

Nghê Tinh Kiều vừa nghe là mắt sáng rỡ:

– Cậu là nhất đó anh trai yêu quý à!

– Giờ biết gọi mình là anh rồi đấy hả? Không phải cậu toàn gọi mình là đại ca sao.

– Cậu còn gọi mình là chồng kìa! – Nghê Tinh Kiều lại nguýt người ta – Cậu không phải người bình thường!

Diêu Tự khoái đấu võ mồm với Nghê Tinh Kiều lắm, nhất là về vấn đề này.

Diêu Tự với Nghê Tinh Kiều là “bạn nối khố” đích thực. Ngọn nguồn của hai đứa, thứ mà Nghê Tinh Kiều gọi là nghiệt duyên, khơi mở tự lúc hai đứa mới chào đời.

Năm xưa, mẹ của Diêu Tự và mẹ của Nghê Tinh Kiều lâm bồn vào cùng một ngày và cùng một bệnh viện. Trong lúc đợi sinh, hai nhà tán dóc với nhau, huyên thiên một hồi lại phát hiện cả hai ở cùng một khu chung cư.

Bố Nghê Tinh Kiều là người cởi mở và thích nói đùa, buồn miệng buông một câu:

– Hai nhà có duyên như thế, các con cũng sinh cùng một ngày, vậy thì lập hôn ước cho tụi nó luôn đi!

Câu bông đùa này được cả hai bên nhất trí tán đồng, chẳng ai thèm trưng cầu ý kiến của đứa trẻ trong bụng mà đã chốt cái đơn này luôn rồi.

Nhưng chuyện này lại có một lỗi hết sức oái oăm: không một ai lường trước lỡ như cả hai đứa trẻ đều có “vòi voi” thì làm sao.

Hôm đó hai bà mẹ “tám” cả chục tiếng đồng hồ rồi cùng được đẩy vào phòng sinh. Cả hai gần như cùng lúc nặn ra được một đứa trẻ mũm mĩm với cân nặng xấp xỉ nhau.

Sở dĩ nói “gần như cùng lúc” là vì Nghê Tinh Kiều lười biếng bám dạ mẹ thêm ba phút, cũng chính nhờ ba phút đồng hồ này mà về sau Diêu Tự toàn tự xưng mình là anh của Nghê Tinh Kiều.

Nghê Tinh Kiều hối hận lắm, nếu biết trước thì cậu đã gò lưng chui ra sớm hơn, chỉ vì ba phút đồng hồ ngắn ngủi này mà cậu bị Diêu Tự đè đầu suốt kiếp!

Đương nhiên sau khi vô tình biết chuyện mình và Nghê Tinh Kiều được lập hôn ước từ thuở đỏ hỏn, Diêu Tự không còn nói vậy nữa, anh bắt đầu xưng mình là chồng của Nghê Tinh Kiều.

Tóm lại, từ bé Diêu Tự đã là một người dẫn đầu nắm thế chủ động, còn Nghê Tinh Kiều từ khi lọt lòng đã là một kẻ thích ngủ nướng.

– À phải rồi, mình nghe nói giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta là “Diệt Tuyệt sư thái” (*) đấy.

(*) Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm. Khi nói một người giống Diệt Tuyệt sư thái tức là người đó rất ghê gớm và dữ dằn.

Trong thế giới của mỗi học sinh đều từng xuất hiện một hoặc thậm chí là vài giáo viên được mệnh danh là “Diệt Tuyệt sư thái”. Điều này đã trở thành định luật thép.

Nghê Tinh Kiều nói:

– Ừm, mình cũng có nghe nói.

Lên lớp 11, bọn họ vừa trải qua một đợt chia lớp.

Từ năm mẫu giáo, Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều đã là bạn cùng lớp của nhau, nhưng lên lớp 10 lại bị chia cắt, khiến cả hai đều thấy không quen cho lắm.

Cũng may lớp 11 phân ban tự nhiên và xã hội nên được chia lớp lại từ đầu. Suốt kỳ nghỉ hè Nghê Tinh Kiều đã cầu thần bái phật cho hai đứa được phân vào cùng một lớp.

Mẹ giễu cậu:

– Con cầu Nguyệt Lão có khi còn linh hơn, ổng lo chuyện hôn nhân đấy.

Nghê Tinh Kiều bất bình:

– Không có phụ huynh nào như mẹ hết á. Nguyệt Lão có dám nối tơ hồng thì mẹ có dám đồng ý hay không?

Bố mẹ Nghê Tinh Kiều hễ không có chuyện gì làm là lại đi chọc hai đứa, Nghê Tinh Kiều phải “lên lớp” bố mẹ: Bố mẹ cợt nhả quá đi!

Chắc có lẽ ông trời đã cảm động trước lời cầu nguyện của Nghê Tinh Kiều, khi danh sách lớp được công bố, tên của hai đứa được xếp đặt cùng một nơi.

Lại chung lớp rồi, Nghê Tinh Kiều thấy yên tâm hẳn.

Từ nhà đến trường trung học số Một An Thành không xa lắm, hai đứa đạp xe chỉ mất hai mươi phút.

Càng gần đến nơi thì càng gặp nhiều học sinh mặc đồng phục giống họ đi trên đường, đột nhiên Diêu Tự nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

– Anh Tự ơi! Cả mùa hè không gặp anh, em nhớ anh muốn khóc luôn á!

Nghê Tinh Kiều im lặng lườm mắt với thằng vừa dấn xe đuổi theo vừa uốn éo õng ẹo.

Diêu Tự nói:

– Lộ Lý, đàng hoàng đi.

Lộ Lý là bạn cùng bàn suốt một năm lớp 10 với Diêu Tự, một tên rất thích giỡn hớt, nhưng mà hai người cũng khá thân thiết, lần này lại được phân vào cùng lớp.

Lộ Lý vẫn còn đang đùa:

– Hong đâu hong đâu! Người ta nhớ anh mà!

– Hừ! – Nghê Tinh Kiều đi một bên nuốt không trôi.

Năm ngoái tuy Nghê Tinh Kiều và Diêu Tự không cùng lớp nhưng ngày nào Lộ Lý cũng không rời Diêu Tự nửa gót nên khó mà không quen Nghê Tinh Kiều.

– Ái chà! – Lộ Lý vừa thấy Nghê Tinh Kiều là ngoan liền – Anh Kiều cũng ở đây à!

Nghê Tinh Kiều cười “hờ hờ” một tiếng rồi đạp mạnh bỏ đi, vứt hai kẻ kia ở lại.

Lộ Lý hỏi Diêu Tự:

– Ghen à?

– Ghen được đã tốt! – Diêu Tự đáp xong thì đuổi theo Nghê Tinh Kiều, Lộ Lý bị bỏ lại nhìn cặp uyên ương vẫn chưa yêu sớm thành công kia buông lời cảm thán tuổi trẻ thật tươi đẹp.

Suốt mùa hè không tới trường, tuy ai cũng bảo chơi chưa đã không muốn đi học nhưng vào tới trường mặt đứa nào đứa nấy cũng tươi hơn hớn.

Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều dong xe vào trường, tìm được khu đỗ treo biển “Lớp 11/13”

– Chắc là ở đây nhỉ? – Nghê Tinh Kiều bảo – Xe mình mới mua, đắt tiền lắm á, lỡ mà để nhầm chỗ có bị người khác lấy mất không ta?

Diêu Tự thấy trong não cậu toàn là những suy nghĩ kỳ lạ, thú vị thiệt.

– Không có đâu. – Diêu Tự nói – Đứa nào dám lấy xe cậu mình sẽ báo thù.

Nghê Tinh Kiều “hừ hừ”, nhét xe vào chỗ trong cùng, Diêu Tự gác xe ngay sát phía sau:

– Kỵ sĩ đã vào chỗ, đứa nào muốn lấy xe cậu thì phải bước qua xác xe mình trước.

Cuối cùng Nghê Tinh Kiều cũng chịu cười, đập lên cặp Diêu Tự:

– Lắm lời quá! Khóa xe nhanh rồi đi mau.

Dãy phòng học của lớp 11 nằm ở lầu ba, Nghê Tinh Kiều rất thích cái cảm giác được cùng Diêu Tự lên lầu rồi cùng nhau bước vào lớp.

Từ tấm bé cậu đã ỷ lại vào Diêu Tự, cậu đoán đây là âm mưu của Diêu Tự, cậu ấy đối xử tốt với mình, chiều mình mọi thứ, khiến mình không thể rời xa cậu ấy được. Nhưng dù biết đây là một âm mưu thì Nghê Tinh Kiều vẫn sẵn lòng sập bẫy.

Trong phòng học đã có kha khá người rồi, hai đứa vừa vào cửa là thấy ngay “Diệt Tuyệt sư thái” trong truyền thuyết đang đứng bên cửa sổ, nghiêm mặt dò mỗi một học sinh bước vào lớp.

Nghê Tinh Kiều hít một hơi đẫy khí lạnh, núp sau Diêu Tự lí nhí bảo:

– Mình cứ có cảm giác ổng sẽ cho mình đi quy y cửa phật ngay lập tức.

Diêu Tự quay lại dòm cậu:

– Thế mình phải cản lại mới được, cậu là người đã có gia đình rồi mà.

– Mất nết!

– Câc em vừa mới vào mau tìm chỗ ngồi đi. – Giọng của thầy giáo không có tí cảm xúc gì – Đừng có đùn cục ở cửa nữa, các em có phải chướng ngại vật đâu.

Nghê Tinh Kiều lén bĩu môi, đẩy Diêu Tự xuống phía sau ngồi.

Hai đứa tìm đến mấy hàng cuối cùng, và tất nhiên là ngồi cùng nhau.

Không lâu sau Lộ Lý cũng tới. Nó đưa mắt quét một vòng phòng học rồi hí ha hí hửng chạy tới chỗ Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều.

– Có phải nó yêu thầm cậu không vậy? – Nghê Tinh Kiều hỏi – Hay là yêu thầm mình?

Diêu Tự cười cười nhìn Lộ Lý chạy tới, khi nó đi ngang, anh hỏi:

– Cậu có yêu thầm mình không đấy?

– Cậu bị hâm à?

– Vậy cậu yêu thầm cậu ấy à? – Diêu Tự chỉ chỉ Nghê Tinh Kiều.

Lộ Lý sợ suýt thoát xác:

– Mình bị hâm chắc?

Nghê Tinh Kiều nghe thế thấy sai sai, Lộ Lý vừa ngồi xuống bên cạnh là cậu quay sang hỏi:

– Ý cậu là sao?

– Dạ ý em là anh Kiều cao quý quá, em không với tới nổi.

Diêu Tự ngồi bên cạnh cười khùng khục, Nghê Tinh Kiều bèn chất vấn anh:

– Cậu cười là có ý gì?

– Ý là cậu quá cao quý, chỉ có mình mới với tới được thôi.

– … Mất nết!

Ba người cười đùa tán dóc, đột nhiên Diêu Tự nhớ ra Nghê Tinh Kiều vẫn chưa ăn sáng bèn thò tay vào cặp lấy phong bánh ra.

Nghê Tinh Kiều chẳng thèm khách sáo làm chi, cầm lấy rồi xé bọc, chuẩn bị mở màn cho phen ăn vụng đầu tiên của năm học mới.

– Cậu ăn sáng chưa? – Trước khi “ngoạm” mà Nghê Tinh Kiều vẫn còn nhớ tới Diêu Tự, cũng xem như là có lương tâm.

– Mình ăn rồi. – Diêu Tự nói – Mình đem cho cậu đấy, mau ăn đi.

Nghê Tinh Kiều cười hí hí, chẳng để tâm nhiều, lót dạ quan trọng hơn.

– Có người thương thích ghê ta ơi. – Lộ Lý ngồi phía sau lẩm bẩm – Về nhà mình phải hỏi bố xem ngày xưa có lập hôn ước cho mình với ai không.

Nghê Tinh Kiều chẳng buồn để ý đến nó, Diêu Tự ngồi nghiêng tựa vào lưng ghế nhàn nhã xoay bút.

Năm học mới, bầu không khí mới, đa số học sinh trong lớp đều là những gương mặt lạ lẫm.

Nghê Tinh Kiều thuộc tuýp khó hòa nhập vào một tập thể mới, cho nên suốt năm lớp 10 chẳng vui vẻ gì. Nhưng mà lần này thì khỏe rồi, bạn cùng bàn năm lớp 10 của cậu cũng học lớp này, còn có Diêu Tự và Lộ Lý, cô đơn buồn tẻ chắc chắn sẽ không ghé ngang đời cậu nữa.

Chuông vào lớp vang lên, học sinh đã ngồi kín ghế.

Giáo viên chủ nhiệm bước lên bục giảng, lẳng lặng nhìn cả lớp.

Nghê Tinh Kiều nhẩm đếm: Ba giây rồi.

– Sang năm học mới rồi, để thầy tự giới thiệu bản thân. – Thầy xoay người viết tên mình lên bảng đen: Tào Quân.

Thì ra “Diệt Tuyệt” tên Tào Quân! Nghê Tinh Kiều ngó sang Diêu Tự, phát hiện tên kia đang chăm chú trông phía trước, chẳng hề có ý định thì thầm to nhỏ với mình.

– Từ rày về sau thầy sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em, nếu không có gì ngoài dự kiến thì thầy sẽ quản lớp cho đến khi các em tốt nghiệp.

Không biết ai vỗ tay trước, những bạn khác cũng mau chóng vỗ theo, tạo nên một cảnh tượng nồng nhiệt cho giáo viên chủ nhiệm.

Quả không hổ danh “Diệt Tuyệt”, đứng giữa một tràng pháo tay nhiệt liệt thế này mà vẫn nghiêm mặt cho được.

Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Tào Quân nói:

– Thầy không nói mấy câu dư thừa nữa, hai năm kế tiếp chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu nhau. Bây giờ thầy sẽ chọn lớp trưởng tạm thời trước.

Tào Quân vừa dứt lời thì Lộ Lý ngồi cuối lớp đã giơ tay xung phong:

– Thầy ơi em muốn tự ứng cử!

Tào Quân đưa mắt nhìn Diêu Tự:

– Diêu Tự, em làm lớp trưởng một tuần trước đi.

Tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Diêu Tự.

Tại trung học số Một An Thành này, Diêu Tự cũng được xem là một nhân vật “có máu mặt”, vừa đẹp trai vừa học giỏi, lúc nào cũng có người vây bọc xung quanh. Diêu Tự là quán quân của môn chạy nước rút và chạy cự ly dài ở hội thao năm ngoái, dẫn cả lớp đi “tàn sát” ở cuộc thi bóng rổ, đánh bại luôn lớp mạnh nhất khối 12, có thể nói là nhận được rất nhiều sự chú ý.

Diêu Tự lại còn đứng nhất khối đợt thi cuối kỳ năm ngoái, Tào Quân chọn anh làm lớp trưởng cũng quá hợp lý.

Lộ Lý than thở:

– Diêu Tự, kẻ thù số một của tui.

Nghê Tinh Kiều nằm dài trên bàn cười khúc khích, một là cười Diêu Tự cứ thế mà được làm “quan”, hai là cười câu nói của Lộ Lý.

Diêu Tự chẳng có chút hứng thú nào với chức vụ này, nhưng mà đã được chỉ định rồi, anh cũng không thể làm trái ý thầy, anh không phải đứa ngỗ ngược.

Lớp trưởng Diêu Tự được thầy gọi lên văn phòng lấy đồ dùng cho lớp và một đống mẫu đơn cần điền. Anh vừa bước ra khỏi cửa lớp là Nghê Tinh Kiều đã nghe thấy giọng hai đứa ngồi bàn trước xì xào:

– Không thể tưởng tượng nổi, thế mà mình lại chung lớp với Diêu Tự cơ đấy.

– Như vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ 11/13 của chúng ta là lớp giỏi đó.

– Chắc rồi, tui thấy danh sách có cả Nghê Tinh Kiều.

– Là cái tên “Á quân trường tồn” đó hả?

Nghê Tinh Kiều khác với Diêu Tự, cậu khá là chìm, gần như không tham gia bất kỳ phong trào nào trong trường, cũng chẳng làm chuyện gì để mọi người chú ý. Vả lại mọi người chỉ có hứng thú với người dẫn đầu thôi, chứ “Á quân trường tồn” như cậu mà so với Diêu Tự thì chả có đáng kí lô nào.

Nghê Tinh Kiều nằm dài trên bàn, nghe thế tỏ vẻ không ưa.

– Đừng nói thế, có lần cậu ấy hơn Diêu Tự ba điểm đấy.

Nghê Tinh Kiều không nhịn được nữa, chọc chọc đứa phía trước.

Hai đứa kia quay lại dòm cậu.

Nghê Tinh Kiều nói:

– Nè mấy bạn, sau này có tán phét thì bé cái mồm thôi.

– Sao thế?

Cậu chỉ vào mình:

– Bởi vì, mình là Nghê Tinh Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.