Vách Tường Có Mẳt (Cách Tường Hữu Nhãn)

Chương 7: Chương 7: Thân mật nói chuyện Yêu đương. Lần hẹn hò đầu tiên




Tô Minh bị điện thoại đánh thức, cậu không thể động đậy vì trên eo cậu còn có hai cánh tay ôm thật chặt, hơn nữa trong thân thể còn bị cắm vao vật nam tính của người phía sau mà vật kia còn xuyên ở bên trong cả đêm. Cậu giật giật, muốn cho côn thịt kia từ trong thân thể mình trượt ra.

Mà cùng lúc đó cậu từ bên gối tim ra điện thoại di động, nhìn thấy một chuỗi số điện thoại có chút quen mắt, mà côn thịt thô to trong người cậu cũng đã đi ra ngoài. Cậu tỉnh táo lại lập tức liền nhận điện thoại: “Xin chào ngài, buổi sáng tốt lành”

“Tô Minh. Buổi sáng tốt lành. Chuyện là như vậy, chúng tôi làm việc ở công ty XX, thật vui mừng thông báo cho cậu, hồ sơ xin việc của cậu đã được thông qua.” Mặc dù nói một câu có thể khiến người cao hứng mà đầu điện thoại bên kia người nói chuyện ngữ khí vẫn thường thường. Tuy vậy Tô Minh vẫn rất cao hứng luôn môm noi cám ơn, Xác nhận giờ làm việc xong rồi mới cúp điện thoại.

Cậu nói chuyện như vậy Giang Xuyên không tỉnh cũng khó.

Anh cảm giác được Tô Minh uốn éo cái mông làm cho dương vật từ trong hoa huyệt trượt ra ngoài, sau đó trong lồng ngực của anh xoay người quay mặt về phía anh một chân vắt qua xương hông Giang Xuyên bàn tay năm chăt côn thịt bán cương đâm vào hoa huyệt của mình.

Giang Xuyên bị động tác này của cậu chọc cười, triển khai thân thể né tránh. Tô Minh vừa chờ mong vừa ngạc nhiên hỏi anh: “Anh không muốn đi vào sao?” Giang Xuyên lắc đầu một cái, tay đang ở trong chăn mò xuống tới hoa huyệt của cậu xoa nhẹ mấy lần, cuối cùng vỗ vỗ như động viên nói: “Không được, em nghỉ ngơi một chút, làm cả đêm còn chưa đủ sao? Hả?”

Tô Minh bị anh mò mẫm lỗ tai đều đỏ. Vậy mà khi nãy gấp gáp hò hét đem côn thịt nhét vào cũng không thấy e lệ. Tối hôm qua tâm lý lo lắng chuyện kia giơ khăc nay bị Giang Xuyên hóa giải không ít. Xem ra ngoại trừ quan hệ thân thể ở ngoài, vẫn có thể phát triển thêm một ít tình cảm khác.

Vì vậy cậu thấy Giang Xuyên nằm ngang nhìn trần nhà ngẩn người, nhưng thật ra là anh đang cưỡng chế đem dục hỏa vừa thiêu cháy đi. Một lát sau cậu tính toán cũng không xê xích gì nhiều, vươn mình nằm lên người Giang Xuyên hai tay để trước ngực anh đầu đặt ở phía trên vai anh

“Giang Xuyên… Kỳ thực anh có thích em hay không?”

Nói ra chuyện này cung không khó mà Tô Minh nghĩ thế. Nhưng đợi đến một hồi Giang Xuyên vẫn chưa trả lời, Tô Minh liền bắt đầu hơi sốt sắng, trong lòng thầm mắng không nên sớm nói ra những lời này. Pháo hữu kiêng kỵ nhất chính là đàm luận tình cảm không phải sao?

Tô Minh sờ sờ mũi, ngại ngùng nói rằng: “A… Cái kia… em… Chính là muốn đi… Cái kia … anh không cần…”

Cậu ấp úng nói hồi lâu mà Giang Xuyên cũng chưa lên tiếng, Tô Minh lúng túng đên không biết làm sao? vì vậy cậu theo bản năng chuẩn bị trốn chạy. Cậu xoay người định đem hai tay hai chân mình từ trên người anh leo xuống dưới, mới vừa định ngồi dậy thì Giang Xuyên cũng ngồi lên ôm cậu để cậu khóa ngồi trên người mình. Giang Xuyên cùng cậu đồng thời ngồi dậy, anh ôm lấy eo Tô Minh không cho cậu xuống.

“Anh…”

“Câu nói này hẳn là phải để anh hỏi em, xin lỗi, so với em chậm một bước.”

Tô Minh lúc trước từng nghĩ qua, cậu cảm thấy được ở ngoài Giang Xuyên là rất ôn nhu lúc này cũng biết biểu hiện của anh vô cùng nhuần nhuyễn.

Tô Minh được anh làm cho thật hạnh phúc cúi đầu lén nở nụ cười, hàm răng trên cắn chặt môi dưới rồi lại ngẩng đầu nhìn anh trong mắt sáng lấp lánh: “Em thật là vui lắm!”

Sáng nay đầu tiên là có tin tức phỏng vấn được thông qua, sau đó Giang Xuyên cùng mình biểu lộ tâm ý, Tô Minh hôn anh một cái, cậu hỏi: “Anh ngày hôm nay có ra ngoài làm gì không?”Giang Xuyên gật đầu, hai tay ôm eo cậu, bàn tay vuốt ve phần lưng bóng loáng, anh hỏi cậu: “Ngày mai em mới chính thức đi làm? Muốn cùng anh đi ra ngoài không.”

Nửa câu sau là câu trần thuật không phải câu hỏi. Tô Minh không chút do dự nào đáp ứng.

Tô Minh trở về phòng mình rửa mặt, từ trong nhà tắm đi ra liền chạy đến trước tủ quần áo của mình chọn lựa nửa ngày. Ngày hôm nay là ngày lần đầu tiên hẹn hò nha, thấy rất là hồi hộp!

Chờ cậu mặc quần áo tử tế, liền nghe thấy tường bên kia truyền đến tiếng nói mang theo ý cười của Giang Xuyên:”sách, anh vẫn cảm thấy em không mặc càng đẹp mắt hơn sao?”

Tô Minh sợ hết hồn, chạy tới đem áp phích quảng cáo rơi xuống một góc dán vào, lúc này không nghe được Giang Xuyên nói chuyện đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng sợ nếu không có cái lỗ trên tường làm trung gian cậu cùng Giang Xuyên liên hệ cũng đứt đoạn mất.

Cậu liền xé xuống tấm áp phích vừa vò thành một cục, liền nghe lại được Giang Xuyên nói: “Ngoan, đến đây đi.”

Tô Minh đóng cửa lại, nhìn thấy Giang Xuyên đứng ở trước cửa bên kia chờ cậu, trong tay cầm hai cái mũ bảo hiểm màu đen và trắng. Tô Minh đi tới hỏi: “chúng ta đi chỗ nào?” cậu lấy mũ bảo hiểm trong tay anh Xem xem, có vẻ rất là mong đợi.

Giang Xuyên đưa cho cậu ôm mũ bảo hiểm còn anh từ trong túi tiền lấy ra điếu thuốc đốt lên, tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải kéo tay Tô Minh qua rồi nắm tay cậu đi xuống lầu.

Giang Xuyên có một chiếc xe mô tô rất ngầu để ở dưới lầu. Tô Minh nhìn anh chân dài một bước đã ngồi lên xe, anh đem mũ bảo hiểm đội lên đầu buộc chặt, rồi ra hiệu cậu ngồi ở phía sau.

Chờ cậu ngồi xong Giang Xuyên mới nói câu: “Ôm chặt.” Sau đó liền nghe tiếng khởi động ầm ĩ, Tô Minh nhanh chóng hai tay vững vàng ôm lấy cái eo cường tráng cách mũ bảo hiểm mặt kề sát ở trên lưng anh.

Xe chạy đi ra ngoài, tốc độ cũng không phải nhanh, lúc này đang là giờ cao điểm đông đúc. Tô Minh để ý không phải là chuyện này, mà đây là lần đầu tiên cậu cùng Giang Xuyên đi ra ngoài, ngồi xe của anh. Bây giờ nhìn kỹ lại mũ bảo hiểm cũng là cùng loại. Đây chính là thật sự hẹn hò a.

Tô Minh nhếch khóe miệng cười, hai tay cậu Ôm eo Giang Xuyên thật chặt, nếu như không phải đội mũ bảo hiểm, cậu thật muốn ở trên lưng Giang Xuyên cắn một cái. Tâm lý cậu rung động quá mãnh liệt, cần tìm một chỗ phát tiết mới được.

Xe chạy ra khỏi đường xe chạy từ từ trở nên rộng rãi, Giang Xuyên cung bắt đầu lái xe tốc độ nhanh hơn.

Cách mũ bảo hiểm, gió từ bên tai thổi qua âm thanh đều dày và nặng, mà Tô Minh lúc này không nghe thấy gì cả, cảm thấy toàn thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, còn có tiếng nhịp tim của hai người cùng đập.

Tâm nguyện đạt được thật sự bất ngờ nên Tô Minh nhất thời không có phản ứng khi xe dừng lại cậu vẫn ôm Giang Xuyên không nhúc nhích. Giang Xuyên lấy nón bảo hiểm xuống, quay đầu nhìn cậu một chút rồi gọi: “Tô Minh?”

Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn chung quanh một chút mới xuống xe lấy nón bảo hiểm xuống đưa cho anh. Giang Xuyên đem xe đỗ xong, Tô Minh mới quan sát nơi này. Đây là một bãi đậu xe ngầm mà bởi vì vị trí này khá xa nội thành cho nên cũng không có xe đỗ ở đây.

Bãi đỗ xe này giống như là hoang phế.

Bốn phía của bãi đậu xe trên tường đều là những hình vẽ xấu xí làm người nhìn lâu cảm thấy không gian rất ngột ngạt. Tô Minh nhìn một vòng, không nhìn ra Giang Xuyên dẫn cậu đến nơi này làm gì. Chẳng lẽ là làm…??

A, địa phương này thật là thích hợp, cung không có người, trên xe gắn máy cũng tốt vô cùng…

Tô Minh trong đầu suy nghĩ bậy bạ, Giang Xuyên nhìn cậu chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, đi tới cúi đầu xem vẻ mặt của cậu. Anh còn thấy cậu đột nhiên cười khúc khích, nhưng trong lúc cười lại mang một ý tứ hàm Xúc khác. Giang Xuyên nhất thời không suy nghĩ ra được sờ sờ mặt của cậu, anh nói: “Một hồi ở đây có thi đấu, em ở nơi này nhìn xem.”

Tâm tư Tô Minh đúng lúc dừng cương trước bờ vực, lúc nghe được câu này thì sửng sốt một chút: “Thi đấu? Thi đấu cái gì?”.

Trong đầu cậu có một suy nghĩ từ từ thành hình thì Giang Xuyên giải thích tiếp:”Đua xe.”

Đua xe thì Tô Minh chỉ ở trong ti vi xem qua, mặc dù bây giờ có thể xem trực tiếp nhưng mà cậu vẫn theo bản năng cảm thấy đây là chuyện rất nguy hiểm.

Cậu cầm lấy cánh tay Giang Xuyên, anh biết cậu suy nghĩ cái gì, xoa xoa đầu cậu nói rằng: “Yên tâm đi, không có chuyện gì.”

“Nhưng … Cần phải có chuyên môn, còn có bằng lái xe a, anh như vậy chỉ mang mũ bảo hiểm sao đua được?” Tô Minh không để ý những lời an ủi của anh mà vẫn truy hỏi. Bãi đậu xe ngầm tóm lại cũng không phải là đường đua tiêu chuẩn để thi đấu, vạn nhất bị thương không phải là đùa giỡn.

Lối vào đã truyền đến tiếng động cơ Xe mô tô hơn nữa còn không chỉ một chiếc. Giang Xuyên hôn cậu một cái nói: “Không có, cuộc thi đấu này chỉ có thắng bại vì tiền đặt cược, thắng lấy tiền.”

Tô Minh xem như là triệt để hiểu được, đây chính là cái danh xứng với thực: đường đua xe trong lòng đất. Cậu con chưa kip nói cái gì thì nhìn thấy phía trước có mấy chiếc xe mô tô chạy tới. Ngay sau đó phía sau liền có thêm mấy chiếc nữa chạy tới đây.

Tô Minh qua loa đoán chừng có mười mấy chiếc.

“Nhá, Anh Giang, vị khán giả này là người mới a?”. Người kia trước hết dừng lại một bên lấy nón bảo hiểm xuống, liếc nhìn Tô Minh, hướng Giang Xuyên hỏi. Tô Minh theo bản năng trốn phía sau Giang Xuyên. Người kia xuống xe, Giang Xuyên trở tay xoa nhẹ trên đầu Tô Minh mấy cái, nói: “Em ấy là người của tôi.”

“Ha, anh chàng đẹp trai, nhìn tôi một chút, đừng sợ, tôi không phải là người xấu.” Người kia đi rồi quay lại, lướt qua Giang Xuyên hướng Tô Minh vẫy vẫy tay, Tô Minh gật gật đầu, nhìn anh ta nói: “Anh khỏe ạ.”

“Trần Nam, đừng chọc em ấy, em ấy không biết gì đâu.” Giang Xuyên liếc nhìn người tên Trần Nam nói câu đó. Trần Nam chỉ huýt sáo, nhún nhún vai.

Giang Xuyên tiếp nhận thuốc lá anh ta đưa cho. Hai người nói tới chuyện tranh tài Tô Minh chỉ trốn ở sau lưng Giang Xuyên người khác từ chính diện nhìn căn bản không phát hiện được cậu.

Cho nên những chuyện phát sinh sau đó cậu cung biết một chút. Người muốn cùng Giang Xuyên tranh tài là một thiếu gia nhà giàu mới nổi tự xưng là Phú Nhị Đại. Nhưng người này không có kỹ thuật gì, khắp toàn thân từ trên xuống dưới nhiều nhất là tiền, thiếu nhất chính là thông minh. Ngược lại tất cả mọi người, ngoại trừ mấy bạn bè của Phú Nhị Đại đều đứng về phía Giang Xuyên.

Nghe được mọi người suy đoán đối với cuộc thi đấu này kết quả không có bất ngờ bình thản thảo luận, Tô Minh cung hơi hơi yên lòng.

Tên Phú Nhị Đại kia còn chưa tới, hiện tại ở trong bãi đậu xe đều bạn của Giang Xuyên lần lượt từng người lại đây cùng anh chào hỏi, vẫn không ai phát hiện ra Tô Minh.

Cũng không lâu lắm, lại có một đám người từ cửa chính lái xe tiến vao, có mấy cái là xe mô tô cuối cùng chạy vào là hai chiếc xe mô tô thể thao cao cấp.

Tô Minh lén lút thò cái đầu ra xem. Ngồi trên xe xuống bốn người, hai nam hai nữ, cả người tản ra một loại khí tức “Tôi rất có tiền” cùng “Tôi chỉ có tiền”

Tô Minh rụt trở về, cậu đối với đám người kia không có hứng thú cậu chỉ để ý chuyện một chút nữa Giang Xuyên sẽ đi so tài mà mình lại không thể bám chặt ở trên người anh, hơn nữa bên cạnh anh còn đứng một người bị bệnh thần kinh…

Tô Minh tâm tình bất an dẫn đến cậu có động tác nhỏ hơi nhiều. Cậu một hồi xoa quần áo Giang Xuyên, một hồi lấy mặt cọ cọ sau lưng anh. Giang Xuyên cảm giác được động tĩnh của cậu xoay người lại hai tay nâng mặt của cậu, đầu ngón tay vuốt ve gò má cậu mấy lần, anh nói:”Rất nhanh sẽ kết thúc, em ở chỗ này chờ anh.”

Tô Minh gật gật đầu, trong mắt vẫn còn có chút lo lắng, Giang Xuyên cúi người xuống hôn lên khuôn mặt cậu một cái. Động tác này quá rõ ràng, người mù cũng có thể thấy được, huống hồ đám người kia hôm nay trọng điểm toàn bộ đặt ở trên người anh.

Nhất thời chung quanh vang lên huýt sáo cùng tiếng hoan hô, những người ở nhóm Phú Nhị Đại còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì Giang Xuyên giao phó với Trần Nam nhìn Tô Minh, sao đó khởi động xe chạy đến điểm xuất phát chuẩn bị thi đấu.

Trần Nam dựa vào bức tường có những hình vẽ xấu xí ở phía sau nói với Tô Minh: “Anh chàng đẹp trai, cậu tên là gì?”

Tô Minh quay mặt sang nhìn anh ta lễ phép mà hồi đáp: ” Em tên Tô Minh.” Lúc này cậu mới nghiêm túc nhìn thấy cái người thần kinh này… Không phải, là dáng vẻ của người thanh niên này.

Trần Nam bề ngoài cung không đứng đắn, tóc để hai mái uốn lượn ở hai bên má, còn lại cột lên thành một cái đuôi ngựa nhỏ.

Mặt nhìn thật đẹp mắt, thuộc loại âm nhu. Chiều cao cung cao hơn Tô Minh, nhưng so với Giang Xuyên vẫn là kém một chút. Tô Minh không hứng thú đánh giá anh ta quay sang tiếp tục xem Giang Xuyên.

“A, dễ thương, dễ thương a. Cậu lần thứ nhất xem anh ta thi đấu phải không? Anh ta rất giỏi cậu yên tâm… à mà các cậu ở chung với nhau a? Tôi sao lúc trước cũng không biết? sách.. kỳ quái… Giang Xuyên đối với tôi còn có bí mật nhỏ sao? Ai…trái tim thủy tinh của tôi rất dễ vỡ…”

Trần Nam ở phía sau cậu nói liên miên cằn nhằn nói cái gì Tô Minh cũng không nghe rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.