Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 66: Chương 66: Giáo bá, mời cậu ăn kẹo 30




Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Đương nhiên, ngủ vẫn là ngủ không thành.

Hiện tại hai người đều vẫn là học sinh, mấy ngày nay tinh lực của cả hai đều đặt trên sách vở, cho dù có hành vi thân mật gì, cùng lắm cũng chỉ là hôn hôn sờ sờ mà thôi.

Thế nhưng, Nguyễn Đường cuối cùng vẫn một bộ dạng lỗ tai đỏ ửng trở về, mà Thích Nguyên sau khi về nhà, lại click mở một bộ phim hành động Lục Tú gửi cho hắn, dốc lòng quan sát, sau đó viết một chồng bút ký nêu cảm nhận.

(Edit: adu, xem pỏn mà miêu tả cũng thật là tinh tế:)))

Hắn không muốn làm Nguyễn Đường bị thương.

Theo thời gian dần dần tới gần, rốt cuộc cũng tới lúc thi đại học.

Nguyễn Đường cùng Thích Nguyên thi ở chính trường cấp 3 của mình, trước khi đi thi, Thích Nguyên cùng Nguyễn Đường đi thả đèn Khổng Minh.

Mấy trăm trản đèn Khổng Minh bay lên trời, ở trong không trung đan xen lập loè, thực mau Nguyễn Đường đã nhìn không tới trản đèn của mình ở nơi nào.

Thích Nguyên cầm ngón tay Nguyễn Đường, hỏi cậu, “Em ước nguyện điều gì vậy?”

Nguyễn Đường duỗi tay bưng kín miệng, lắc đầu không trả lời.

Thích Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không hỏi nhiều, kỳ thật nhìn thần sắc Nguyễn Đường hắn cũng đã đoán được Nguyễn Đường ước nguyện cái gì.

Dù sao cũng có liên quan tới hắn.

Thời điểm kỳ thi diễn ra, ba mẹ Thích Nguyên cùng Nguyễn Đường đều không có tới, nhưng hai người bọn họ đều không thèm để ý, Nguyễn Đường cũng không phải nguyên chủ, cho nên tình cảm thập phần đạm mạc, mà Thích Nguyên lại là bởi vì thất vọng tột đỉnh với ba mẹ hắn, cho nên không hề nghĩ đến.

Hắn cùng Nguyễn Đường ở bên nhau lâu như vậy, Nguyễn Đường đối với hắn mà nói, cũng không chỉ là người yêu, càng có thể nói là người nhà.

Hai người bọn họ đều là độc nhất vô nhị của nhau.

Thời gian thi đại học hai ngày rất nhanh đã kết thúc.

Nguyễn Đường vừa ra khỏi trường thi liền thấy Thích Nguyên, cậu vẫy vẫy tay với Thích Nguyên, trên khuôn mặt tràn đầy nhảy nhót, “Thích Nguyên!”

Thích Nguyên đi qua định dắt tay Nguyễn Đường, nhưng động tác dừng một chút, lại cố kỵ đây là ở bên ngoài, vì thế vỗ vỗ bả vai Nguyễn Đường, “Đói bụng chưa, muốn đi ăn cơm chiều hay không?”

Nguyễn Đường thật ra không thèm để ý, cậu lôi kéo tay áo Thích Nguyên, mềm mại cười, “Tớ muốn ăn gà rán*!”

(*cv ghi là gà bài nhưng t chẳng biết là cái gì hết nên ghi đại)

Lúc ở trường thi tuy cậu cũng có đề không làm được, nhưng hệ thống cũng giúp cậu, tận lực làm điểm của cậu có thể cao hơn một chút, đến lúc đó ghi danh cùng trường đại học với Thích Nguyên cũng dễ hơn.

Nguyễn Đường lúc này cuối cùng mới hoàn toàn yên tâm.

Thích Nguyên mỉm cười lên tiếng, tìm một cửa hàng gà rán gọi cơm, cùng Nguyễn Đường ăn một bữa cơm.

Thi đại học kết thúc, lúc này chỉ còn một bước nhỏ ngắn ngủi để thực hiện kế hoạch của hắn mà thôi.

Nhân sinh của hắn cùng Nguyễn Đường còn rất dài.

Ba mẹ Nguyễn Đường sau đó gọi điện thoại kêu Nguyễn Đường trở về một chuyến, rốt cuộc đứa trẻ nhà mình thật vất vả thi đại học xong, bọn họ tuy rằng nhớ tới hơi muộn, nhưng là vẫn để ý.

Nguyễn Đường nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cậu chiếm lấy thân thể nguyên chủ, cũng nên tẫn hiếu vì nguyên chủ, hơn nữa chuyện cậu cùng Thích Nguyên ở bên nhau cũng nên từ từ mưu tính, tiết lộ cho ba mẹ nguyên chủ. Nguyễn Đường giải thích với Thích Nguyên một lần, không nghĩ tới Thích Nguyên nhưng thật ra rất bình tĩnh gật đầu, lên tiếng, “Nhớ về sớm một chút.”

Hắn ôm Nguyễn Đường, ngón tay vuốt sau lưng Nguyễn Đường, thần sắc ôn nhu, “Nhất định không được bỏ rơi tôi.”

Hắn sợ mình sẽ nổi điên.

Nguyễn Đường hôn hôn gương mặt Thích Nguyên, trên mặt mang theo ý cười, cậu mềm mại làm nũng, “Tớ còn luyến tiếc lắm.”

Không quá mấy ngày, sau khi tra điểm xong, Nguyễn Đường về nhà.

Điểm của cậu so với Thích Nguyên hơi thấp một chút, nhưng cũng đã qua điểm sàn trường đại học Thích Nguyên muốn ghi danh kia, Nguyễn Đường cũng không có cố kỵ điều này, cùng Thích Nguyên nói một tiếng, hai người ghi danh vào cùng một trường đại học.

Nguyên bản người nhà nguyên chủ không muốn Nguyễn Đường quay lại, nhưng Nguyễn Đường năn nỉ ỉ ôi một hồi vẫn tranh thủ được non nửa tháng.

Ngày trở về, Nguyễn Đường nghe hệ thống kiến nghị mua một phần lễ vật tặng cho Thích Nguyên.

Cùng ngày Thích Nguyên đến sân bay đón Nguyễn Đường.

Nguyên bản thời điểm trên xe taxi Thích Nguyên còn rất bình tĩnh, nhưng vừa mới về đến nhà, Nguyễn Đường còn chưa kịp đặt rương hành lý của mình xuống đất, cả người đã bị ấn ở trên ván cửa, Thích Nguyên vội vàng hôn lên.

Nụ hôn này tới vội vàng, cả người Nguyễn Đường bị Thích Nguyên ôm ở trong lòng ngực, gian nan hô hấp, cánh môi cậu bị nghiền qua thật mạnh, đầu lưỡi bị dùng sức mút, gương mặt Nguyễn Đường ửng đỏ, kêu rên ra tiếng.

Cậu cùng Thích Nguyên dán đến gần như vậy, cậu cơ hồ có thể cảm thụ được tiếng tim đập hữu lực của Thích Nguyên.

Cậu thích loại thân mật này.

Hôn hồi lâu, Nguyễn Đường lúc sau mới được buông ra, Thích Nguyên vẫn ôm chặt Nguyễn Đường, hắn cúi đầu, chóp mũi cọ vào cổ Nguyễn Đường, mang tới một chút hơi lạnh, ngữ khí Thích Nguyên cũng rầu rĩ, “Tôi không cao hứng.”

Hắn hoàn toàn không chịu đựng được tách ra cùng Nguyễn Đường, thời điểm rất nhiều lần video call cùng Nguyễn Đường, hắn đều nhịn không được muốn mua vé máy bay đi tìm Nguyễn Đường.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ.

“Hơn nữa em còn về muộn hơn mấy ngày.”

Ngữ khí Thích Nguyên rầu rĩ, hắn như một đứa trẻ không giành được kẹo, hướng Nguyễn Đường lên án, nổi giận đùng đùng, còn mang theo một chút buồn bực.

Nguyễn Đường rũ đầu xin lỗi cùng Thích Nguyên, cả người cậu đáng thương vô cùng, như một gốc cây bị phơi khô thiếu hơi nước, “Thực xin lỗi.”

Cậu cũng muốn chạy, nhưng người nhà không chịu cho cậu đi, cho nên cậu mới chậm lại hai ngày.

Thích Nguyên cũng chỉ muốn oán giận với Nguyễn Đường vài câu, cũng không phải thật sự trách cứ cậu, hắn đứng thẳng người sờ sờ tóc Nguyễn Đường, hướng tủ lạnh đi qua.

Nguyễn Đường lại cho rằng hắn tức giận, tâm hoảng loạn bắt lấy góc áo Thích Nguyên, đôi mắt tròn đào hoa bất an nhìn hắn, “Cậu, cậu đừng tức giận được không?”

“Tớ không phải cố ý,“ vành mắt cậu đỏ hồng, ôm lấy cánh tay Thích Nguyên, “Tớ cũng rất nhớ cậu, tớ cũng muốn về, nhưng bọn họ không cho.”

Thích Nguyên bất đắc dĩ cười cười, nhéo chóp mũi Nguyễn Đường một chút, “Con thỏ ngốc.”

“Hai ngày trước không phải là sinh nhật em sao, tôi chuẩn bị bánh sinh nhật cho em, đặt ở tủ lạnh, hiện tại tôi đi lấy ra cho em.”

Hắn nguyên bản còn muốn ăn sinh nhật cùng Nguyễn Đường, ai biết Nguyễn Đường thế nhưng không có trở về, cho nên mới có chút tức giận.

Nguyễn Đường ngốc ngốc nhìn, lúc này mới nhớ tới, mấy ngày hôm trước người nhà nguyên chủ mở tiệc tối, không ít người chúc mừng với cậu, nhưng cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng không thú vị, hận không thể chạy đi.

Thì ra đó là chúc mừng sinh nhật cậu sao?

Trước kia khi cậu còn là thỏ con là không có sinh nhật, đương nhiên cũng không có người chúc mừng cậu.

Còn sinh nhật của nguyên chủ, cậu cũng không nhớ rõ lắm, cho nên lúc này mới bỏ qua.

Thích Nguyên đặt bánh kem lên trên bàn, cắm lên ngọn nến, __ bật lửa, lúc này mới cười với Nguyễn Đường nói, “Cầu nguyện đi.”

Nguyễn Đường chậm nửa nhịp, nhìn chằm chằm bánh kem nửa ngày mới chắp tay cầu nguyện.

Cậu có chút ưu sầu, chính mình nhiều ngày nay đều luôn cầu nguyện, ông trời có thể cảm thấy nguyện vọng của cậu quá nhiều nên không muốn thực hiện hay không.

Thích Nguyên hoàn toàn không biết thỏ con của mình đang suy nghĩ gì, hắn cắt bánh kem chia cho Nguyễn Đường, thần sắc ôn nhu, “Chúc mừng thỏ con của tôi lại lớn thêm một tuổi.”

Nguyễn Đường nhìn chằm chằm thỏ con trên bánh kem của mình, đáy lòng có chút nóng lên, cậu vừa nhìn như vậy, Thích Nguyên lại có chút ngượng ngùng, hắn rũ mắt, ngữ khí thanh lãnh nhưng thính tai lại nóng lên, “Vẽ không được tốt lắm.”

“Tôi luyện rất nhiều ngày, mới làm ra được một cái tương đối đẹp như vậy.”

Nguyễn Đường nhấp nhấp môi, cầm lấy tay Thích Nguyên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thoạt nhìn vừa mềm vừa ngọt, “Tớ siêu cấp siêu cấp thích.”

Cậu dùng hai từ “Siêu cấp” liền nhau để biểu đạt ra sự cao hứng cùng yêu thích của cậu.

Thích Nguyên hôn lên đốt ngón tay Nguyễn Đường, ánh mắt nhu hòa, hắn mềm giọng dỗ dành Nguyễn Đường, “Ăn bánh kem đi.”

Nguyễn Đường nằm trong lòng ngực Thích Nguyên, cùng Thích Nguyên ăn khối bánh kem kia.

Cuối cùng, dưới nhắc nhở của hệ thống, Nguyễn Đường mới nhớ tới lễ vật mình mang đến kia, cậu đặt cái hộp nhỏ kia vào trong lòng bàn tay Thích Nguyên, ánh mắt tỏa sáng, cậu nhỏ giọng nói ở bên tai Thích Nguyên, “Tặng cho cậu.”

“Mở ra nhìn xem đi.”

Cổ họng Thích Nguyên khẽ nhúc nhích, đáy lòng có dự cảm vi diệu nào đó, hắn vươn tay, chậm rãi mở ra cái hộp kia.

Một đôi nhẫn kiểu dáng đơn giản nằm ở trong hộp.

Không tính là quý giá, nhưng cũng tốn của Nguyễn Đường một khoản tiền tiêu vặt. Truyện Full

Nguyễn Đường học phim truyền hình, duỗi tay đặt vào trong lòng bàn tay Thích Nguyên, đôi mắt đào hoa tròn xoe cất giấu vài phần ngượng ngùng cùng nhút nhát, hô hấp dồn dập, hơi có chút khẩn trương.

“Cậu, cậu nguyện ý dùng chiếc nhẫn này khóa tớ lại cả đời không?”

Thích Nguyên dùng sức nắm chặt nhẫn, hắn hô hấp nặng nề một chút, bên trong đôi mắt sâu thẳm là vui mừng, cũng là bất đắc dĩ, “Loại chuyện này, hẳn là tôi tới làm.”

“Nhưng mà, tôi rất nguyện ý.”

Hắn nguyện ý dùng nửa đời sau của mình gắt gao dây dưa cùng Nguyễn Đường, cho đến khi trở nên thân mật không thể phân biệt, ai cũng không rời khỏi ai.

Nhân lúc còn sớm đoạt được Nguyễn Đường, kỳ thật càng tốt.

Thích Nguyên cúi đầu, hôn lên cánh môi Nguyễn Đường, trong lòng hắn như nổi lên một mồi lửa, vô luận thế nào cũng không thể tắt, lửa nóng làm máu hắn sôi trào, làm cho hắn nhịn không được ôm Nguyễn Đường hướng về phía phòng ngủ, dùng sức đè người ở dưới thân, ngón tay chậm rãi trượt xuống.

Lục Tú tặng cho hắn mấy bao áp súc kia, rốt cuộc phát huy tác dụng.

Đương nhiên, chồng bút ký thật dày kia của Thích Nguyên cũng không thể không kể công.

Đêm thật sự có chút dài, cửa phòng ngủ gắt gao đóng chặt, lại thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng khóc nức nở kèm xin tha, “Mệt mỏi quá, muốn ngủ”

“Thích Nguyên, từ bỏ”

Thích Nguyên kiên nhẫn dỗ dành Nguyễn Đường, động tác lại càng thêm mãnh liệt.

Ngón tay bọn họ giao triền bên bên nhau, trên ngón tay mỗi người đều mang theo một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này ở dưới tia sáng nhỏ vụn của ánh đèn, dường như đã khóa bọn họ lại với nhau, biểu thị bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ tách ra.

____________________________________

Edit: Thế giới tiếp theo là tu tiên, tui lại bế tắc phần xưng hô... -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.