Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường cũng đã từng được nghe lão Rùa Xanh kể chuyện, trong thoại bản tiểu nương tử yêu kiều kia thích làm nũng với người ta, thường kêu một tiếng ca ca tốt, sau đó là một loạt hành động không thể miêu tả.
Lúc ấy Nguyễn Đường da mặt mỏng, tuy lão Rùa Xanh kể cũng đã che chắn lược bớt, cậu vẫn xoay người đi, lấy mông đối mặt với Rùa Xanh, mình thì che chặt lỗ tai dài, cho nên một câu cũng không có nghe được.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Đường trừng mắt nhìn Thích Nguyên một cái, mặt còn đỏ hơn, lại vẫn nhỏ giọng nói một câu, “Lưu manh.”
Thích Nguyên vuốt ve tóc Nguyễn Đường, trên mặt vô cùng đứng đắn, không thấy nửa điểm chột dạ.
Lục Tú ho khan một tiếng thật mạnh, cô nhỏ giọng nói thầm một câu, “Tôi còn đang ở chỗ này đây, thồn cơm chó cũng không cần thồn như vậy đâu.”
Ăn đường tuy là một việc rất vi diệu rất hạnh phúc, nhưng cô đã ăn nhiều đến nghẹn rồi.
Rất nhanh liền đến giờ học, chương trình học cấp 3 kỳ thật đã sớm học xong rồi, ở mấy tháng cuối cùng này đều là ôn tập cùng với kiểm tra, đôi khi dành cả thời gian học trên lớp để kiểm tra, thành tích trong vòng một ngày là có, sau khi chấm xong xếp hạng sẽ bắt đầu chữa bài thi.
Bài thi Nguyễn Đường thu thập lại trên bàn học của mình đã chất đầy ba cái kẹp giấy cùng hai túi clear bag, đặt ở trên bàn cơ hồ có thể ngăn trở non nửa khuôn mặt của cậu.
Thời gian này tuy rằng rất mệt, nhưng hầu hết mọi người đều không hề lơi lỏng, ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng muốn gối đầu lên đề thi ngủ.
Nguyễn Đường thật ra cũng muốn ngủ, nhưng vì quá nóng, trong phòng học giống như cái lồng hấp, ngủ không được bao lâu cậu sẽ bị nóng tỉnh, trên cánh tay cùng mặt mũi đều là mồ hôi, ẩm ướt dính dính làm người không quá thoải mái.
Lăn qua lộn lại hồi lâu, Thích Nguyên đè lại cánh tay cậu, cầm một cây quạt nhỏ mượn từ chỗ Lục Tú quạt gió cho Nguyễn Đường, không khí mát mẻ, tựa như một chút khí lạnh giữa thời tiết nóng muốn bốc hơi này, làm lông mày Nguyễn Đường giãn ra không ít.
''ngủ đi, tôi quạt cho em.”
Trong phòng học im ắng, chỉ có tiếng lật sách rất nhỏ, Nguyễn Đường đè thấp thanh âm, nhìn về phía Thích Nguyên, “Cậu thì sao?”
“Tôi không buồn ngủ,“ Thích Nguyên nhàn nhạt nói, hắn khảy khảy sợi tóc mướt mồ hôi của Nguyễn Đường, “Chờ em ngủ dậy tôi sẽ ngủ.”
Nguyễn Đường mím môi, vẫn là đáp ứng.
Làn gió nhẹ thổi qua làm tiêu tán một chút nhiệt khí, mí mắt Nguyễn Đường rũ xuống, rất nhanh liền ngủ rồi.
Nhưng Thích Nguyên lại không có ngủ, hắn lấy giấy trắng dán sát vào cửa sổ, chặn đi ánh mặt trời xuyên qua, xong xuôi mới phe phẩy cây quạt, một bên làm đề một bên quạt gió cho Nguyễn Đường.
Cái gì hắn cũng không có, nhưng nếu hắn có dù chỉ một phân có thể cho Nguyễn Đường, vậy một phân này hắn cũng sẽ cho đi hoàn toàn, không lưu lại một chút cho chính mình.
Thích Nguyên nghiêng sườn mặt, ánh mắt dừng lại trên mặt Nguyễn Đường, khóe môi chậm rãi cong lên, lộ ra một chút ý cười.
Thời điểm nghỉ trưa kết thúc tiếng chuông vang lên, Nguyễn Đường bị tiếng chuông bén nhọn làm phiền khiến đầu tê rần, cậu có chút mê mang xoa xoa đôi mắt, lông mi run rẩy, tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần.
Cậu theo bản năng vươn tay hướng bàn học bên cạnh sờ qua, mềm mềm mại mại kêu một tiếng, “Thích Nguyên”
Nhưng mà Nguyễn Đường lại sờ được khoảng không.
Nguyễn Đường lập tức thanh tỉnh, đôi mắt tròn xoe mở to ra vài phần, cậu hoang mang rối loạn đi tìm thân ảnh Thích Nguyên, nhưng thế nào cũng không có nhìn đến.
“Đừng tìm, hắn đi cửa hàng một chuyến, nói lát nữa sẽ trở về.”
Âm thanh Lục Tú vang lên trước mặt Nguyễn Đường, Nguyễn Đường vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Tú phe phẩy cây quạt ngồi ở trước mặt cậu, không biết ngồi bao lâu.
“Nhìn xem dọa đến em bé rồi.”
Lục Tú tặc lưỡi hai tiếng, cô chống cằm hỏi Nguyễn Đường, “Cậu sao lại dính Thích Nguyên nhà cậu như vậy, ngủ một giấc dậy cũng phải đi tìm hắn, ngay cả tớ ngồi ở chỗ này cũng không phát hiện.”
Thỏ con vừa tỉnh ngủ thoạt nhìn mơ mơ màng màng, vừa ngoan vừa mềm, làm người nhịn không được muốn ôm đi.
Nguyễn Đường hậu tri hậu giác thanh tỉnh lại, cậu có chút ngượng ngùng rũ lông mi, ngón tay thon dài trắng như tuyết đan vào nhau, có chút vô thố.
Cậu, cậu chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi.
“Được rồi, không đùa cậu nữa,“ Lục Tú cười trấn an với Nguyễn Đường, giọng nói vừa chuyển lại thành hâm mộ vô cùng, “Nhưng mà Thích Nguyên nhà cậu thật đúng là có tinh lực, cả một buổi trưa không ngủ cố gắng quạt gió cho cậu, lúc này lại đi đến cửa hàng, phỏng chừng lại mua cho cậu cái gì.”
Nguyễn Đường ngốc lăng ngồi nghe, có chút khó chịu.
Rõ ràng là cậu tới đưa ấm áp cho Thích Nguyên, như thế nào hiện tại lại biến thành Thích Nguyên chăm sóc cậu?
Cậu hình như chưa từng làm được cái gì cho Thích Nguyên, cậu có phải quá vô dụng rồi hay không?
“Đường Đường, cậu làm sao vậy?”
Lục Tú vươn tay quơ quơ trước mắt Nguyễn Đường, có chút buồn bực.
Nguyễn Đường lắc đầu, vừa định nói gì đó liền phát hiện Thích Nguyên đã trở lại, Lục Tú nhìn thoáng qua, vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.
Thích Nguyên cầm một hộp kem tản ra hơi lạnh đặt tới trước mặt Nguyễn Đường, “Còn chưa có tan, mau ăn đi.”
Bên ngoài mặt trời quá lớn, hắn sợ kem bị tan nên đã chạy về.
Trên mặt Nguyễn Đường còn mang theo vết đỏ hằn lên do ngủ, thoạt nhìn ngây ngốc, cậu chạm vào hộp kem kia, cau mày nhìn về phía Thích Nguyên, “Cậu không có sao?” Thích Nguyên nhéo nhéo vành tai Nguyễn Đường, “Tôi trời sinh thể lạnh, không nóng, không cần phải ăn cái này.”
Nguyễn Đường mím môi nhìn Thích Nguyên một lúc lâu, tựa hồ đang phân tích lời nói Thích Nguyên có phải là thật hay không, cậu suy nghĩ nửa ngày, vẫn mở hộp kem ra, dùng cái muỗng xúc lên một muỗng, nghiêm túc đưa tới bên môi Thích Nguyên, ''cùng nhau ăn.”
Nhìn Thích Nguyên bất động, Nguyễn Đường lại học thần thái Thích Nguyên dỗ mình lúc trước, mềm mại dỗ Thích Nguyên, “A”
Thích Nguyên có chút dở khóc dở cười, há mồm ăn xong.
Con thỏ ngây ngốc này, sao mà luôn nghĩ cho mình.
Một hộp kem không nhiều lắm, hai người cùng ăn nhưng thật ra rất mau hết, gần đến thời gian vào học cũng đã ăn xong rồi.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, sau khi tan học Thích Nguyên nắm tay Nguyễn Đường đưa cậu về nhà, Nguyễn Đường cuộn lại ngón tay, nghiêng đầu nhìn về phía Thích Nguyên, “Thích Nguyên, tớ có phải rất vô dụng hay không.”
“Rõ ràng muốn đối tốt với cậu, nhưng mỗi một lần hình như đều là cậu chăm sóc tớ,“ Nguyễn Đường mím môi, thanh âm mềm mại lại ngăn không được suy sút, “Tớ đối với cậu không tốt.”
Hắn ma sát mũi chân, cảm thấy chính mình thật ngốc, cái gì cũng làm không tốt, cũng không có tri kỷ như Thích Nguyên như vậy.
Sắc mặt Thích Nguyên lập tức nghiêm túc lên, hắn nhịn không được nâng cằm Nguyễn Đường, làm Nguyễn Đường nhìn chăm chú vào mình, “Ai nói?”
“Em không phải vô dụng.”
Thích Nguyên hòa hoãn lại ngữ khí, thanh âm ôn nhu vài phần, “Đường Đường, em đến bên cạnh tôi, tôi rất hạnh phúc.”
“Trước khi em tới, tôi không có bạn bè, thành tích cũng không tốt, ai cũng không thích tôi, tôi thậm chí còn bị người khác lợi dụng xoay vòng vòng mà không có thanh tỉnh ra, sau khi em đến bên cạnh tôi, tôi có người thích mình, có bạn bè, thành tích cũng tốt lên, về sau cũng sẽ có một tương lai càng tốt hơn nữa.”
“Em một chút cũng không ngốc, đối với tôi mà nói, em là lễ vật quý giá nhất tôi nhận được trong suốt mười mấy năm nay.”
Nguyễn Đường giống như com bướm vỗ cánh, kích thích quỹ đạo vận mệnh của hắn, thay đổi hết thảy của hắn.
Thích Nguyên hôn lên mi mắt Nguyễn Đường, khuôn mặt nghiêm túc, “Tôi không thích nghe những lời như vậy, về sau đừng nói nữa.”
Nguyễn Đường ủ rũ cúi đầu, “Thực xin lỗi.”
Sau khi nghe Thích Nguyên nói, tâm tình của cậu tốt lên không ít, cũng không nói mình vô dụng nữa, cậu dùng sức ôm chặt Thích Nguyên, rầu rĩ cười một tiếng, “Tớ thật là cao hứng.”
Cậu cũng rất quan trọng với Thích Nguyên.
Thích Nguyên lại không định buông tha cho Nguyễn Đường đơn giản như vậy, hắn nắm sẵn eo Nguyễn Đường, chậm rãi nói, “Cả ngày toàn miên man suy nghĩ, có thời gian nghĩ những thứ này, còn không bằng nghĩ tới tôi nhiều chút.”
Hắn nhéo cằm nhòn nhọn của Nguyễn Đường, “Biết sai rồi sao?”
Nguyễn Đường vội vàng gật đầu, đáng thương vô cùng nói, “Sai rồi.”
Thích Nguyên cong khóe môi cười cười, đôi môi hơi mỏng dán ở bên tai Nguyễn Đường, âm thanh hơi khàn, “Nếu như vậy, tôi muốn phạt em.”
Nguyễn Đường lập tức khẩn trương lên, cậu trừng lớn đôi mắt tròn xoe, một bàn tay nắm chặt góc áo Thích Nguyên, như một con thỏ bị sợ hãi, cậu lắp bắp hỏi, “Phạt, phạt cái gì?”
Thích Nguyên cười trầm thấp, ngữ khí mang theo ý cười, “Phạt em bị người mình thích, ngủ một vạn lần.”