CHƯƠNG 6
Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng.
Nửa đêm mười tám tháng chín, ánh trăng sáng tròn, gió sông rét lạnh.
Tôn Nhuận rụt rụt cái cổ, ngước nhìn vô vàn vì sao ngoài cừa sổ.
Trời thu thật lạnh ah, ngày thu thật lạnh ah ~~~ trời đánh! Ở đâu xướng cái bài quỷ quái này vậy!
Trong tú các phía sau, nến đỏ đã tàn, la trướng cuốn lên một nửa. Trên giường dưới giường, vở kịch thiên cổ trong sử sách cõ lẽ cũng đang đến đoạn say mê.
“Lưu công tử, người đại nhân đại nghĩa. Thiếp kiếp sau làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành cũng nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của người ~~~”
“Lời này của cô nương cũng đủ khiên Lưu mỗ thấy đau xót, chẳng qua chỉ là ra tay tương trợ, hà tất gì phải nhắc đến. Trái lại cô nương và vị hiệp sĩ đây, tình cảm động thiên, Lưu mỗ thật khâm phục.”
Khâm phục? Sơn trân hải vị trong bụng Tôn Nhuận hệt như sông cuộn biển gầm. Sợ chết kêu tráng sĩ tha mạng là tốt rồi, còn ở đây chua xót cái nỗi gì.
Có điều Lưu Phác tướng mạo nhã nhặn lịch sự, cho dù đao thép kề sát cổ vẫn có thể cười được quả thật là đáng khâm phục mà.
Tôn Nhuận mở to mắt nhìn trời xanh. Chuyện đang tốt lành sao lại thành ra như vậy?
Hắn chỉ biết lúc đó mình uống chút rượu, nhiệt huyết sôi trào liền thay Lưu Phác bao Tiểu Giáng Tiên. Lúc ấy là hành động vẻ vang nhất đời này của hắn. Tất cả ánh mắt trên thuyền đều dồn về phía hắn. Lưu Phác đầu óc choáng váng, miệng tú bà quy nô há to đến nỗi có thể nhét vào hai quả lựu. Khách làng chơi nơi đây ngoài miệng không phục, nhưng không ai dám ra giá hơn một ngàn lượng. Vì thế hắn liền thừa dịp rượu vẫn chưa tan, Lưu Phác vẫn chưa hoàn hồn, liền cùng Hứa ma ma và quy nô đem Lưu Phác và Tiểu Giáng Tiên đẩy vào trong tú các của khoang thuyền.
Sau đó thì sao? Sau đó hắn chỉ còn một mình với cảm giác trống rỗng mơ hồ lên đến tột đỉnh. Vì thế không làm thì thôi mà đã làm thì làm cho tới cùng, liền quăng ra ngân phiếu ba trăm lượng đưa cho Hứa ma ma. Chỉ đích danh rằng muốn bao Ngọc Đường Kiều.
Sau đó hắn cũng rất nghĩa khí mà tự mình thay Lưu Phác và Tiểu Giáng Tiên đóng cửa phòng lại, dự định đến phòng sát vách hưởng trọn một đêm hoa thắm trăng tròn.
Ngọc Đường Kiều không xinh đẹp quyến rũ bằng Tiểu Giáng Tiên, nhưng lại có nét thanh nhã thướt tha động lòng người, hợp khẩu vị của hắn. Nhưng ghế vừa ngồi chưa ấm, bàn tay nhỏ bé của Ngọc Đường Kiều còn chưa kịp đụng đến, nha hoàn theo hầu Tiểu Giáng Tiên liền đến gõ cửa nói Lưu công tử có việc gấp tìm Tôn công tử.
Tôn Nhuận không biết Lưu công tử có chuyện gì liên quan đến mình mà còn quan trọng hơn cả đêm xuân tốt đẹp này, liền cả đầu mờ mịt đến phòng bên.
Tiểu Giáng Tiên đích thân thay hắn mở cửa phòng. Đợi chân sau của hắn đặt vào ngưỡng cửa, liền khóa chặt cửa lại.
Sau đó Tôn Nhuận liền thấy Lưu Phác đang ngồi trên giường, mỉm cười nho nhã với mình. Một thanh đao thép chói lọi đặt ngay trên cổ hắn.
Người cầm đao là một hán tử toàn thân vận hắc y. Miếng vải đã che nửa khuôn mặt của y. Đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tôn Nhuận. “Ngươi nếu phát ra nửa tiếng lão từ liền chém hắn!”
Trong đầu Tôn Nhuận là một mảnh mây mù, chỉ nghe bản thân thấp giọng nói một mạch: “Không dám, không dám, có chuyện gì từ từ nói. . . . . .”
Rồi sau đó ưm một tiếng, Tiểu Giáng Tiên từ phía sau hắn hướng lại đây, phịch một cái quỳ gối trước giường, bắt đầu nức nở.
“Nhị vị công tử đừng trách Lý lang ~~~ Lý lang, Lý lang, chàng thả Lưu công tử ra đi ~~ dù thế nào đi nữa cũng vô dụng thôi ~~~ Lưu công tử ~~ người muốn trách thì trách thiếp, thiếp cũng là bị bức bách nên bất đắc dĩ thôi ~~~ Lý lang chàng ấy là người thô lỗ, không có nhiều tiền ~~~ ma ma ~~ ma ma ~~~ lại, lại nhất quyết bắt thiếp ra tiếp khách ~~~ thiếp thật sự là ~~~ thật sự là ~~~ bất đắc dĩ ~~~~”