Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường nắm chặt góc áo Cố Đàm Dữ đến dúm lại thành một cục, cậu đỏ mặt, đáy lòng vừa nhảy nhót lại vừa hưng phấn.
Nghe Cố Đàm Dữ dùng âm thanh tràn ngập từ tính gọi cậu là "Vợ nhỏ", cậu luôn cảm thấy tim mình đập càng nhanh hơn, phảng phất ngay sau đó sẽ nhảy ra ngoài.
Cố Đàm Dữ mở quang não*, gọi quản gia người máy đi lên, chuyển đến một cái bàn cùng một cái ghế dựa đặt ở một bên.
*có thể coi là bản tích hợp của điện thoại, máy tính, máy ảnh, máy chiếu, v.v. ở level cao hơn.
Vị trí kia gần cửa sổ, có đầy đủ ánh sáng mặt trời lại không quá chói mắt, không khí ướt át bên ngoài thổi vào, thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút hương hoa.
Cố Đàm Dữ cho Nguyễn Đường một quyển sách truyện, tuy lúc này hắn còn có chút công chuyện cần xử lý, nhưng hắn cũng không muốn để cho Nguyễn Đường ngồi chán mốc meo ở đó.
Nguyễn Đường đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, cúi đầu lật xem cuốn sách truyện. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi xuống chóp mũi Nguyễn Đường, mạ lên lớp lông mi dài dày cong vút của cậu một tầng ánh sáng vàng rực rỡ.
Có loại cảm giác động lòng người không nói nên lời.
Cố Đàm Dữ ngây người trong chớp mắt, đáy mắt màu lục đậm nhiễm lên vài phần dục vọng chiếm hữu. Hắn nhắm mắt lại, cổ họng khẽ nhúc nhích, khắc chế đem chút cảm xúc này ép xuống dưới đáy lòng mình.
Trong phòng im ắng, Nguyễn Đường ôm lấy cuốn sách truyện kia, thỉnh thoảng sẽ nâng mắt lên nhìn về phía Cố Đàm Dữ. Mỗi lần nhìn một cái, đáy lòng cậu liền sẽ thỏa mãn một lần.
Nguyễn Đường cảm thấy mình hình như ngày càng trở nên kỳ quái.
[ khụ khụ, ký chủ, đây là tác dụng phụ,] hệ thống đã lâu không lên tiếng lại thò mặt ra nói chuyện, [ lúc trước không phải cậu đã uống loại thuốc mọc chân kia sao, loại thuốc này có một chút tác dụng phụ. ]
[nó có thể phóng đại dục vọng của con người,] hệ thống tạm dừng một chút, tỉ mỉ giải thích, [ví dụ như cậu thích Cố Đàm Dữ, cái thích này chỉ có một trăm điểm, nhưng nó có thể phóng đại đến một nghìn điểm.]
[ cậu sẽ thích Cố Đàm Dữ thích đến vô cùng, hận không thể ôm hắn, hôn hắn, làm hết tất cả mọi chuyện thân mật trên đời.]
Đương nhiên, thời điểm ở trên giường, Nguyễn Đường sẽ càng đói khát hơn.
Chính là bởi vì điểm này, hệ thống mới giấu diếm tác dụng phụ với Nguyễn Đường.
Đây chính là công cụ quan trọng để xúc tiến tình cảm của ký chủ cùng vai ác.
Nguyễn Đường ngây người một chút, khó trách cậu luôn cảm thấy mấy ngày nay mình không thích hợp, luôn muốn quấn lấy Cố Đàm Dữ.
Cậu cắn cắn đầu ngón tay, có chút khẩn trương.
Cậu vốn dĩ đã thích Cố Đàm Dữ thích đến vô cùng rồi, lần này, sợ là phải thích đến đầy tràn ra ngoài mất.
"Khi nào tác dụng phụ mới có thể tiêu đi nha?" Nguyễn Đường âm thầm hỏi hệ thống trong lòng.
[một tuần sau là có thể biến mất, ký chủ không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.]
Rốt cuộc trọng tâm sinh hoạt của Nguyễn Đường đều xoay quanh Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ kẻ này tính cách lãnh đạm, củ cải trắng nõn mềm mại mọng nước nhà ta đã nhổ sẵn đặt tới bên miệng ngươi rồi, xem ngươi có dám gặm hay không.
Nguyễn Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn có thể tiếp thu.
Thời gian một buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi ăn cơm xong, Cố Đàm Dữ liền đưa Nguyễn Đường ra ngoài mua quần áo.
Cố Đàm Dữ đưa Nguyễn Đường tới trung tâm thương mại mà mẹ mình thường hay đi dạo nhất, chính quần áo của hắn cũng là đặt mua từ trong này.
Vừa mới đi vào một cửa hàng quần áo, đã có người bán hàng đi lên tiếp đón, "Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì sao?"
Chờ người bán hàng thấy rõ khuôn mặt của Cố Đàm Dữ, lập tức bưng kín miệng mình lại, lắp bắp nói: "Nguyên, nguyên soái?"
Cố Đàm Dữ làm nguyên soái của Đế Quốc, vô cùng nổi tiếng trên Tinh Võng*, phía sau có một dàn fanboy fangirl hùng hậu, rất nhiều thiếu niên hâm mộ muốn tiến vào trường quân đội, trở thành thủ hạ của nguyên soái.
*hiểu đơn giản là mạng xã hội.
Mức độ nổi tiếng của hắn có thể nói là cực cao.
Tuy nhiên bản thân sức chiến đấu của Cố Đàm Dữ cực cao, cộng thêm quân công của hắn hoàn toàn là do hắn tự đánh ra, cho nên dù có gặp fans cũng sẽ gặp phiền phức như các minh tinh khác, càng sẽ không có người quấy rầy hắn.
"Chọn vài bộ quần áo cho em ấy," Cố Đàm Dữ nắm tay Nguyễn Đường, ánh mắt nhàn nhạt, "Nhìn xem có bộ nào hợp với em ấy không."
Người bán hàng nhìn thoáng qua Nguyễn Đường, ánh mắt quơ quơ trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, đáy lòng có chút kinh ngạc.
Nguyên soái độc thân nhiều năm như vậy, rốt cuộc cây vạn tuế cũng đã ra hoa rồi sao?
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng cô vẫn bảo trì tu dưỡng nghề nghiệp tốt đẹp, mang Nguyễn Đường đến khu quần áo hưu nhàn. Quần áo bên trong đại đa số đều là màu sắc hoạt bát linh động, rất có cảm giác thiếu niên.
Cố Đàm Dữ để Nguyễn Đường chọn vài món, mặc thử một chút ở trong phòng thử đồ, sau đó gói toàn bộ lại.
Ánh mắt hắn quơ quơ, lại rơi xuống mấy bộ tây trang cách vách.
Cố Đàm Dữ không khỏi động lòng một chút, hắn nắm tay Nguyễn Đường, làm chủ chọn một bộ, sau đó khoa chân múa tay ở trên người Nguyễn Đường, nhịn không được nói, "Mặc thử xem?"
Nguyễn Đường ôm lấy bộ tây trang kia đi vào phòng thử đồ, chẳng được bao lâu sau cậu đi ra, có chút khẩn trương nhìn Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ cúi người xuống, ngón tay thon dài điều chỉnh chiếc nơ trên cổ Nguyễn Đường lại một chút, tiếng cười trầm thấp, "Rất đẹp."
Nguyễn Đường mặc một thân này trông như Hoàng tử nhỏ đi ra từ trong truyện cổ tích, môi hồng răng trắng, tinh xảo lại quý phái.
Nhìn, liền rất muốn bắt nạt cậu đến phát khóc. Đọc