Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê nghe vậy, nhịn không được hôn lên mí mắt Nguyễn Đường. Chút nặng nề trên khuôn mặt hắn đã lập tức không thấy tăm hơi, được thay thế bằng ý cười nhàn nhạt, “Vậy ta không xem ngôi sao nữa, xem ngươi được không?”
Nguyễn Đường úp mặt vào bụng Tư Cửu Lê, cậu ôm chặt Tư Cửu Lê, buồn bực nói, “Không cho xem.”
Tư Cửu Lê ôm Nguyễn Đường lên trên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu, “Được rồi, ngủ đi.”
“Còn không ngủ, đôi mắt sẽ đỏ bừng lên đó.”
Nguyễn Đường nhắm mắt lại, cậu đã buồn ngủ không chịu được, nhưng vẫn mơ mơ màng màng trả lời Tư Cửu Lê, “Mắt của thỏ, vốn dĩ chính là đỏ mà.”
Tư Cửu Lê nhẹ giọng dỗ dành Nguyễn Đường, lại đắp chăn lên cho Nguyễn Đường, sau đó đứng lên đóng lại cửa sổ.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Tư Cửu Lê mang theo thỏ con cùng nhau lên phi thuyền.
Lần này người Thiên Tê Tông mang đi cũng không quá nhiều, cho nên trên phi thuyền có hơi trống trải. Tư Cửu Lê cùng Nguyễn Đường ở một gian phòng, hai người cùng nhau nói chuyện, cũng không đến nỗi buồn chán.
Nhàn rỗi hồi lâu, Tư Cửu Lê lấy ra tấm bản đồ Lâm Hư Tiên Tôn giao cho hắn, mở ra nhìn một cái.
Lâm Hư Tiên Tôn yêu cầu hắn đi tìm một gốc thảo dược, thảo dược kia sinh trưởng ở nơi ma khí dày đặc nhất trong bí cảnh, có ma thú thủ hộ. Đối với người tu luyện mà nói, nếu không có đủ lực lượng, hiếm có người nguyện ý đến mạo hiểm.
Chẳng may ma khí nhập thể, nảy sinh tâm ma, điều này đối với mỗi một người tu luyện đều là đả kích to lớn.
Lâm Hư Tiên Tôn hiện tại chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực.
Tư Cửu Lê nhìn cây thảo dược kia nửa ngày, lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như kiếp trước sau khi hắn trở thành Ma Quân đã gặp qua một lần.
Hắn suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, cây thảo dược gọi là Xích Ly Thảo, bởi vì điều kiện sinh trưởng tương đối khắc nghiệt, cho nên rất hiếm thấy.
Nó là một loại thảo dược kịch độc, nhưng xét theo một phương diện khác, lại có thể coi là một loại thuốc dẫn, lấy độc trị độc, đạt tới công hiệu giải độc.
Tư Cửu Lê trầm tư nhìn chằm chằm cây Xích Ly Thảo phía trên một lúc lâu. Lâm Hư Tiên Tôn muốn thảo dược này làm gì, chẳng lẽ Lâm Hư Tiên Tôn trúng độc, cho nên mới trở nên suy yếu như vậy?
Hắn nghĩ mãi không ra, vốn còn cho rằng mình trọng sinh một lần có thể nhìn thấu mọi việc rõ ràng, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy, mình hình như lại lâm vào một bí ẩn to lớn hơn.
Chuyện của Thiên Tê Tông, của Lâm Hư Tiên Tôn làm hắn bối rối.
Hơn nữa mười năm đã trôi qua, vị “Ma Quân” kia của Ma tộc cũng nên thức tỉnh rồi.
Phi thuyền chạy chừng một ngày một đêm thì đến cửa bí cảnh.
Mấy tông chủ cùng trưởng lão của các môn phái đã đứng ở đó, liên hợp mở ra bí cảnh.
Tư Cửu Lê chỉ cảm thấy trước mắt mình hiện lên một tia sáng chói lọi, cả người giống như không có trọng lực, cứ rơi xuống rơi xuống mãi. Hắn theo bản năng ôm chặt Nguyễn Đường, bảo hộ cậu ở trong lòng ngực mình.
Chờ đến khi cơn gió mãnh liệt quanh thân đã ngừng thổi, hắn mới mở mắt ra, chân đạp lên đất bằng.
Hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, có vẻ như đã vào trong bí cảnh.
Bên trong bí cảnh không khí có chút ẩm ướt, mang theo chút mùi tanh của bùn đất. Cây cối xung quanh mọc thành cụm, cao lớn sum xuê, cơ hồ sắp chạm tới vòm trời. Trong hoàn cảnh này, rất có thể sẽ có sinh ra chướng khí.
Tư Cửu Lê vừa mới chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động nhỏ. Hắn theo bản năng rút kiếm, dùng sức đâm kiếm về phía sau một cái. Vũ khí chạm vào nhau phát ra một tiếng vang bén nhọn, Tư Cửu Lê đối diện với tầm mắt của người tới, không khỏi có chút kinh ngạc, “Diệp Nam Kỳ?”
Ánh mắt hắn lướt qua, thấy phía sau hắn có một nữ nhân thì càng kinh ngạc hơn, “Đạo lữ của ngươi sao?”