Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê cất hộp thuốc cao đã dùng hơn phân nửa vào trong ngăn tủ.
Thứ này là hắn mua khi xuống núi, tốn hai khối thượng phẩm linh thạch, có hơi đắt nhưng hiệu quả vô cùng tốt.
Hắn vào phòng bếp đun một thùng nước ấm, xong mới đi vào phòng vỗ vỗ Nguyễn Đường còn đang cuộn tròn trong ổ chăn, trong âm thanh cất giấu ý cười, “Đường Đường, đừng nằm nữa, qua đây lau người.”
Nguyễn Đường buồn bực rúc đầu vào trong chăn, đưa lưng về phía Tư Cửu Lê, giọng nói cực kỳ ấm ức, còn hơi khàn khàn, “Đau.”
“Người xấu.”
Vừa rồi ra chút mồ hôi, thân thể cậu có chút dinh dính, eo thì đau đến không chịu nổi, cả người như muốn tan thành nước đường luôn.
Tuy thân thể không nóng nữa, nhưng lại khó chịu theo một kiểu khác.
Tư Cửu Lê kéo chăn Nguyễn Đường ra, ôm cậu vào trong lòng ngực mình nhẹ giọng dỗ dành, “Chờ lát nữa ta xoa eo cho ngươi, sẽ không đau nữa.”
(T đang khá băn khoăn cách xưng hô bây giờ, xin ý kiến)
“Ngoan, tắm rửa một cái sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Nguyễn Đường suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới không tình nguyện bò ra từ trong chăn. Tư Cửu Lê cong môi cười cười, bế Nguyễn Đường đi tắm rửa.
Lúc này hắn thế nhưng rất chuyên tâm, không có nhân cơ hội làm chút chuyện gì khác.
Dù sao thỏ con đều đã bị hắn lăn qua lộn lại “Ăn” vài lần, nếu còn làm chuyện gì nữa, phỏng chừng thỏ con lại muốn cáu kỉnh với hắn.
Chờ Nguyễn Đường tắm xong, Tư Cửu Lê lại mặc cho Nguyễn Đường một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đi thay khăn trải giường cùng cái chăn dúm dó trên giường, ném ra chậu nước ở ngoài sân.
Nguyễn Đường nửa khép mi mắt, lông mi run rẩy, tựa hồ có thể ngủ bất cứ lúc nào. Cậu mấy ngày nay bị kỳ động dục tra tấn, căn bản không ngủ được một giấc yên ổn, hiện tại phát tiết ra mới thoải mái không ít.
Tư Cửu Lê nhìn mấy dấu hôn trên cổ Nguyễn Đường, ánh mắt thâm thúy vài phần.
Hắn vươn ngón tay ra vuốt ve khối da kia, động tác thật cẩn thận, đáy mắt lại mang vài phần thoả mãn.
“Đường Đường, thoải mái hơn chưa?”
Tư Cửu Lê nhẹ nhàng xoa xoa tóc Nguyễn Đường, hắn sờ thử cái trán Nguyễn Đường, đã không còn nóng nữa.
Nguyễn Đường mơ mơ màng màng, theo bản năng lên tiếng, “Thoải mái.”
Giây tiếp theo, cậu lại cọ cọ vào gối đầu, oán giận một câu, “Nhưng mệt mỏi quá.”
Thời gian đã trôi qua thật lâu, trời cũng sắp sáng.
Tư Cửu Lê khẽ cười một tiếng, dịch dịch góc chăn cho Nguyễn Đường, không nói gì.
Hắn nhớ rõ tu vi càng cao, thời gian làm chuyện này sẽ càng dài, thời điểm tu sĩ Hóa Thần kỳ kết thúc song tu có thể đã trải qua hàng trăm năm.
Nếu đổi lại là Nguyễn Đường, phỏng chừng sớm đã đỏ bừng khóe mắt, vô cùng uất ức than mệt rồi.
Vừa nghĩ đến đây, đầu quả tim của Tư Cửu Lê nóng lên.
Hắn bức thiết hy vọng tu vi của mình nhanh chóng tăng lên.
Nguyễn Đường ngủ cả ngày, thời điểm chạng vạng mới tỉnh lại, thân thể cậu còn hơi mềm nhũn, nhưng đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy.
Tư Cửu Lê bưng bát canh khoai tây hầm xương sườn đặt tới trước mặt Nguyễn Đường, “Đường Đường, ăn một chút gì đi.”
Nguyễn Đường nhìn thấy Tư Cửu Lê, gương mặt lại nóng lên, cậu nhỏ giọng đáp ứng, lại trộm nhìn thoáng qua Tư Cửu Lê.
Tư Cửu Lê bắt được tầm mắt của Nguyễn Đường, nhịn không được vươn tay nhéo cằm Nguyễn Đường một cái, “Không ăn đi, nhìn ta làm gì?”
Đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Đường nhiễm một chút ánh nước, khóe mắt hồng hồng, đó là do đêm qua khóc quá hăng, khóc đến đỏ cả hai mắt.
Cậu không tự giác cúi đầu, siết chặt cái thìa, có chút khẩn trương lắp bắp nói, “Ta, ta muốn nhìn.”
“Hơn nữa......”
Cậu há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng bởi vì quá thẹn, câu nói kia mắc kẹt trong cổ họng nửa ngày cũng không chịu chui ra.
Tư Cửu Lê bưng chén canh lên, múc một muỗng canh thổi cho gần nguội rồi đưa tới bên môi Nguyễn Đường, một bên ý bảo cậu há mồm, một bên hỏi cậu, “Hơn nữa, làm sao?”
Nguyễn Đường ôm chặt chính mình, thính tai đỏ lên, nóng đến dọa người. Cậu cúi đầu, cả khuôn mặt chôn ở trong đầu gối, lúc này mới nhỏ giọng hỏi, “Ngươi, muốn cùng ta thành thân hay không?”
Cậu đã từng nghe lão Rùa Xanh kể rồi, phàm nhân sau khi thành thân sẽ làm chút chuyện thân mật như mình cùng Tư Cửu Lê đã làm.
Tay Tư Cửu Lê dừng lại, hắn cúi đầu nhìn Nguyễn Đường, cũng không đút canh cho Nguyễn Đường nữa, ngược lại có chút vội vàng nắm lấy bàn tay Nguyễn Đường, “Đường Đường, ngươi nói là thật sao?”
Kỳ thật trong mối quan hệ của hai người, Tư Cửu Lê mới là người càng lo được lo mất.
Nguyễn Đường nói ra những lời này, vừa lúc chọc trúng uy hiếp bên trong nội tâm hắn, hắn đã gấp không chờ nổi muốn trói chặt Nguyễn Đường, làm cậu vĩnh viễn lưu lại bên người mình.
“Đường Đường, ngươi thật sự nguyện ý sao?”
Tư Cửu Lê hỏi lại một lần, sắc mặt hắn lãnh đạm, rõ ràng đáy lòng đã rất rất không muốn buông tha cho Nguyễn Đường, không muốn cho cậu cơ hội để đổi ý, nhưng cố tình vẫn muốn bảo trì một chút phong độ thân sĩ như vậy, cho Nguyễn Đường một con đường lui, “Ngươi thật sự nguyện ý ở lại bên cạnh ta sao, đến ngày chúng ta chết đi sao?”
Nguyễn Đường nghiêng đầu nhìn Tư Cửu Lê, không rõ vì sao Tư Cửu Lê lại muốn lặp lại câu hỏi này một lần, nhưng cậu vẫn gật gật đầu, “Ta nguyện ý.”
Được ở cùng Tư Cửu Lê, cậu rất cao hứng.
Hơn nữa, đây vốn dĩ chính là nhiệm vụ của cậu mà.
Tư Cửu Lê dùng sức ôm chặt Nguyễn Đường, hắn hôn lên trán Nguyễn Đường, hôn lặp đi lặp lại, giống như không kiềm chế được niềm vui sướng bên trong, giọng nói hắn hơi khàn khàn, “Ta cũng, nguyện ý.”
Sau khi thành thân sẽ là phu phu nhất thể, hắn thích loại cảm giác vận mệnh tương liên, vĩnh viễn làm bạn bên cạnh nhau này.
Tư Cửu Lê lấy ra hai khối ngọc bội, đặt vào trong lòng bàn tay Nguyễn Đường.
Đây là hai khối ngọc bội tốt nhất hắn tìm được từ trong đống đồ vật Lâm Hư Tiên Tôn cho, tự tay hắn điêu khắc thành một đôi thỏ, sau đó khắc họa trận pháp ở mặt trên.
“Cái này cho ngươi.”
Hắn đưa một khối trong đôi ngọc bội kia cho Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường vuốt sợi dây tua rua màu đỏ treo bên trên, lại duỗi tay chạm chạm vào thỏ con ngây thơ chất phác trên mặt ngọc, hỏi, “Đây là cái gì?”
“Tín vật thành thân cho ngươi.”
Tư Cửu Lê cầm cái của mình quơ quơ trước mặt Nguyễn Đường, môi mỏng hơi cong, có chút ý cười nhàn nhạt, “Vốn đã nghĩ qua mấy ngày nữa mới cho ngươi, không nghĩ tới”
Không nghĩ tới thỏ con lại hỏi trước có muốn thành thân hay không.
Hắn hình như luôn chậm một bước.
Nguyễn Đường siết chặt ngọc bội, có chút e lệ nhìn qua Tư Cửu Lê, hiện tại cậu mới hậu tri hậu giác có chút ngượng ngùng.
“Ngọc bội này có khả năng truyền âm cùng truyền tống,“ Tư Cửu Lê giới thiệu cho Nguyễn Đường về ngọc bội, “Ngươi nói chuyện với thỏ con, ta ở nơi khác có thể nghe thấy.”
“Nếu ngươi gặp nguy hiểm, ngọc bội này lập tức sẽ truyền tống ta đến chỗ ngươi.”
Tư Cửu Lê chống trán mình lên trán Nguyễn Đường, vẻ mặt ôn nhu.
“Có ta bảo hộ ngươi, ai cũng không thể tổn thương đến ngươi.”