Nửa tháng hành trình, rốt
cuộc người của Đan gia cũng vào đến kinh thành. Đan Chính vẻ mặt luôn tươi
cười, nhưng còn Đan Quân thì vẻ mặt u ám, không nói lời nào.
Họ vừa vào kinh, ngay lập
tức đã được người của Hiên Viên Trạch đón vào cung, dù Hiên Viên Trạch quả thật
không muốn làm chuyện này, nhưng vì thái hậu bức bách, cho nên hắn đành nghe
theo.
“ Quân nhi, phụ thân hy
vọng con vì Đan gia mà suy xét kỹ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường,
sau khi con lấy Quận chúa rồi, muốn lấy thêm tiểu thiếp, phụ thân cũng sẽ không
phản đối” Đan Chính nhìn nhi tử thật tình khuyên bảo, hắn thật sự hy vọng nhi
tử có thể nghĩ thông suốt, mà không làm chuyện dại dột.
Đan Quân không nói, chỉ
im lặng, trong lòng không ngừng lo lắng cho Từ Mạn Kiều, hắn vốn định nhờ người
sắp xếp cho nàng, nào ngờ phụ thân lại ra tay trước, phái người trừ đi nàng,
nhưng mà điều làm hắn nghi hoặc chính là, khi người của hắn đến nơi, thì Từ Mạn
Kiều đã được người khác cứu đi, nhưng hiện tại lại không rõ tung tích, khiến
hắn cảm thấy bất an vô cùng.
Đan Chính nhìn thấy hắn
như vậy, cũng không nói gì thêm, dù sao cái kia kỹ nữ cũng đã diệt trừ, cho dù
Đan Quân có muốn làm gì đi chăng nữa, cũng không còn khả năng, cho nên không
cần thiết phải lo lắng nữa.
…………….
Dù vào cung, nhưng mà do
chưa được triệu kiến, nên hai phụ tử vẫn tạm thời ở lại tẩm cung bên trong. Đan
Chính từng lạ đại thần, hiểu biết lễ nghi, nên suốt mấy ngày, hai phụ tử đều
không đi loạn, chỉ ngoan ngoãn ở trong cung, không đi ra nửa bước.
Hôm nay đã là ngày thứ
mười phụ tử Đan gia vào cung, rốt cuộc thái hậu cũng đã triệu kiến hai người,
Đan Chính vui mừng, sáng sớm đã lôi kéo Đan Quân chuẩn bị lễ vật tặng cho thái
hậu cùng hoàng hậu.
“ Thảo dân Đan Chính,
tham kiến thái hậu, hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế”
“ Thảo dân Đan Quân, tham
kiến thái hậu, hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế”
Hai phụ tử được đưa đến
tẩm cung của thái hậu, nhìn trong điện hai nữ tử một người cẩm sắc, một người
hoàng sắc phụng bào, không cần nói cũng biết hai người là ai.
“ Bình thân” thái hậu mỉm
cười lên tiếng.
“ Tạ ơn thái hậu” hai phụ
tử đứng dậy, theo thái hậu ra hiệu, tiến đến một bên ghế ngồi đã được chuẩn bị
sẵn, ngồi xuống.
“ Thiên Vân Quận chúa
đến” thái hậu còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài đã vang lên tiếng thái giám
thông truyền.
Hai phụ tử nghe vậy không
khỏi nhìn về phía ngoài. Một nữ tử thận vận thanh y, diễm lệ thoát tục, tiêu
sái bước vào, nàng không xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, cùng không kiều mỵ
dụ hoặc, nhưng lại mang vẻ đẹp mềm mại, uyển chuyển, khiến người nhìn vào không
khỏi tâm động.
“ Mẫu hậu kim an ” Uyển
Vân động tác tao nhã thi lễ.
“ Bình thân đi ” thái hậu
từ ái gật đầu.
Uyển Vân cũng không nói
tiếng nào, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Điệp, đối diện với phụ tử Đan gia.
Đan Chính chăm chú quan
sát vị ‘nhi tức’ tương lai này, ngũ quan đoan chính, hiền diệu nết na, thái độ,
cử chỉ vô cùng nho nhã, quả thật không hổ danh là nữ nhi của Nhan Đạt, rất có
cốt cách của hắn năm xưa.
Người ngoài có lẽ không
biết, nhưng những người quen biết Nhan Đạt thì lại rất rõ, dù Nhan Đạt là võ
tướng, nhưng mà lại có tính cách vô cùng hòa nhã, thân thiện, ngữ điệu luôn ôn
nhu, chẳng khác nào người đọc sách, hơn nữa còn am hiểu cầm, kỳ, thư, họa, là
người văn võ song toàn. Cũng chính vì điều này mới khiến cho Nhan phu nhân quá
cố, lúc bấy giờ mệnh danh Giang Nam đệ nhất tài nữ phải lòng, mà cam nguyện gả
vào Nhan gia. Nhan tướng quân trong ngày thành thân còn thề cả đời không lập
thiếp. Phu thê hai người ân ái, sinh được nhất nữ, nhưng chỉ tiếc là hạnh phúc
không được bao lâu, thì đã qua đời.
“ Quận chúa quả nhiên có
phong thái của Nhan tướng quân năm xưa” nghĩ vậy, Đan Chính không khỏi cảm thán
lên tiếng.
“ Đan lão gia quá lời”
Uyển Vân nhìn ra được Đan Chính là thật tâm khi nói ra câu nói đó, đây chính là
sự tưởng niệm đối với người ‘phụ thân’ đã qua đời của ‘mình’, cho nên nàng cũng
khách khí lại vài câu.
“ Sắp trở thành người nhà
cả, Quận chúa không cần khách sáo, Quân nhi còn không mau chào hỏi đi” Đan
Chính mỉm cười uyển chuyển, sau đó nhìn sang Đan Quân nhắc nhở.
“ Quận chúa” Đan Quân
không có biểu hiện gì nhiều, chỉ thản nhiên gật đầu.
Hành vi này làm thái hậu
không khỏi nhíu mày. Còn Tiểu Điệp thì lại vui vẻ. ‘Xem ra vị Đan công tử này
cũng không đồng ý việc hôn sự này, chỉ cần y cũng phản đối, thì Vân nhi cùng Tứ
đệ có cơ hội rồi ’. Uyển Vân ngược lại hoàn toàn không biểu hiện gì nhiều, vì
chuyện Đan Thần đã có ý trung nhân, nàng vốn đã biết trước, nên không hề ngạc
nhiên.
“ Quân nhi không hiểu
chuyện, mong thái hậu, hoàng hậu, cùng Quận chúa bỏ qua” Đan Chính nhìn thần
sắc thái hậu không vui, Tiểu Điệp cùng Uyển Vân lại không hề tỏ vẻ gì, không
khỏi nhẹ giọng khuyên ngăn.
“ Bỏ qua đi, đây là
chuyện của người trẻ tuổi, ai gia cũng không muốn xen vào nữa” thái hậu nhẹ
giọng lên tiếng.
Dù sao bà quả thật có
chút tư tâm trong chuyện này, rất hy vọng Vân nhi cùng Vũ nhi có thể thành đôi,
vừa rồi nhìn thấy thái độ của Đan Quân, thì bà đã biết, y cũng không thích
chuyện hôn sự này, như vậy xem ra chuyện hủy bỏ hôn ước lại có thêm một chút hy
vọng, nhưng nhìn Đan Chính lại tựa hồ không có ý này, nên bà cũng không biết
làm sao.
Nhưng Đan Chính thì ngược
lại, nhìn thấy thái hậu không trách mắng, cho nên tâm trạng cũng thả lỏng, nên
ngay lập tức tìm cách tạo cơ hội cho nhi tử mình cùng Uyển Vân được ở cạnh
nhau, trao đổi thêm tình cảm. Kết quả Uyển Vân bị bắt trở thành ‘người dẫn
đường’, đưa Đan Quân tham quan hoàng cung.
Nhưng mà sau khi dẫn
người đến ngự hoa viên, sắp xếp cho Đan Quân ngồi tại lương đình, thì Uyển Vân
lại ngay lập tức mất tích ly kỳ. Đan Quân ngồi đó một mình cũng không có ý kiến
gì, ngay từ đầu hắn đã không hề có hứng thú với chuyện này. Nếu không phải phụ
thân ép buộc, hắn đã không theo Quận chúa ra đây. Bây giờ ngược lại, vị Quận
chúa kia lại đi mất, để lại không gian yên tĩnh cho hắn, hắn còn cần phải cảm
tạ nàng ta nữa là.
Uyển Vân rời khỏi hoa
viên, xâm nhập vào sâu bên trong mấy ngọn núi giả, lúc này đã có người đứng ở
nơi đó chờ đợi nàng. Uyển Vân vào trong nhìn bạch y nam tử trước mặt, mỉm cười
nhẹ nhàng, tiến nhập vào lòng y, để cho y ôm mình, trên gương mặt nàng lúc này
để lộ nụ cười đầy thỏa mãn, nhưng cũng mang theo một chút toan tính.
“ Vũ, mọi chuyện thế nào
rồi” Uyển Vân từ trong lòng Hiên Viên Vũ nhẹ giọng hỏi.
“ Đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ
nhanh chóng để hai người họ gặp nhau, đến lúc đó chúng ta chỉ cần ở bên ngoài
xem diễn là được” Hiên Viên Vũ sủng nịnh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng,
trầm ấm đáp.
“ Ân, ta thấy Đan Quân
đối với nữ nhân kia là thật lòng, xem ra mọi chuyện dường như dễ giải quyết hơn
rồi” Uyển Vân hiện giờ đã có chút an tâm, chỉ cần cả nàng cùng Đan Quân đều
phản đối chuyện này, thì cho dù là Đan Chính có không muốn chấp nhận, cùng đành
chấp nhận mà thôi.
“ Ân, ta sẽ thúc đẩy mọi
chuyện, nàng cứ yên tâm” Hiên Viên Vũ giọng nói tràn ngập kiên định, đã Đan
Quân cũng không hề có ý định đối với hôn sự lần này, thì y cũng sẽ không truy
cứu. Còn về phần Đan Chính, nếu hắn vẫn không biết điều, đừng trách y thủ hạ vô
tình.