Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 97: Chương 97: Thỏ con ngoan ngoãn 31




Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Tư Cửu Lê còn chưa có trả lời, thỏ con trong lòng ngực hắn tỏ vẻ tức giận, há miệng cắn một ngụm ở trên hổ khẩu hắn.

*hổ khẩu: chỗ ở giữa ngón cái và ngón giữa

Thỏ con nhìn mềm như bông, kỳ thật lông mao trên người đã xù hết cả lên, cậu dùng đôi mắt tròn vo trừng trừng nhìn nữ tu kia, tức giận nói một tiếng, “Ki!”

Tránh ra!

Nữ tu kia hơi hơi nhíu mày, có chút khó hiểu, “Tư Cửu Lê, con thỏ này của huynh không bị gì đấy chứ, muốn đưa đi kiểm tra một chút không?”

Nàng luôn cảm thấy con thỏ này hình như phát bệnh, tùy thời đều có thể nhào lên cắn nàng một ngụm.

Tư Cửu Lê lạnh mặt, tròng mắt tối màu nhìn chằm chằm vị nữ tu kia, đáy mắt lộ ra vài phần xa cách. Hắn đưa tay vuốt ve lớp lông mao của thỏ con trong ngực, khi nhìn về phía Nguyễn Đường thì ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều, tựa như đang dỗ dành thỏ con, “Không cần, nó rất ngoan.”

“Hơn nữa, ta đã thành thân có đạo lữ, nếu đồng ý với ngươi, hắn sẽ không vui.”

Mặc dù hắn thích nhìn Nguyễn Đường ghen đến xù lông, nhưng trên vấn đề nguyên tắc lại tuyệt đối không thể mập mờ không rõ.

Vị nữ tu kia kinh ngạc mở to hai mắt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vẻ mặt xấu hổ cùng giận dữ rời đi.

Nguyễn Đường lúc này mới vừa lòng, miệng nhỏ của cậu hôn hôn mu bàn tay Tư Cửu Lê, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ cánh tay Tư Cửu Lê, lại kêu một tiếng, “Ki.” Tư Cửu Lê xoa xoa bụng nhỏ của Nguyễn Đường, cầm một viên sơn tra đút cho Nguyễn Đường ăn. Hắn thở dài, “Lần sau đừng có ăn nhiều như vậy.”

“Không sợ ăn không tiêu sao?”

Nguyễn Đường vẻ mặt hổ thẹn, cậu ăn viên sơn tra kia, chua đến cả người run cầm cập.

Hai người đã quen một ngày ba bữa, cho nên thời điểm người khác còn đang thi đấu, hai người lại trở về phòng ăn cơm trưa.

Lần tông môn đại bỉ này, ba ngày sau rốt cuộc hạ màn.

Tư Cửu Lê vẫn bảo lưu lại một chút thực lực, sau khi đã ổn định vị trí của mình trong ba hạng đầu thì thu tay, cho nên những đối thủ mạnh mẽ hơn hắn cũng không gặp được mấy người.

Tuy có đụng phải một ít đệ tử thực lực không tồi, nhưng kiếm pháp cùng kiếm ý của hắn vẫn chiếm thượng phong, cho nên không cần trải qua khổ chiến giằng co như những người khác, ngược lại rất nhanh đã kết thúc.

Xuất phát từ di ngôn mẫu thân hắn để lại trước khi lâm chung, Tư Cửu Lê hoàn toàn không ôm một chút tín nhiệm nào đối với Thiên Tê Tông, cho nên hắn không có bày ra toàn bộ thực lực của mình.

Thiên Tê Tông phát cho mỗi người một khối lệnh bài, người nắm giữ lệnh bài này mới có thể tiến vào bí cảnh, coi như là một vé thông hành.

“Ba ngày sau tụ hợp ở cửa tông môn, đến lúc đó cùng nhau ngồi phi thuyền đi tới cửa bí cảnh.”

Tông chủ Thiên Tê Tông đảo mắt nhìn qua chúng đệ tử, đáy mắt mang theo vui mừng cùng thỏa mãn, nhưng khi chạm vào Tư Cửu Lê đứng một bên, ánh mắt hắn dừng một chút, có vài phần phức tạp.

Hắn cười một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt.

Trong ba ngày này, Tư Cửu Lê mang theo Nguyễn Đường xuống chân núi, đầu tiên là mua sắm một ít đồ dùng thiết yếu đặt trong không gian trữ vật, sau đó là mang Nguyễn Đường đi dạo một vòng ở thị trấn.

Vào ban đêm, bọn họ trọ lại trong một khách sạn.

Nguyễn Đường ban ngày chơi mệt mỏi, buổi tối có chút buồn ngủ. Cậu cố chống mi mắt, nhìn thấy Tư Cửu Lê qua đây thì nhịn không được vươn tay, trong giọng nói mang theo cơn buồn ngủ, “Ôm một cái.”

Tư Cửu Lê ôm Nguyễn Đường vào trong lòng ngực, dùng tay vuốt vuốt sau lưng Nguyễn Đường, ánh mắt hắn xuyên qua cửa sổ rơi xuống đỉnh núi phía xa, nhìn lên Thiên Tê Tông đang ở trên đó.

“Tư Cửu Lê, ngươi đang nhìn cái gì?”

Nguyễn Đường thấy Tư Cửu Lê không ngủ thì đánh lên tinh thần, ôm lấy cánh tay Tư Cửu Lê, đôi mắt nhìn theo địa phương Tư Cửu Lê đang nhìn.

Ánh mắt Tư Cửu Lê lóe lóe, lúc này mới mở miệng, “Ngôi sao.”

Nguyễn Đường ngáp một cái, móng vuốt nhỏ bám lấy người Tư Cửu Lê lay một cái, “Ngôi sao thì có gì đẹp.”

Cậu nằm trên đùi Tư Cửu Lê, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, “Đôi mắt ta rõ ràng còn đẹp hơn.”

Tư Cửu Lê vươn ngón tay hơi lạnh chạm vào khóe mắt Nguyễn Đường, muộn thanh cười một tiếng, “Phải không?”

Nguyễn Đường xấu hổ trở mình, đôi tay vòng lấy bả vai Tư Cửu Lê, nhỏ giọng nói, “Ừm.”

“Trong đôi mắt ta không chỉ có ngôi sao, còn có ngươi.”

___________________________

Edit: Phân biệt một chút, trong tông môn đại bỉ Nguyễn Đường lấy hình dáng là thỏ con, trong 3 ngày xuống trấn thì là hình dáng con người, chương sau khi đến bí cảnh lại dùng hình dạng thỏ con. Lần trước mình đọc không kỹ nên tưởng có bug, nhưng thực ra không bug chỗ nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.