Vị trí đậu xe của Giang Xuyên ở bên phải bãi đậu xe, trong đám của nhóm Phú Nhị Đại đi ra một người ngồi lên một chiếc xe mô tô thể thao chạy chậm chậm đến bên cạnh Giang Xuyên.
Không có trọng tài, ghế khán giả cung chia làm hai nhom. Giang Xuyên cẩn thận đội mũ bảo hiểm, còn Phú Nhị Đại đầu tiên là hướng đám bạn mình phất phất tay đến khi nghe được tiếng hoan hô nhiệt liệt mới đem mũ bảo hiểm đội vào lên xe.
Bởi vì là bãi đậu xe bỏ hoang cho nên đèn hỏng mấy cái cung không ai sửa càng làm bầu không khí thêm âm u.
Tô Minh chăm chú nhìn Giang Xuyên những đồng đội của anh có vẻ hơi hờ hững. Mọi người lo làm chuyện của mình dường như đối với kết quả cuối cùng nắm chắc phần thắng.
Cũng có rất nhiều ánh mắt nhìn cậu đánh giá, Tô Minh đương nhiên có thể cảm nhận được. Tô Minh quay đầu liếc nhìn bím tóc củaTrần Nam đang ở một bên cúi đầu chơi điện thoại di động. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh ta ngẩng đầu nhìn cậu, ngón tay đưa lên làm hình chữ v.
Tô Minh yên lặng quay mặt sang, oán thầm nói: Người này tính tình bao giờ mới chính chắn a.
Bên kia truyền đến tiếng động cơ xe mô tô, sau đó Giang Xuyên cùng Phú Nhị Đại đồng thời đứng hàng đầu ngay điểm xuất phát bắt đầu khởi động xe lao đi. Âm thanh động cơ ầm ĩ bầu không khí của bãi đậu xe ngầm trong nháy mắt bắt đầu nóng lên.
Nhóm bạn của Giang Xuyên cũng không còn lười nhác, huýt sáo cùng hoan hô vì anh cổ động. Tô Minh cũng cảm thấy huyết dịch của cả người sôi trào lên, nhìn chằm chằm thân ảnh Giang Xuyên trong bãi đậu Xe chạy rất nhanh uốn khúc trên đường đua qua lại. Phú Nhị Đại chỉ chạy sau anh nửa met, âm thanh ống xả của xe hắn vang vọng chung quanh bãi xe không tính là rộng rãi này.
GiangXuyên tại cua quẹo áp sát vào trong đường đua nghiên về một bên khuỷu tay như kề sát mặt đất tạo thành một đường cong thật đẹp. Phú Nhị Đại không dám từ bên cạnh anh vượt qua đành phải để Giang Xuyên chạy vọt lên phía trước.
Lần này, Giang Xuyên cũng không cho hắn cơ hội vượt qua nhấn ga đem Phú Nhị Đại bỏ lại đằng sau.
Tô Minh nhìn thấy kinh hồn bat via, có rất nhiều động tác đều rất nguy hiểm mới hoàn thành, mà Giang Xuyên để lại cho cậu ấn tượng rất cường đại. Tiếng các đồng đội hoan hô làm tâm của cậu chậm rãi hồi phục. Tâm trạng cậu rất mênh mông nhìn Giang Xuyên phóng xe về đích đầu tiên.
Trần Nam ghé vào lỗ tai cậu huýt sáo: “Tiểu khả ái, chồng cậu lợi hại không?” Tô Minh rất hưng phấn nhìn anh ta ra sức gật gật đầu, hai gò má bỗng nhiên đỏ ửng.
Phú Nhị Đại tức không nhịn nổi, sau khi xuống xe đem mũ bảo hiểm vứt xuống đất đạp cái xe một cước, nhìn một người trong nhóm của hắn mắng: “Đệt mẹ mày, dám làm cho tao cái xe hạng bét!” Người kia bị mắng sửng sốt, không dám đáp lại. Phú Nhị Đại chính là muốn phát tiết hùng hùng hổ hổ mắng vài câu rồi để cho người khác đem tiền cầm tới trả cho Giang Xuyên. Một người cao to bên nhóm Phú Nhị Đại cầm một xấp tiền đi tới.
Giang Xuyên mới vừa chạm mặt Tô Minh liền ôm cậu một cái, Tô Minh cười nói: “Thật là lợi hại!” Giang Xuyên cúi đầu hôn một cái lên trán của cậu chung quanh hai người là một mảnh mập mờ im lặng. Tô Minh đỏ mặt nhưng vẫn hôn trả lại Giang Xuyên một cái.
Tên cao to cách bọn họ rất gần tự nhiên nhìn thấy màn này, trợn to hai mắt. Ngạc nhiên qua đi từ trong mắt hắn hiện ra một chút xem thường, đem tiền đưa cho Trần Nam. Trần Nam mới vừa tiếp nhận, liền nghe thấy tiếng tên cao to hừ một cái rồi nói: “Toàn là bọn đồng tính luyến ái? Không sợ nhiễm bệnh a?” Thanh âm không lớn nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy được.
Giang Xuyên còn chưa nói gì người bên cạnh liền đứng ra mắng: “chuyện của người khác liên quan gì đến con mẹ mày?”
Tên cao to liếc hắn một cái cũng mắng lại: “Tao con mẹ nó nói mày sao? Hay là mày có tật giật mình?”
Mắt thấy hai người muốn đánh nhau, người của hai bên liền bắt đầu tư thế muốn kéo bè kéo lũ ra trận.
Giang Xuyên cản người bên cạnh lại, nếu như vào lúc này động thủ tính chất cuộc tranh tài liền thay đổi. Từ trước đến giờ là nguyện thua cuộc, thắng lấy tiền không thiếu nợ nhau, mặc dù là đua xe không chính quy nhưng điểm cơ bản quy củ vẫn phải có.
Nhưng anh cũng không có ý định làm Tô Minh bị oan ức, nên đánh tên cao to một quyền ngay mặt. Tình cảnh này phát sinh quá đột ngột tên cao to bị đánh đên đứng không vững, ngã trên mặt đất. Trần Nam trong miệng còn ngậm kẹo que, cười cười, đem xấp tiền ném trở lại: “chuyện mà khiến chúng tao có thể động thủ từ trước đến giờ chúng tao sẽ không bỏ qua.”
Ý chính là nếu như mày đụng tới bọn tao thì tiền bọn tao cũng không cần chỉ cần thu thập mày mà thôi.
Phú Nhị Đại từ đám người phía sau chen chúc tới vừa xem vừa mắng: “Tụi bây đã làm con mẹ gì nó? chuyện như thế nào?” Hắn đứng xa, không biết đã xảy ra chuyện gì liền đi hỏi người bên cạnh. Người kia nói cho hắn biết là tên cao to trước tiên lỡ miệng nói người ta có bệnh.
Phú Nhị Đại nhíu nhíu mày, nhìn tên cao to mới vừa gượng đứng lên liền đạp một cước: “Tần Đại mày hôm nay có phải ăn nhiều phân nên miệng thối như vậy? cút sang một bên, ngu ngốc.”
Hắn và Giang Xuyên mặt đứng đối diện, tuy rằng vóc dáng hơi thấp hơn một chút nhưng thái độ phách lối hoàn toàn hiện rõ trên mặt. Hắn lấy tiền trên tay của một tên cầm tới đưa cho, hắn nói: “Thua là thua, tiền này chúng tao không lấy lại. Tên Tần Đại này là do tao quản, trở về tao cho nó học một lớp về ngôn ngữ làm cho nó từ nay về sau nói chuyện tốt hơn.”
“Phốc –” Trần Nam không nhịn được cười sau đó ha ha bắt đầu cười. Phú Nhị Đại nhìn anh ta mắng: “cười con me mây.”
Trần Nam không cười nữa từ trong tay hắn cầm lấy tiền, hơi cúi người xuống cùng hắn mặt đối mặt, khóe miệng hơi cong lên: “Lâm Vân Tiêu? Mày thật có ý tứ.”.
Cái tên gọi Lâm Vân Tiêu là Phú Nhị Đại rất ghét, hắn lui về sau một bước, lườm anh ta một cái: “cút!”
Lâm Vân Tiêu mang người đi, hắn ngồi trên xe, sau khi lên xe còn tiếp tục thóa mạ tên cao to kia. Còn tên cao to lại như cô vợ nhỏ đứng ở bên cạnh hắn ngoan ngoãn nghe mắng.
Tô Minh nhìn một màn hí kịch trước mắt không biết nói cái gì cho tốt, trong lòng tràn đầy cảm động. Giang Xuyên từ Trần Nam lấy một nửa tiền, còn dư lại phân chia cho những người đặt cược, chuẩn bị mang Tô Minh rời đi.
“Ôi chao Giang lão đại, khoan hãy đi a, không giới thiệu cho chúng ta đây là ai.” Một người trong nhóm nói. Tiếng nói vừa dứt mọi người bắt đầu ồn ào. Giang Xuyên không để ý đến bọn họ, giúp Tô Minh đội mũ bảo hiểm ngồi lên xe, đem bọn họ bỏ lại phía sau, chạy xe đi.
“Anh Nam, em nhớ không lầm, đây là người đầu tiên ngồi sau xe của Giang lão đại?”
Trần Nam đem tiền cho bọn họ phân chia, quay đầu lại nhìn người kia nói: “Không sai, trí nhớ rât tôt, hôm nay chủ nhật nên ăn chơi vui vẻ đi?”
Mọi người vừa đi vừa cười giỡn vui vẻ, Trần Nam nhìn chằm chằm chiếc xe mô tô bị Lâm Vân Tiêu đạp lăn trên đất ánh mắt suy tư.
Giang Xuyên chở Tô Minh trở lại nội thành, anh hỏi cậu: “Muốn ăn cái gì?”
Tô Minh nhìn bốn phía một chút, lắc lắc đầu nói:” Án gì cũng được, em không kén ăn.” Giang Xuyên dừng Xe xong, dẫn cậu vào một quán ăn tên Kim Ký.
Tô Minh đối với chuyện xảy ra hôm nay vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa, Giang Xuyên kêu xong đồ ăn Xong nhìn chung quanh có dán bảng cấm hút thuốc đem thuốc vừa lấy khỏi hộp thuốc lá liền cất vào.
“Em muốn nói cái gì?” Giang Xuyên hỏi cậu, Tô Minh cúi đầu nói rằng: “Em không nghĩ tới… anh lại dẫn em đi đến nơi như thế này… A, em không phải nói không tốt mà đối với em nó rất đặc biệt…” Giang Xuyên nhìn cậu cười cười: “Thích thì cứ nói lần sau có thi đấu anh sẽ dẫn em đi.”
Tô Minh gật gật đầu, trong lòng cậu cũng dấu không được chuyện gì, nghĩ đến mình vừa tỚi bãi đậu Xe trong đầu lại có ý nghĩ xấu xa cảm thấy buồn cười. Bị Giang Xuyên nhìn ra, hỏi tới một chút, Tô Minh liền lắp bắp nói cho anh biết.
Giang Xuyên rõ ràng sửng sốt một chút sau đó bật cười, một tay chống trên bàn hướng về gần bên cậu ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Em thích như vậy thì buổi tối chúng ta cùng thực hiện là được rồi.”.
Tô Minh giữa hai chân run rẩy một chút, rụt cổ tránh Giang Xuyên đang ghé vào lỗ tai cậu thở ra nhiệt khí đẩy anh trở lại. Mặc dù là ban ngày, buổi trưa cung tương đối ít người đến ăn cơm, nhưng mà Tô Minh sợ Giang Xuyên lại trêu chọc cậu thì đừng nói chờ đến ban đêm, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh là có thể làm một lần.
Vì vậy tâm tư một khi nghĩ đến chuyện kia thì Tô Minh sẽ rất khó thu hồi lại. Theo lý thuyết từ ngày đầu tiên cậu cùng Giang Xuyên làm tình sau đó thì mỗi một ngày đều cũng làm tần suất tính là cao nhưng vẫn còn rất muốn.
Tô Minh ăn vài miếng, cùng Giang Xuyên nói một tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Đi vào phòng riêng trong nhà vệ sinh cậu cúi đầu nhìn hạ bộ của mình…cư nhiên Ở trên bàn cơm đã cứng rồi! cậu một mặt phỉ nhổ mình, mà vẫn đưa tay mở ra dây kéo, từ trong quần lót dương vật đang ngẩn đầu móc ra tuốt mấy lần.
Trong nhà vệ sinh không có ai, Tô Minh dựa vào trên tấm vách bằng gỗ, một bên co rúc lại hoa huyệt ngăn cản cỗ dâm thủy chảy ra, vừa nghĩ đến lúc Giang Xuyên làm cậu, khoái cảm từ từ tăng lên, động tác Tô Minh càng kịch liệt muốn nhanh chóng bắn cho xong việc.
Đợi đến sắp lên được cao trào cửa đột nhiên bị người gõ mấy lần, Tô Minh sợ hết hồn, trực tiếp bắn ra tinh dịch dính đầy trong tay.
“Tô Minh?” Nghe được tiếng Giang Xuyên, Tô Minh vội vàng nói: “Giang Xuyên… Chờ một chút… em…” Cậu định lấy cuộn giấy vệ sinh lau tay nhưng đau khổ phát hiện nơi này không có giấy vệ sinh.
Giữa lúc cậu luống cuống tay chân không biết làm sao thì Giang Xuyên ở ngoài cửa lại gõ gõ. Tô Minh không thể làm gì khác hơn là mở cửa, chắp tay sau lưng đi ra.
“Sao vậy?” Giang Xuyên vào hỏi cậu nhưng Tô Minh lắc đầu một cái, không dám nhìn thẳng anh. Chỉ vì không tìm được cớ để giải thích hành vi của mình nên cậu càng hốt hoảng. Giang Xuyên cúi người xuống ôm cậu nghe được trong không khí nhàn nhạt mùi tanh rất quen thuộc, là người đàn ông anh đương nhiên biết đó là mùi gì.
Giang Xuyên cười cười: “Em liền không nhịn được sao? Em a, có phải muốn cho anh ở nhà cả ngày cái gì cũng không làm, chỉ giữ em?”
Tô Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này rất tốt, khát khao liền khát khao đi, ai bảo cùng Giang Xuyên làm tình tư vị này rất tuyệt, làm cho cậu ăn riết rồi ghiền.
“Còn muốn sao?” Giang Xuyên trở tay khóa cửa nhà vệ sinh, mặc dù hỏi cậu nhưng động tác trên tay đã không cho Tô Minh cự tuyệt. Anh cởi quần bò của Tô Minh ra, kể cả quần lót bên trong đồng thời cũng cởi ra để lộ cái mông tròn trịa trắng mịn. Tay anh đi xuống chút nữa lôi kéo làm hoa huyệt cung tiết ra dịch nhờn.
Thời gian và địa điểm đều không thích hợp, không có cách nào làm cho hậu huyệt mở rộng, mà thân thể Tô Minh dâm đãng quấy phá, chỉ muốn Giang Xuyên nhanh chóng chen vào làm cậu cai động nào cũng được.
Giang Xuyên kéo quần xuống, đem dương vật từ giữa quần lót thả ra ngoài, sau đó anh kéo cái mông Tô Minh đem người bế lên. Bởi vì quần không có hoàn toàn cởi ra, kẹt ở hai cái đùi cho nên hai chân Tô Minh khoát lên bả vai Giang Xuyên.
Hoa huyệt bởi tư thế như vậy không có cách nào mở ra toàn bộ đón dương vật thô to xen vào, Tô Minh lấy tay đưa xuống đem môi hoa mở ra, dâm thủy từ bên trong từng giọt chảy ra rơi trên mặt đất tạo thành một sợi tơ bạc sáng lấp lánh.
Giang Xuyên ưỡn ưỡn eo để quy đầu tìm đến miệng huyệt, Tô Minh cảm nhận được côn thịt thăm dò đi vào càng đem môi hoa mở lớn hơn. Bên trong tuy rằng căng chặt nhưng Giang Xuyên vẫn kiên quyết không rời mà đâm mạnh vào. Tô Minh một tay mò ra cửa âm đạo cảm thụ được côn thịt lửa nóng ở bên trong hoa huyệt đâm xuyên, cậu bị khoái cảm tình dục làm choáng váng đầu óc, hé miệng muốn rên rỉ mà cửa nhà vệ sinh phía ngoài đột nhiên mở truyền đến tiếng nói của mấy người đàn ông khác.
Giang Xuyên đúng lúc ngăn chặn cái miệng của cậu nhưng động tác ở hạ thân cũng không ngừng. Cũng may phòng riêng trong nhà vệ sinh chất lượng vách gỗ vẫn rất tốt không có phát ra động tĩnh quá lớn.
Tô Minh cung ý thức được có người tiến vao nên có chút hoảng hốt, làm thịt bên trong động huyệt cung chặt chẽ co rụt lại kẹp chặt lửa nóng bên trong. Giang Xuyên hận không thể đem hai cái đùi cậu mở đến mức tận cùng manh me thao lộng hoa huyệt mỹ diệu kia.
Giang Xuyên buÔng môi cậu ra Tô Minh hai mắt ướt nhẹp nhìn anh dáng dấp như một em trai ngoan bị bắt nạt, Giang Xuyên đột nhiên rất muốn nhìn bộ dạng cậu bị bắt nạt đến mức tận cùng ra sao anh tiếp tục đâm xuyên, còn cố ý tăng thêm mấy lần.
Tô Minh bị đỉnh đên trừng mắt nhìn, nước mắt rơi xuống mặt nhìn anh chằm chằm nhưng không có ngăn anh lại. Phía ngoài những người đàn ông kia ở bồn tiểu từng người tranh thủ giải quyết, nói vài lời rồi đi ra ngoài. Tô Minh thở phào nhẹ nhõm, Giang Xuyên xiết chặt cánh tay đem cậu hướng lên trên lại nâng lên một chút cho thuận tiện rồi nhanh chóng bắt đầu đâm mạnh vào. Tô Minh nha nha khóc lóc, viền mắt đều đỏ một vòng, hai tay không chỗ chống đỡ nắm cánh tay Giang Xuyên Xin anh chậm một chút sỢ mình bị làm hỏng.
Hai người ở bên trong phòng riêng làm hơn nửa giờ, những người vao phòng vệ sinh đến rồi đi, cung không phát hiện phía sau cách một cánh cửa là một cảnh đẹp kiều diễm phong quang.
Sau đó lúc từ trong nhà vệ sinh đi ra Tô Minh cúi đầu sau lưng Giang Xuyên. Nguyên nhân là trên mặt cậu toàn nước mắt, vành mắt cung hồng hồng, sợ bị người khác thấy.
Ngồi sau xe mô tô của Giang Xuyên một đường chạy về nhà, hoa huyệt mới vừa bị chà đạp lại ở trên xe bị đè ép một đường, lúc xuống xe chân có chút run, cảm thấy bên trong hoa huyệt đã tê rần.
Buổi trưa ở nhà ngủ đến chiều không có việc gì khác nên tiếp tục làm tình. Tô Minh liền dựa vào trên người Giang Xuyên quấn lấy anh cầu hoan. Giang Xuyên đè lên người cậu đem hai cái huyệt động trước sau đều làm một lần. Sau đó Tô Minh rốt cục yên tĩnh.