Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 128: Chương 128: Nghe nói tui biết sinh bảo bảo 12




Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

"Nguyên soái, có muốn xử lý hay không?"

Phó quan ở một bên nhìn thấy tiêu đề thì khóe miệng run rẩy, chỉ muốn nói mấy blogger này định từ bỏ hết tiết tháo* sao, tiền dơ tiền bẩn cũng dám kiếm, chửi bới nguyên soái như vậy không sợ bị bắt sao?

*tu dưỡng đạo đức, nhân cách cao thượng

Độ cong khóe môi Cố Đàm Dữ hơi hơi rũ xuống, hắn rũ lông mi, tròng mắt màu lục đậm lạnh lẽo lại sâu thẳm, đáy mắt cuồn cuộn tức giận, thật sự không vui, "Ngươi cho rằng, nếu không có người ở phía sau đẩy tay, bọn họ dám đăng mấy thứ này sao?"

Hoàng Thái Tử.

Cố Đàm Dữ cơ hồ lập tức có thể xác định người đứng phía sau màn là ai, rốt cuộc tiêu đề của mấy blogger này đều nghiêng về một trọng điểm là hắn "Ngoại tình", không màng tới Hoàng Thái Tử tứ hôn, rõ ràng tay nắm trọng binh lại không đặt Hoàng gia vào trong mắt.

Hoàng Thái Tử đại khái là có chủ ý muốn bôi đen thanh danh hắn, chờ đến khi muốn đối phó với hắn cũng có lý do chính đáng.

"Hiện tại áp xuống hoặc là xóa mấy thứ này đi, ngược lại sẽ càng cổ vũ khí thế những người đó. Người không hiểu còn tưởng rằng ta thực sự có bí mật gì không thể nói ra."

Huống hồ nếu Hoàng Thái Tử lại tiếp tục ở phía sau quạt gió thêm củi, cho dù hắn có một trăm cái miệng cũng không nói lại.

Còn không bằng phơi bày ra sự thật trước mặt những người đó.

Cố Đàm Dữ nhíu mày, đạm nhiên mở tài khoản Tinh Võng của mình trên quang não, tuyên bố một nội dung.

"Ba giờ chiều nay, ta sẽ phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng."

Đầu ngón tay hắn gõ gõ trên mặt bàn, giọng nói vững vàng lại bình tĩnh, "Tai nghe không bằng mắt thấy, phản bác tốt nhất chính là đưa ra đao thật búa thật, làm cho bọn họ tận mắt chứng kiến, đồn đãi trên mạng đều là sai."

Cố Đàm Dữ là nguyên soái Đế Quốc, quyền cao chức trọng hơn nữa trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhan giá trị cũng cao. Đã từng có người phát lên mạng mấy cái video Cố Đàm Dữ điều khiển cơ giáp cùng vật lộn với Trùng tộc ở trên chiến trường, kỹ thuật điều khiển mượt mà lưu loát giúp Cố Đàm Dữ hấp dẫn rất nhiều fan kỹ thuật.

Cho tới bây giờ, tài khoản Tinh Võng của hắn số lượng fans cũng đã vượt 8000 vạn.

*đâu đó có 80 triệu thôi ý mà:)))

Có không ít người luôn ngồi canh trước tài khoản Tinh Võng của Cố Đàm Dữ, hy vọng vị nguyên soái lạnh nhạt lại thiết huyết này có thể chia sẻ một chút sinh hoạt cá nhân của hắn, cho dù chỉ phát ra mấy tấm ảnh chụp cho các cô liếm liếm thôi cũng được.

Nhưng Cố Đàm Dữ chỉ dùng tài khoản Tinh Võng để chia sẻ một ít tin tức của chính phủ, một năm gần đây thậm chí còn không đăng cái gì, tài khoản Tinh Võng thiếu chút nữa mọc cỏ luôn rồi.

Hiện tại thật vất vả Cố Đàm Dữ mới đăng lên một nội dung, các fan lập tức lâm vào điên cuồng.

Không bao lâu sau tin tức này đã bị đẩy lên hot search.

"A a a a a, nguyên soái vậy mà muốn phát sóng trực tiếp, tui rốt cuộc lại có thể liếm liếm mặt nguyên soái rồi!"

"Nguyên soái sao lại phát sóng trực tiếp nhỉ, đây là chịu kích thích gì sao?"

"Lầu trên là ở trong núi mới lắp mạng sao, nhìn xem bài đăng của các blogger lớn sáng nay đi, tôi phỏng đoán không chừng nguyên soái muốn giải thích chuyện này, chậc chậc, điểm này cũng không phù hợp với phong cách của nguyên soái."

"Phi, đừng nói bậy! Là tuyến 18 từ nơi nào tới dán nguyên soái nhà chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng những blogger vô lương tâm đó. Nói nữa, Hoàng Thái Tử tứ hôn cho nguyên soái đã hỏi qua ý kiến của nguyên soái chưa, còn chưa có kết hôn mà đã gấp không chờ nổi gắn lên cái mác ngoại tình, đây rõ ràng chính là vu hãm!"

"Ảnh chụp lóa mù mắt đặt ở đó còn chưa tin, trên lầu chắc chắn là fan não tàn, giám định không sai.

Mặc kệ trên Tinh Võng nhấc lên phong ba bão táp như thế nào, Cố Đàm Dữ đều không hề đặt ở trong lòng.

Hắn đi thẳng xuống dưới lầu, chuẩn bị tìm Nguyễn Đường nói vài lời. Rốt cuộc mới sáng sớm nhìn thấy những blogger đó nói hươu nói vượn, rất phá hỏng tâm trạng.

Sau khi Cố Đàm Dữ đi xuống lầu, nhìn ngắm xung quanh một lúc lại không thấy Nguyễn Đường ở trong phòng khách.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh nói chuyện loáng thoáng, Cố Đàm Dữ theo bản năng thả nhẹ bước chân, đi tới cửa phòng bếp.

"Dì à, cái này phải nấu bao lâu mới xong?"

Nguyễn Đường đứng ở bên người dì đầu bếp, chỉ chỉ nồi canh hạt sen tuyết lê cẩu kỷ đang hầm ở trước mặt. Chóp mũi cậu giật giật, nói, "Thơm quá."

"Khẩu vị nguyên soái thiên ngọt, ngày thường nếu làm ngọt luôn sẽ uống nhiều hơn mấy ngụm. Nếu cậu muốn học tôi có thể dạy cho cậu, sau này cậu tự tay hầm canh cho nguyên soái nếm thử," Dì đầu bếp cười cười, tinh tế nói ra cách làm cho thiếu niên nhỏ trước mặt này một lần. Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của dì đùa giỡn, "Nếu là cậu làm, nguyên soái ăn không chừng sẽ thấy càng ngọt hơn một chút."

Nguyễn Đường lập tức đỏ mặt, cậu bắt tay đặt ở phía sau, dường như ngượng ngùng mà cúi đầu, mũi chân ma ma với mặt đất.

"Cháu, cháu sẽ học."

Cậu nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, sau đó lại nới lỏng, giống như đang cổ vũ cho chính mình.

Nguyễn Đường không nhớ rõ ở vị diện trước mình đã học qua mấy thứ này hay chưa, nhưng cậu luôn cảm thấy, mình hẳn là biết nấu cơm.

Cố Đàm Dữ ở ngoài cửa phòng bếp bật cười thành tiếng, hắn nheo lại đuôi mắt thon dài, ánh mắt ôn nhu. Hắn đến gần vài bước, chế trụ bả vai Nguyễn Đường, ngữ khí thân mật, "Ta nói làm sao lại không tìm thấy em, thì trốn ở chỗ này."

"Nhân ngư nhỏ, ta có chút việc muốn thương lượng cùng em, có thể ra ngoài một chút không?"

Nguyễn Đường gật gật đầu, nắm một góc áo nhỏ của Cố Đàm Dữ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn. Hai người ra phòng khách ngồi xuống, Cố Đàm Dữ do dự một lúc, sau đó mở miệng.

"Chiều nay ta muốn phát sóng trực tiếp, em có thể phối hợp với ta lộ mặt được không," Cố Đàm Dữ thưởng thức ngón tay thon dài mềm mại của Nguyễn Đường, sau đó thân mật nâng lên, hôn hôn đốt ngón tay của cậu, "Mọi người đều không biết ta sắp kết hôn, ta muốn giới thiệu em với mọi người."

"Bởi vì, ta đã là người có chủ rồi."

Nguyễn Đường chớp chớp mắt, tim đập rất nhanh, theo bản năng nắm chặt góc áo nhỏ của Cố Đàm Dữ, cậu có chút khẩn trương đồng ý.

"Được."

Cố Đàm Dữ nhéo nhéo gương mặt cậu, rõ ràng còn chưa dùng được bao nhiêu sức lực, trên mặt Nguyễn Đường đã lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt. Cố Đàm Dữ cúi đầu, hôn lên vết đỏ kia một cái, "Sao lại ngoan như vậy nhỉ."

Nguyễn Đường càng ngoan, hắn càng muốn bắt nạt.

Rất nhanh đã đến 3 giờ chiều, sớm đã có không ít fans cùng với giang cư mận ngồi canh ở phòng phát sóng trực tiếp của Cố Đàm Dữ. Trên trăm vạn người chen vào phòng, thiếu chút nữa khiến cho phòng phát sóng trực tiếp hỏng mất, vẫn là các anh trai kỹ thuật viên tăng ca khẩn cấp mới khó khăn lắm giữ cho phòng phát sóng trực tiếp ổn định.

Fans vừa vào rất nhanh đã nhìn thấy nguyên soái ngồi ở bên bờ hồ. Nguyên soái không có mặc quần áo quân đội, ngược lại mặc một cái áo sơ mi màu trắng vô cùng đơn giản. Cổ áo khẽ buông lỏng, lộ ra xương quai xanh cùng với cần cổ thon dài, thoạt nhìn có chút tùy ý, không còn cảm giác cấm dục như trước kia.

"Awsl (a ta đã chết)! Xương quai xanh của nguyên soái, ta liếm liếm liếm!"

"Tui đã bao lâu không có nhìn thấy mặt nguyên soái gần như thế, nguyên soái ngài thật sự rất soái!"

"Tui có thể! Tui thật sự có thể!"

"Từ từ, trong cái hồ bên cạnh nguyên soái hình như có người!"

Cố Đàm Dữ điều chỉnh hướng quang não một chút, nhắm ngay nhân ngư nhỏ đang ở trong hồ.

Nguyễn Đường lắc lắc cái đuôi, bọt nước từ ngọn tóc cậu nhỏ giọt xuống, từ trên ngực lướt qua. Cậu vươn tay nắm một góc áo nhỏ của Cố Đàm Dữ, tò mò nhìn nhìn về phía cameras.

Cố Đàm Dữ dùng ngón tay lau đi bọt nước trên đuôi mắt Nguyễn Đường, động tác thân mật mà lại khắc chế, hắn nói với fans bên trong phòng phát sóng trực tiếp, "Đây là đối tượng tứ hôn của ta, là nhân ngư nhỏ Hoàng Thái Tử phân phối cho ta."

Hắn lại chếch hướng cameras đi, sau đó đưa Nguyễn Đường lên bờ, cẩn thận mặc quần áo vào cho Nguyễn Đường, lúc này mới điều chỉnh cameras trở về. Hắn lạnh mặt, nhàn nhạt nói, "Đây cũng là một vai chính khác bên trong tấm ảnh chụp các blogger truyền ra hôm nay."

"Như các ngươi chứng kiến, nhân ngư nhỏ đã tới kỳ trưởng thành, hiện tại đã biến ra hai chân."

Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng dùng khăn lông lau mái tóc ẩm ướt của Nguyễn Đường, sau đó cúi đầu, hôn một cái lên thính tai Nguyễn Đường. Ngay khi Nguyễn Đường mẫn cảm lùi về phía sau, hắn ôm lấy Nguyễn Đường, thấp giọng cười một tiếng, nói với màn hình:

"Chúng ta sắp kết hôn, hy vọng các ngươi có thể chúc phúc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.