CHƯƠNG 4
Ngự liễn dừng lại bên ngoài Ngư Long các, các tế ti quan môn quy củ phân nhóm quỳ dọc hai hàng nghênh đón, sau khi được phép hai tên chủ tế tả hữu cúi đầu tiến lên, nhấc tay khom người chào đón Hoàng thượng và Hoàng phi.
Một nội thị thái giám quỳ gối bên cạnh ngữ liễn vén màn kiệu, hoàng thượng cùng hoàng phi chậm rãi đi ra.
Dựa theo quy tắc, lúc này phải là tả hữu chủ tế song song hai bên giúp đỡ đế vương và phi tử dìu hai người xuống ngự liễn, sau đó văn võ bá quan ba quỳ chín lạy tung hô ba lần vạn tuế, quỳ phải thật ngay ngắn, thanh âm hô lên phải lớn, nếu không thần tiên trên trời sẽ không nghe thấy được.
Nhưng khi đế, phi đi ra trong nháy mắt đó “rầm” một tiếng, có người ngã xuống đất không dậy nổi, tả chủ tế trộm nhìn bộ dáng hoàng phi chợt trừng to mắt, cằm rơi xuống đất.
“Vũ Tướng quân! Vũ Tướng quân!”
“Cha! Người không có việc gì đi!”
Bá quan chợt phát sinh nho nhỏ rối loạn.
Hạ Thủy Hàng một bên tận lực duy trì uy nghiêm đế vương của bản thân, một bên liếc mắt muốn nhìn xem địa phương đang rối loạn kia một chút, không để ý dưới chân đạp phải khoảng không, hắn “A yêu” một tiếng, nhào ra phía trước.
Vốn là tên chủ tế ngay bên cạnh phải trợ giúp, hoàng thượng xảy ra vấn đề, hắn phải liều chết đón lấy mới đúng, nhưng tên chủ tế gần Hạ Thủy Hàng từ lúc sơ kiến bộ dáng của hoàng phi vẫn còn đang khiếp sợ, nhất thời không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn Hạ Thủy Hàng té nhào trên đất.
Hoàng phi hảo cường tráng… Đây là ý nghĩ đầu tiên của tả chủ tế.
Ta sắp bị diệt môn a… Đây là ý nghĩ thứ hai của tả chủ tế.
Ngay thời điểm Hạ Thủy Hàng sắp cùng tảng đá tiếp xúc thân mật, Vũ Kiếm Anh một bước xông đến, khom người chụp tới, nắm lấy thắt lưng hắn, tại chỗ “Xoát, xoát, xoát” xoay ba vòng, giảm bớt lực đẩy.
Thế là, văn võ bá quan cùng nhóm quan mô chủ tế trợn mắt há mồm mà nhìn, bọn họ có lẽ cả đời này sẽ không tái kiến lại cảnh sắc độc đáo này___
Toàn thân y phục màu vàng hoa lệ, cường tráng hoàng phi đầu đội sai quan quý giá, hoàng thượng cũng một thân y phục hoàng kim cùng mão quan thượng phẩm đồng dạng sắp ngã xuống đất, trong nháy mắt người khác cơ hồ không thể thấy rõ thủ pháp gì, mạnh mẽ ôm lấy hắn, sau đó tại chỗ xoay vài vòng, trang sức vật phẩm hoàng kim quanh thân bọn họ, giống như vẽ ra vô số lưu quang, đai lưng toả ra tia sáng lấp lánh.
Kia thật sự là hoa lệ anh hùng cứu mỹ nhân.
Ách, chỉ trừ bỏ thoạt nhìn tựa như mỹ nhân cứu anh hùng… Chính là tựa hồ mà thôi.
Giữa văn võ bá quan lại xuất hiện xôn xao nho nhỏ, Đứng hàng đầu tiên là mười vị cựu thần, trừng mắt như ngưu, phía sau là đám thanh niên quan viên liều mạng rướm cổ, hoài nghi hai mắt mình có phải hay không đã xảy ra vấn đề, cư nhiên đem quý phi điện hạ xinh đẹp trở thành quỷ dạ xoa. (=]])
Trong đám người lại truyền ra tiếng gọi khẽ ____
“Vũ Tướng quân? A! Vũ Tướng quân…”
“Vừa tỉnh lại đã hôn mê!”
“Quần Anh huynh! Ngươi như thế nào cũng…”
Vũ Kiếm Anh cái gì cũng không nghe thấy. Với hắn mà nói ba vòng kia cũng không tính là vấn đề lớn, nhứng hắn đã quên bản thân đang mặc trang phục “Hoàng phi”, trên đầu là sai vĩ kim truỵ, khi hắn xoay vòng kim truỵ lộng lẫy cũng rung chuyển theo.
Thời khắc hắn dừng lại, đầu đầy hoa tai xôn xao quất vào mặt hắn, truỵ vĩ xinh đẹp bị xô ngã nghiêng lệch, quất nát mặt (phấn) của hắn thì thôi, cư nhiên còn treo trên mắt hắn vài cái…
Hạ Thủy Hàng trấn áp tinh thần đang hỗn loạn, chỉ thấy hắn nhìn quý phi vẻ mặt nghiêm túc bị mấy món trang sức treo lủng lẳng vô cùng chướng mắt kia, hai tay còn gắt gao ôm lấy hắn. Xem ra y đối với thân phận quý phi này vĩnh viễn cũng không thể quen được, nhưng bảo hộ hắn đã muốn trở thành một loại bản năng.
Hạ Thủy Hàng mặt không thay đổi, vì Vũ Kiếm Anh gỡ xuống kim truỵ trên mặt, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, cấp cho lễ quan bên cạnh một cái ngẩn ngơ.
Lễ quan giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại, cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm! Bách quan hành lễ ______”
Trăm tiếng tam hô vạn tuế, cửu khấu thành lễ. Quan cảnh rộng lớn uy nghiêm như thế, khiến người ta vạn phần kích động.
“Hoàng thượng thích nữ nhân cao lớn thô to như vậy, khó trách đến nay chưa lập hậu… Ta nghĩ huyết thống hoàng triều Hạ Hoa tràn ngập nguy cơ a…” Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông suốt, cựu thần yết hầu nghẹn ngào.
“Bất quá Thái tổ hoàng đế chinh chiến cả đời, Hoàng thượng chắc hẳn đã có tính toán, nhưng Thái tổ hoàng phi cũng không cường hãn đến mức này a!” Tận lực an ủi mình, nhưng như thế nào cũng không thể thông suốt, cựu thần huyết lệ liên liên (ràn rụa).
“Hoàng phi cường hãn là tốt, cường hãn là tốt, có thể bảo hộ hoàng thượng, bảo hộ hoàng thượng, xem vừa rồi không phải là bảo hộ sao?… Nhưng vì cái gì hoàng phi lại cao như vậy a, có thể ôm trọn lấy hoàng thượng. A a a!!!…” Liều mạng thôi miên chính mình, nhưng thế nào cũng không thành công, cựu thần ngồi tại chỗ khóc rống.
“Chúng ta cái gì cũng không phát hiện… Cái kia, kẻ làm chuyện xấu mặt vừa rồi không phải người Vũ gia… Chúng ta không quen hắn…” Tinh thần bị đả kích trầm trọng, phụ tử Vũ gia bắt đầu trốn tránh sự thật.
Mà Vũ Kiếm Anh? Chưa từng gặp qua loại trường hợp này, hắn như vẫn còn trong mộng. Hạ Hành lôi kéo tay hắn thế nào liền như thế ấy, một chút phản kháng cũng không có. Hắn nhất định biết mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn tột cùng gì, nhưng đầu óc chưa kịp phản ứng.
Ngư Long Các – Xuân Phong Uyển, là nơi chuyên dụng cho các đế, phi qua từng triều đại dừng chân nghỉ ngơi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ngoại trừ Vũ Kiếm Anh tất cả đều lui ra ngoài, ngay cả hoàng phi thử thái giám rất không tình nguyện cũng không ngoại lệ.
Sau đó Hạ Thủy Hàng nằm úp sấp trên giường… Hung hăng nở nụ cười.
Hôm nay thật sự rất thú vị. Hắn chưa từng thấy đám quần thần thất kinh thành cái bộ dạng như thế kia, nhất là mấy lão cựu thần ngày thường ra vẻ uy nghiêm phong độ giá thức, giờ giống như đầu trâu trước mắt bọn họ mà tao lộng. Hắn cực kỳ yêu thích cái loại chênh lệch này a.
Từ lúc đăng cơ đến giờ, hắn đã không còn cười đến cao hứng như thế, cái gọi là tái ông thất mã yên tri phi phúc (1), xem ra thỉ điểu (phân chim = =) kia cũng không phải điềm xấu.
Công lao phải kể đến Vũ Kiếm Anh, nhưng không biết y tột cùng là có chuyện gì, tay chân luống cuống đứng bên cạnh, muốn sờ xem hoàng thượng nhưng nửa đường lại rút về.
Hoàng thượng giống như nằm úp trên giường mà khóc. (vừa vặn tương phản)
Nghe thanh âm hút khí cũng không được đều đặn (cười đến thở không nổi mới đúng)
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì khiến hắn thương tâm như thế? (là cao hứng a)
Có phải hay không y thật dọa người, ép hoàng thượng thành ra như vậy? (nguyên nhân này ngược lại không sai)
Y nên nhận lỗi sau đó cầu cái chết sao? (Kia… càng chọc Hạ Hành cười đến nội thương)
Vũ Kiếm Anh đứng một hồi, cảm thấy y phục trên người càng lúc càng không ổn, quan mão nặng nề như muốn đem cổ hắn chặt đứt, y quyết định trước tiên phải giải phóng khổ hình trên người mình, sau đó Hạ Hành muốn giết muốn lóc thịt hay gì thì tùy ý hắn đi.
Nghĩ như vậy, Vũ Kiếm Anh liền đem quan mão cùng trang sức phỉ thúy lấp lánh nặng trịch trên đầu xuống, nhanh chóng cởi bỏ trói buộc trên người.
Bất quá lúc cởi dây đai lưng và váy xảy ra chút vấn đề, dù có cố gắng thế nào cũng vô pháp cởi ra được, đành phải nhịn đau cố sức tụt xuống, thật sự rất đau, hắn không rõ đám nữ nhân kia tại sao phải mặc những thứ này a?
Khi Vũ Kiếm Anh vừa đem váy cởi xuống tới đầu gối, Hạ Thủy Hàng cũng cười đủ, hắn ngồi dậy liền phát hiện Vũ quý phi của hắn đang… bận việc.
Hạ Thủy Hàng ngây người một lát, dùng khẩu khí phi thường nghi hoặc hỏi: “Ái phi, ngươi sao lại gấp gáp như vậy? Không chờ trẫm chuẩn bị hảo…”
Ban đầu hắn kỳ thật muốn cười nhạo Vũ Kiếm Anh, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn nhịn không được cười lớn nằm úp sấp trở về phát run. Không thể cười quá lớn, đám người hoàng phi thử còn đang ở ngoài, còn có thân phận và uy nghiêm của đế vương… Bất quá… Bất quá…
Hắn thật sự yêu chết Vũ quý phi này của hắn.
Chữ màu nâu là của tác giả ~~[[O_O]]~~~
(1) 塞翁失马焉知非福: tái ông mất ngựa, họa phúc không lường. Có một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đều an ủi ông, ông già liền bảo: “làm sao biết đó không phải là một cái phúc?”. Ít lâu sau, con ngựa của ông trở về kéo thêm một con ngựa nữa, mọi người chúc mừng ông, ông bảo:” làm sao biết đó không phải là họa?”. Quả là như vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã mà bị ngã què chân, mọi người đến an ủi ông, ông bảo: “không chừng đó lại là phúc”. Chẳng lâu sau, có chiến tranh, thanh niên trai tráng đều đi tòng quân, riêng con trai ông vì tàn tật nên được ở nhà sống sót. Vì thế câu này ý bảo, chuyện không hay trong hoàn cảnh nào đó có thể trở thành chuyện tốt.
Phong thủy lưu chuyển, lúc này Vũ Kiếm Anh bỗng ngẩn người. Hạ Thủy Hàng là một mỹ nhân, điều này hắn đã ngắm nghía qua rất nhiều lần, nhưng nguyên lai đẹp còn có thể xinh đẹp hơn nữa, lúc mỹ nhân cười ra nước mắt cười đến lê hoa đái vũ, hắn mới phát hiện ra điểm này.
Nhưng hoàng thượng lúc nãy là đang khóc a… Một khắc kia, Vũ Kiếm Anh ngay lúc bản thân không phát hiện mà tâm động.
Đây là mối tình đầu của hắn, bản thân hắn cũng không biết, nhưng bi kịch nhất chính là dâng tình cảm cho người không nên dâng.
Hạ Thủy Hàng cười đến nước mắt chảy ào ào, nằm úp xuống giường hướng Vũ Kiếm Anh ngoắc ngón tay.
Vũ Kiếm Anh sượng mặt nhìn cái váy ngắn cởn bị kẹt ở đùi, hắn đành phải “băng dạt” hai cái, nhảy đến trước mặt Hạ Thủy Hàng.
Hạ Thủy Hàng vừa thấy, hắn cùng mình cách xa khoảng chừng tám trượng (80 thước), ngón tay động động có điểm mất hứng.
Vũ Kiếm Anh lại “nhảy nhót” hai cái.
Hạ Thủy Hàng không kiên nhẫn, một phen đứng dậy túm lấy cổ áo hắn, kéo đến trước mặt mình.
Đáng thương Vũ Kiếm Anh vì chiều cao chênh lệch, cơ hồ bị hắn kéo thành góc vuông, hơn nữa cái váy chết dẫm kia còn ở trên đùi, tư thế này muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.
“Ái phi~~~” Hạ Thủy Hàng khẽ gọi.
Vũ Kiếm Ảnh lông tơ dựng đứng, không chỉ vì thanh âm sởn gai ốc mà còn vì tiếng xưng hô đáng sợ kia.
“Ngươi nói xem, nhân nhi đáng yêu~~~” Hạ Thủy Hàng ngữ khí phi thường, phi thường, phi thường ôn nhu: “Trẫm phải làm sao bây giờ?”
Da gà Vũ Kiếm Anh bắt đầu nhao nhao nhảy múa tập thể.
“Ngươi làm cho trẫm…” Hạ Thủy Hàng tiếp tục ôn nhu: “Thật sự yêu ngươi chết mất.” (tỏ tình rồi ~~~)
Da gà Vũ Kiếm Anh chung quy đều rơi xuống đất, hắn hy vọng ngay lúc này có thể chết bất đắc kỳ tử, để không phải tiếp tục ở đây chịu tra tấn nữa.
Hạ Thủy Hàng cười như hồ ly, sau đó trong chớp mắt, hắn đột nhiên đem Vũ Kiếm Anh một phen đẩy ra.
“Bất quá, ta cảm thấy có chút kỳ quái.” Hạ Thủy Hàng tuy thoạt nhìn có chút khủng bố, nhưng nghe khẩu khí ít nhất, tựa hồ, giống như, đại khái đã muốn phục hồi lại bình thường. “Vì sao tại thời điểm ta gặp nguy hiểm, ngươi lại cứu ta? Hoặc giả, vì sao mỗi lần gặp ngươi, ta đều gặp nguy hiểm?”
Vấn đề này thật sắc bén, Vũ Kiếm Anh có chút lúng túng không biết trả lời thế nào, y thậm chí chưa từng nghĩ đến giữa những vấn đề này có quan hệ gì. Vũ Kiếm Anh lo sợ, chẳng lẽ ở thời điểm hoàng thượng gặp nguy hiểm, cứu hắn là sai lầm? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn mỹ nhân hương tiêu ngọc tẫn mới được cho là đúng? Hoàng thượng gặp chuyện không phải là do y làm, chính là y luôn không khéo đụng phải a…
Nhìn “Vũ quý phi” trước mặt chớp chớp mắt, một câu cũng không nói được, bộ dạng đáng thương, Hạ Thủy Hàng cười đến lộn ruột.
Ở bên cạnh hắn, bè lũ xu nịnh quá nhiều, khéo mồm khéo miệng khẩu phật tâm xà, một người đều so với y kém hơn, muốn tìm một người như y thật không dễ dàng, khó trách Vũ Tông Hầu không muốn đem đứa con nhỏ nhất này vào triều nhậm chức, y như vậy, không quá vài ngày liền bị người chỉnh tử.
Bất quá… Không phải nếu không bởi vì như thế, nên mới cảm thấy thú vị sao? Ha!
Hạ Thủy Hàng kéo Vũ Kiếm Anh qua, rất nhanh trên miệng y “bẹp” một cái. (hun =.=)
Hoàng thượng buông quý phi ra, khoan khoái rời đi.
Quý phi điện hạ vẫn giữ tư thế như cũ đứng tại chỗ, cả người cứng ngắc.
Lúc này Vũ Tông Hầu và Vũ Quần Anh đâu?
…
“Cựu thần… Cựu thần phải cáo lão hồi hương. Cựu thần muốn tự sát để tạ lỗi với thiên hạ! Cựu thần không biết nữ nhân kia, ta muốn cùng Vũ Kiếm Anh đoạn tuyệt quan hệ.”
“Cha! Cha! Bình tĩnh a! Cách này đã lỗi thời. Ngàn vạn lần không cần a ——”
Đám quan viên nhị phẩm ngồi ở Nghênh Phong hiên, náo nhiệt không kém Xuân Phong Uyển.
Tuy rằng chỉ ở miệng Vũ Kiếm Anh “bẹp” một cái, với Hạ Thủy Hàng mà nói, hắn chỉ muốn nhìn vẻ mặt vặn vẹo hoảng sợ của Vũ Kiếm Anh, cho nên đối với việc này, cũng không như Vũ Kiếm Anh cố tình khắc sâu trong lòng, mà nhanh chóng vứt ra sau đầu.
Vũ Kiếm Anh đáng thương, trong đầu lại tràn đầy những vấn đề khác nhau: “Chết a, sẽ bị cha đánh chết a, bị hoàng thái hậu lăng trì xử tử, bị nước miếng dìm chết đuối, bị Hạ Thủy Hàng lộng tử a”. Hắn tưởng tượng ra đủ loại cực hình, hắn trở lại gian phòng chuẩn bị cho hoàng hậu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại, não hắn đã không còn muốn hoạt động, dại ra trước cửa sổ, đứng suốt một đêm.
Ngày hôm sau, cung nữ kính cẩn mời quý phi nương nương rời giường, thướt thướt tha tha chậm rãi tiến vào, ngọt ngào hô lớn một tiếng: “Nương nương”, liền nghênh đón một trận hắt xì kinh thiên động địa.
“A —— Đế! A đế A đế A đế A đế!!! ——”
Quý phi nương nương phun đầy nước miếng nước mũi, đám cung nữ ném chậu khăn di tử (xà phòng), chạy trối chết.
Thế là mọi người phát hiện ra một sự thật rõ ràng ____ Nương nương bị cảm lạnh.
Cho dù là thân nam nhi Vũ Kiếm Anh làm bằng sắt, cũng không có khả năng chịu được gió lạnh đêm sương, huống chi là nương nương quen được chiều chuộng? Nhưng hôm nay phải tế xuân a! Làm sao bây giờ?
Các cung nữ vạn phần hoảng sợ, hô to gọi nhỏ, nhưng không ai dám tiếp cận quý phi sắp biến thành suối phun mưa. Nhưng tính ra Vũ Kiếm Anh cũng coi như gặp may mắn, trên gương mặt bôi đầy phấn son trang điểm quấn thêm một tầng khăn choàng hoa lệ hồ tiếu, cũng bởi vậy không có người phát hiện ra điểm bất thường.
Thời điểm Hạ Thủy Hàng đi đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng hỗn loạn này. Hắn thập phần muốn cười, hắn quả thật muốn lăn ra cười, nhưng trên mặt không lộ ra dấu vết gì, có lẽ sự tồn tại của Vũ Kiếm Anh, là do sự sắp đặt của trời, muốn hắn nghẹn cười mà chết.
“Ái phi…” Vì để bảo vệ một thân xuân trang hoa lệ của mình nên Hạ Thủy Hàng đứng rất xa, vẻ mặt cười đến thần bí khó lường ____ hắn là muốn cười bò ra, nhưng rất tự nhiên bị lý trí kéo về mà thôi. _ Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào? Thái y sẽ rất nhanh đến a, ngươi kiên trì một chút.
Hắn hướng ái phi của mình nháy mắt. ý nói nếu ngươi không kiên trì thì sẽ lòi đuôi, sau đó người Vũ gia các ngươi sẽ như thế này như thế này, tru di cửu tộc a vân… vân… hết thảy đều là tại ngươi.
Vũ Kiếm Anh mặt dại ra như trâu, nhưng cũng hiểu được ý của hắn, nhưng này hắt xì không phải hắn muốn ngừng liền ngừng, cho nên một bên quỳ xuống tạ chủ long ân, một bên cố sức kiềm chế suối phun.
Nhưng nói lại, Hoàng thượng hôm nay thật đẹp a.
Vì là lễ tế xuân, nên hoàng thượng để tóc tùy ý buông xuống, cũng không đội mạo quan, lấy ý tôn kính thiên địa, về phần có phải tôn kính thật hay không cũng không rõ ràng lắm, dù sao một đầu đen nhánh phi tán trải dài trên tế trường bào hắc sắc điểm xuyến đường viền màu vàng, phong thái mỹ mạo này, quang ảnh lưu chuyển, quả thật cực kỳ xinh đẹp.
Bất quá trong ánh mắt như hồ ly kia, luôn lóe ra một quang thải giảo hoạt người khác khó nhìn thấu, làm cho hắn có điểm sợ hãi. Xem đi, tim của hắn vẫn đập thùng thùng xèng xèng không ngừng, đều bởi vì ánh mắt dọa người của hoàng thượng. (Xạo, êu ảnh rồi thì có *ngoáy mũi*)
Một lát sau, một lão ngự y tóc bạc trắng tay ôm hòm thuốc, hoảng hốt lao vào cửa.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Lão thần chậm trễ tội đáng muôn chết, thỉnh hoàng thượng, nương nương xử tội… Ách khụ khụ khụ…”
Một chuỗi lời kịch vừa dài vừa quen thuộc, lại một chuỗi tỏ vẻ mình lo lắng hết lòng, cuối cùng khuyến mãi thêm một tràn ho khan. Thật làm cho người ta không nỡ tái trách tội hắn a.
Cho nên hoàng thượng khoan hồng độ lượng không có truy cứu hắn làm gì, chỉ thúc giục lão mau xem bệnh cho phi tử hắn tối sủng ái, đây chính là sự coi trọng, nếu như xem không tốt… Hanh hanh.
Ở trong cung, có thể sống đến tuổi một bó to như thế, cũng không phải tiểu ngốc tử, hoàng đế vừa mở miệng, lão ngự y vô cùng khẩn trương.
Bệnh phong hàn này khả đại khả tiểu (nói nặng không nặng nói nhẹ cũng không nhẹ), đối với người nghèo khổ mà nói có thể đời nhà ma, đến người giàu sang phú quý cũng nghe nói không ít người vì thế mà chết, cho nên dụng ý của hoàng thượng thực rõ ràng ____ đó là nhắc nhở mọi người, Vũ quý phi này đối với Hoàng thượng có bao nhiêu phân lượng.
Xem ra Vũ quý phi trở thành Vũ hoàng hậu, đó chỉ là chuyện sớm muộn. Bất quá Vũ hậu trước đây làm người ta không dám khen tặng, không biết Vũ hậu thế hệ sau sẽ như thế nào… Có thể hay không đừng giống như trước kia, quá mức sinh động dũng mãnh a.
Lão ngự y cảm thấy lo sợ, xin lỗi rồi từ từ khom người tiến lên, cúi đầu đến bên giường bệnh của Vũ quý phi, thỉnh y vươn ngọc thủ để hắn chuẩn bệnh.
Vũ quý phi cọ xát nửa ngày, một tiếng hắt xì nữa vang lên, thong thả mà mảnh mai vươn một cái ngọc thủ…
Ánh mắt lão ngự y, trong phút chốc trừng lớn hơn cả mắt trâu bình thường, hắn thật sự không tin được chỗ đồ vật trước mặt.
Cái kia… cái kia… Đen đen a… Thô thô a… Mang theo thật nhiều vết chai, mu bàn tay cùng cổ tay còn có lông… Đó là tay của Vũ quý phi? Thiệt là giống yêu quái a. (=]] chết cười)
Hắn trợn mắt trắng dùng sức nhìn lên, tưởng tượng đến sau tấm màn là gương mặt cực kỳ tàn ác Vũ quý phi, thật sự trở mình xem thường. Sau đó hắn thấy vẻ mặt của hoàng thượng, hoàng thượng cười rất vui vẻ, nhưng trong đáy mắt băng lãnh không một tia ấm viết lên ba chữ “Giết không tha”, lão ngự y lập tức coi như mình đã bị mù, cái gì cũng không phát hiện.
Vội vàng vì ái phi của hoàng thượng khám và chẩn bệnh, lấy ra vài vị thuốc, liền nói: _ Nương nương quý thể có chút bệnh nhẹ, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi. _ Thêm vài câu linh tinh vô nghĩa, lão y sinh mang theo hòm thuốc cùng đám tùy tòng ly khai, dường như cũng là chạy trốn.
Sau đó lão tìm một địa phương không ai biết liền khóc lớn một hồi, đối với chính mình nói. _ Hạ Hoa hoàng triều của ta sao lại sinh ra loại yêu nghiệt quốc mẫu này, chẳng lẽ đây chính là điềm báo diệt thế sao?
Hạ Thủy Hàng không hề biết hành vi của mình đã làm lão ngự y đáng thương bị đả kích, hắn ngồi trước giường sủng phi của mình, ôn nhu cầm lấy tay y.
“Ái phi, hôm nay có thể đến lễ tế xuân không?”
Hắn nói nhỏ nhẹ mà thâm ý, Vũ Kiếm Anh nghe thấy liền hiểu rõ. Chôn mình trong đống chăn, mang theo giọng nói dày đặc nước mũi: “Hoàng hượng (thượng), ta… Ày (này)… Cái ày (này), thiếp hân (thân) không được khỏe, hôm nay xác định không i (đi) được… Thỉnh hoàng hượng (thượng) ứ (thứ) tội…”
Bệnh này cũng chẳng phải nan y gì, nhưng nếu có thể khiến hắn thoát khỏi vận mệnh xấu mặt trước mặt quần thần, hắn nguyện ý bệnh đến chết.
Trên mặt trưng biểu tình thành khẩn đáng thương, nhưng trong giọng nói giấu không được hưng phấn, Hạ Thủy Hàng nghe được vô cùng bực dọc.
Không nói đến các tần phi khác dù cho bệnh không lếch nổi cũng muốn đi tế xuân, y còn muốn hắn đơn độc mà đi, quy củ mang theo phi tần hoàng hậu này cũng không phải hắn định ra, nhưng nếu tùy tiện mang theo tần phi nào đó, thì hậu cung đánh nhau đến náo loạn cả lên thì ai chịu trách nhiệm?
Còn y, có dẫn theo cũng không thèm tranh thủ tình cảm, ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng không hiểu, nằm úp sấp trước mặt hắn bãi công, hắn có lẽ nhàn rổi đến điên rồi, mới đem cái loại phiền toái này theo. Sớm biết vậy tùy tiện chọn một nữ nhân nào đó làm hoàng hậu, sẽ không nhiều phiền phức như vậy.
Hắn sinh khí ra sức nhéo tay Vũ Kiếm Anh _______ còn không tin ngươi không chịu ngồi dậy. Vũ Kiếm Anh lúc này gào khóc thảm thiết.
“Hoàng thượng ta sai lầm rồi! Hoàng thượng, ngài tha ta đi! Hoàng thượng a ________”
Đây là ám hiệu của Hạ Thủy Hàng, hoàng phi thử nhanh chóng cấp cho đám nội thị một cái nháy mắt, các cung nữ thái giám đều thần tốc đi ra khỏi phòng.
“Ngươi còn nhớ rõ ta đã từng nói, ngươi tới đây là để làm gì, ân?” Hạ Thủy Hàng cười đến nham hiểm.
“Tế xuân. _ Vũ Kiếm Anh lớn tiếng trả lời.”
“Vậy hiện tại người đang làm gì đó?” Hạ Thủy Hàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vũ Kiếm Anh rơi lệ không nói. Bị phong hàn cũng không phải do y cố ý, bộ dạng rất nam nhân này cũng không phải y sai, vậy thì vì cái gì, hết thảy a hết thảy, hết thảy đều bắt y gánh vác? Y không muốn nhìn thấy ánh mắt như dao phóng bốn phía của cha, bước tiếp theo, thật đúng là ép y đem mặt mình đi đón?
Thấy y đáng thương, Hạ Thủy Hàng thở dài: “Hơn nữa ngươi đã quên trẫm đã nói gì với ngươi? Nhiệm vụ của ngươi ngày hôm nay là bảo hộ trẫm bình an a. Ngươi chẳng lẽ đã quên trẫm đã nói với ngươi thế nào, ngoài ngươi ra trẫm còn có thể tin tưởng được ai?”
Vũ Kiếm Anh giật mình nhớ lại, đích thực trong ngự liễn Hạ Thủy Hàng đã nói với hắn như thế, đột nhiên cảm thấy hành vi của mình xấu mà đứng lên, Hoàng thượng đối với hắn có tín nhiệm sâu như thế. Hắn sao có thể như vậy mà đối đãi với hoàng thượng!
Nghĩ đến đây, nước mắt lưu chuyển hắn nhảy dựng lên, quỳ gối trước mặt Hạ Thủy Hàng: “Hoàng hượng (thượng) tín ân (nhiệm), vi thần (xỉ) khó quên. Vi thần tính toán (tự mình) tận lực bảo hộ hoàng thượng.”
Hạ Thủy Hàng rốt cuộc cũng cao hứng nở nụ cười, hắn giống như đang khích lệ trung khuyển, vỗ vỗ đầu Vũ Kiếm Anh, lời nói ôn nhu, nhỏ nhẹ an ủi y vài câu, Vũ Kiếm Anh tâm tư đơn thuần, hai mắt đẫm lệ như sương mù, tấm lòng sắc son đối với hoàng thượng lại tăng thêm một tầng.
Thật dễ lừa, Hạ Thủy Hàng không chút hảo ý nghĩ.
Chỉ cần cấp chút lời ngon ngọt y liền hận không thể vì hắn đầu rơi máu chảy, vậy nếu hắn tốt thêm tý nữa sẽ như thế nào? A a, tạm thời không thể quá tốt, ngày hôm qua mới thân một chút, ngày hôm nay đã bệnh thành thế này. Nếu như hắn không cẩn thận đem y lên giường, khẳng định y chắc chắn sẽ bệnh đến tử.
Như vậy a, trong lòng Hạ Thủy Hàng thầm tính toán rõ ràng, hắn đối với Vũ Kiếm Anh “bẹp” một cái, tuyệt không phải chỉ là hứng thú nhất thời, mà là mưu đồ đã lâu. Hắn giống như một tiểu hài tử hiếu kỳ, thăm dò huyền nhai sâu vạn trượng, yêu chính là trò chơi chết thử, một lần lại một lần vứt đá xuống huyền nhai, nhưng người kia lại đối với huyền nhai coi như không thấy.
____ Tân hoàng đế Hạ Thủy Hàng hoàng triều Hạ Hoa vĩ đại của chúng ta, trong đầu hắn chuyện quốc gia đại sự đã chiếm phần lớn, cho nên vấn đề nhỏ bé này căn bản không muốn nghĩ ngợi nhiều quá,… Ai… Có thể cũng đã từng nghĩ tới.
Dù sao đó cũng là quý phi của hắn. _____ đây là kết quả Hạ Thủy Hàng sau khi tự hỏi xong.
______ Không biết tình cảnh Vũ gia tập thể nhảy xuống vực, sẽ náo nhiệt rộn ràng đến mức nào a… Cảm thán, run đùi, uống trà…
Hạ X năm đầu tiên, ngày đó buổi sáng lễ tế xuân, bên ngoài Xuân Phong Uyển, quần thần túc mục (nghiêm túc và trang trọng), cùng đợi hoàng đế khởi giá tế xuân, lại nghênh đón ra một tình cảnh quỷ dị.
Nhỏ xinh ____ ách, thực xin lỗi, tỉ mỉ so sánh, tỉ mỉ đánh giá thật lâu, vô luận thế nào cũng khó có thể hình dung chính xác, hơn nữa chỉ có thể dùng từ này ____ Hành tông hoàng đế Hạ Thủy Hàng, ôn nhu ôm lấy ái phi hắn tối sủng ái, nếu dùng từ “vĩ đại” để hình dung thì quá ngại với thân phận quý phi của “nàng”, ở trước mặt quần thần nhẹ nhàng lướt qua.
Vĩ đại quý phi cúi đầu, ngọc thủ cầm một mảnh khăn tơ lụa che lấy đôi môi anh đào, trên mặt là một tầng sa mỏng, đem gương mặt tuyệt thế của nàng ngăn cách với thế giới bên ngoài, càng làm cho người ta có khát vọng muốn nhìn lén diện mục chân chính.
Ngày hôm qua thoáng nhìn thấy phương dung hoảng sợ của Uy Vũ quý phi, mọi người trong lòng rời rạc.
Hiếm khi quần thần đều chung một suy nghĩ: A, nữ nhân có thể làm cho Hoàng thượng nhất dạ thâm tình chân thành đối đãi như thế, chắc hẳn phải có gì đó hơn người, nhưng bộ dáng kỳ quái của quý phi ngày hôm qua, nhất định do bọn họ bị ảo giác tập thể. Quý phi nương nương trừ bỏ có hơi cao một chút, khỏe mạnh một chút, có một ít võ công trong người, thì không còn vấn đề gì, quý phi nương nương tuyệt đối là mỹ nữ tao nhã.
Chỉ cần nhìn sơ chiếc khăn che mặt lại có thể biết nhiều như thế. Bọn họ quả thật rất thông minh! A haha…
Mà lúc này hai vị đế phi đang âu yếm, khanh khanh ta ta nói với nhau cái gì đó?
“Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối trong lúc tế xuân không được chảy nước mũi, đó là đại bất kính. Hiểu không?” Hạ Thủy Hàng mỉm cười.
“Nước mũi chảy xuống ta không quản được…” Vũ Kiếm Anh rơi lệ.
“Nín lại.” Hạ Thủy Hàng tiếp tục mỉm cười.
“Nha nha! Hình như đã dính vào áo…” Vũ Kiếm Anh càng khóc càng hung, đây là bộ lễ phục đặc biệt may suốt một ngày một đêm mới xong, thật là không biết quý thành quả lao động a…
“Ngươi không biết lau sao!” Hạ Thủy Hàng mỉm cười, trán bắt đầu nổi đầy gân xanh.
“Ngươi không có nói a…”
Hạ Thủy Hàng cười, sau lưng hung hăng nhéo y một cái. Vũ Kiếm Anh rơi lệ đầy mặt.
Sớm biết thế ta đã không đến, ngươi không cần dẫn ta đến a… Vũ Kiếm Anh khóc nghĩ.
Chẳng lẽ lão thiên gia oán hận ta thích chà đạp cấp dưới, cho nên đặc biệt phái y xuống chỉnh ta? … Hạ Thủy Hàng cười nghĩ.
Hai người đồng thời hít vào một hơi.
Quá trình tế xuân phức tạp dài dòng, Vũ Kiếm Anh não trướng bắt đầu choáng váng, đứng ở nơi kia y liên tục tìm chu công luận sự, mà trên cơ bản y không có gặp vấn đề gì. Từ nghi thức mở màn trở đi, y chỉ cần đứng ở “Phượng thai” (bàn dài điêu khắc phượng hoàng) sau tế đàn, việc lãnh đạo quần thần quỳ lạy cầu khấn, niệm đến miệng khô lưỡi đắng cũng chỉ có Hạ Thủy Hàng mà thôi.
Quỳ thật lâu thật lâu, có lẽ đã qua nhiều năm, cảm giác như đã qua mất mấy đời, Vũ Kiếm Anh quỳ ở nơi nào đó ngủ được vài giấc lúc sau tỉnh lại, phát hiện Hạ Thủy Hàng vẫn còn đang “chi, hồ, giả, dã” (1), niệm một loại tế văn y nghe không hiểu.
(1) Trợ từ dùng trong văn ngôn, diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng. Ý là em nó ngủ gật mơ màng tỉnh dậy nghe anh còn đang lảm nhảm đọc văn tế =]]
Vũ gia lão nghiêm túc bái lễ, Vũ Kiếm Anh từ nhỏ đến lớn thường xuyên ở vườn mai đứng cọc gỗ, cho dù sinh bệnh, đứng tấn mà ngủ cũng không thành vấn đề, huống chi bây giờ có thể thoải mái vừa quỳ vừa ngủ? Cho nên cứ như vậy ngủ liên tục vài canh giờ, tinh thần cũng tốt lên không ít, nước mũi không còn chảy nhiều như trước nữa.
Ngày càng lúc càng lạnh, y rốt cuộc cũng không thể ngủ tiếp được, chỉ có thể lui lui cổ, có điểm nhàm chán liền chuyển mắt đánh giá mọi người xung quanh.
Trên đỉnh núi Ngư Long Sơn, Ưng Long Đài là nơi cao nhất, làm bằng thanh thạch, dài chín thước, rộng sáu thước, trên có tế đàn điêu long, dùng để đốt tế thư bái kính thiên địa.
Dựa theo quy củ, hoàng hậu cùng thái giám cung nữ đều bị chặn ở ngoài, mà cận vệ quân nghiêm ngặt bao vây chặt chẽ xung quanh tế đàn, ngay cả văn võ bá quan cũng không ngoại lệ.
Cho nên Hạ Thủy Hàng một thân một mình cùng ba chủ tế đứng trên long đài, chung quanh là mấy nhóm phó tế quỳ thành hàng, thành nửa vòng tròn lộng vờn quanh đàn tế.
Nhìn loại bố trí nghiêm mật này, trong não Vũ Kiếm Anh, không kiềm được mà toát ra một ý tưởng phi thường lớn mật. Nếu hắn là thích khách… Nếu, chính là nếu như…
Nếu hắn là thích khách. Hắn sẽ trà trộn vào đám phó tế kia, thậm chí là chủ tế, sau đó nhân lúc mọi người không để ý, nhảy ra giết hết làm bọn họ trở tay không kịp, phía trước còn có vực sâu vạn trượng, có thể theo đó mà bò lên…
Hắn nhịn không được mà rùng mình một cái. Nếu thật sự có người làm như vậy, kia Hoàng thượng nhất định sẽ không còn đường sống sót.
Nhưng suy nghĩ lại, những người có thể làm chủ tế, phó tế, đều phải trải qua sự sàng lọc nghiêm khắc. Một khi hoàng thượng gặp chuyện không may trong lúc bọn họ tế xuân, thì người nhà đang bị tạm giam sẽ chết thực thê thảm, cho nên bọn họ không có khả năng bị người khác mua chuộc. Hắn thật sự là quá lo lắng.
Hắn nghĩ thế liền cao hứng, ánh mắt quét tới quét lui trên người ba tên chủ tế phía trước, sau đó hắn chú ý tới một sự kiện.
Ngày hôm qua đón bọn họ là tả hữu chủ tế, tuy rằng một tả một hữu đứng khá xa, nhưng có thể nhìn ra chiều cao hai người cũng không khác biệt nhau lắm. Trung chủ tế vẫn đứng tại chỗ, không rõ thân người hắn cao bao nhiêu.
Mà ngày hôm nay, ba vị chủ tế đặt song song với nhau, khom người nghiêng về phía trước, tay cầm tế phiên (cờ tế).
Từ đỉnh đầu nhìn xuống, chiều cao của ba người bọn họ không sai biệt lắm, nhưng nếu lấy mông làm tiêu chuẩn, ba cái mông có thể hay không độ to cũng cùng một kiểu? Nhất là hữu chủ tế, chân hắn giống như so với hai người kia ngắn hơn một đoạn, nhất định thân trên của hắn rất lợi hại, bằng không giải thích thế nào khi chỉ có mông của hắn thấp hơn người khác?
… A không đúng, sở dĩ nhìn chiều cao ba người không quá khác biệt với nhau, bởi vì trên thực tế hữu chủ tế không có thật sự khom người, thân trên của hắn cơ hồ là thẳng, chỉ có đầu hơi hạ xuống, thoạt nhìn giống như cong thắt lưng, nhưng không phải vậy… Hắn so với người khác thật sự thấp hơn một khúc.
Người này không phải hữu chủ tế!
Trong đầu Vũ Kiếm Anh dần hiện lên ý tưởng vừa rồi… Đem Hoàng thượng đẩy xuống huyền nhai… Trong não nhất thời trống rỗng, nhanh chóng nhảy lên, đánh về phía “Hữu chủ tế”.
“Hữu chủ tế” dường như đặc biệt chờ đợi giờ khắc này, ngón tay Vũ Kiếm Anh chỉ vừa chạm đến mép áo của hắn, hắn liền vung tay áo bắt lấy tay Vũ Kiếm Anh, thuận thế ném lên phía trước, đồng thời một quyền đánh tới trung chủ tế đứng bên trái, trung chủ tế cùng tả chủ tế hét thảm lăn thành một đoàn.
” Hữu chủ tế” đem Vũ Kiếm Anh ném về phía Hạ Thủy Hàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, rơi vào cùng một chỗ, đá phiến vang lên tiếng ma sát, hướng huyền nhai lăn đến…
“Hữu chủ tế” nhân cơ hội kêu lên: “Đúng a Vũ quý phi! Vũ quý phi cùng Hoàng thượng đồng quy vu tận nha ______”
Tình cảnh bất ngờ hỗn loạn, quân cận vệ cùng văn võ bá quan hô to gọi nhỏ gào thét lên, nhưng không ai dám đi qua ngăn hai người lăn xuống huyền nhai. Đùa sao, vạn nhất bị túm xuống, khẳng định ngay cả xác cũng không lưu nổi, rất không có lợi.
Hạ Thủy Hàng và Vũ Kiếm Anh đương nhiên nghe thấy “Hữu chủ tế” thí nói, nhưng hiện tại bọn họ không rảnh quản.
Hai người mang theo âm thanh ma sát bén nhọn lăn đến vách đá, dưới tình thế cấp bách, Vũ Kiếm Anh nắm lấy cổ áo Hạ Thủy Hàng, đem hắn đẩy về phía sau, hy vọng hắn có thể tránh được một kiếp.
Nhưng mà y cuối cùng tốt tâm, lại bị kiên định đánh bại _____ Không biết Hạ Thủy Hàng vô tình hay cố ý, bắt lấy ***g ngực của y, hại y rơi vào con đường chết, rơi giữa không trung không thể dừng lại.
Vì thế quần thần thấy được một cảnh tượng: quý phi nương nương liều mạng đem hoàng đế đẩy về phía long đàn, mà Hoàng thượng lại khẩn cấp bắt lấy vạt áo nàng, thà chết cũng không buông ra.
Này là ngữ giả cùng thích khách có quan hệ mờ ám sao? Phải nói là mối thâm tình như chim liền cánh chứ a.
Bọn họ ở bên cạnh huyền nhai, thời gian kỳ quái dừng lại trong giây phút ngắn ngủi, chờ quần thần thấy rõ tình yêu sinh tử bất ly kia, sau đó, chậm rãi rơi xuống.
Chiếc khăn mặt của Vũ quý phi bị gió thổi bay, dừng lại dưới chân triều thần. Kia triều thần tay chân mềm nhũn, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khóc rống: “Hoàng thượng a! Nương nương a!”
Nhóm quần thần chạy theo phía sau, không rõ ràng lắm nhưng gào khóc theo, giống như nếu như khóc nhỏ, sẽ bị người chỉ trích không đủ trung tâm.
“Hữu chủ tế” lén lút biến mất giữa biển nước mắt như triều cường kia, không ai chú ý tới.