CHƯƠNG 3
Vũ Kiếm Anh ở trên giường lăn qua lộn lại.
Hắn không mất ngủ, mà hắn không thể không mất ngủ. Hôm nay Mạt di nhân lúc ngự y không chú ý, đem thuốc mỡ “ngứa đau đau” trong truyền thuyết bôi lên miệng vết thương của hắn, cho nên bây giờ Vũ Kiếm Anh bị cảm giác vừa đau vừa ngứa tra tấn, lăn lộn trên đất.
Vũ Kiếm Anh vô cùng vô cùng muốn chạy trốn ra bên ngoài, đem miếng vải quấn trên cánh tay tê dại hung hăng chà sát xuống đất cao (thuốc mỡ) “ngứa đau đau” chết tiệt này nếu có cơ hội hắn sẽ quét lên người Mạt di _____ nếu thật sự làm được như thế thì tốt quá.
Hít sâu một hơi, cánh tay lại bắt đầu ngứa hắn nghĩ muốn khóc lớn nhưng Mạt di không cho phép, nàng nói hắn đã phản bội nàng một lần nếu dám gây phiền phức nữa nàng sẽ không khách khí. Hắn muốn xoay người nhưng nghĩ sẽ chọc đến nàng nên dù hiện tại ngứa đến lệ rơi đầy mặt, lại một chút động đậy cũng không dám.
Lại nói, Mạt di đúng là quái thai, thân là nữ nhân Vũ gia lại không chịu tập võ, rõ ràng là muội muội của Vũ Tông Hầu, bọn hắn phải gọi nàng một tiếng cô cô, sinh ra ở tướng quân phủ mà chỉ thích đi chơi bời ngoài giang hồ.
Chuyện Vũ Kiếm bị nhốt ở điện quý phi nàng có thể cho hắn một cái hoá trang trường kỳ (thời gian sử dụng lâu) rồi rời đi, vì cái gì còn muốn ở lại hoàng cung? Mà gương mặt thật sự của hắn cũng đã bị Hạ Hành phát hiện, hắn có lẽ thật lâu sẽ không cần đến hoá trang, vậy tại sao nàng vẫn chưa rời đi? Lại còn giả làm bộ dáng của Huyên Huyên. Thật sự chỉ vì trả thù?
Nữ nhân kỳ quái a, Mạt di a…
Vũ Kiếm Anh lặng lẽ đứng lên, bắt đầu nhìn ánh trăng bên ngoài mà rơi lệ.
Mạt di thật độc ác, đã hạ cao “ngứa đau đau” thì coi như xong đi còn bồi cho hắn thêm nhuyễn cân tán. Đây không phải đem hắn trở thành phế nhân sao? Thanh Hoà điện xây dựng trên một con dốc, từ bên ngoài đi vào là mặt đất bằng phẳng nhưng phía sau cửa sổ là một huyền nhai (vực sâu).
Ân, kỳ thật cũng không tính là huyền nhai, ngoài cửa sổ có hai người canh gác, bất quá bằng thân thủ của hắn bây giờ nếu từ nơi này nhảy ra, nhất định sẽ tạo ra âm thanh rất lớn đi? Dù sao cũng chỉ là giả thuyết, hắn giờ muốn tìm một chỗ đem cao “ngứa đau đau” rửa đi rồi hung hăng lăn lộn dưới đất khóc một hồi, đó mới thật sự là điều hắn muốn.
Vũ Kiếm Anh vừa rơi lệ vừa nghiêng người nhìn ra cửa sổ, chợt thấy không ít đồ vật hay ho. Một dưa chua đàn tử (giàn rau cải) cao bằng đầu người ngay phía dưới cửa sổ.
Tuy rằng rất kỳ quái, bên ngoài cửa sổ Thanh Hoà cung sao lại có dưa chua đàn tử, hơn nữa lại lớn như vậy, bất quá hiện tại hắn không quan tâm, đứa ngốc mới ở đây truy cứu đến tột cùng là nó không nên chỗ nào.
Hắn lặng lẽ đi ra cửa sổ, vững vàng giẫm lên dưa chua đàn tử nhảy ra ngoài.
Phía sau Thanh Hoà điện là một mảnh rừng trúc, cảnh vật thanh u trầm tĩnh, khi gió thổi đến đều dẫn theo vài phần hương vị tao nhã.
Không hổ là địa bàn của hoàng đế, ngay cả nơi nghỉ chân cũng có thể thoải mái như thế.
Vấn đề duy nhất là…
Vũ Kiếm Anh ngẩng đầu nhìn lên, vô số cây trúc khô quằn đổ nát đan xen nhau dày đặc giữa không trung, ánh trăng cũng không lọt qua … A ____ Đến tột cùng là tên ngu ngốc nào đem gậy trúc kết thành như vậy. Hại hắn vòng vo nãy giờ, ngay cả vị trí Thanh Hoà điện tìm khắp nơi cũng không thấy.
Hắn không biết chính là, Thanh Hoà điện không đơn giản chỉ là nơi nghỉ chân của hoàng đế mà còn là chỗ hộ thân tuyệt hảo, đường đi trái phải ra vào tuân theo quy luật, tỷ như cửa trước. Nếu như không sẽ rơi vào trúc lâm trận thế, vĩnh viễn không ra được.
Theo ý nghĩa trên mà nói, Hạ Thủy Hàng để Vũ Kiếm Anh ngụ ở Thanh Hoà điện nhằm mục đích gì? Thật là làm người ta không thể không hoài nghi…
Vũ Kiếm Anh trong rừng trúc vòng vo vô số vòng, sau khi phát hiện mình không đi ra được, hắn liền buông tha.
Có quan hệ gì? Cùng lắm thì kêu cứu thôi, chờ nghe được thanh âm của cứu binh, sẽ có người mang hắn ra ngoài. Vũ Kiếm Anh lạc quan nghĩ. Nhưng hắn quên mất một chuyện, bởi vì hắn hiện tại, một chút võ công cũng không có, lại không có hoá trang, trên người chỉ mặc nội y của nam nhân cao lớn, vạn nhất bị ngự lâm quân giết ngay tại chỗ, chẳng phải là quá oan uổng đi?
Giữa rừng trúc hoang phế hỗn loạn, thiếu thốn ánh sáng, đi thêm đoạn ngắn Vũ Kiếm Anh phát hiện ra một dòng suối nhỏ, cuối cùng cũng tìm được địa phương có nước hắn cao hứng đem mấy cây trúc thấp lùn xung quanh khe suối mà bẻ xuống, rồi mới vội vàng tháo bỏ lớp vải đang quấn trên tay hung hăng tẩy trừ vết thương.
Đừng nhìn Vũ Kiếm Anh cao lớn thô kệch kỳ thật hắn rất yếu ớt, từ lúc bị thương đến giờ hắn không dám xem qua miệng vết thương, mỗi lần đổi dược hắn đều nhắm chặt mắt _____ bởi khi Mạt di hạ độc được, do điều kiện tốt đẹp như thế. Hôm nay tự mình mở vải ra, hắn không khỏi bị hoảng sợ ???
Kia cánh tay đáng thương bị phù thũng giống như heo đề (móng heo), toàn bộ béo lên ba vòng, cong cũng không thể cong lại được.
Điều an ủi duy nhất, miệng vết thương khép lại rất khá, dù sao vũ cơ kia dùng móng tay chứ không phải đao kiếm thương tổn cũng có hạn.
Đem cánh tay tẩy sạch, cảm giác đau ngứa cũng theo dòng nước trôi đi mất cảm giác thoải mái nhiều ngày không thấy làm cho hắn cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Ngay thời điểm Vũ Kiếm Anh hỉ cực nhi khấp (vui quá hoá khóc) nước mắt cũng muốn rớt xuống, thì phía trên truyền đến tiếng *phần phật*.
Tiếng động này rất quen thuộc, giống như thanh âm của các huynh đệ trong Vũ gia lúc nhảy lên nhảy xuống trên nóc nhà. Đại hiệp giang hồ trong truyền thuyết sẽ bay tới bay lui như vậy hành hiệp trượng nghĩa, mà sư phụ Vũ Kiếm Anh chỉ dạy cho hắn võ thuật cấp thấp bởi bộ dáng hắn học khinh công tựa như con trâu giãy dụa bên huyền nhai (=]]), vì thế cho đến nay hắn chỉ có thể nhảy, bay lượn là điều không tưởng.
Cho nên, Vũ Kiếm Anh đối với hiệp khách trong truyền thuyết vẫn khát khao không thôi, chẳng lẽ hôm nay hắn có thể tương kiến?
Giấc mộng giang hồ làm cho trái tim con người ta nhiệt liệt kích động, hắn bổng nhiên đứng lên hướng thanh âm kia mà đuổi theo. Hắn chạy nhanh bước đi dần trở nên nhẹ nhàng, nhưng bản thân không chú ý đến.
Thanh âm phía trước luôn cách hắn không xa không gần, lơ đễnh một chút sẽ bị rớt xuống. Hắn phi thường hưng phấn trong lòng tràn đầy niềm tin mình sẽ gặp được hiệp khách, suy nghĩ nên dùng những lời nào để khen ngợi. Bất quá dường như đã quên đã quên nơi này là hoàng cung, mà trong hoàng cung lại xuất hiện loại âm thanh này, sẽ đại biểu cho cái gì?
…
Hạ Thủy Hàng hôm nay vẫn như cũ, ở trong tẩm cung của mình thoải mái nghỉ ngơi.
Phi thử thái giám cầm một khay bài tử tần phi thỉnh hắn lựa chọn. Hắn miễn cưỡng nhìn qua vài lần, cũng không có bài tử người nào khiến hắn thuận mắt.
Hắn tuỳ tiện cầm lên một cái lại thấy không có ý nghĩa liền quăng trở về, trong lòng vô thức nghĩ: thật kỳ quái a, tại sao không có Vũ quý phi?… Thời điểm hắn ý thức được mình đang nhớ đến người nào đó, hắn “A” kêu một tiếng.
Nhóm nội thị sợ đến mức quỳ mọp xuống đất, dập đầu liên tục, một bên nói: “Nô tài có tội! Nô tài có tội!” Một bên lo lắng chính mình vừa rồi đã phạm lỗi gì mà khiến thánh giá kinh sợ như thế?
Phi thử hai ngày nay đối với hành vì kỳ quái của hắn đã nhìn rất nhiều lần, hiện tại cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, liền phất tay cho lui đám nội thị. Sau khi những người khác đi hết hắn không chút hoang mang quỳ xuống trước mặt Hạ Thủy Hàng, hỏi: “Hoàng thượng, lúc nãy Người không tìm được bài tử Người thích sao?”
Hạ Thủy Hàng thở dài. Này hoàng phi thử có đôi khi cũng hiểu được tâm của trẫm a. Nhưng mà, thôi đi…
Hắn đứng lên, đến bên cửa sổ, nhìn rừng trúc bên ngoài.
“Phi thử, ngươi nói xem, trẫm có phải đang bị bệnh hay không?” Hắn hỏi.
Hoàng phi thử thức thời đi qua, khoác lên vai hắn một kiện áo mỏng, cung kính nói: “Hoàng thượng long thể an khang, như thế nào lại bị bệnh?”
“Cái kia, Vũ quý phi…”
Hoàng phi thử nghĩ thầm, quả nhiên là “Vũ quý phi”, chẳng lẽ hoàng thượng thật sự đối với một nam nhân động tình? Truyền thuyết anh hùng cứu mỹ nhân, đả động tâm hồn thiếu nữ của mỹ nhân đúng là thủ đoạn tuyệt vời, nhưng nếu mỹ nhân kia cũng là nam, vậy phải xử lý như thế nào đây?’
“Vũ quý phi kia…” Hạ Thủy Hàng gian nan nói: “Trẫm chỉ cần nhìn y khóc, liền cảm thấy cao hứng và phấn khích, toàn thân thoải mái, y khóc càng lợi hại, trầm lại càng vui vẻ vô cùng, ngươi nói đây là xảy ra chuyện gì?”
Hoàng phi thử há to mồm, cứng đờ tại chỗ.
Hạ Thủy Hàng xoay người nhìn vẻ mặt hắn, u oán hít khí: “Ai, quả nhiên trẫm bệnh cũng không nhẹ đâu…”
Hoàng phi thử càng thêm đứng hình. Hắn vốn nghĩ, hoàng thượng đối với vũ phu kì dị kia mà động tình nhưng hắn có thể đoán mặt nổi của sự tình, lại không đoán được kế cục như vậy… Nam mô Quan thế âm bồ tát… Tây phương Như lai phật tổ… Hoàng thượng hắn… Sẽ không nhiễm tật xấu kỳ quái này đi?
Hạ Thủy Hàng trên mặt oán hận nhưng trong bụng lại cười đến thắt ruột. Hắn đúng là đang phiền não, bất quá hắn càng thích xem người khác phiền não, tên tiểu thái giám thân cận này bề ngoài thì vô cùng thông minh kỳ thật phi thường dễ bị lừa, tuy rằng khi dễ không thích bằng lúc nhìn Vũ Kiếm Anh khóc nhưng cũng rất thú vị a!
Hắn xoay người lại nhìn về phía cửa sổ, tính toán đưa lưng về hoàng phi thử mà hảo hảo thả lỏng mặt mình một chút, nhưng trong nháy mắt vừa mới trở mình…
Bang!___
Một vật thể hình người mãnh liệt tiến vào, vững vàng chính xác hung hăng đem Hạ Thủy Hàng đánh ngã xuống đất. Vật thể kia quán tính thật lớn, Hạ Thủy Hàng bị hắn túm lấy trên mặt đất lăn lộn mấy vòng mới dừng lại.
Hạ Thủy Hàng đầu hôn mục nhuyễn (hoa mắt chóng mặt), nhất thời chưa thể nhìn được trước mặt rốt cuộc là cái gì. Bất quá hắn có thể cảm nhận được, mình đang ở dưới thân của một thân thể ấm áp, hơn nữa còn là thân thể của một nam nhân, mà nam nhân này so với hắn lại cao lớn hơn cường tráng hơn.
Hắn cố gắng mở mắt ra, liền hé ra một gương mặt quen thuộc, chậm rãi rõ ràng…
Nhìn tới chính mình đang bị đặt ở dưới thân người đó. Vũ Kiếm Anh… lại là… Vũ Kiếm Anh… Loại biểu tình khóc không ra nước mắt này, đọng lại trên mặt y thật sự rất thích hợp… Hạ Thủy Hàng nghĩ, nếu hắn trực tiếp đem y phục của y xé nát, rồi mới đem y thế này… thế này… (ý anh là xxoo?), không biết y sẽ lộ ra thêm biểu tình gì? Có thể hay không sẽ khóc lên khiến hắn thoải mái một chút?
…Hắn thật sự điên rồi!
Thời điểm Hạ Thủy Hàng bị suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, phía trên truyền ra tiếng *khách lạp*, Vũ Kiếm Anh một tay ôm ghì lấy hắn, hướng bên trái long sàng lăn qua.
Mấy mũi ám khí kham kham xẹt ngang lỗ tai cùng đại não Hạ Thủy Hàng, cắm vào thạch bản bóng loáng dưới thân bọn họ.
Bọn họ lăn xuống phía dưới long sàng, ám khí một đường đuổi theo, chỉ nghe phía trên *boong boong* giòn vang, hàng loạt mũi nhọn cắm xuyên qua ván giường lộ ra như một chuỗi nanh vuốt hung tợn.
Cho dù là long sàng thì cao thấp cũng có hạn, trốn một người thì đượ hai người khó tránh được từng luồng ám khí dày đặc. Vũ Kiếm Anh và Hạ Thủy Hàng bị bức đến giáp rìa, rốt cuộc cũng không còn chỗ để trốn.
Thời khắc nguy cấp, Vũ Kiếm Anh xoay người đặt Hạ Thủy Hàng ở dưới thân, tính toán lại dùng lưng mình mà bảo hộ hắn chu toàn.
Này là phản ứng theo bản năng, trong nháy mắt đem chuyện người này đã từng cười nhạo mình, tạm thời quăng ra sau đầu.
Hoàng phi thử ngẩng người đảo mắt, cuối cùng cũng sực tỉnh cao giọng kinh hô: “Người tới a! Thích khách! Có thích khách!”
Hắn quát to một tiếng, bên ngoài nhất thời đại loạn.
“Hộ giá! Mau!”
“Ta nhìn thấy bóng người…”
“Đúng vậy ở phía trên! Bắn tên! Mau bắn tên!”
Ngự lâm quân từ bốn phương tám hướng như thuỷ triều vọt tới, bóng người trên nóc nhà do dự một chút rồi giống như mũi tên theo một hướng không tưởng mà chạy trốn, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Ngoài cửa có người hô lớn: “Hoàng thượng! Mạt tướng đến trễ, khiến hoàng thượng kinh sợ.”
Hạ Thủy Hàng nghĩ muốn đi ra nhưng thân thể bị Vũ Kiếm Anh đè lên cuối cùng bị kẹt dưới long sàng.
Hoàng phi thử quỳ rạp dưới đất, đôi mắt ngóng trông nhìn tư thế của hai người dưới giường.
“Hoàng thượng, này…”
Nhìn cánh cửa vẫn chưa mở ra, võ tướng nghi hoặc đề cao âm thanh nói: “Hoàng thượng! Người có hay không bình an vô sự? Hoàng thượng?”
Nếu vẫn không phản ứng, hắn tám phần sẽ xông vào.
Hạ Thủy Hàng không phải không muốn trả lời mà là không mở miệng được, Vũ Kiếm Anh thật sự quá nặng ép tới hắn không thở nổi. Dùng sức đem Vũ Kiếm Anh ném xuống, hắn bây giờ giống như tử lý đào sinh (tìm được đường sống trong chỗ chết), hít một hơi thật sâu.
“Trẫm… trẫm không có việc gì. Các ngươi tức tốc phái người toàn lực điều tra tung tích thích khách, tuyệt đối không để hắn chạy thoát.”
Ngoài cửa võ tướng lĩnh mệnh, lập tức lui ra an bài nhân thủ.
Trong bóng đêm, Hạ Thủy Hàng hung hăng trừng mắt với Vũ Kiếm Anh, mặt mày xám tro từ dưới giường đi ra. Vũ Kiếm Anh đi theo phía sau hắn cũng không dám đứng lên, chỉ có thể quỳ gối trước Hạ Thủy Hàng.
Hoàng phi thử chạy tới, đưa khăn cho Hạ Thủy Hàng lau mặt, Hạ Thủy Hàng cúi đầu nhìn phía sau gáy Vũ Kiếm Anh, trong lòng rất nhanh tự hỏi.
Muốn hỏi Vũ Kiếm Anh, thân là “quý phi”, có biết đêm hôm khuya khoắc đi dạo khắp nơi trong cung là tử tội? Nhưng tình huống vừa rồi cho thấy, y rõ ràng ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc bỏ chạy đến đây để cứu mình, theo điểm này mà nói, không những không thể trừng phạt ngược lại còn phải khen thưởng y.
Hạ Thủy Hàng tại chỗ thong thả đi vài vòng trên môi khẽ mỉm cười. Hắn ngồi trên giường, nhận lấy trà áp kinh hoàng phỉ thử dâng lên, nói: “Vũ Kiếm Anh, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Vũ Kiếm Anh dập đầu: “Thần đáng tội chết!”
Quả nhiên. “Nga… Vì sao là tội chết?”
Vũ Kiếm Anh cân nhắc nửa ngày, lúng túng nói: “Này… Mạo phạm hoàng thượng… Quấy nhiễu thánh giá…”
Mặc dù chưa đúng lắm, nhưng cũng không sai biệt mấy nhỉ?
“Vậy ngươi cảm thấy trẫm nên xử lý ngươi thế nào?”
Vũ Kiếm Anh sợ đến mức không nói lời nào cho ra hồn. “Chết… Cái kia… Chém đầu…”
Hạ Thủy Hàng nở nụ cười. Cười đến phi thường quỷ dị.
Hắn hướng hoàng phi thử làm một tư thế kì quái, hoàng phi thử lĩnh mệnh đi ra.
Vũ Kiếm Anh nằm trên mặt đất, trong đầu không ngừng hình dung ra đủ loại hình thức lăng trì xử tử… Vậy nhất định rất đau! Hắn nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng rút ra kết luận, cho nên hắn càng sợ!
Hạ Thủy Hàng cảm thấy rất thú vị. Kỳ thật Vũ Kiếm Anh muốn bỏ trốn cũng có thể, hiện tại trong tẩm cung chỉ có hai người bọn họ mà hắn lại không có võ công, chỉ cần y uy hiếp hắn muốn chạy trốn đến chỗ nào chả được.
Chính là tên ngốc tử này, ngay cả điều đó cũng không nghĩ ra thà rằng ở trong này chịu chết… Bất quá, “bào đắc liễu hoà thượng, bào bất liễu miếu” (chạy thoát khỏi hoà thượng, nhưng không chạy thoát nổi miếu). Vũ gia liền thảm. Xem ra tên này cũng không phải hạng người hoàn toàn ngốc nghếch.
____ Nhưng sự thật là, Vũ Kiếm Anh căn bản không có nghĩ nhiều như thế, hắn thuần tuý chịu giáo dục đối với việc khiêu chiến quyền uy của hoàng đế, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ đến, chỉ vậy thôi…
Một lát sau, hoàng phi thử trở lại, trong tay cằm một cái khay, trên khay đựng một bình rượu và một ly rượu, bên cạnh ly rượu có hai viên dược nhỏ.
Hạ Thủy Hàng cười cười, không rõ ý tứ, cầm lấy bình rượu rót một ly nâng tay lên cao bỏ một viên dược vào trong.
*Ba ba* hai tiếng.
Mặt Vũ Kiếm Anh không còn một chút máu. Đó là độc dược đi? Nghe nói trong hoàng cung có rất nhiều độc dược, có thể làm cho tràng ruột người ta thối rữa nát vụn thống khổ vài ngày cuối cùng nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Hạ Thủy Hàng hơi hơi cúi thắt lưng, đem ly rượu đưa tới trước mặt Vũ Kiếm Anh.
Vũ Kiếm Anh nhận lấy một câu phản kháng cũng không có, ngoan ngoãn uống một hơi cạn sạch.
Đến tột cùng là nói y ngu xuẩn mới tốt hay nói y ngu trung mới tốt đây? Hạ Thủy Hàng nhìn thân thể cao lớn Vũ Kiếm Anh đang chậm rãi ngã xuống.
Xác định Vũ Kiếm Anh đã thật sự té xỉu, Hạ Thủy Hàng đối hoàng phi thử nói: “Ngươi đi hỏi Huyên Huyên, tại sao Vũ quý phi lại xuất hiện ở chỗ này, rồi kêu vài người tới đem hắn sang phòng bên cạnh. Mặc khác…” Hạ Thủy Hàng nhìn chuỗi ám khí hàn quang loé loé trên giường, lo lắng một chút nói: “Đem giường đổi đi, để ngự lâm quân điều tra ra một chút coi như xong, đừng đuổi theo quá sát.”
Hoàng phi thử ứng thanh rồi ly khai.
Hạ Thủy Hàng đi đến bên người Vũ Kiếm Anh, nhịn không được nhẹ nhàng nâng cánh tay bị phù thũng như móng heo của hắn lên, tự nói: “Ngươi đã cứu ta hai lần đều mạo hiểm tính mạng, đã như vậy ngươi cho rằng ta thật sự sẽ giết ngươi… Vũ gia rốt cuộc đã dạy dỗ tiểu đông tây ngươi như thế nào? Chẳng lẽ nghĩ ta là bạo quân?”
Vũ Kiếm Anh đang trong cơn ác mộng thấy mình đang bị ngũ mã phanh thây, không có cách nào trả lời Hạ Thủy Hàng.
…
Khi Vũ Kiếm Anh hơi hơi mở mắt, nhìn lên phía trên là vải lụa ngũ sắc kim long, hắn bay ra cũng giống như từ trên giường nhảy xuống ____ rồi mới phi nhanh ra khỏi kiệu.
Hạ Thủy Hàng ngồi bên cạnh mạnh mẽ dùng sức, thật vất vả mới đem Vũ Kiếm Anh giữ chặt. Đừng nói đùa, bọn họ hiện tại đang ở trên đường nếu bị người khác phát hiện trong ngự liễn của hoàng đế nhảy ra một nam nhân, kia hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Hạ Thủy Hàng phẫn nộ nói. Vì giữ chặt người này, quan đái của hắn đều bị nghiêng lệch đợt lát nữa đi ra cấp cho đám triều thần một ấn tượng “hoang ***”, làm sao xử lý đây?
Vũ Kiếm Anh nhìn hắn, biểu tình hoảng sợ như sắp bị cường bạo hai tay ôm chặt chính mình, lui đến tận sâu trong góc giường.
Ngự liễn của hoàng đế tất nhiên không giống như các loại kiệu tầm thường lại phi thường rộng lớn nếu muốn cùng một vài phi tử cùng nhau chơi đùa cũng có thể; bất quá dù sao ngự liễn chứ không phải phòng ở, Vũ Kiếm Anh muốn trốn cũng không trốn được quá xa, chỉ cần Hạ Thủy Hàng duỗi tay ra liền có thể đem hắn kéo trở về.
_____ Nhưng Hạ Thủy Hàng không có làm như vậy.
Vũ Kiếm Anh sợ hãi vạn phần nhìn ma vương trước mặt… Không, là hoàng thượng, mình không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ hoàng thượng vì mình mà tự tử?… A… Phi phi phi! Hắn cũng không phải ngu ngốc.
“Hoàng… Hoàng Hoàng… Ta… Ta…”
Hạ Thủy Hàng trong lòng toát ra vô hạn khinh bỉ. Tiểu tử này sợ hãi liền nói lắp như vậy có thể là người xuất thân từ Vũ gia? Thật không biết tại sao mình lại mang y theo. Hắn thật sự điên rồi.
“Hôm nay là lễ tế xuân.” Hạ Thủy Hàng lạnh lùng nói: “Ngươi là quý phi trẫm tối sủng ái. Đương nhiên là phải cùng đi với trẫm.”
Lễ tế xuân mỗi năm một lần, thiên tử phải đích thân chủ trì buổi tế thiên, nghe nói hằng năm chỉ cần trong ngày này hoàng để di giá đến đỉnh núi Ngư Long sơn phía ngoại thành, thành kính hướng thượng thiên dâng tế phẩm thắp nhang cầu nguyện, năm sau nhất định sẽ mưa thuận gió hoà thu hoạch tốt.
Vũ Kiếm Anh càng khóc không ra nước mắt, Mạt di không có ở đây, không ai hoá trang cho hắn lại còn ở trước mắt văn võ bá quan tế thiên, đây không phải bức tử Vũ gia thắt cổ tập thế sao?
Nhưng… hắn sờ sờ y phục trên người mình, bỗng nhiên kinh hoảng phát hiện nguyên lai hắn đang mặc y phục của nữ nhân.
Hạ Thủy Hàng biết Vũ Kiếm Anh đang suy nghĩ cái gì, đem gương đồng đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi đoán được, chẳng lẽ ta không đoán ra được? Ta không tìm thấy Mạt di của ngươi, bất quá xảo thủ (người khéo léo) trong cung cũng không phải chỉ để làm tượng.”
Trong gương đồng, hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng là của nam nhân nhưng mang đầy trang sức diêm dúa của nữ nhân, phấn son muốn bao nhiêu dày đặc thì có bấy nhiêu dày đặc…
Vũ Kiếm Anh có điểm muốn phun (ói =]])
Hạ Thủy Hàng cũng rất muốn phun, nhưng hắn quyết định sẽ phun sau buổi tế thiên hơn nữa còn phải phun lên người Vũ Kiếm Anh.
“Hoàng thượng… Người không giết ta… Chính là muốn Vũ gia trong buổi tế thiên tập thể nhảy xuống vực?…” Vũ Kiếm Anh rơi lệ, hoàng thượng cũng thật tàn nhẫn, hắn nghĩ thế.
Hạ Thủy Hàng sinh khí. Tên ngu ngốc sao lại nghĩ đến phương diện kia? Nếu hắn muốn đối phó với Vũ gia có rất nhiều cách không cần thiết phải làm cho chính mình cũng mất thể diện như thế này đi?
Hắn đem gương đồng gõ lên đầu Vũ Kiếm Anh, Vũ Kiếm Anh giống như tiểu tức phụ né tránh. Không né được.
“Ngươi là đầu heo sao? Nghĩ ta sẽ dùng biện pháp như vậy? Ngươi quả thật là ngốc đến cực điểm. Nếu như không phải còn có điểm dùng đến, thì ta mang ngươi theo làm gì a?”
“Có điểm dùng đến…”
Cái này xem ra là khích lệ sao? Vũ Kiếm Anh muốn nghĩ như thế, nhưng nhìn thái độ của Hạ Thủy Hàng sao không nghĩ đến phương diện này đi.’
Bất quá… mỹ nhân chính là mỹ nhân, sinh khí cũng là mỹ nhân. Nhìn cổ hắn đều đỏ, thật sự phấn nộn a… Bản thân cư nhiên đối với hoàng thượng sinh ra ý tưởng đại bất kính, rõ ràng muốn chết. Vũ Kiếm Anh đem hai tay bịt miệng mình lại.
Hạ Thủy Hàng không biết trong bụng Vũ Kiếm đang nghĩ cái gì, còn tưởng rằng y đang tự trừng phạt mình ngu xuẩn tâm không khỏi có điểm mềm lòng.
“Tốt lắm, coi như ngươi đã thành khẩn nhận sai, ta sẽ nói cho ngươi biết…”
Bình thường, hoàng thượng đi tế xuân sẽ có hoàng hậu cùng tế, có ý là “Long phượng trình tường”, nhưng Hạ Thủy Hàng đăng cơ đến nay đã gần một năm vẫn chưa lập hậu cho nên chiếu quy củ sẽ mang theo một quý phi.
Triều thần truyền tai nhau, quý phi được dẫn theo lần này tương lai sẽ trở thành hoàng hậu.
Nhưng bản thân Hạ Thủy Hàng không có nghĩ như thế. Không nói đến hiện tại hắn không có hứng thú lập hậu, người được dẫn theo cũng không đại biểu cho nàng có thể ngồi ở hậu vị, huống chi lễ tế xuân này hắn mới là nhân vật chính, hoàng hậu chỉ là thêm một điềm tốt thôi, vì cái này mà lo lắng thật sự ngu ngốc.
Cho nên, hắn bắt đầu tính toán tìm một phi tử bình thường cùng đi với hắn, nhưng không ngờ Vũ Kiếm Anh đêm trước đó lại xông vào…
Đương nhiên hắn quyết định mang theo Vũ Kiếm Anh là một việc ngoài ý muốn. Sau khi hắn đăng cơ những hành vi ám sát nhằm vào hắn chưa từng ngừng lại, đêm qua loại sự tình này tìm đến tận cửa khiến hắn không khỏi hoài nghi, cái gọi là đại nội cao thủ đều là đám ăn không ngồi rồi.
Nếu không phải Vũ Kiếm Anh này hai lần kịp thời ở bên cạnh, hắn bắt đầu nghi ngờ chính mình có thế hay không sống đến tế xuân này?
Ngày mai tế xuân, hắn phải rời khỏi hoàng cung lúc đó khả năng hắn bị ám sát sẽ lớn hơn rất nhiều mang theo một Vũ tần phi sẽ có lúc cần đến Vũ Kiếm Anh bảo hộ.
Vũ Kiếm Anh nghe hoàng thượng thẳng thắn nói ra, không khỏi cảm động lệ quang loè loè. Nguyên lai chính mình không phải hoàn toàn vô dụng đi. Trong mắt hoàng thượng ít nhất mình cũng còn chỗ tốt như vậy. Bản thân hôm qua xông loạn vào tẩm cung hoàng thượng cư nhiên không có truy cứu! Hắn nhất định phải vì hoàng thượng trả giá hết thảy để đền đáp sự tán thưởng của hoàng thượng.
Vũ Kiếm Anh nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt ào ào chảy xuống.
Hạ Thủy Hàng trong lòng thở dài.
Người này quả nhiên là xuất thân từ Vũ gia, ngay thẳng lại dễ bị lừa… Khó trách Vũ gia là khai quốc nguyên huân (người có công lớn) tam triều nguyên lão, vẫn có thể vững vàng đến ngày nay mọi người đều phải nhân nhượng, đối với Thái tổ lại có ân tình, cũng không phải chết bởi “Công cao chấn chủ”.
Hắn vỗ vỗ mặt Vũ Kiếm Anh: “Đừng khóc. Chút nữa lớp hoá trang trôi đi hết, bị người ta nhìn ra thì phải làm sao.”
Vũ Kiếm Anh càng kích động. liều mạng đem tay áo lau chùi nước mắt, quệt xuống một tầng phấn thật dày cùng một đôi hoa tai, khuôn mặt càng thêm vô cùng thê thảm.
Hạ Thủy Hàng nhẫn xuống xúc động muốn cào nát mặt Vũ Kiếm Anh, y phục cao quý hắn tự mình cấp cho y giờ bị lau đến ô bẩn, cẩn thận đoan trang một chút ngược lại so với vừa rồi thuận mắt không ít.’
“Vũ Kiếm Anh nhất định thề chết bảo vệ hoàng thượng” Vũ Kiếm Anh vỗ ngực nói.
“Ngươi phải nói là “nô tỳ”…” Hạ Thủy Hàng nghiêm túc sửa lời hắn.
Vũ Kiếm Anh sắc mặt vặn vẹo.
Ta vẫn là thích vẻ mặt này của ngươi. Hạ Thủy Hàng meo meo cười.
Tới Ngư Long sơn thì đã chạng vạng, văn võ bá quan so với bọn hắn đến trước hai canh giờ đang đứng ở bên ngoài Ngư Long các cung nghênh thánh giá.
Lần này Hạ Thủy Hàng xuất phát, vẫn chưa tuyên bố là sẽ mang vị tần phi nào theo, ba vị tần phi ngửa cổ thật dài liền phán Hạ Thủy Hàng sẽ mang mình đi tế thiên, triều thần cũng nghị luận sôi nổi mỗi người đều trông ngóng. Người được chọn làm hoàng hậu tương lai tột cùng sẽ là ai?
Nhưng thẳng đến thời khắc khởi hành, cũng không ai biết Hạ Thủy Hàng dẫn theo người nào. Thế gia vọng tộc thông qua thám thính chỉ nghe được là có một vị tần phi nhưng thân phận vẫn không tra ra được.
Rất nhiều ngự lâm quân đang đến, ngự liễn minh hoàng trên sơn đạo được quét dọn sạch sẽ chậm rãi đi tới.
Văn võ bá quan khom người tương nghênh, không ít người lén lút trộm nhìn lên hy vọng cẩm liêm ngự liễn sẽ bị gió thổi bay đi, làm cho bọn sớm một chút nhìn thấy diện mạo của hoàng hậu tương lai.