Dịch: Kogi
Hai vị Thượng thư Lễ bộ và Lại bộ đều không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng đi ra giữa điện quỳ xuống tạ tội: “Điện hạ bớt giận! Chúng thần ngu dốt, chẳng hay khúc nhạc này có gì không thỏa đáng?”
Hoàng đế đang ngồi ở vị trí trung tâm cũng không biết con trai mình bỗng dưng nạt nộ kẻ dưới vì duyên cớ gì, ông nheo mắt nhìn thất hoàng tử, hỏi: “Đình Thâm, sao con lại tức giận?”
Lục Đình Thâm quay lại chắp tay hành lễ với Hoàng đế rồi nghiêm túc đáp: “Phụ hoàng tha tội, làm ảnh hưởng đến nhã hứng của phụ hoàng đúng là không phải phép, nhưng thấy cảnh tượng hoang đường cỡ này, nhi thần không thể không lên tiếng can ngăn! Con trai của Tả thừa tướng đương triều đóng giả phụ nữ làm công việc thấp hèn của bọn đào kép, chuyện hoang đường như vậy há có thể bỏ mặc? Ở đây đều là những người uy danh hiển hách, để các vị sứ thần ngoại bang trông thấy bộ dạng này khéo lại tưởng Thường Quốc ta ham mê hưởng lạc, đến con trai trưởng của trọng thần cũng có thể làm nghề hát xướng?!”
Dứt lời, hắn lại quay sang nhìn hai vị Thượng thư vẫn đang cúi gằm mặt quỳ dưới điện, mặc kệ những tiếng ồn ào bên dưới, giận dữ nói: “Từ xưa đến nay Lễ bộ và Lại bộ chuyên đảm nhận công việc tổ chức cung yến, nay lại để Thường Quốc trở thành trò cười trước mặt các vị sứ thần, vậy chẳng phải là muốn để người đời tưởng phụ hoàng là một Hoàng đế không biết trọng dụng thần tử, chỉ ham mê vui thú ư?!”
“Trần Thượng thư, Quách Thượng thư, hai khanh tính chịu tội như thế nào đây?”
Càng lớn Lục Đình Thâm càng cao ráo tuấn tú hơn, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, đường nét góc cạnh, dù chỉ đứng đó không nói lời nào vẫn tỏa ra vẻ uy nghiêm không ai có thể xem nhẹ, huống hồ bây giờ hắn còn đang đanh mặt giận dữ, hai vị Thượng thư run cầm cập không nói nên lời.
Lục Đình Thâm hừ lạnh một tiếng, lại quay người chắp tay về phía Hoàng đế, cúi đầu chờ lệnh: “Không thể làm lỡ thời gian tiệc chúc thọ của phụ hoàng, nhưng chuyện này cũng không thể không giải quyết, nhi thần xin phép tạm thời lui ra ngoài đích thân tra xét, xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Mấy năm nay sức khỏe Hoàng đề ngày một yếu, ông cũng không thích nhúng tay vào mấy chuyện kiểu này, nghe vậy liền phất phất tay coi như đồng ý với đề nghị của Lục Đình Thâm, chỉ nói thêm rằng: “Đi đi, chuyện này giao cho con phụ trách, cần phạt cứ phạt, đừng vì tình nghĩa mà chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. Còn phạt thế nào con quyết định là được, không cần hỏi ý ta nữa.”
“Nhi thần tuân mệnh.” Sau khi hành lễ một lần nữa, Lục Đình Thâm đứng dậy nhìn hai vị Thượng thư và An Minh Hối đang quỳ dưới điện, rồi liếc mắt qua Hộ bộ Thượng thư Trương Lâm vẫn đang đứng ngồi không yên bằng ánh mắt khó lường, “Vậy thì mới An công tử, Trần đại nhân, Quách đại nhân và Hộ bộ Trương đại nhân ra ngoài một chuyến với bổn cung.”
Vốn đã có tật giật mình, vừa bị Lục Đình Thâm chỉ đích danh, Trương Lâm lập tức đổ mồ hôi lạnh, gã đang định thanh minh thì đã thấy Lục Đình Thâm rời khỏi chỗ ngồi, mặt lạnh như tiền đi thẳng ra ngoài điện, hiển nhiên là không muốn nghe họ nói thêm một chữ nào nữa.
An Minh Hối mơ hồ ôm đàn đứng dậy đi theo sau Lục Đình Thâm ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước thì thấy hắn ngoảnh lại nhìn hai vị Thượng thư vẫn chưa phản ứng kịp: “Thế nào? Lề mề như vậy, chẳng lẽ hai vị đại nhân không muốn đối chất với bổn cung?”
Nói xong, hắn cũng mặc kệ thái độ của mấy người đó, chỉ liếc mắt nhìn người đang chưa hiểu mô tê gì đi đằng sau mình rồi lại đi tiếp.
Không biết có phải ảo giác hay không, An Minh Hối nghĩ mình vừa nhìn thấy khóe miệng của thất hoàng tử hơi nhếch lên. Thế nhưng anh không suy nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu với ông An đang sợ tái mặt, ý bảo ông không cần quá lo lắng, sau đó đi theo Lục Đình Thâm ra ngoài.
Bọn họ đi thẳng đến điện phụ cách đó không xa, Lục Đình Thâm nhìn An Minh Hối ăn mặc phong phanh, bèn ra lệnh cho người hầu mang mấy chậu than tới, sau đó mới chắp tay sau lưng, nhướng mày hỏi ba vị đại thần mồ hôi ròng ròng trước mặt: “Nào, giờ thì nói đi, làm thế nào mà các vị lại nghĩ ra ý tưởng này để thêm phần đặc sắc cho tiệc mừng thọ của phụ hoàng vậy? Nghe nói Trương đại nhân cũng góp không ít công sức trong quá trình chuẩn bị, hay là bắt đầu từ Trương đại nhân nhỉ?”
“Điện, điện hạ tha tội!” Trương Lâm lập tức quỳ xuống, không cả dám ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích, “Nữ cầm sư Giang Nam đổ bệnh không thể đến được, thần nghe nói An công tử có tài gảy đàn, liền, liền nhớ đến một câu chuyện khi Thường Nguyên Đế còn tại vị, Trịnh Thái sứ từng mặc đồ phụ nữ để mua vui cho cha mẹ, vì, vì vậy...”
Nếu là người khác, tất nhiên gã sẽ tẩy trắng cho mình sạch bong, đổ hết mọi chuyện lên đầu thằng nhóc nhà họ An này, nhưng bây giờ người đang chất vấn gã là thất điện hạ, gã biết mánh khóe của mình không thể qua mắt được vị hoàng tử trẻ tuổi nhưng vô cùng sắc sảo này, vì vậy đành cố gắng hết sức thanh minh cho mình.
“Cha mẹ của Trịnh Thái sứ khi ấy đã gần đất xa trời lắm rồi, bổn cung thật không ngờ trong mắt Trương đại nhân sức khỏe của phụ hoàng đã sa sút đến mức ấy.”
Chỉ vài câu nói hời hợt bâng quơ như vậy nhưng không khác nào ghim cho gã một tội danh lớn bằng trời.
An Minh Hối ôm đàn đứng một bên, ngơ ngác nhìn Lục Đình Thâm dùng dăm ba câu mỉa mai một lượt cả ba vị đại thần, mãi đến lúc đuổi hết bọn họ đi rồi mới nhìn sang mình.
Thất điện hạ nay đã là hoàng tử được đế vương coi trọng nhất nở một nụ cười khác hẳn tất cả những nụ cười trước đó, nói: “Bổn cung vẫn biết An công tử tuấn tú như ngọc, nhưng không ngờ thay đổi cách ăn mặc vẫn mỹ lệ như hoa thế này.”
Không biết nên coi đây là câu nói kháy hay một lời khen thì hơn, An Minh Hối cười khổ giơ tay lên gỡ mạng che mặt xuống, bất đắc dĩ nói: “Điện hạ định xử phạt thần như thế nào?”
Lục Đình Thâm cười khẽ một tiếng, sau đó đổi sang vẻ mặt cợt nhả, một tay nâng cằm An Minh Hối như quan sát một món hàng rồi mới đáp: “Xử phạt thế nào? Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, tất nhiên bổn cũng cũng không đành lòng đối xử khắt khe với mỹ nhân, hay là phạt ngươi cho bổn cung âu yếm một chút?”
“...Điện hạ nói đùa rồi.”
“Nói đùa? Ha...” Lục Đình Thâm hơi nheo mắt lại, thu bớt lại bộ dạng cợt nhả vừa rồi mà mơ hồ lộ vẻ không vui, hắn giễu cợt: “Giờ thì biết nói đùa với bổn cung rồi à? Ngươi có biết những cô đào vào cung biểu diễn vốn là hàng hóa để quan viên tùy ý lựa chọn không? Sau khi xuống sân khấu vào phòng ai đó cũng chẳng có gì là lạ.”
“Hạ thần có tài năng muốn biểu diễn trong tiệc mừng thọ của phụ hoàng vốn là chuyện bình thường, nhưng nếu ngươi đã chấp nhận trà trộn vào đám con hát kia thì cớ gì bây giờ lại ra vẻ thanh cao từ chối lời mời của bổn cung?”
Nghe hắn nói đến mức này, cuối cùng An Minh Hối mới hiểu rốt cuộc tại sao Lục Đình Thâm lại tức giận đến thế.
“Điện hạ đừng giận.” Anh cười làm hòa, nụ cười dịu dàng như nước ấy luôn khiến người khác khó mà tiếp tục cáu giận với anh được nữa, “Có vài việc không phải cứ muốn là từ chối được. Hôm nay được điện hạ đưa tay giúp đỡ đúng là may mắn của thần.”
Nét mặt Lục Đình Thâm dịu lại đôi chút, thế nhưng vẫn không buông bàn tay đang nắm cằm An Minh Hối, ngược lại còn táo tợn tiến về phía trước ép anh vào tường, một tay chống lên bờ tường tạo thành tư thế ôm ấp mờ ám, cười như không cười nói: “Ngươi không cần cảm ơn ta, bổn cung không nói đùa với ngươi đâu, hôm nay ngươi cho bổn cung âu yếm một chút, bổn cung sẽ đồng ý với một tâm nguyện của ngươi, dù là vàng bạc châu báu hay quyền thế địa vị, ta đều có thể cho ngươi.”
An Minh Hối nhíu mày, định mở miệng nói nhưng Lục Đình Thâm không cho anh cơ hội đó, lập tức cúi đầu xuống cắn nuốt đôi môi anh một cách mạnh bạo, sau khi cắn sưng đỏ môi anh vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại tiếp tục đưa lưỡi vào miệng anh quấy đảo.
Thiếu niên gầy gò ốm yếu nay đã cao hơn anh không ít, hoàn toàn không thấy bóng dáng túng quẫn bơ vơ của ngày xưa nữa, thay vào đó là phong thái tự tin bá đạo đến mức không nghe lọt lời bất cứ ai.
Anh không khỏi thầm than trong lòng: Dù đến thế giới nào đi nữa thì vẫn cứ dính vào nhau.
Không biết dây dưa bao lâu, Lục Đình Thâm mới thỏa mãn buông tha cho An Minh Hối, cười tươi rói: “Trước kia nghe nói hoa sen có mùi thơm vừa ngọt vừa đắng, giờ tự mình nếm thử lại chỉ thấy có vị ngọt thơm, chắc là bổn cung chưa nếm kĩ, sau này phải thưởng thức nhiều hơn mới được.”
Lúc nói câu này, ánh mắt của hắn đang dán chặt vào đầu lưỡi hơi lộ ra ngoài của An Minh Hối do anh chưa lấy lại hơi thở sau nụ hôn kịch liệt, ngay cả hoa văn hoa sen tinh tế trên mặt lưỡi cũng lộ một chút đường viền.
Mà ẩn ý trong chính câu nói này cũng đã quá rõ ràng, dù An Minh Hối ngốc đến mấy cũng hiểu rằng Lục Đình Thâm đang nói với anh hắn đã biết anh và huynh trưởng không phải một người từ lâu.
“Bây giờ ván đã đóng thuyền, không biết An công tử muốn đòi bổn cung cái gì nhỉ?” Vừa nói Lục Đình Thâm vừa vươn ngón tay ép An Minh Hối há miệng, ngắm nghía hình xăm hoa sen không chớp mắt, ý cười trên khuôn mặt và giọng điệu khi nói chuyện đều chứa đầy ẩn ý, thậm chí còn như đang cám dỗ, “Gì cũng được, thứ ngươi muốn mà không có, thứ có lòng nhưng không có sức để lấy, hoặc là thứ ngươi không dám nói với người khác, dù hiện giờ bổn cung tạm thời chưa thực hiện được, sau này nhất định cũng sẽ hoàn thành giúp ngươi.”
An Minh Hối quay đầu tránh bàn tay của Lục Đình Thâm anh thở dài nói: “Cảm ơn điện hạ ưu ái, nhưng thần không muốn gì cả.”
Đòi lại thân phận tự do cho mình nhờ tay Lục Đình Thâm tất nhiên là nhanh gọn dễ dàng hơn, nhưng e rằng lúc đó tất cả sẽ rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn.
Lục Đình Thâm trông có vẻ rất vui, nhưng nghe anh nói vậy xong lại lập tức khôi phục bộ dạng âm u khó lường: “Ngươi muốn nói với bổn cung là ngươi không ham muốn điều gì ư?”
“Tất nhiên là không, nhưng khát khao lớn nhất của thần cả đời này là bình yên khỏe mạnh.”
“Bình yên khỏe mạnh?” Tựa như vừa được nghe một câu chuyện khôi hài gì đó, Lục Đình Thâm tiện tay kéo tà váy của An Minh Hối, giận quá hóa cười, “Đây chính là bình yên khỏe mạnh của ngươi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôn quân tương lai: Muốn gì cứ nói.
An Bảo: Không muốn gì cả.
Hôn quân tương lai: Không được, bổn cung sao có thể vô duyên vô cớ sàm sỡ ngươi, hoặc là ngươi ước cái gì đó, hoặc là lần này bổn cung bắt ngươi hôn lại.
An Bảo:??
(An ca ca:??? Sao em trai ta vẫn chưa về nhà????)
Chúc mừng thất điện hạ giành được danh hiệu vinh dự “Vua thả thính“.