Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê phát hiện thỏ con của mình gần đây có chút không thích hợp.
Hình như càng ngày càng mềm.
Ngày thường luôn mơ mơ màng màng, không tự giác dùng thân thể cọ cọ mình, móng vuốt nhỏ bám lấy quần áo mình, một khắc cũng không chịu rời đi.
Nếu bị kéo ra sẽ càng mềm như bông, ủy khuất khóc rưng rức, âm thanh vừa ngọt vừa mềm như đường mật vậy.
Quần áo của Tư Cửu Lê đã bị móng vuốt của Nguyễn Đường cào rách vài bộ rồi, bất đắc dĩ, Tư Cửu Lê đành phải thay pháp y, không chỉ tro bụi không dính người, còn có thể ngăn cản được một kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Tư Cửu Lê vốn còn đang hơi nghi hoặc trạng thái hiện tại của Nguyễn Đường, nhưng một lần nhìn thấy trên Vạn Kiếm Phong có người nuôi một con Cửu Linh Miêu cũng kêu ngọt nị như vậy, giống như đang phát xuân, hắn mới hậu tri hậu giác nhận ra, Nguyễn Đường đã tới kỳ động dục rồi.
Khó trách gần đây không biến thành hình người đến nữa.
Nghĩ đến đây, Tư Cửu Lê cong môi cười cười, vốn đang tính toán đi luyện kiếm, lúc này lại đột nhiên thu kiếm lại đi tới Tàng Thư Các.
Hắn cũng không phải đến để chọn công pháp, ngược lại đi một bên khác tìm mấy ngọc giản nói về linh thú, 《 làm thế nào trợ giúp linh thú vượt qua kỳ động dục 》, 《 làm sao chăn nuôi linh thú cho tốt 》
Tư Cửu Lê còn phát hiện được mấy cái ngọc giản ở trong góc, không biết là người nào ném vào trong này. Hắn cúi đầu đọc thông tin bên trong ngọc giản, nhưng mới quét đến ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy như bị phỏng.
Hắn chống một bàn tay lên môi, ho khan một tiếng, thính tai đỏ ửng.
Ngọc giản này không biết là tên đệ tử nào lưu lại, bên trong miêu tả kỹ càng tỉ mỉ sau khi linh thú của hắn tới kỳ động dục, hóa thành hình người, bởi vì không khống chế nổi tình dục mà đẩy ngã hắn.
Càng làm cho đệ tử kia hỏng mất chính là, lúc trước hắn miễn cưỡng mới thu phục được linh thú, tu vi của linh thú còn cao hơn so với hắn rất nhiều, cho nên bọn họ vẫn chưa có lập khế ước, kết quả là lúc này hắn không thể nào tránh thoát được.
(tức là nếu lập khế ước rồi thì dù linh thú tu vi cao hơn vẫn có thể khống chế được, nhưng chưa lập khế ước thì... hờ hờ hờ)
Tóm lại, đệ tử kia rất ân cần răn dạy trong này là, linh thú khi tới kỳ động dục, hoặc là sớm tìm cho nó một đối tượng tốt, hoặc là cách ly ngay và luôn, nếu không thì chỉ còn cách nằm yên, cúc hoa tàn, mãn địa thương.
Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, đệ tử kia vậy mà viết quá trình này hương diễm đến dị thường, làm người ta nhìn vào là mặt đỏ tai hồng.
Tư Cửu Lê cố nén cảm giác thẹn xem xong hết, ở một góc độ nào đó, hắn tựa hồ đã hiểu biết thêm càng nhiều.
Hắn trả sách lại, đi ra Tàng Thư Các.
Tư Cửu Lê nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt thâm thúy mà lại u ám, giống như lốc xoáy ngầm dưới đáy biển sâu, cất giấu vài phần nguy hiểm.
Nếu hắn nhớ không lầm, buổi tối hôm nay là ngày Nguyễn Đường tới đây đưa dược.
Là thời điểm chuẩn bị “Ăn” thỏ con rồi.
Sắc trời hơi tối, bên ngoài tiếng côn trùng râm ran liên miên, Nguyễn Đường chịu đựng khô nóng toàn thân biến thành hình người, cậu lúc này đã nhớ rõ ngậm một bộ quần áo ra ngoài, sau khi biến hình thì mặc vào.
Cũng không biết có phải do thân thể hay không, sau khi cậu biến thành hình người thì loại cảm giác nóng rực kích thích này càng thêm mãnh liệt, hai chân cậu mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Nguyễn Đường cắn răng đỡ tường, vô cùng đáng thương cắn môi đi về phía phòng Tư Cửu Lê.
Quả nhiên, cậu vẫn ghét mùa xuân nhất.
Trong phòng không đốt đèn dầu, tối đen một mảnh. Nguyễn Đường có chút kinh ngạc, cậu đẩy cửa phòng ra, nhỏ giọng kêu một tiếng, “Tư Cửu Lê? Sao lại thế này, chẳng lẽ Tư Cửu Lê không có ở đây sao?
Không đợi Nguyễn Đường suy nghĩ kỹ, đột nhiên một bàn tay dùng sức ôm lấy vòng eo cậu, nhét cậu vào trong lồng ngực nóng rực. Tư Cửu Lê cúi người ôm lấy Nguyễn Đường, đôi môi hơi lạnh lơ đãng xẹt qua vành tai Nguyễn Đường, Nguyễn Đường nhịn không được run run.
“Tư Cửu Lê?”
Nguyễn Đường hơi chần chờ giãy giụa, cậu cảm thấy hơi thở Tư Cửu Lê có chút nguy hiểm.
Giây tiếp theo, Tư Cửu Lê hôn lên vành tai Nguyễn Đường một cái, giọng hắn trầm thấp, có chút khàn khàn, khắc chế mà nhẫn nại.
“Đừng nhúc nhích.”