Ưu Ái

Chương 2: Chương 2




Lớp 11/13 đúng thật là lớp giỏi, nhất và nhì khối đều ở đây.

Bàn trước cười lúng túng:

– Cố lên nhé.

Nghê Tinh Kiều thầm nhủ: Tui cố cái gì? Mấy người cố thì có!

Cậu không muốn nói nhiều nữa, thầm toan tính cho một vố lớn, kỳ kiểm tra sau nhất định phải vượt qua Diêu Tự, làm người không thể để kẻ khác đè đầu cưỡi cổ mình hoài được!

Khi Diêu Tự về lớp thì thấy Nghê Tinh Kiều đang ngồi làm bài tập với vẻ mặt hết sức bi tráng.

– Mới ngày đầu tiên đã cần cù thế?

Nghê Tinh Kiều hất một ánh mắt sắc như dao tới:

– Diêu Tự, cá đi.

– Cá cái gì? – Diêu Tự hoang mang ngồi xuống bên cạnh.

– Kỳ thi tháng đầu tiên trong năm nay, tổng điểm của mình sẽ cao hơn cậu. – Xưa giờ Nghê Tinh Kiều háo thắng lắm, kiên quyết không để người ta xem thường.

Thật ra chuyện này cũng là hòn đá đè nặng lòng cậu, từ nhỏ đến lớn Diêu Tự toàn áp đảo mình: Sinh sớm hơn mình ba phút, chiều cao hơn mình nửa cái đầu, kiểm tra năm lần thì hết bốn lần xếp trước mình,…

Không thể liệt kê được nữa, giờ mà tiếp tục là Nghê Tinh Kiều tắt thở luôn.

Diêu Tự chống cằm nhìn cậu:

– Được thôi, cá sao đây.

– Sao cũng được.

– Cậu chắc chưa? – Diêu Tự dòm cậu với ánh mắt gian xảo.

Nghê Tinh Kiều đánh hơi được mùi của những trò tinh quái từ cái tên này, híp mắt lại hỏi:

– Cậu đang nghĩ cái gì đó?

Diêu Tự nói nhỏ vào tai cậu:

– Là vầy, nếu như cậu thắng thì mình gọi cậu là chồng, còn nếu mình thắng thì đổi lại cậu gọi mình.

– Gọi con khỉ! – Nghê Tinh Kiều nói – Cậu là lớp trưởng đấy, “Diệt Tuyệt” mà biết cậu như thế này chắc hối hận tím gan.

Lúc này Lộ Lý đột nhiên nhảy tọt vào, tò mò hỏi:

– Như thế này là như thế nào, nói mình nghe với!

– Liên quan gì tới cậu. – Nghê Tinh Kiều bảo – Chuyện của tụi này, không thèm nói cậu biết.

Lộ Lý bĩu môi:

– Không nói thì thôi, vậy mình có bí mật cũng không thèm nói với các cậu!

Nghê Tinh Kiều toan nói mình chẳng thèm tò mò bí mật của Lộ Lý, vì theo như sự thông hiểu của cậu về nó, bí mật của nó toàn là muỗi. Con người Lộ Lý là vậy đó, chỉ toàn đắm chìm vào những sở thích còm.

Nhưng mà cậu chưa kịp nói thì Tào Quân đã quay lại lớp.

– Tiết này chúng ta sẽ mở một cuộc họp.

Diêu Tự vừa mới tới văn phòng của Tào Quân, giúp thầy vác một mớ dụng cụ và tài liệu nặng trình trịch, còn khi thầy bước vào lớp thì chỉ xách theo mỗi chai nước của mình, thật là nhàn.

Lớp học vốn đang rôm rả ngay lập tức im re, Tào Quân bước lên bục giảng, hớp một ngụm trà nóng.

Nghê Tinh Kiều lẩm bẩm:

– Uống nước nóng nhiều dễ bị ung thư thực quản lắm đấy.

Diêu Tự nhịn cơn cười, quay sang ngó cậu.

– Tuy trên danh nghĩa đây không phải lớp giỏi trường xếp, nhưng mỗi một người trong các em đều do đích thân thầy dày công tuyển chọn.

Nghê Tinh Kiều viết lên vở: Chúng ta đều là những củ cải trắng.

Diêu Tự liếc sang, cầm bút lên, vẽ một vòng tròn quanh củ cải, viết: Hoặc cũng có thể là cải thảo.

Nghê Tinh Kiều suýt thì cười phì.

– Lớp 11 là một bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người.

Câu này đứa học trò nào cũng nghe nhàm cả tai. Năm năm tiểu học là một bước ngoặt, lớp 9 là một bước ngoặt, thi lên cấp ba cũng là một bước ngoặt,…

Ngoặt đi ngoặt lại cho đến bây giờ, tụi nó chóng cả mặt rồi.

– Là một trong những giai đoạn quan trọng nhất thời phổ thông.

Tào Quân đứng nói trên bục giảng, Nghê Tinh Kiều ngồi dưới gật đầu như giã tỏi, thái độ rất hợp tác, không khác gì những vai phụ họa chuyên nghiệp.

– Vậy nên, để các em không phụ lòng tuổi trẻ của mình, thầy phải đặt ra một vài quy tắc cho lớp này.

Tài tình ghê, tràng giang đại hải thuyết giảng ban nãy hóa ra đều là làm nền cho chuyện này.

– Giờ truy bài bắt đầu từ bảy giờ, nhưng thầy yêu cầu lớp chúng ta phải có mặt vào lúc sáu giờ bốn mươi.

Một câu nói của Tào Quân làm dấy lên một làn sóng gào than.

– Chuyện gì thế hả! – Tào Quân gõ bàn – Đến sớm hai mươi phút là các em sẽ lăn đùng ra chết hết à?

Diêu Tự thì vô tư, nhưng dòm Nghê Tinh Kiều như vừa già đi mười tuổi vậy, dậy sớm chẳng khác nào bóp cổ cậu.

– Chim đến sớm sẽ có sâu ăn, mỗi ngày các em đến trường sớm hơn hai mươi phút, chỉ cần kiên trì hai năm là các em có thể bỏ xa cả ối người rồi! – Tào Quân nói – Sự hy sinh này là xứng đáng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Nghê Tinh Kiều nhăn như bánh bao mới ra lò. Cậu cảm thấy bản thân mình còn không bằng bánh bao, ít nhất bánh bao còn nóng hổi, còn lòng cậu bây giờ đã nguội ngắt rồi.

Cậu hối hận quá, sớm biết thế đã không cầu nguyện chung lớp với Diêu Tự. Trái đắng này để một mình Diêu Tự ăn đi!

Diêu Tự ghé sang nói nhỏ:

– Sau này muộn nhất là sáu giờ mười tụi mình phải xuất phát rồi.

– Sáu giờ mười mình vẫn đang nằm trong chăn.

– Vậy mình sẽ chui vào chăn nhổ rễ cậu khỏi giường.

– Thà cậu giết mình luôn cho rồi. – Nghê Tinh Kiều than trời, gục đầu xuống bàn.

Những lời tiếp sau đó của thầy Nghê Tinh Kiều không buồn lắng nghe, chẳng qua cũng chỉ là đi học không được đem đồ điện tử, nam sinh không được để tóc quá dài, nữ sinh không được nhuộm tóc, ngày nào cũng phải mặc đồng phục chỉnh tề, không được nghịch phá, không được yêu sớm, vân vân và vân vân.

Khi Nghê Tinh Kiều tưởng rằng Tào Quân đã kết thúc rồi thì người đàn ông trung niên trên bục giảng lại giáng thêm một búa vào đầu chàng thanh niên trẻ tuổi này.

– Vẫn còn một ít thời gian, chúng ta sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.

Nghê Tinh Kiều nhạy bén ngồi bật dậy, Diêu Tự cũng hơi giật mình.

Tào Quân hành động quyết liệt quá, hoàn toàn không chừa cho học sinh bất kì cơ hội bồi dưỡng “tình cảm riêng tư” nào.

Nghê Tinh Kiều mới vừa làm bạn cùng bàn của Diêu Tự được một tiết học nay càng thêm nóng gáy, cậu nghĩ mình và Diêu Tự không hợp mạng hay sao ý.

Cái ông Tào Quân này ghê gớm phết, biệt tài hành hạ học sinh quá là cao tay.

Từ sau khi có kết quả chia lớp, ông đã tỉ mỉ nghiên cứu từng học sinh trong lớp. Bạn nào có tính cách gì, bạn nào học lệch, ông nắm hết. Về mức độ tận tụy với nghề, cả cái trường này không ai bì kịp.

Nhưng mà cũng chính vì ông có phương pháp dạy học hiệu quả cho nên các lớp mà ông dẫn dắt đều đứng đầu khóa đó.

– Thầy cho các em ba phút để thu dọn đồ đạc, thầy đọc đến tên ai thì người đó bước ra.

Nghê Tinh Kiều bàu bạu dọn dẹp sách vở, Lộ Lý ngồi phía sau vẫn còn đang huyên thiên:

– Tiêu rồi tiêu rồi, “Diệt Tuyệt” lại sắp chia uyên rẽ thúy rồi.

– Cậu nói ai là uyên với thúy! – Nghê Tinh Kiều chất vấn.

– Anh Kiều à, anh làm gì mà nhạy cảm quá vậy! – Lộ Lý nói – Em chỉ nói chơi thôi mà.

Diêu Tự thu dọn sách vở xong, sau đó giơ tay đặt lên đầu Nghê Tinh Kiều, quay mặt người ta lại như xoay con vụ.

– Không sao đâu. – Giọng Diêu Tự như đang dỗ vợ – Không ngồi gần nhau nhưng chí ít cũng chung lớp mà.

Nghê Tinh Kiều lầm bầm:

– Mình đã nói gì đâu.

Mình có nói mình không nỡ ngồi xa Diêu Tự à? Làm gì có!

Tuy không nói nhưng cậu viết hết lên mặt rồi.

Chẳng mấy chốc cũng tới lượt Nghê Tinh Kiều và Diêu Tự đổi chỗ, Tào Quân bảo hai đứa thu dọn đồ đạc bước ra.

– Diêu Tự, em ngồi kế Tề Vi Ninh.

Tề Vi Ninh đứng hạng ba trong đợt thi cuối kỳ vừa rồi.

Nghê Tinh Kiều không hiểu nổi, hạng ba được ngồi với hạng nhất, vậy tại sao hạng hai như cậu lại không được ngồi với hạng nhất chứ?

Diêu Tự vâng lời ngồi vào chỗ, lúc trước anh với Tề Vi Ninh chỉ sượt vai nhau trên hành lang thôi, chưa tiếp xúc lần nào. Nhưng mà trông Tề Vi Ninh có vẻ đứng đắn, ngồi thẳng đuột như cây thước, nói năng cẩn tắc thận trọng.

Nghê Tinh Kiều ôm cặp, y như một phi tần bị vứt vào lãnh cung.

Cuối cùng, ánh mắt Tào Quân đậu lên người Nghê Tinh Kiều.

– Tối nay em về duỗi thẳng tóc và cắt ngắn đi cho thầy.

Nghê Tinh Kiều hoảng hốt, lật đật giải thích:

– Thầy Tào ơi! Tóc em xoăn tự nhiên!

Tóc Nghê Tinh Kiều xoăn tự nhiên thật, nhưng không phải cả đầu xoăn tít thò lò. Chân tóc của cậu cũng thẳng, nhưng càng dài thì lại hơi xoăn xoăn. Nếu là con gái để tóc dài thì sẽ thành lọn xoăn tự nhiên, cực kỳ xinh xắn.

Hẳn nhiên Tào Quân không tin lời cậu, buộc cậu phải duỗi tóc lại:

– Nếu em không muốn tự cắt thì văn phòng thầy có kéo, tan học em tới đi, thầy làm đầu miễn phí cho em.

– Không cần đâu ạ! – Nghê Tinh Kiều sợ một phép, ông thầy này đã phai mờ nhân tính – Tối nay em cắt liền, cắt hết những lọn xoăn này luôn ạ!

Cắt được mấy ngày nó lại mọc dài, đến lúc đó thầy sẽ biết tóc em có xoăn tự nhiên hay không.

Có đôi lúc ngôn ngữ không có đủ sức mạnh, giải thích mấy cũng vô dụng. Nghê Tinh Kiều quyết định sẽ lấy chân tướng để nói chuyện.

– Em ngồi kế Lộ Lý đi.

Lộ Lý?

Lộ Lý!

Lúc này, Lộ Lý được xếp chỗ từ trước đang cười ngây ngô nhìn cậu.

Con người Lộ Lý tuy bẻm mép, lại còn tưng tửng, nhưng học cũng khá, không lọt vào được tốp ba nhưng luôn nằm ổn định trong tốp mười của trường, thế là giỏi rồi.

Nghê Tinh Kiều có tưởng tượng thế nào cũng không ngờ được mình sẽ ngồi chung với Lộ Lý. Cậu nhìn Diêu Tự, Diêu Tự cũng nhìn cậu.

– Ở đây nè ở đây nè! – Lộ Lý vẫy tay – Mình tên Lộ Lý!

Biết ông tên Lộ Lý rồi!

Nghê Tinh Kiều thầm thở dài, mỗi bước đi nặng như đeo chì.

Lộ Lý kéo ghế giúp cậu:

– Ngồi đi!

Nghê Tinh Kiều vừa đặt mông xuống đã nằm nhoài lên cặp.

– Bảo này – Lộ Lý nhỏ giọng – Cậu phân biệt đối xử quá đấy nhé.

Nghê Tinh Kiều vẫn còn ngả đầu trên cặp, quay lại nhìn nó:

– Mình phân biệt đối xử cái gì?

– Cậu thích anh Tự, chê bai mình.

– Trước hết, mình không có ý đối địch với cậu, cậu đừng có buồn. – Nghê Tinh Kiều nói – Thứ hai, ai nói với cậu là mình thích cậu ấy? Mình với cậu ấy chỉ là bạn nối khố, cậu ấy ở bên cạnh tiện cho mình sai bảo thôi.

Lộ Lý chả tin:

– Chậc, anh Tự của mình một lòng hướng về trăng sáng, thế mà trăng sáng (*)… Nửa câu sau là gì ấy nhỉ?

(*) “Một lòng tôi hướng về trăng sáng, thế mà trăng sáng tỏ máng mương”: câu thơ trong bài “Tỳ bà ký” của Cao Minh.

– Đồ khùng! – Nghê Tinh Kiều kệ xác nó, tiếp tục say sầu muộn của mình.

Tiết học này kết thúc trong màn đổi chỗ ngồi xôn xao. Trước khi đi, Tào Quân đưa thời khóa biểu cho lớp trưởng Diêu Tự, dặn chừng nào rảnh thì in ra dán lên tường.

Buổi sáng hôm nay phải nói là hỗn độn không thể tả. Học sinh mới vừa nghỉ hè xong làm gì có tâm trí học tập, hai tiết sau đó tâm hồn đứa nào cũng treo ngược cành cây.

Đến giờ nghỉ trưa, Diêu Tự đến tìm Nghê Tinh Kiều cùng đi ăn.

– Mình cũng đi! – Lộ Lý ngồi cạnh giơ tay phát biểu.

Nghê Tinh Kiều ngoắc ngón tay:

– Đi thôi, nể mặt cậu đấy.

Ba người hướng ra khỏi lớp, đi ngang bàn Diêu Tự, anh tiện thể hỏi Tề Vi Ninh vẫn chưa rời chỗ:

– Đi ăn chung không?

Mặt Tề Vi Ninh vẫn lạnh băng, liếc bọn họ một cái rồi cầm hộp giữ nhiệt bên ghế lên:

– Mình mang cơm theo rồi.

Lạnh lùng ghê, một cái liếc mắt ấy đủ khiến Nghê Tinh Kiều cảm giác như mọi vật chìm vào tĩnh mịch, muôn sông trùng núi vắng bóng chim bay, khô khan hơn cả Tào Quân nữa.

Diêu Tự bị từ chối cũng không nói gì nhiều, bá cổ Nghê Tinh Kiều cùng Lộ Lý ra ngoài.

– Bạn cùng bàn của cậu lạnh lùng quá. – Ra khỏi lớp, Nghê Tinh Kiều vẫn còn ngoái lại nhìn – Chậc, cậu coi người ta kìa, vừa ăn vừa học luôn.

Diêu Tự vẫn đang quàng vai Nghê Tinh Kiều cũng quay lại nghía thử, nhưng mau chóng đẩy mặt Nghê Tinh Kiều về:

– Đừng nhìn người ta nữa, nhìn mình này.

– … Cậu bỏ ra đi! Chúng ta thụ thụ bất thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.