Tại bên ngoài kinh thành
hai mươi dặm, tại một căn nhà gỗ nhỏ. Bên ngoài lại xuất hiện thêm mấy hắc y
đứng canh gác, vừa nhìn đã biết nơi đây không hề đơn giản.
“ Tiểu thư, họ rốt cuộc
muốn gì ở chúng ta a ???” một tiểu cô nương ôm lấy một nữ tử hồng y lo sợ hỏi.
“ Ta nghĩ họ sẽ không lấy
mạng chúng ta, còn về họ muốn gì, thì ta không biết” hồng y nữ tử dù ngoài mặt
có tỏ vẻ trấn định, nhưng trong giọng nói lại run run, hoàn toàn bán đứng nàng
ta.
Hai chủ tớ này mấy ngày
trước bị người bắt cóc khỏi Xuân Hoa viện tại Giang Nam, cứ nghĩ là chết chắc,
nào ngờ giữa đường lại xông ra một toán hắc y cứu họ, họ cứ nghĩ là họ sẽ không
sao, nhưng mà họ đã vui mừng quá sớm, vì khi họ chưa kịp phản ứng, thì đã bị
người ta mang đến đây rồi.
“ Hai người họ thế nào
rồi ???” đang lúc hai người họ còn đang lo sợ, thì bên ngoài, một giọng nam
trầm ấm vang lên.
“ Bẩm chủ nhân, hai người
họ mấy ngày nay rất an tĩnh, hoàn toàn không làm chuyện gì ngu xuẩn cả” một
giọng nam khác, cung kính bẩm báo.
Nhưng do cách một cánh
cửa, nên chủ tớ hai người không thể nào nhìn rõ dung mạo của người bên ngoài.
Đang lúc họ còn không biết rốt cuộc người được xưng là chủ nhân kia có vào hay
không, thì bên ngoài lại vang lên một giọng nữ khác, và đây là giọng nữ đầu
tiên mà họ được nghe trong mấy ngày qua.
“ Mở cửa đi, ta muốn gặp
họ”.
Ngay lập tức cánh cửa
được mở ra, bên ngoài một nam một nữ bước vào. Nam một thân hắc y trường bào,
tuấn dật phi phàm, dung mạo ôn nhuận nho nhã. Nữ tử trái ngược, một thân bạch y
xuất trần thoát tục, dung mạo diễm lệ vô song, dù không là quốc sắc thiên
hương, nhưng cũng thuộc hàng mỹ nữ, nhìn vào nàng khiến người tâm trạng đều
thoải mái không ít. Hai người đứng cùng một chỗ, giống như tiên đồng ngọc nữ,
quả thật là trời tạo một đôi.
Hồng y nữ tử ngây ngất
nhìn hắc y nam tử trước mặt, cho dù nàng quả thật đã từng gặp qua rất nhiều nam
tử, nhưng chưa từng có ai có thể so sánh được với người này, thậm chí ngay cả
Đan Quân, người mà nàng xem như là có mỹ mạo nhất cũng không bằng.
Đang lúc hồng y nữ tử còn
đang ngẩn người, thì hai người kia đã bước vào phòng, thoải mái ngồi trên ghế,
hắc y nam tử ngồi xuống trước, còn bạch y nữ tử thì ngồi trên đùi hắc y nam tử.
Hắc y nam tử sủng nịnh rót một chén trà trên bàn, đưa đến miệng của bạch y nữ
tử, bạch y nữ tử cũng không khách sáo, cúi nhẹ người uống một ngụm trà, vẻ mặt
nhàn nhã, tự nhiên, hưởng thụ sự phục vụ của hắc y nam tử, như thể chuyện này
là chuyện thường ngày. Sau đó hắc y nam tử, đem trà còn lại trong chén mà bạch
y nữ tử vừa dùng, một hơi uống sạch, rồi mới đặt cái chén sang một bên, hoàn
toàn không hề cố kỵ việc hai người họ vừa dùng chung một chén trà.
Hồng y nữ tử nhìn hai
người ân ân ái ái, không khỏi ghen tỵ, nàng đã gặp qua nhiều nam nhân, nhưng mà
chưa từng có ai đối xử ôn nhu với nàng như thế, thậm chí cả Đan Quân cũng
không, bạch y nữ tử trước mặt thật là có phúc, vì tìm được một nam tử yêu
thương mình như thế.
“ Từ Mạn Kiều ???” lúc
này, bạch y nữ tử ngầng đầu nhìn hồng y nữ tử nhẹ giọng lên tiếng.
“ Ân ” hồng y nữ tử vô
thức gật đầu.
“ Thật không nghĩ tới,
ngươi có chỗ gì tốt, mà cái tên Đan Quân đó lại chung tình với ngươi như thế
???” tất cả mọi ánh mắt ghen tỵ cùng mê luyến vừa rồi của Từ Mạn Kiều khi nhìn
hắc y nam tử, đều bị bạch y nữ tử xem vào trong mắt.
Lúc đầu nàng còn nghĩ
rằng Từ Mạn Kiều này sẽ là ngoại lệ, nhưng xem ra nàng đã quá đề cao nàng ta,
nếu nàng không lầm, thì mục đích của nàng ta tiếp cận Đan Quân cũng chỉ vì gia
sản của Đan gia mà thôi. Thật là tội cho tên Đan Quân kia, vì nàng ta mà cãi
lời phụ thân, nhưng xem ra hắn kết quả vẫn là không thể nào thật sự chiếm được
nữ nhân này.
Từ Mạn Kiều nghe bạch y
nữ tử nhắc đến cái tên Đan Quân thì không khỏi ngỡ ngàng, chẳng lẽ họ quen biết
Đan Quân sao ??? Nếu vậy tại sao họ lại mang nàng đến đây cơ chứ ??? Rốt cuộc
họ muốn làm gì ???.
“ Vân nhi, sao thế ???”
nhìn thấy bạch y nữ tử như chìm vào tâm sự, hắc y nam tử nhìn nàng nhíu mày
hỏi.
“ Không có gì. Vũ, huynh
thật có mị lực a, đi đến đâu cũng khiến cho mỹ nhân thương yêu nhung nhớ ” bạch
y nữ tử nhìn vào hắc y nam tử cảm thán. Và hắc y nam tử cùng bạch y nam tử này
không ai khác, chính là Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân.
“ Thế đối
với nàng, ta có chút mị lực nào không ???” Hiên Viên Vũ nghe xong lời của Uyển
Vân, cười khẽ, sau đó tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.
“ Đương nhiên là có a,
nhưng ta chẳng thích những nữ nhân khác cũng giống ta chút nào.” Uyển Vân không
chút giấu diếm thẳng thắn nói, sau đó lại như hữu ý nhìn về phía Từ Mạn Kiều.
Hiên Viên Vũ nhìn theo
tầm mắt của Uyển Vân đang nhìn Từ Mãn Kiều thì cười nhẹ, thật ra mọi ánh mắt
của Từ Mạn Kiều nãy giờ y cũng thấy, chẳng qua y cũng không để ý mấy, nhưng mà
nếu Vân nhi của y đã để tâm, thì y đành xử lý vậy.
“ Nghe nói, ngươi là hồng
nhan tri kỷ của Đan Quân ???” Hiên Viên Vũ lạnh giọng nhìn Từ Mạn Kiều hỏi,
hoàn toàn mất đi vẻ mặt ôn nhu, cùng giọng nói sủng nịnh khi nãy.
“ Các ngươi là ai ??? Có
quan hệ gì với Quân ca ???” Từ Mạn Kiều nghi hoặc nhìn Uyển Vân cùng Hiên Viên
Vũ hỏi.
“ Ngươi không cần biết,
chẳng qua là ngươi nên rõ một chuyện, lúc đầu ta còn định để ngươi cùng Đan
Quân thành đôi, nhưng mà dựa theo biểu hiện vừa rồi của ngươi, ta đã đổi ý, dù
sao Đan Quân cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của ta, ta xem như làm phúc,
giúp y trừ đi một kẻ ăn bám vậy.” Uyển Vân nhìn Từ Mạn Kiều khinh thường nói,
nữ nhân này đúng là đồ ngu ngốc mà.
“ Ngươi chính là nữ nhân
có chỉ phúc vi hôn với Quân ca ???” Từ Mạn Kiều nhìn Uyển Vân ngạc nhiên hỏi,
chuyện này lúc trước nàng ta đã từng nghe Đan Quân nói, hơn nữa còn vì nữ tử
này, mà nàng mới ra nông nổi hôm nay, thật không ngờ hôm nay nàng lại có thể
thấy mặt nàng ta.
Nhưng mà nếu nàng ta nếu
đã có hôn ước với Quân ca, thì tại sao còn thân mật với một nam nhân khác như
vậy, không lẽ nàng ta lại cùng nam nhân này cấu kết, nhằm có ý đồ với gia sản
của Đan gia sao ???.( TL: sax, chỉ tính đến sản nghiệp của Vân tỷ cũng đủ đè
chết Đan gia mấy chục lần, nhỏ này đúng là kỹ nữ ko sai… tham tiền thì có tri
âm tri kỉ gì a…TT: vậy mới bị Vân tỷ khinh thường a, không sai chút nào ~.~”.)
Nghĩ vậy, Từ Mạn Kiều
không khỏi nhìn Uyển Vân khinh thường, “ Ngươi cũng chẳng tốt hơn ta là mấy,
cùng nam nhân này tư thông, nhằm cướp tài sản của Đan gia, vậy mà còn nói ta,
ngươi không biết xấu hổ sao ???”.
Uyển Vân nghe xong, nhìn
Từ Mạn Kiều lắc đầu không nói nên lời. Nhưng Hiên Viên Vũ thì lại tức giận rõ
ràng, cả người sát ý lạnh băng dâng lên, thậm chí mấy tên thuộc hạ bên ngoài
cũng cảm nhận được.
Họ trong lòng đều thay Từ
Mãn Kiều cầu phúc, ‘ nữ nhân này đúng là ngu ngốc, Quận chúa chính là bảo bối
mà vương gia sủng trong lòng bàn tay, có thể nói là ngậm trong miệng sợ tan,
cầm trên tay sợ rơi, vậy mà nàng ta lại dám trước mặt vương gia vũ nhục Quận
chúa, đúng là chán sống mà’.
“ Đừng chấp nhất với nàng
ta làm gì, chúng ta đi thôi, ta cảm thấy đói rồi” Uyển Vân nhìn ra biểu hiện
của Hiên Viên Vũ, dịu giọng an ủi, nữ nhân này tạm thời không thể chết, vì nếu
không màn hay sau này sẽ không còn hấp dẫn nữa.
Hiên Viên Vũ không đáp
lại, sắc mặt âm trầm nhìn lướt qua Từ Mạn Kiều, sau đó ôm Uyển Vân rời khỏi,
trước khi đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thuộc hạ mình, ý bảo họ trông chừng
Từ Mạn Kiều cho cẩn thận, nếu để nữ nhân kia thoát, thì họ cũng nên biết làm
thế nào tiếp theo.