Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê bắt đầu chuẩn bị những đồ vật cần thiết để kết đạo lữ với Nguyễn Đường.
Người tu tiên chỉ cần chuẩn bị một phần khế ước kết đôi, nhỏ vào một giọt máu đầu tâm của đối phương là đã có thể đem tính mạng cùng tương lai của hai người tương liên, khí vận giao triền, chẳng phân biệt ngươi ta.
Nhưng Tư Cửu Lê cảm thấy như vậy còn chưa đủ, hắn còn muốn cho Nguyễn Đường một nghi thức thành hôn của nhân gian.
Hắn không muốn Nguyễn Đường có điều tiếc nuối.
Nhưng mà ngay tại thời điểm Tư Cửu Lê chuẩn bị xuống núi, lại được thông báo là gần đây trên núi giới nghiêm, số lần Tư Cửu Lê xuống núi đã dùng hết, trừ phi có thủ lệnh của phong chủ đảm bảo mới có thể xuống núi.
Tư Cửu Lê ở cùng Nguyễn Đường nhiều ngày, không hề ra ngoài, tự nhiên cũng không biết trên Thiên Tê Tông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn một đường đi tới cung điện Lâm Hư Tiên Tôn, lại phát hiện dọc đường có đệ tử thần sắc kinh hoảng, tụ tập gần nhau khe khẽ nói chuyện, không khí có vài phần trầm trọng.
Tư Cửu Lê trốn ở một bên nghe một lúc, mới từ miệng của mấy đệ tử kia hiểu ra những chuyện phát sinh mấy ngày nay.
Trong Thiên Tê Tông có đệ tử đột nhiên mất tích, tìm đâu cũng không thấy, sống không thấy người chết không thấy xác. Đệ tử xảy ra chuyện có tu vi không tồi, tuy còn kém Diệp Nam Kỳ nhưng cũng xem như nửa cái thiên tài.
Sư huynh hắn không tìm được người mới đem chuyện này báo cáo cho phong chủ, vị phong chủ kia lập tức phái người đi tìm kiếm.
Nhưng mà vị phong chủ kia lại không thu hoạch được gì, hắn không chỉ không tìm được người, còn tra ra nhiều vụ đệ tử mất tích khác nữa.
Những đệ tử mất tích trước đó, có đệ tử nội môn cũng có đệ tử ngoại môn, tu vi chênh lệch không đồng đều, tính cách cũng không phải hướng ngoại, nên không có cảm giác tồn tại gì.
Sau khi mất tích không có mấy người nhớ rõ bọn họ, có một hai người nhớ rõ báo cáo cho tông môn, nhưng sau khi đi tìm không thấy thì không còn động tĩnh gì nữa cả.
Cho nên những đệ tử này bắt đầu suy đoán có phải có Ma tộc nào lẫn vào Thiên Tê Tông hay không, vì muốn đảo lộn yên bình của Thiên Tê Tông, khơi mào chiến tranh.
Dù sao Ma tộc vẫn luôn không từ thủ đoạn.
Tư Cửu Lê kéo kéo khóe môi, lặng yên không tiếng động rời đi.
Khó trách trên đường có người nhìn hắn quái dị như vậy, thì ra bọn họ cảm thấy chuyện này có quan hệ với Ma tộc.
Đáy lòng Tư Cửu Lê trầm xuống, thật ra có chút không tin.
Lúc trước hắn không quá chú ý tới Thiên Tê Tông, cho nên không rõ ràng cuối cùng chuyện này có kết quả như nào, nhưng hắn vẫn biết rõ, Ma tộc hiện giờ còn không có ý muốn khơi mào chiến tranh.
Bởi vì, bọn họ đang chờ “Ma Quân” của bọn họ tỉnh lại, sau đó thống lĩnh toàn bộ đội quân Ma tộc, đồng loạt xâm chiếm nhân gian cùng các đại môn phái tu tiên.
Lúc trước bởi Tư Cửu Lê ma khí đại thịnh nên bị coi như tế phẩm, ném vào trong trận pháp làm đồ ăn cho vị “Ma Quân” kia.
Nhưng mà, cuối cùng là hắn cắn nuốt vị “Ma Quân” kia, thay thế vào vị trí đó.
Dựa theo thời gian suy tính, ít nhất phải mười năm sau Ma tộc mới có hành động.
Hơn nữa trên Thiên Tê Tông có tầng tầng trận pháp bảo hộ, còn có tông chủ tọa trấn, rốt cuộc là Ma tộc tu vi cỡ nào mới dám to gan lớn mật lẻn vào Thiên Tê Tông, chỉ vì bắt đi mấy tên đệ tử?
Chuyện này chỗ nào cũng lộ ra cổ quái.
Tư Cửu Lê không dám thiếu cảnh giác, hắn luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Đi được non nửa canh giờ, Tư Cửu Lê rốt cuộc tới trận pháp bên ngoài chỗ ở Lâm Hư Tiên Tôn, ngoài cửa có đệ tử đứng gác, nhìn thấy hắn thì hơi xấu hổ, “Tư Cửu Lê?”
“Ta muốn gặp mặt sư tôn, phiền toái giúp ta thông báo một chút.”
Tư Cửu Lê sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, chỉ chắp tay với tên đệ tử kia, nói một câu như vậy.
Vị kia đệ tử có chút xấu hổ, “Tối hôm qua sư tôn cùng Diệp sư huynh uống rượu cùng nhau, hơn nửa đêm không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người hình như cãi nhau, đồ vật trong phòng rơi loảng xoảng. Sư tôn sợ là bây giờ tâm tình không được tốt, ai cũng không muốn gặp.”
Diệp Nam Kỳ cùng Lâm Hư Tiên Tôn?
Tư Cửu Lê lại nghĩ tới ánh mắt Diệp Nam Kỳ nhìn về phía mình tràn ngập địch ý, không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy lạnh gáy.
Hắn vẫn kiên trì nói với đệ tử kia, “Phiền ngươi thông báo với sư tôn một tiếng, nói là ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
Tư Cửu Lê nói, trên mặt làm bộ hoảng hốt đến hơi đỏ ửng, cứ như thật sự có chuyện quan trọng nào đó muốn thương lượng cùng Lâm Hư Tiên Tôn.
Đệ tử kia bị hù dọa, do dự một lúc lâu vẫn đi vào.
Không bao lâu sau hắn đã trở lại, “Sư tôn nói cho ngươi đi vào.”
Tư Cửu Lê gật gật đầu, đi tới chỗ ở của Lâm Hư Tiên Tôn.
Nhưng mà hắn không hề hay biết, ngay khi tên đệ tử kia chuẩn bị đóng cửa trận pháp, một bóng dáng màu đỏ lóe lên, đánh ngất hắn, sau đó đi vào bên trong trận pháp. Thời điểm Tư Cửu Lê đi vào, Lâm Hư Tiên Tôn đã ngồi ở đại sảnh chờ hắn.
Rõ ràng là đầu xuân, Lâm Hư Tiên Tôn vẫn sợ lạnh như trước, trên người khoác một chiếc áo choàng, sắc mặt của y càng thêm tái nhợt, giống như người bệnh lâu năm không khỏi. Ngay cả Tư Cửu Lê cũng nhìn ra được, trạng thái của Lâm Hư Tiên Tôn có chút không thích hợp.
Nhưng mà, môi của Lâm Hư Tiên Tôn lại không phải tái nhợt không có nhan sắc, có chút sưng đỏ như từng bị ai hôn thật mạnh.
Cảm nhận được tầm mắt Tư Cửu Lê, Lâm Hư Tiên Tôn theo bản năng đặt tay bên môi, thính tai có chút hồng, y mở miệng nói, “Ngươi có chuyện gì quan trọng muốn nói với ta?”
Tư Cửu Lê cười cười, “Kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn xuống núi một chuyến, gần đây trên núi giới nghiêm, ta không xuống được.”
Nghe được hai chữ “Giới nghiêm” này, giữa mày Lâm Hư Tiên Tôn khẽ cau lại, đáy mắt hiện ra một chút nôn nóng cùng lo lắng, “Giới nghiêm là như thế nào?”
Tư Cửu Lê nói lại một lần những chuyện mình nghe được từ những đệ tử kia, “Nghe nói không chỉ có đệ tử mất tích, còn là sống không thấy người chết không thấy xác, mọi người suy đoán có Ma tộc trà trộn tiến vào.”
“Không phải.”
Lâm Hư Tiên Tôn theo bản năng phản bác, chờ ý thức được cái gì, y nhìn nhìn bốn phía xung quanh, lại như phạm phải cấm kỵ gì mà rũ mắt không nói.
Y đưa thủ lệnh cho Tư Cửu Lê, suy nghĩ một lúc lâu mới nói một câu, “Bản thân phải cẩn thận một chút.”
Tư Cửu Lê chỉ coi đây là câu quan tâm, gật gật đầu, cảm tạ Lâm Hư Tiên Tôn rồi đi ra ngoài.
Lâm Hư Tiên Tôn dựa vào trên ghế, chỉ cảm thấy một chút hơi ấm trước ngực lập tức lạnh xuống, cả người y rét run, một cỗ cảm giác sốt ruột thúc giục y, làm y có chút nôn nóng.
Nhưng mà lúc này cửa đột nhiên mở ra.
Diệp Nam Kỳ một thân hồng y đi đến, sắc mặt hắn có chút mệt mỏi, đôi mắt đỏ lên nhưng vẫn cố chấp nhìn Lâm Hư Tiên Tôn, âm thanh khàn khàn kêu một câu, “Sư tôn”
Thân thể Lâm Hư Tiên Tôn lập tức căng thẳng, chỉ cảm thấy đôi môi bị Diệp Nam Kỳ hôn lên đang nóng dần lên, thính tai y hồng hồng, nhưng mà giọng nói lại lạnh lẽo dị thường, “Ngươi sao còn ở nơi này?”
Đáy mắt Diệp Nam Kỳ hiện lên chua xót, “Sư tôn, hôm qua là ta sai rồi, ta không nên ỷ vào say rượu làm chuyện đại nghịch bất đạo với ngài, cầu sư tôn đừng đuổi ta đi”
Cổ họng Lâm Hư Tiên Tôn có chút chua xót, y hít sâu một hơi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, “Việc hôm qua, coi như không phát sinh.”
Y dừng một chút, lại nói: “Ngươi, hôm nay xuống núi ra ngoài rèn luyện đi, mấy ngày này không cần trở về.”
Diệp Nam Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, có vài phần thống khổ cùng không dám tin tưởng, “Sư tôn, ngài muốn đuổi ta đi!”
Hắn bước vài bước đến gần Lâm Hư Tiên Tôn, mang theo tức giận không thể kiềm chế, “Sư tôn, ngài cứ như vậy không thể quên được nữ nhân kia sao!”
“Tâm ý ta đối với ngài, ngài không nhìn ra sao, vì cái gì vẫn luôn xem nhẹ ta, luôn cự tuyệt ta,“ nói xong lời cuối cùng, Diệp Nam Kỳ hiếm khi có chút yếu thế, hắn bắt lấy tay Lâm Hư Tiên Tôn, “Sư tôn, đừng cự tuyệt ta mà, được không?”
Lâm Hư Tiên Tôn nửa khép con mắt, lại kéo tay Diệp Nam Kỳ ra một chút, y lạnh mặt, cắn răng lãnh đạm nói, “Cút đi!”
“Đây là mệnh lệnh của ta, nếu ngươi không nghe ta nói, ta coi như không có đệ tử như ngươi.”
___________________________________
Edit: Đọc cmt trên wikidich thấy khá nhiều người ghét, không thích cp phụ này, nhưng mà ở đây hy vọng mọi người thoải mái với những nhân vật này một chút, không nên nặng lời.