Do sau khi biết tin
Trương Đức bị thương, tình hình có vẻ trở nên nghiêm trọng, nên ngay lập tức
mọi người đã tức tốc chạy đến phủ nhan huyện Tông Châu.
Vừa đến nơi Uyển Vân đã
nhìn thấy cảnh tượng Trương Đức nằm bất tỉnh trên giường, nàng không nghĩ nhiều
ngay lập tức tiến hành thay y bắt mạch, kết quả làm nàng thở nhẹ một hơi, cũng
may vết thương không có gì nghiêm trọng, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe.
Hiên Viên Vũ đứng bên
cạnh nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của Uyển Vân, thì biết ngay Trương Đức không có
gì đáng ngại, nên lúc này cũng yên tâm, sau đó y quay sang nhìn đám quan viên
còn lại, lạnh giọng hỏi.
“đây rốt cuộc là có
chuyện gì ???”
“bẩm vương gia, cách đây
năm ngày, phủ nha huyện Tông Châu bị mấy tên thích khác đột nhập, bọn họ mục
tiêu là Trương đại nhân, nếu không vì có mấy nha dịch liều chết hỗ trợ, thì e
rằng Trương đại nhân đã không chỉ bị thương như thế, nhưng cuối cùng đã khiến
cho hai nha dịch bỏ mạng, còn năm người khác thì bị thương trầm trọng, mười
người bị thương nhẹ” Lạc tri phủ nhẹ giọng bẩm báo.
“thế rốt cuộc đã điều tra
ra ai là hung thủ chưa ???” Hiên Viên Vũ nhướng mày hỏi tiếp, dám có gan tấn
công mệnh quan triều đình, thật to gan mà, dù chỉ là một tri huyện, nhưng
chuyện này rõ ràng là đã không đem triều đình để vào trong mắt, chẳng xem vương
pháp ra gì.
“dạ, vẫn chưa thưa vương
gia” Lạc tri phủ nói đến đây giọng trở nên nhỏ hẳn.
“cho bổn Quận chúa điều
tra, Trương đại nhân không chỉ là mệnh quan triều đình, hiện giờ còn là phụ
thân của Điệp quý phi, đương triều quốc cữu, nếu các ngươi không thể điều tra
ra, thì chờ Điệp quý phi cùng hoàng thượng đi” Uyển Vân cũng không nhìn đến họ,
mà chỉ lạnh giọng ra lệnh.
Mọi người nghe xong không
khỏi một trận hốt hoảng, quốc cữu gia, họ thật không ngờ Trương Đức lại có thân
phận như thế, dù họ biết Trương Đức có một nữ nhi đã được tiến cung, nhưng họ
thật ngờ nữ nhân kia lại có bản lĩnh trong thời gian ngắn lại trở thành Quý phi
nương nương đứng đầu hậu cung như thế, xem ra tin tức của họ có chút lạc hậu
rồi.
“dạ, hạ quan tuân lệnh”
Lạc tri phủ ngay lập tức nghiêm túc nhận lệnh, chuyện này thật sự trở nên
nghiêm trọng, hắn nhất định phải xử lý thật cẩn thận mới được.
Sau đó Hiên Viên Vũ tiến
hành phân phó và dặn dò một số việc, rồi cho các quan viên quay về, sau đó thì
lôi kéo Uyển Vân đến thư phòng trong nha phủ, do Uyển Vân muốn ở đây chăm sóc
Trương Đức, nên tạm thời cả hai người họ sẽ ở lại phủ nha huyện Tông Châu.
“Ảnh Nhất ngươi phái
người giám thị những người về phe Phúc Châu cùng Thương Châu” vừa bước vào
thư phòng Hiên Viên Vũ đã đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.
“dạ vương gia” Ảnh Nhất
gật đầu. Trước khi đến đây, họ đã cho người điều tra về tình hình ngũ châu,
cũng nắm bắt được tình hình cụ thể, nên Ảnh Nhất rất rõ suy nghĩ hiện giờ của
Hiên Viên Vũ. Người của hai Châu kia rõ ràng là bị nghi ngờ nhiều nhất.
“theo dõi cả người của
phe Thanh Châu nữa” lúc này bên cạnh Uyển Vân đột nhiên lên tiếng xen vào.
“Thanh Châu, ý nàng là
chuyện lần này có liên quan đến phe Thanh Châu ???” Hiên Viên Vũ nhướng mày
hỏi.
“Lạc tri phủ dù nói về
phe trung lập, nhưng rõ ràng là nghiêng hơn về phía Lạc Châu cùng Tông Châu,
nhưng còn Thanh Châu thì xưa nay không tỏ thái độ gì, đôi lúc quá trung lập một
vấn đề gì đó, thì sẽ giống như là ‘ngư ông đắc lợi’.” Uyển Vân cười lạnh nhẹ
giọng nói.
Hiên Viên Vũ cùng Ảnh
Nhất, Ảnh Nhị bên cạnh nghe xong lời này không khỏi rơi vào trầm tư, quả thật
lời này rất hợp lý, đôi lúc người ở vị trí trung lập, cũng sẽ không vì muốn bảo
toàn bản thân, mà vì muốn ngồi đó nhìn hai hổ đánh nhau, còn mình thì sẽ hưởng
lợi, chức vị tri phủ ngũ châu dù chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng mà ngũ châ lại là
khu vực quan trọng, nắm mạch kinh thương của một nửa Nguyên Niên quốc, cho nên
có thể trở thành tri phủ ngũ châu, xem như là nắm trong tay việc điều tiết kinh
thương của một nửa Nguyên Niên quốc, nên chức vụ này vô cùng béo bỡ, rất nhiều
người đã tranh giành đổ máu vì nó.
“hảo, làm theo lời Quận
chúa” Hiên Viên Vũ sau khi suy nghĩ thất triệt ngẩng đầu ra lệnh cho hai thuộc
hạ, sau đó phất tay để hai người rời khỏi.
Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị mỉm
cười rời đi, trong lòng lại thầm nghĩ, ‘Thiên Vân Quận chúa quả nhiên tài trí
hơn người, không chỉ là tài nữ, còn có suy nghĩ vô cùng sâu sắc, lại thông
minh, chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với vương gia nhà họ, xem ra Tứ vương phủ
sắp có nữ chủ nhân rồi đây’.
Đợi hai thuộc hạ sau khi
rời khỏi, Hiên Viên vũ vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Uyển Vân, sau đó kéo
nàng về phía mình. Uyển Vân do không đề phòng, nên đã bị Hiên Viên Vũ thực hiện
ý định thành công, lúc này tư thế của hai người vô cùng ái muội, Uyển Vân ngồi
trên đùi của Hiên Viên Vũ, hai tay do lúc nãy có trớn, mà lúc nãy đã choàng lên
cổ y, nàng nhất thời bị hóa đá mà không kịp bỏ xuống, còn Hiên Viên Vũ thì lại
vòng tay ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Uyển Vân, đầu tựa vào vai nàng, còn mặt
thì vùi vào chiếc cổ trắng nõn của nàng.
Hai người tiếp xúc gần
như thế làm cho Hiên Viên vũ có thể ngửi được hương thơm thanh nhã trên người
Uyển Vân, đây chính là hương thơm mà hắn yêu thích nhất, còn Uyển Vân lúc này
thì lại ngượng đỏ mặt, mặt của Hiên Viên Vũ lúc này dùi cả vào cổ của nàng,
khiến cho hơi thở của hắn cứ phả vào cổ nàng, làm cho nàng cả người cứ nóng
lên, bất luận kiếp trước hay kiếp này, đầy là lần đầu nàng cùng một nam nhân
tiếp xúc gần như thế, nên nhất thời ngây ra như phổng, không biết nên làm thế
nào.
Hiên Viên Vũ nhìn ‘Vân
nhi của hắn’ ngây người như thế không khỏi buồn cười, bất quá đây là cơ hội
tốt, nên hắn không muốn bỏ qua a, nên hắn quyết định chủ động, vòng tay siết
chặt hơn, ôm chặt Uyển Vân vào lòng. Uyển Vân bị hành động này của y làm cho
bừng tỉnh, bất quá hai tay của Hiên Viên Vũ cứ như gọng kìm, khóa chặt lấy
nàng, khiến cho nàng không thể nào tránh khỏi được, nên nàng đành lên tiếng
kháng nghị.
“Hiên Viên…ngô” nhưng
chưa kịp nói hết lời, đôi môi của nàng đã bị một đôi môi khác chặn lại.
Uyển Vân sửng sờ nhìn
chằm chằm vào nam nhân đang đối diện với mình , ‘Hiên Viên Vũ, hắn…hắn…hắn thế
nhưng hôn nàng’.
Hiên Viên Vũ cũng không
để tâm đến vẻ mặt kích động của Uyển Vân, vì hiện giờ y đã bị che mắt rồi, khi
y chạm vào đôi môi mềm mại kia, thì y như bị hút hồn, không thể nào rút ra
được, cứ như vậy mà trầm luân, nên y cứ tiếp tục công việc của mình, đầu tiên chỉ
là chạm nhẹ, nhưng sau đó bắt đầu cắn khẽ một cái khiến nàng khó chịu mở miệng
ra, y ngay lập tức không chần chờ, tiến hành công thành chiếm đất, tước đoạt
tất cả ngọt ngào trong miệng của nàng.
Uyển Vân lúc ban đầu cũng
không biết nên phản ứng thế nào về chuyện này, nhưng trong lòng nàng lại đột
nhiên xuất hiện một giọng nói, bảo nàng hãy phối hợp cùng hắn, nàng không nên
làm thế nào, đang lúc nàng khó xử, thì cảm thấy môi của mình đột nhiên bị ai
kia cắn phải, khiến nàng đau mà hé răng, kết quả lại thuận lợi cho kẻ kia tiến
vào.
Đột nhiên lúc này nàng
lại cảm thấy một cảm giác xa lạ lan tràn, không biết diễn tả thế nào, vì nàng
chưa từng trải qua việc như thế này lần nào, nhưng sau đó nàng lại phát hiện
nàng dường như không ghét cảm giác này chút nào, ngược lại còn có chút thích
nó, vì vậy nàng quyết định thuận theo lòng mình, phối hợp với nam nhân đang
chiếm tiện nghi của mình, ôm chặt lất cổ của hắn, cùng hắn trầm luân.
Nhận được sự đồng ý của
người trong lòng, khiến Hiên Viên Vũ vô cùng vui mừng, hắn lại càng điên cuồng
hơn nữa, động tác cũng mạnh hơn, ôm chặt lấy Uyển Vân, như thể muốn dung nhập
nàng vào cơ thể, cùng nàng hòa làm một. Hai người cứ như thế ôm chặt lấy đối
phương mà quay cuồng, lại không hề biết rằng, từ xa xa trên một gốc cây đại thụ
trong phủ nha, có một nam một nữ đang đứng đó trợn mắt há hốc mồm vì màn này.