CHƯƠNG 7
Nức nở nghẹn ngào, được chừng nửa canh giờ. Tôn Nhuận đứng một hồi thì hai chân mỏi nhừ, liền lấy cái ghế ngồi xuống. Rốt cuộc khi nửa mông vừa chạm vào ghế thì lại nghe có tiếng nói truyền đến. Chính là tiết mục kể chuyển của tiên sinh trong trà lâu tửu quán.
Tiểu Giáng Tiên cùng tiểu tạp dịch từ nhỏ sinh trưởng ở thanh lâu, lâu ngày sinh tình. Nhưng Tiểu Giáng Tiên khi trưởng thành nhất định phải tiếp khách, tiểu tạp dịch lại không có bạc chuộc thân cho nàng. Vì thế hai năm trước tiểu tạp dịch đã bỏ đi và bước chân vào giang hồ, ước định tối nay sẽ mua một đêm của Tiểu Giáng Tiên sau đó hai người sẽ cùng nhau bỏ trốn.
Ai ngờ, trời cũng có lúc mưa gió thất thường, hai năm trời tiểu tạp dịch bôn ba giang hồ, gom lại cũng chỉ được hơn bốn trăm lượng bạc vụn. Tôn Nhuận lại đưa ra ngân phiếu một ngàn lượng, một gậy đánh tan tiểu uyên ương. Nông dân nóng nảy ắt tạo phản, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người. Tiểu tạp dịch đường lớn không đi được, thì chuyển qua đi cầu độc mộc. Mai phục ngay dưới giường. Một thanh đao thép, cứ như vậy đặt trên cổ Lưu công tử.
“Nói như vậy,” Tôn Nhuận đợi Tiểu Giáng Tiên đem đầu đuôi ngọn nguồn khóc lóc kể lể hết một lượt, rồi mới thật cẩn thận nói: “Hai người các ngươi uy hiếp Lưu công tử, đánh cho hôn mê hoặc không thì bịt miệng y lại rồi thừa lúc đêm tối trốn đi, tự dưng gọi tại hạ đến đây làm gì?”
Tiểu Giáng Tiên và tiểu tạp dịch cùng nhìn nhau, sau đó cả hai cùng nhìn Tôn Nhuận. “Là Lưu công tử bảo nô gia gọi người đến đây.”
Tôn Nhuận nghi hoặc, mở to mắt nhìn Lưu Phác. Lưu công tử cười thật nhẹ nhàng: “Vừa nãy vị hiệp sĩ này lấy đao kề sát cổ ngu huynh, ngu huynh cho rằng hắn muốn ngân lượng. Hôm nay trên người lại không có bao nhiêu, cho nên mới nghĩ đến việc tìm hiền đệ cứu mạng. Liên lụy hiền đệ kinh hãi, thật hổ thẹn.”
Hổ thẹn? Chứ không phải là muốn đâm ta một nhát cũng chưa hết giận sao, vì vậy mới kéo ta cùng xuống nước thế này! Nhưng mà, Lưu huynh bản tính thuần hậu, là ta đa nghi thôi, có lẽ đúng là như thế. Tôn Nhuận liền cười gượng: “Tử Du huynh sao lại nói vậy, tiểu đệ vốn là muốn mời ngươi một đêm phong lưu, thật không biết được lại khiến mọi chuyện rối tung như vậy. Tử Du huynh không trách tiểu đệ là tốt rồi, còn nói những lời như vậy khiến ta thật quá xấu hổ.”
“Hiền đệ thật là khách khí,” Lưu Phác đảo mắt nhìn Tiểu Giáng Tiên, “Nhị vị giờ như vậy, thật muốn thoát thân như thế nào?”
Tiểu tạp dịch nghiến răng khin khít: “Lão tử hôm nay bằng bất cứ giá nào, không tin sẽ không vạch ra được một đường máu!”
Đường máu? Tôn Nhuận đưa mắt liếc nhìn đại đao trên cổ Lưu Phác, vậy người đầu tiên tế đao không phải là . . . . .
“Thật ra tại hạ có một kế, không cần phải trắc trở đến như vậy. Không biết tráng sĩ có chịu tin tưởng tại hạ hay không.”
“A?” Tiểu Giáng Tiên và tráng sĩ bị dáng vẻ tao nhã của Lưu công tử làm cảm động, gật đầu.
“Phiền hiền đệ đi nói với ma ma một tiếng, nói rằng ta và Giáng Tiên cô nương muốn chèo thuyền du ngoạn trên sông. Chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ.”
Hứa ma ma tuy rằng cảm thấy Lưu công tử và Tôn công tử này chăn ấm không nằm hương ngọc mềm mại không ôm, nửa đêm nửa hôm lại đòi chèo thuyền du ngoạn thật có chút khác thường. Nhưng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của bạc, liền lập tức đi chuẩn bị thuyền.
Tiểu tạp dịch vì đề phòng có biến nên thanh đao vẫn còn đặt trên cổ Lưu Phác, Tiểu Giáng Tiên lại quỳ trên mặt đất đưa tay lên trời cảm kích đại ân đại đức của Lưu công tử.
Tôn Nhuận nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, nữ nhân đều dài dòng y như nhau.
Rốt cuộc, Lưu công tử và Tiểu Giáng Tiên dắt tay nhau lên thuyền. Chưởng thuyền sớm bị tiểu tạp dịch lén đổi thành mình. Tôn Nhuận nhấc chân cũng tính leo lên theo. Loáng thoáng nghe được tiếng thì thầm ở phía sau.
“Ta nói rồi, xinh đẹp như vậy mà.”
“Thảo nào thoáng cái từ chỗ Ngọc Đường Kiều đi ra. . . . . .”
“Ta vừa nhìn liền thấy có sơ hở, người bình thường ai có được tướng mạo như hai người họ. . . . . .”
“Kể ra, ngay cả Tiểu Giáng Tiên cũng không bằng. . . . . .”
Tôn Nhuận có chút nghi hoặc, cũng không nghĩ nhiều. Bỗng nhiên thấy Lưu Phác ở bên cạnh không hiểu vì sao lại cười, đừng nói là vì đao không còn kề cổ hắn nữa nên tự dưng thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu.
Thuyền đi được đến giữa sông, bõm bõm vang lên hai tiếng nước vang, thuyền lớn chốc lát sau đã truyền đến thông báo: “Không tốt rồi! Trên bờ có người nói. Hai vị công tử kia bị người chèo thuyền đánh rơi xuống nước rồi.”
Hứa ma ma kêu rên một tiếng: “Bồ Tát! Tiểu Giáng Tiên của ta ơi! ! ~~~~”
Trong dòng sông, có người muốn gọi, cũng không dễ dàng gì.
“Ngọc Lang, Ngọc Lang?!”
“Lưu huynh, ách, ục ~~ khụ khụ ~~~ ngươi sớm nói phải xuống nước ta sẽ không theo đâu. Ục ~~~~”