‘Huyện Tông Châu’, nhìn
ba chữ to trên tường thành, Uyển Vân không khỏi cảm khái, ‘vòng một vòng lớn,
rốt cuộc nàng cũng quay về đây, đúng là ý trời mà’.
“cung nghênh vương gia
thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế” phía trước mặt lúc này, một trung niên
nam nhân mặc cẩm phục hồng sắc quan bào, dẫn đầu một đoàn quan viên cùng quỳ
nghênh đón đoàn khâm sai của Hiên Viên Vũ.
“đều đứng lên đi” Hiên
Viên Vũ lạnh giọng lên tiếng.
Nhưng mọi người vừa đứng
lên chưa kịp ổn định tinh thần, thì ngay lập tức có mấy vị quan nhát gan, suýt
nữa bị câu nói tiếp theo của Hiên Viên Vũ làm oanh động mà té xỉu.
“Vân nhi, ngoan, mau
xuống, đến rồi” Hiên Viên Vũ vươn nhẹ tay về phía xe ngựa, ngữ điệu ôn nhu, đủ
làm tan chảy mọi thứ, thâm nhập cốt tủy của bất kỳ người nào, đồng thời trên
gương mặt còn không quên kèm theo một cái sáng lạn tươi cười, làm rất nhiều
thiếu nữ của Huyện Tông Châu nhất thời thần hồn điên đảo.
Còn mấy quan viên có mặt
tại đây không khỏi trợn mắt há hốc mồm, thậm chí có người trực tiếp té ngã,
cũng may có người đứng bên cạnh đỡ kịp, nếu không e rằng đã nằm đo đất rồi còn
đâu.
Dù nói ngũ châu cách xa
kinh thành, nhưng họ vẫn nhận được tin tức từ nơi đó, huống hồ Hiên Viên Vũ còn
là nhân vật phong vân của Nguyên Niên quốc, nên đối với vị Tứ vương gia này, họ
đã nghe nói rất nhiều, đồn rằng Tứ vương gia xưa nay không thích nữ nhân tiếp
cận mình, cũng không chủ động đến gần nữ nhân nào, nếu không phải bên trong phủ
của người đã có hai thị thiếp, cùng với lời thề son sắt của người năm xưa, thì
e rằng thiên hạ này đã nghĩ rằng Tứ vương gia của Nguyên Niên quốc chính là một
kẻ đoạn tụ.
Nhưng mà hôm nay họ lại
chứng kiến được một cảnh tượng khác với những gì mình được biết, trước mặt họ
đích thật là Tứ vương gia Hiên Viên Vũ, thiếu niên anh hùng của Nguyên Niên
quốc năm đó, người đã đẩy lui năm ngàn thiết kỵ quân Thác Ngân, người đã sáng
lập biết bao kỳ tích cho Nguyên Niên quốc, người khiến cho Tam quốc nghe danh
phải khiếp sợ, người nổi tiếng xưa nay dù ôn nhuận nho nhã, nhưng cũng lãnh
khốc vô tình, tàn nhẫn lãnh huyết, đặc biệt xưa nay chưa từng biết gì là thương
hương tiếc ngọc, vậy mà hôm nay trước mặt nhiều người như thế, lại đi dịu dàng
ôn nhu với một nữ nhân như thế, hỏi sao họ không ngỡ ngàng cho được ???.
Uyển Vân cũng không chú ý
lắm thái độ của mấy quan viên này, cùng ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh,
ngoan ngoãn để Hiên Viên Vũ dìu xuống xe, vì hơn nửa tháng nay tiếp xúc, nàng
rốt cuộc hiểu được cá tính của Hiên Viên Vũ, trên mặt người này luôn luôn nở nụ
cười, nhưng thật ra bản chất của hắn hắc ám vô cùng, nụ cười của hắn có thể
giết người trong vô hình, khiến người nhìn vào chết lúc nào, và tại sao chết
bản thân người đó cũng không hay, đối với người như vậy, nàng không nắm bắt
được, hơn nữa từ trong lòng nàng, cũng không bài xích những cử chỉ cho hắn, nên
nàng đành im lặng mà thuận theo thôi.
Nhưng điều này lại làm
cho Hiên Viên Vũ cao hứng cực kỳ, vì đây xem như là một biểu hiện tốt với y, vì
nàng không từ chối y, không chán ghét y chạm vào, nên xem ra trong tương lai,
việc nắm giữ được trái tim nàng, xem ra đã có hy vọng, và chẳng mấy chốc sẽ
thành công thôi.
Uyển Vân sau khi xuống
xe, thoát khỏi tay của Hiên Viên vũ, thì tiến thẳng về phía đám quan viên, đưa
mắt tìm kiếm một thân ảnh, nhưng tìm mãi vẫn không thấy, thì không khỏi nhíu
mày, ‘đây là sao, Trương bá phụ là tri huyện huyện Tông Châu, hôm nay không lý
nào sẽ không đến ??? Nhưng tại sao lại không thấy người ???’.
“Trương Đức, tri huyện
Tông Châu đâu ???” nghĩ vậy, nên Uyển Vân liền tiến lại lạnh giọng hỏi tri phủ
Lạc Quản Sanh, người đứng đầu ngũ châu, cũng đồng thời là người dẫn đầu đoàn
tiếp đón lần này.
“cái này” Lạc Quản Sanh
nhất thời nghi hoặc khó hiểu, không hiểu sao vị cô nương trước mặt lại đột
nhiên hỏi về Trương Đức.
“to gan, ai cho phép
người ăn nói với tri phủ đại nhân như thế” đúng lúc này một giọng nữ đầy tức
tối vang lên, gây sự chú ý của mọi người.
Lạc Quản Sanh vừa nhìn
thấy người mới đến không khỏi toát mồ hôi, lại còn thầm mắng trong lòng, ‘nha
đầu này, thật sự không biết chọn thời cơ mà, sớm không đến, muộn không đến, lại
đến ngay lúc này, thậm chí còn không biết phép tắc, đúng là đã nuông chiều nó
quá rồi, nên nó mới lộng hành như thế’.
Bên cạnh một đám quan
viên khác thì lại mang vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa, vị cô nương này đi cùng
Tứ vương gia, hơn nữa vừa nhìn đã biết, Tứ vương gia có vẻ rất để ý đến cô
nương ấy, cho thấy cô nương này tuyệt không đơn giản, vậy mà vị tiểu thư tri
phủ này lại không biết sống chết, trước mặt Tứ vương gia lại to gan làm càn
quát cô nương này như thế, đúng là chê sống lâu mà.
Dù nói Lạc Quản Sanh là
tri phủ, nhưng thực tế tình hình ngũ châu lại không hề đơn giản như thế. Ngũ
châu hiện giờ chia làm hai phe, gồm Tông Châu, Lạc Châu, là một phe, Phúc Châu,
Thương Châu là một phe, còn tri phủ Lạc Quản Sanh cùng Thanh Châu thì đứng ở
thế trung lập, tuy nhiên thật ra tri phủ lại nghiêng về phía Tông Châu cùng Lạc
Châu hơn, việc này dẫn đến không ít bất mãn từ phía Phúc Châu cùng Thương Châu,
cho nên khi họ nhìn thấy cảnh này thì không khỏi vui mừng khi người gặp họa.
Quả nhiên như họ suy
đoán, đứng bên kia sắc mặt của Hiên Viên Vũ đã trở nên ầm trầm khó coi, dám
đứng trước mặt hắn lớn tiếng với nữ nhân của hắn, nữ nhân này đúng là không
biết sống chết mà. Nếu không phải có Vân nhi ở đây, hắn đã một chưởng đánh chết
nữ nhân này rồi.
“Diệu nhi, không được vô
lễ” Lạc Quản Sanh ngay lập tức nhìn thấy tình thế không ổn, nên đứng ra giải
vây.
“cha, rõ ràng là do nữ
nhân này không đúng trước, không nên dùng giọng điệu như thế nói chuyện với cha
mà” Lạc Mẫn Diệu có chút bất mãn lên tiếng.
“to gan, dám bất kính với
Quận chúa, Lạc đại nhân, đây là cách ngài dạy dỗ nữ nhi sao ???” Ảnh Nhất đứng
bên kia, nhìn thấy Hiên Viên vũ sắc mặt càng đen, liền biết ngay vương gia nhà
hắn đã nhẫn đến cực hạn, vì thế mới lên tiếng cảnh cáo, hy vọng hai người kia
biết mình đang đắc tội với ai mà kịp thời sửa chữa, nếu không e rằng với cá
tính của vương gia, cùng mức độ sủng ái của người đối với Thiên Vân Quận chúa,
thì hai phụ tử này chỉ sợ mạng khó bảo toàn.
Mọi người nghe xong lời
này không khỏi sửng sờ, thật không ngờ nữ tử này lại là Quận chúa, như vậy thì
đừng nói lớn tiếng, cho dù là mắng chửi Lạc tri phủ trước đám đông thì e rằng
ông ta cũng không dám phản bác.
Quả nhiên phụ tử Lạc tri
phủ vừa nghe xong, không khỏi hốt hoảng, đặc biệt là Lạc Mẫn Diệu, nàng ta vốn
đến nghênh đón khâm sai trễ, nên không hay biết gì, từ lúc đến nơi, thì nhìn
thấy phụ thân mình bị một nữ nhân trước mặt mọi người dùng giọng điệu như bề
trên chất vấn, khiến nàng không khỏi nổi hỏa, nên mới lỗ mãng như thế, nào ngờ
nữ nhân này lại là đương triều Quận chúa, hơn nữa nàng cũng chú ý đến nam nhân
tôn quý đang đứng bên kia, đang dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn nàng,
khiến nàng không khỏi run sợ, rõ ràng là một nam nhân tuấn mỹ, nhìn bề ngoài
như thư sinh trói gà không chặt, không ngờ lại có thể phát ra khí thế bức người
như thế, điều này không khỏi khiến cho nàng càng thêm có hứng thú với nam nhân
này.
Hơn nữa vừa rồi nhìn thái
độ của mọi người ở đây đối với nam nhân này, nàng đã có thể đoán được phần nào,
nam nhân này chính là Hiên Viên Vũ, Tứ vương gia của Nguyên Niên hoàng triều,
lừng danh khắp Tứ quốc, nhưng tựa hồ Tứ vương gia lại rất đế ý đến Quận chúa,
hơn nữa thái độ lạnh lùng của y đối với nàng dường như cũng chỉ vì nàng đã
trước mặt mọi người mà quát lớn vị Quận chúa kia, điều này càng làm cho nàng
thêm tò mò hơn về quan hệ giữa hai người này.
“nữ nhi vừa rồi chỉ vì
sốt ruột hạ quan, cho nên mới đắc tội, mong Quận chúa bỏ qua” Lạc tri phủ làm
sao không biết, sở dĩ nữ nhi hành xử như thế tất cả đều vì mình.
“bỏ qua đi, không biết
không có tội, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, Trương tri huyện đâu ???”
đối với việc này, Uyển Vân cũng không mấy chú ý nên cũng bâng quơ cho qua.
Hiên Viên Vũ nghe xong
lời của Uyển Vân, thì sắc mặt cũng hòa hoãn không ít, chỉ cần nàng không để
tâm, y sẽ không có ý kiến, bất quá nữ nhân kia cũng nên có chút giáo huấn, còn
về thế nào, thì y cần suy nghĩ lại.
“bẩm Quận chúa, năm ngày
trước Tông Châu tri huyện Trương đại nhân bị người hánh thích, hiện đang bị
thương nằm trong phủ nha” Lạc tri phủ ôm quyền nhẹ giọng bẩm báo.
“cái gì ???” nghe xong
lời này Uyển Vân không khỏi khiếp sợ, ngay cả Hiên Viên Vũ bên kia cũng sắc mặt
ngưng trọng.