Dịch: Kogi
Bây giờ ngày nào An Minh Hối cũng phải đem đồ ăn đến cho Alois sau đó ở lại trò chuyện với hắn, hoặc là anh sẽ chọn một cuốn sách bất kỳ trên giá, kiên nhẫn đọc cho Alois nghe từng trang một trong lúc hai người ngồi cạnh nhau.
Hôm nay ngoài đồ ăn ra anh còn mang thêm một món quà đến phòng cách ly coi như để bù đắp vì chuyện mình đến trễ.
Vừa xách hai chiếc túi vào phòng quan sát, An Minh Hối đã nhìn thấy một chàng trai đang đứng cạnh tường kính, hai tay buông thõng, nửa trên gần như áp sát vào bức tường, ngoảnh mặt nhìn ra phía cửa.
Trông giống bộ dạng cún con chờ chủ về nhà, nhưng mà là một chú cún có lực chiến cực cao và không ưa người lạ.
An Minh Hối cũng không bất ngờ lắm, trên thực tế, kể từ lần đầu tiên mang đồ ăn đến cho Alois, ngày nào hắn cũng dính sát vào tường chờ anh như vậy. Dù anh đã bảo là không nhất thiết phải làm thế rồi nhưng hắn vẫn cứ làm theo ý mình. Nếu chuyển tường quan sát sang chế độ nhìn một chiều thì hắn còn phát rồ vì không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài nữa, vì vậy bây giờ họ phải mở chế độ nhìn hai chiều 24/24.
Kate nằm dài trên chiếc ghế bành mới chuyển đến không lâu, đeo chụp mắt lên để khỏi phải nhìn thấy bộ dạng ngóng chờ chủ về của viện trưởng nhà mình mà đau đớn lòng.
An Minh Hối gật đầu với Alois, Kate nghe thấy tiếng động bèn bỏ chụp mắt xuống, An Minh Hối liền nói: “Hi, nghe nói hôm nay anh không xuống nhà ăn, tôi có tự làm một ít đặc sản Trung Quốc mang đến, anh ăn thử đi, tôi nghĩ tay nghề của mình cũng không tệ đâu.”
Nói rồi anh lấy một hộp cơm từ trong túi giấy ra đặt xuống bàn của Kate.
“An, cậu chu đáo quá.” Kate sáng mắt lên ôm chầm lấy anh, “Mặc dù sống trong thời tận thế có đồ ăn đã là tốt lắm rồi, nhưng mà ăn đồ ở căn cứ mãi cũng có lúc phát ngấy luôn á.”
“Ầm!”
Bên tường cách ly vọng ra tiếng động lớn khiến cả hai người đều giật mình ngoảnh lại nhìn theo phản xạ, Kate nhìn thẳng vào đôi mắt không chút tình cảm của Alois, âm thanh lớn vừa rồi có lẽ là do đám thực vật kia đập mạnh vào vách tường phát ra.
“Ồ, thôi được, xem ra tôi không tiện ở lại đây nữa.” Sau một tháng làm việc chung Kate đã thức thời lắm rồi, anh ta thừa biết Alois không thích anh ta, lại càng không muốn anh ta gần gũi với An. Bây giờ, An Minh Hối vừa tới là anh ta sẽ tự giác cuốn gói lượn khỏi phòng quan sát, dù sao thì ngài viện trưởng cũng không bao giờ tấn công An cả.
Sợ Alois chờ lâu mất hứng, An Minh Hối cũng nhanh chóng mặc đồ bảo hộ rồi đi qua hành lang khử trùng vào phòng cách ly.
Sau khi vào phòng, theo thói quen An Minh Hối nhìn qua tường cách ly bị dây leo phủ kín. Anh đặt hai chiếc túi lên bàn, sau đó lấy hộp cơm từ một trong hai chiếc túi đó ra đẩy đến trước mặt Alois: “Hôm nay tôi có một món quà tặng cho anh, ăn xong thì mở ra xem nhé!”
Vừa nói anh vừa cởi bộ đồ bảo hộ rườm rà trên người ra, dù sao anh cũng sẽ không bị nhiễm, camera giám sát và tường trong suốt thì đều bị dây leo che kín rồi, chẳng ai có thể nhìn thấy tình hình bên trong, thế là anh dứt khoát không mặc đồ cách ly khi ở trong này luôn, chỉ mặc lúc ra vào để mọi người không nghi ngờ.
Đến tận bây giờ anh vẫn chưa tìm ra nguyên nhân mình lại miễn nhiễm với virus zombie, nghĩ mà chán.
“Kate bảo là lúc tôi không ở đây anh cứ đứng đó chờ tôi mà không chịu nghỉ ngơi.” Nhìn Alois thành thạo dùng bữa, An Minh Hối bất đắc dĩ thở dài, lại nhắc đến chuyện mình đã nói không biết bao nhiêu lần suốt mấy ngày nay, “Đừng làm vậy nữa, dù anh không đứng ở đó thì tôi vẫn sẽ đến mà, anh không cần phải đợi tôi đâu, anh dành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn được không?”
Alois thản nhiên nhìn An Minh Hối, giơ tay lên xoa đầu anh như muốn làm anh yên lòng, cử chỉ này thường xuyên xuất hiện và lần nào cũng khiến An Minh Hối cảm thấy dở khóc dở cười.
“Mà anh không thích Kate thật hả? Thực ra tôi rất mong hai người thân thiết với nhau hơn, dù sao đó cũng là một trong số ít những người thật lòng mong anh sớm bình phục mà.” Nói đến đây, giọng An Minh Hối hơi trầm xuống nghe hơi rầu rĩ, “Rất nhiều người muốn coi anh như zombie đã biến dị để giải quyết cho xong, nhưng tôi vẫn hy vọng anh sẽ sống tiếp, dù làm người bình thường hay người biến dị cũng được.”
Khác với thời kỳ đầu nhiễm virus, bây giờ Alois có thể mất hết lý trí, biến thành con quái vật chỉ biết ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào. Người ở ngoài có lẽ vẫn trông chờ vào tia hy vọng nhà khoa học vĩ đại này sẽ được chữa khỏi, nhưng giới nghiên cứu thì không nghĩ như vậy. Dù sao không ai có thể đảm bảo rằng căn phòng cách ly kia có thể vây nhốt Alois, mà một khi hắn thoát ra, người đầu tiên gặp nạn chắc chắn là nhân viên trong viện nghiên cứu này.
“Mặc dù tôi hy vọng anh sẽ không bao giờ phải dùng đến chúng, nhưng làm ơn hãy nhớ kĩ những lời tôi sắp nói sau đây.” Sắc mặt của anh bỗng trở nên hết sức nghiêm túc, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Nếu ai đó ngoài tôi bước vào căn phòng này và muốn làm hại anh, anh nhất định phải phản kháng, sau đó lập tức trốn khỏi đây.”
Chàng trai trông giống như một con rối được chế tác tinh xảo nhưng vô hồn hơi nghiêng đầu, một sợi dây leo mọc ra từ đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay An Minh Hối, trông vừa giống một chiếc vòng tay làm từ thiên nhiên vừa giống sợi dây kết nối hai người lại với nhau.
Hắn nói: “Đừng lo. An toàn.”
An Minh Hối lại bị hắn chọc cười, anh không nhịn được ngẩng đầu hôn lên má Alois chọc ghẹo: “Thì ra anh là người theo chủ nghĩa lạc quan, coi như tôi lo bò trắng răng vậy.”
Đây là nụ hôn đầu tiên không phải là hôn trán, bởi vì là “lần đầu làm chuyện ấy “ nên ngay cả A-vô cảm-lois cũng phải mở tròn mắt, biểu cảm trông có vẻ khá là kinh ngạc, hay chính xác hơn là hoảng hốt.
“Hoảng hốt mà vẫn đẹp trai quá thể. Ăn sắp xong rồi thì tôi mở quà nhé?” Nói rồi An Minh Hối đứng dậy cầm túi giấy lên lấy ra một chiếc áo màu trắng, giũ mấy cái cho phẳng rồi ướm lên người Alois, “Tôi mang áo blouse mà ngày trước anh vẫn hay mặc đến, không biết anh có nhớ kiểu quần áo này không nữa, nhưng tôi thì rất muốn được ngắm anh lúc mặc nó.”
Alois không chút biểu cảm nhìn chiếc áo, để mặc An Minh Hối khoác nó lên người mình.
Mặc xong An Minh Hối lại lấy từ trong túi ra một chiếc kính gọng mảnh không có mắt kính đeo lên mặt Alois, sau đó lùi lại mấy bước ngắm người đang đứng trước mặt mình.
Áo khoác blouse và kính gọng mảnh vốn khiến người ta liên tưởng đến hai chữ “cấm dục”, khi mặc trên người Alois thì cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn, ít nhất An Minh Hối cũng cảm thấy khó mà tìm được người nào hợp với phong cách này hơn Alois.
Nhà khoa học thiên tài với khuôn mặt lạnh lùng, khoác áo blouse trắng, đeo kính gọng mảnh, nhìn kiểu gì cũng thấy giống một người máy không có cảm xúc, thậm chí còn hơi không thật.
“Anh mặc lên trông đẹp trai y như tôi nghĩ.” An Minh Hối hết sức hài lòng với thành quả của mình, “Trước kia chắc là nhiều người thích anh lắm nhỉ?”
“Đẹp trai, thích...?” ALois không hiểu nghĩa của hai từ này cho lắm.
“Đẹp tức là nhìn xong sẽ cảm thấy rất vui vẻ, muốn nhìn nhiều hơn nữa.” An Minh Hối mỉm cười giải thích, sau đó vươn tay ra chỉnh lại vạt áo của Alois, cài từng cúc áo cho hắn, “Còn thích nghĩa là... Là muốn đến gần người đó, đến gần thì sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng, có thể còn ước cứ mãi mãi ở bên nhau như vậy.”
Alois gật gù chấp nhận cách giải thích này, sau đó hắn nói: “Anh, rất đẹp, thích.”
“Khen người ta dễ dàng thế, nghe chẳng có thành ý gì cả.” An Minh Hối bật cười, “Nhưng mà tôi vẫn rất vui, thế bây giờ anh muốn được thưởng gì nào?”
An Minh Hối cứ tưởng Alois sẽ đòi anh ở lại thêm chút nữa, không ngờ hắn lại vuốt vuốt tóc anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh, lại lặp lại một câu đã từng nói vô số lần: “Đừng lo, có tôi, ở đây.”
An Minh Hối lặng người một hồi lâu, phải thừa nhận một điều là Alois đã nói trúng tâm tư của anh. Điều này khiến anh càng khâm phục sự sắc sảo nhạy bén hơn người của hắn: “Được rồi, đúng là tôi đang lo lắng một vài chuyện, nhưng nếu anh đã nói thế thì tôi đành nghe lời khuyên của anh, không suy nghĩ về nó nữa vậy.”
“Nhưng mà,“ anh đột nhiên đổi giọng, khuôn mặt trước nay vẫn luôn hiền hòa bỗng lộ ra nét ranh mãnh hiếm có, “Nếu anh nói câu này khi đã hoàn toàn khôi phục năng lực tư duy thì sẽ đáng tin cậy hơn đấy, tôi cũng có cảm giác an toàn hơn. Vì vậy anh phải cố gắng hơn nữa để chống lại virus xâm nhập, được chứ?”
Alois gật đầu, dù mặt vẫn không cảm xúc nhưng lại có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của hắn.
“Mà phần thưởng thì vẫn phải có, dù sao tôi cũng hứa với anh rồi, nếu anh không có yêu cầu cụ thể thì tôi tự quyết định nhé.”
Dứt lời, An Minh Hối ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh đẹp của Alois, cậy mình không bị lây nhiễm, anh còn nhẹ nhàng đưa lưỡi vào miệng đối phương.
Kể ra thì có vẻ đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn nhân vật chính, trước đây toàn là bị nhân vật chính nhân lúc mình đang lớ ngớ mà hôn bất ngờ. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Alois ngoan ngoãn nghe lời như vậy nên anh mới muốn làm gì đó để khen thưởng hắn.
Mới đầu Alois còn cứng ngắc không dám động đậy như là sợ mình không cẩn thận làm đau con người yếu ớt trước mặt, sau đó dần dần hắn không cưỡng lại được sức hút của nụ hôn dịu dàng này nữa, bắt đầu thăm dò đưa lưỡi ra nhẹ nhàng hôn đáp lại.
Sau khi nụ hôn kết thúc, An Minh Hối giơ tay vuốt ve những vết tích dị dạng như gân lá trên khuôn mặt Alois, cảm giác khi tiếp xúc không khác gì da người, chỉ là nhiệt độ thấp hơn một chút.
“Được rồi, rút đống dây rợ này xuống đi.” Anh bất lực cúi đầu nhìn đám thực vật không biết quấn lên người mình từ bao giờ, không phải chân thì cũng là eo, thậm chí có mấy sợi còn nở ra bông hoa nhỏ bằng móng tay, có điều anh tuyệt nhiên không muốn tìm hiểu xem mấy bông hoa nhí kia có cùng ý nghĩa với kiến thức mình được học ở lớp sinh học hay không (*), “Trước khi anh hoàn toàn bình phục, tôi sẽ không làm chuyện gì đi xa hơn nữa đâu.”
(*) Hoa hay bông là bộ phận chứa cơ quan, đặc trưng của, cụ thể là một chồi rút ngắn mang những lá biến đổi làm chức năng sinh sản của cây. Ý An Minh Hối là Alois có phản ứng sinh lý rồi đọ các bạn.
Tính chất của phương pháp giáo dục nhử mồi này và phần thưởng anh vừa sử dụng thực sự không nên áp dụng trong thực tế, nếu là ở thế giới gốc, anh nghĩ anh tấm bằng nhà giáo của mình sắp đi tong đến nơi rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công tác của viện trưởng . Truyện mới cập nhật
Theo thống kê, nếu cứ đứng ở đó chờ thì anh ấy đến sẽ sớm hơn.
Như vậy thật tuyệt.
Nhưng những người khác thì rất là phiền.
“Chuyện đi xa hơn nữa” mà anh ấy nói là...?