Dịch: Kogi
“Có lẽ điện hạ nên lo cho an nguy của chính mình thì hơn.”
Dứt lời, An Minh Hối đột nhiên phất ống tay áo gạt bay chiếc phi tiêu phóng đến từ bên sườn rồi lập tức kéo Lục Đình Thâm trốn ra sau một cây cột.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lục Đình Thâm thậm chí còn chưa kịp buông tà váy của An Minh Hối, hắn lảo đảo đụng vào lồng ngực của đối phương, cách lớp vải mỏng có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ và đường nét khuôn ngực anh.
Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, bình tĩnh đứng thẳng người, rút thanh kiếm dắt bên hông ra, cười nói: “Xem ra tứ ca tốt của ta không chờ được nữa rồi, tính tình nóng vội quá.”
Thái độ hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn khiến An Minh Hối hiểu rằng Lục Đình Thâm đã biết sẽ xảy ra chuyện như vậy từ lâu, thậm chí rất có thể chính hắn đã tiếp tay đẩy sự tình đến nước này.
Thấy ánh mắt của An Minh Hối, Lục Đình Thâm không chút né tránh gật gật đầu rồi thì thầm vào tai anh: “Ta đã mua chuộc thái y chữa bệnh cho phụ hoàng, sai ông ta nói với tứ hoàng huynh rằng phụ hoàng đã gần đất xa trời lắm rồi, cùng lắm chỉ kéo dài được nữa tháng nữa. Thế là con chó bị dồn đến đường cùng cũng phải nhảy qua bờ tường thôi.”
“Nhưng cả ngài và nó đều bị kẹt dưới bờ tường này rồi.” An Minh Hối bất đắc dĩ nói ra sự thật, dù sao thì việc hắn nổi giận ở đại điện cũng là ý muốn nhất thời, kể cả đã lên kế hoạch sẵn thì cũng không định dụ đối phương đến đây, “Chưa đến mức biến khéo thành vụng chứ?”
Lục Đình Thâm không hề tỏ ra hoảng loạn, ngược lại còn mỉm cười mờ ám, cúi đầu dụi dụi vào hõm vai An Minh Hối, dùng giọng nói mang theo ý cười làm nũng nói: “Đừng lạnh lùng như vậy, giờ ta đang ở thế bí mà, huynh không định giúp ta sao, An ca ca yêu quý của ta?”
“Ngài quá tự phụ và thiếu cẩn trọng rồi.” Nói rồi An Minh Hối dùng mũi chân hất cây đàn dưới đất lên, lấy thân đàn làm khiên chắn được phi tiêu phóng tới từ hai bên, đồng thời nhanh chóng di chuyển đến gần cửa sổ, giơ tay đánh ngã tên thích khách thứ nhất đang phá cửa định xông vào trong điện, tiện thể cướp luôn bội kiếm của đối phương, “Dù thế nào đi nữa, để bản thân rơi vào nguy hiểm cũng là hạ sách.”
“Đừng dây dưa với bọn chúng, tìm được sơ hở thì rời khỏi đây ngay.”
Lục Đình Thâm hơi nghiêng đầu, nhìn bóng người cầm kiếm che chắn trước mặt mình, nụ cười càng trở nên rõ nét hơn, hắn thích thú hỏi: “Hình như ngươi không vui lắm thì phải.”
An Minh Hối vung kiếm chém đứt yết hầu của một tên thích khách, không ngoảnh đầu lại đáp: “Về tình về lý, về công về tư, ta đều sẽ không để điện hạ xảy ra bất cứ sơ suất nào, nhưng nếu điện hạ cứ giữ thái độ như vậy thì chúng ta cũng không cần phải quá mặn mà với mối quan hệ này đâu.”
“Nhưng ngươi đâu có đối xử như vậy với chủ nhân tốt của mình, người ta bảo sao ngươi nghe vậy đấy chứ.” Lục Đình Thâm thở dài, nghiêng người né lưỡi kiếm đâm về phía mình rồi dễ dàng giết chết tên thích khách đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng An Minh Hối, nhìn y phục mỏng manh của anh dần nhuốm máu, “Nếu chủ nhân của ngươi là ta, ngươi cũng sẽ đối xử với ta như vậy sao?”
“Ta không có chủ nhân nào cả, ta không hiểu điện hạ đang nói gì.”
Rõ ràng vừa rồi còn hôn nhau da diết, vậy mà bây giờ đã lập tức chuyển sang thái độ lạnh nhạt xa cách.
Bọn họ cố gắng thoát khỏi cung điện nhưng lại liên tục bị thích khách chặn mất lối đi, rơi vào tình thế tiến không được lùi cũng không xong. Lục Đình Thâm vẫn thản nhiên như trước: “Một lát nữa lính gác trong cung sẽ đến đây, không cần thiết phải liều mạng với bọn chúng.”
Vừa dứt lời, An Minh Hối chợt vươn tay kéo Lục Đình Thâm về phía mình, giúp hắn tránh thoát phi tiêu phóng tới từ bên sườn trong gang tấc, nhưng bản thân thì lại không tránh kịp, bị lưỡi dao liếm qua cánh tay, anh khẽ rên lên một tiếng.
Cơn đau da thịt chỉ kéo dài một khoảng thời gian ngắn, cảm giác tê dại lan ra dần quanh chỗ bị thương mới thực sự khiến An Minh Hối phải đau đầu, anh vẫn tiếp tục nắm tay Lục Đình Thâm, hạ giọng nhắc nhở: “Lưỡi kiếm có có độc.”
Hơn nữa đã dùng trong trường hợp này thì chắc chắn phải là kịch độc, thảo nào hiệu lực lại nhanh đến thế.
Nghe vậy, không hiểu sao Lục Đình Thâm lại bất giác thấy hoang mang, gần như hắn lập tức giữ chặt cánh tay An Minh Hối, dù lúc này không có thời gian để kiểm tra vết thương nhưng hắn vẫn nghiêm giọng nói: “Điều hòa nhịp thở, đừng vận khí nữa.”
Đến giờ mà quân cứu viện vẫn chưa đến, tên nào tên nấy đều vô dụng như nhau, khi nào xong việc hắn phải nghiêm khắc chỉnh đốn lại mới được.
Khi cuối cùng người của hắn cũng đến nơi, may cho họ là Lục Đình Thâm đã quá mệt mỏi, một tay hắn cầm kiếm, một tay dìu An Minh Hối đứng không vững, vừa thở lấy sức vừa lạnh lùng nhìn đám thích khách đã bị chế ngự. Sau khi tên cuối cùng bị đâm xuyên tim, hắn mới cất giọng ra lệnh: “Mau truyền thái y!”
Vì thích khách đã bị giải quyết hết nên Lục Đình Thâm gọi thái y đến thẳng điện phụ này. Hắn đỡ An Minh Hối nằm lên tràng kỷ nghỉ ngơi, động tác rất nhẹ nhàng nhưng giọng điều lại vô cùng nghiêm khắc: “Tỉnh táo đi, không được phép ngủ, nếu không đừng trách bổn cung trị tội ngươi.”
Có thể nói là vô cùng ngang ngược.
Đầu óc An Minh Hối bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng nghe hắn nói vậy vẫn không nhịn được cười, có điều khuôn mặt trắng bợt của anh trông càng yếu ớt đáng thương hơn, anh thều thào hỏi: “Điện hạ định trị ta tội gì?”
Lục Đình Thâm không cần nghĩ ngợi đáp ngay: “Tội lấy sắc dụ người.”
An Minh Hối suýt nữa thở không ra hơi: “...”
Trước khi mất đi ý thức, anh vẫn không biết rốt cuộc mình rơi vào hôn mê do chất độc phát tác hay là ngất xỉu vì bị Lục Đình Thâm chọc tức.
***
Lục Đình Thâm tính rồi, nếu thái y đến chữa trị cho An Minh Hối không giải được loại độc này, hắn sẽ gán bừa một tội danh cho lão rồi tống vào thiên lao, nhốt mấy năm xong lại lôi ra xử trảm.
May mà loại độc kia tuy mạnh nhưng cũng không khó giải, thêm vào đó là được chữa trị kịp thời, vết thương cũng không quá sâu. Thái y không mất quá nhiều công sức để xử lý sạch sẽ vết thương của An Minh Hối, sau khi căn dặn vài điều cần chú ý ông ta liền vội vàng cáo lui, không dám nhìn An đại công tử thêm một lần nào nữa.
Từng ấy thời gian đủ để tin tức truyền đến chỗ phụ hoàng hắn, Lục Đình Thâm không cần nhúng tay vào chuyện thích khách, tứ ca đã đi nước này thì xác định là sẽ bị loại khỏi cuộc chiến tranh giành ngôi vị rồi.
Về phần An Minh Hối, dù sao anh cũng bị thương vì cứu hắn nên nếu hắn mượn cớ này giữ anh lại trong cung một đêm cũng không bị chú ý, chỉ e An đại nhân sẽ thức trắng đêm nay, cả vị An công tử giờ này đang ở trong An phủ cũng không yên lòng.
Nghĩ vậy, Lục Đình Thâm không kìm được nhếch miệng cười thích thú, giơ tay gọi một người hầu đến dặn: “Đi báo cho An đại nhân rằng An công tử bị thương vì cứu bổn cung, bổn cung vô cùng áy náy, khi nào tiệc tối kết thúc sẽ đích thân đưa An công tử về phủ cùng An đại nhân, còn trước đó tạm thời để công tử ở đây nghỉ ngơi.”
Vì đã có chủ định này nên hắn không thay bộ váy rách lỗ chỗ của An Minh Hối ra mà chỉ cởi áo khoác của mình đắp lên người anh để tránh cảm lạnh.
Hắn đang muốn xem thử An phủ, An tướng và vị An công tử kia rốt cuộc có tâm tư gì.
Ngang nhiên chiếm thứ hắn thích, lại còn bày ra trước mắt khiến hắn không vui. Hôm nay cứ coi như đi xem trò cười vậy, sau này tìm lý do giết chết hết là xong.
Đêm hôm ấy Lục Đình Thâm nói muốn đích thân đưa An Minh Hối về phủ, vậy mà hắn ôm người ra tận cửa cung thật, đến An phủ lại tự mình ôm người xuống. An đại nhân khuyên bảo thế nào cũng vẫn chỉ mỉm cười bỏ ngoài tai, kiên quyết muốn đích thân đưa An Minh Hối về tận phòng để bày tỏ sự áy náy.
Nhìn An tướng xưa nay ở trên triều luôn rất giỏi che giấu sắc mặt bị hành động của mình làm cho cuống đến mức toát mồ hôi hột, Lục Đình Thâm thầm cảm thấy nực cười, đồng thời tiếp tục ôm An Minh Hối đi vào phòng.
Sau khi vào phòng, đầu tiên hắn nhìn lướt qua bức bình phong đặt trong phòng ngủ, rồi mới bế An Minh Hối đặt nằm lên giường, trong lúc đó vẫn âm thầm theo dõi bức bình phong kia, cảm thấy rất muốn phì cười nhưng kìm lại được.
Xong xuôi đâu đấy, Lục Đình Thâm không nán lại lâu, hắn quay người bước ra cửa, cố tình cao giọng nói với An tướng: “Hôm nay là sơ suất của bổn cung, ta rất áy náy vì đã làm liên lụy đến An công tử. Sau này ta nhất định sẽ báo đáp ơn tình ngày hôm nay. Ngoài ra bổn cung cũng sẽ trả lại công bằng cho An công tử về việc xảy ra ở đại điện hồi tối, quyết không để người khác làm nhục con trai trọng thần triều đình.”
Chưa nói hết câu, Lục Đình Thâm chợt nghe thấy trong phòng ngủ vang lên tiếng đồ đạc bị ném xuống đất vỡ tan, hắn cố điều khiển khóe miệng đang muốn nhếch lên, giả vờ lo lắng nói: “An công tử tỉnh rồi chăng? Bổn cung phải vào trong xem thế nào.”
Hắn dùng lý do này bỡn cợt An tướng một lúc mới hài lòng dừng lại trò đùa tai quái, gật đầu nói: “Thôi được rồi, vậy bảo An công tử nghỉ ngơi cho khỏe, bổn cung sẽ đến thăm sau.”
Dứt lời hắn liền dẫn người hầu rời khỏi An phủ, dọc đường còn thầm suy nghĩ: Cặp sinh đôi này tướng mạo gần như giống nhau như đúc, nhưng không hiểu sao tính tình lại khác nhau xa đến vậy. Người thường xuyên lộ diện bên ngoài trong mắt hắn có thể nói là tệ hết chỗ nói, vừa không thú vị, vừa không ôn hòa chu đáo, có lẽ từ đầu đến chân chỉ có mỗi đôi mắt là khiến hắn hài lòng.
Nhưng một khi đã so sánh với người kia thì ngay cả đôi mắt đó cũng ít nhiều bớt đi vẻ phong tình.
Kể ra thì hắn cũng hơi tò mò, rốt cuộc vị An công tử trốn sau bình phong lúc này đang có tâm trạng như thế nào? Không được tận mắt nhìn thật là đáng tiếc mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Lớp học phản diện của thầy giáo An.
Thầy An (đập bảng): Lần đầu tiên gặp nhân vật chính phải lễ phép lịch sự, miệng mỉm cười chào hỏi, kết bạn với nhân vật chính.
Học sinh (ghi chép): Sau đó thì sao ạ?
Thầy An: Sau đó khi nhân vật chính gây chuyện phải kịp thời ngăn lại, không được để nhân vật chính giết người lung tung, nhưng cũng không nên quá nặng lời, tốt nhất là uyển chuyển tế nhị một chút, đừng làm nhân vật chính khóc.
Lục hôn quân - học sinh dự thính (hồi tưởng): Hồi mới quen An ái khanh lúc nào cũng mỉm cười, ngôn từ nhẹ nhàng hết sức, thường thì sau khi nhìn thấy dáng vẻ đó, nhân vật chính bọn ta gần như đã nghĩ xong sau khi giúp nhân vật phản diện tiêu diệt thế giới nên đặt tên con là gì rồi.
Học sinh:...??????