Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 105: Chương 105: Phương pháp thuần hóa chúa cứu thế (7)




Dịch: Kogi

Tóc của Alois dài ra rồi, với tư cách là hộ lý riêng, An Minh Hối dự định sẽ cắt tóc cho hắn nhân tiện xin tí huyết làm làm mẫu máu.

Thành thật mà nói, mặc dù trước kia từng có chút kinh nghiệm khi cắt tóc cho Noah, nhưng nếu chấm điểm tay nghề trên thang 10 thì anh chỉ dám nhận 5, 6 điểm là cùng, còn lại đều phải dựa vào nhan sắc sẵn có của Noah mới đỡ nổi kiểu tóc ấy.

Tóm lại là anh không có cửa so với những thợ cắt tóc trước đó của Alois.

“Hôm nay tôi phải lấy máu để xét nghiệm nồng độ virus, anh chịu khó một chút nhé.” Sau hai tháng quan sát, anh phát hiện ra tốc độ khôi phục kiến thức lý luận của Alois nhanh hơn hẳn tốc độ khôi phục ký ức trên phương diện tình cảm cảm xúc, hiện tại ngay cả những thuật ngữ chuyên ngành phức tạp hắn cũng có thể dễ dàng lý giải. Có lẽ trước khi nhiễm virus, Alois cảm thấy đại dương kiến thức mênh mông có giá trị hơn đạo lý nhân sinh gấp ngàn vạn lần.

Đối với chuyện này, cả An Minh Hối và những người khác trong viện nghiên cứu đều có chung một cảm nhận: “Thiên tài quả nhiên khác xa người thường chúng ta!”

Vì vậy cùng là một biểu đồ gen, An Minh Hối nhìn thì đau hết cả đầu còn Alois lại có thể dễ dàng chỉ ra điểm bất thường và đề xuất phương pháp thí nghiệm tương ứng, thế nhưng những kỹ năng đối nhân xử thế cơ bản nhất hắn lại không hiểu.

Điều đó khiến hắn càng ngày càng giống một người máy hoàn hảo.

Alois ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn An Minh Hối lấy ra các dụng cụ dùng để lấy máu như kim tiêm ống nghiệm các thứ, bình thản hỏi: “Tủy xương?”

“À, phó viện trưởng Zendra bảo là trước mắt chưa cần lấy tủy xương vì các xét nghiệm mẫu máu vẫn chưa hoàn thiện, khi nào phân tích rõ mẫu máu xong rồi mới...”

Alois: “Ăn hại!”

An Minh Hối: “...”

Hiện tại kiến thức khoa học là lĩnh vực sở trường của Alois, cũng là nội dung hắn có thể nói trôi chảy nhất, kế đến là những lời phê bình kiểu này, không cần ai dạy cũng tự hiểu tự vận dụng, chỉ vài chữ cụt ngụn đã gom hết các nhân vật đầu ngành trong viện nghiên cứu quy hết vào loại đần độn vô dụng.

Hẳn là với cái nết này của hắn, trước khi bị nhiễm virus cũng chẳng có ai ưa, không biết làm thế nào Kate và phó viện trưởng lại vượt qua được những ngày tháng khổ cực đày ải đó.

Nhưng dù sao đi nữa, việc Alois có thể chủ động rèn luyện trí não cũng là điều rất đáng mừng. Hơn nữa theo kết quả xét nghiệm mới nhất, tốc độ xâm nhiễm virus trong cơ thể hắn cũng chậm lại rõ rệt, ít nhất thì trong thời gian ngắn sẽ không có gì nguy hiểm.

Nói thì nói vậy nhưng thanh niên với làn da trắng nhợt vẫn giơ tay ra trước mặt An Minh Hối, yên lặng chờ anh đâm kim lấy máu cho mình.

“Chắc anh thạo mấy việc này hơn tôi, hay là tôi đưa dụng cụ cho anh tự làm nhé?” Anh vẫn chưa quen lấy máu của người khác, lần nào làm cũng sợ mình bất cẩn gây ra sai sót.

Alois không trả lời, cũng không cầm kim tiêm anh đưa cho hắn mà chỉ tiếp tục giơ cánh tay ra ngước lên nhìn anh.

Có thể nói ánh mắt hắn đã truyền đi thông điệp rất rõ ràng.

Thế là An Minh Hối không chần chừ lấy liền một mạch ba ống máu, sau khi rút đầu kim tiêm ra, anh nhìn vết bầm nhạt trên cánh tay Alois, đau lòng nói: “Nếu anh sớm bình phục thì sẽ không phải lấy máu như thế này nữa, chứ mà lấy tủy xương đau lắm, dù có thuốc tê cũng không dễ chịu đâu.”

“Ngồi yên nhé, để tôi xoa bóp cho anh.”

Kể từ khi cấp trên giao cho An Minh Hối nhiệm vụ mát xa trị liệu thì đây trở thành công đoạn được Alois yêu thích nhất. Tại sao ư? Chắc chỉ có hắn mới biết. Dù sao thì An Minh Hối cũng không nghĩ rằng kỹ thuật mát xa của anh đạt đến trình độ cao siêu gì chỉ sau mấy ngày đào tạo cấp tốc.

Thực ra phương pháp trị liệu phụ trợ này nên làm từ lâu rồi, nhưng vì ngoài An Minh Hối ra chẳng có ai dám bước chân vào phòng cách ly nên trì hoãn đến giờ mới chính thức tiến hành.

Toàn bộ vùng từ bả vai trở lên là bộ phận chủ yếu cần phải xoa bóp, lần nào đến công đoạn này Alois cũng rất ngoan, hắn ngồi yên trên ghế không động đậy mặc cho anh xoa bóp. Dù lúc mới đầu thỉnh thoảng anh lỡ tay bóp hơi mạnh Alois cũng không hề tỏ ra khó chịu, khi được anh “gãi đúng chỗ ngứa” thì sẽ dụi nhẹ đầu vào lòng bàn tay anh, phải nói là ngoan như cún vậy.

Hôm nay đáng lẽ ra cũng là một buổi mát xa trị liệu bình thường như bao ngày khác.

Hộ lý An dừng tay, bàn tay anh lơ lửng trên đỉnh đầu Alois mà không dám hạ xuống, anh bối rối nhìn...một bông hoa trắng mọc giữa mái tóc màu vàng kim. Cùng lúc đó, anh còn cảm nhận được vài sợi dây leo đã quấn nhẹ lên cổ chân mình từ bao giờ, vì chúng hành động lặng lẽ quá nên anh không phát hiện ra.

Alois thấy An Minh Hối mãi không mát xa tiếp bèn ngồi thẳng lên định đụng đầu vào lòng bàn tay anh ra chiều thúc giục. Thấy bông hoa trắng kia gần chạm vào tay mình, An Minh Hối vội rụt tay lại để không làm hư nó.

“A...Alois?” Anh không biết đặt tay vào đâu cho phải, “Anh... Trên đầu anh hình như...” hình như có gì đó lạ lắm.

Nghe giọng điệu hốt hoảng của An Minh Hối, Alois ngoảnh lại nhìn anh bằng đôi mắt màu khói không chút gợn sóng như đang hỏi: Sao thế?

“Trên đầu anh...mọc ra một bông hoa...”

Alois trả lời dứt khoát: “Nhổ đi.”

An Minh Hối ngần ngại không dám nhổ, dù sao nó cũng mọc ra từ đỉnh đầu hắn, nhỡ nhổ xong xảy ra chuyện gì thì sao?

“Nhổ đi.” Alois nhắc lại.

Cuối cùng thì anh vẫn quyết định nhổ, không chảy máu giống như anh nghĩ, cũng không xảy ra chuyện gì cả, bông hoa có phần thân ngắn ngủn nên ngắt xuống rất dễ.

Anh cứng ngắc đặt hoa lên mặt bàn rồi tiếp tục công việc mát xa vẫn còn dang dở, không ngờ mới ấn ấn bóp bóp mấy cái lại mọc ra một bông hoa vàng nhạt.

Hộ lý An: “...”

Nhổ đi, mát xa tiếp.

Sau khi hoàn thành một liệu trình mát xa trị liệu, An Minh Hối nặng nề nhìn mặt bàn sắp bị hoa tươi phủ kín, nghiêm túc nhìn Alois trưng vẻ mặt vô tội ngồi yên trên ghế nói: “Không được nở hoa nữa, giờ tôi chuẩn bị cắt tóc cho anh đó.”

Alois đồng ý rất nhanh: “Được.”

Mới cắt được vài lọn tóc, An Minh Hối lại cảm thấy dưới tay hơi cộm, vừa dịch tay ra nhìn thì đúng là một bông hoa.

Anh nhìn bông hoa vừa bị ngắt xuống trong tay mình, sau đó cúi đầu nhìn nửa người dưới bị dây leo cuốn như gói chả, trên dây leo cũng nở ra vài bông hoa, bỗng cảm thấy vô cùng đau đầu: “Alois, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Khó chịu ở đâu cứ nói thẳng với tôi này.”

“Không biết.” Alois bình thản đáp, hắn nhặt một bông hoa trên bàn lên, cúi đầu nhìn một chốc rồi bổ sung thêm: “Tặng anh, chỗ này, muốn.”

“Muốn tặng mấy bông hoa này cho tôi?” Anh rất muốn hỏi Alois xem hắn có hiểu hoa đối với thực vật có ý nghĩa gì không nhưng lại thôi: “Cảm ơn nhé, nhưng nếu muốn tặng tôi thì từng này là đủ rồi, mọc tiếp nữa thì khó cắt tóc lắm.”

Nói thì nói vậy nhưng có vẻ những bông hoa kia nằm ngoài tầm kiểm soát của Alois, dù đã bị An Minh Hối nghiêm khắc nhắc nhở nhưng thỉnh thoảng chúng vẫn mọc ra như thường.

Kết quả là đến cuối ngày, An Minh Hối xách một túi hoa đầy ắp đủ màu sắc rời khỏi phòng cách ly.

Anh phải chịu đựng ánh mắt kỳ quặc của mọi người suốt dọc đường mang hoa đến tìm phó viện trưởng Zendra để đưa chúng đến phòng nghiên cứu kiểm tra thành phần.

Kết luận rút ra là số hoa này không có vấn đề gì cả, chỉ là hoa bình thường mà thôi, nếu buộc phải nói có gì khác thường thì đó là hàm lượng phấn hoa cao hơn mức tiêu chuẩn một chút.

An Minh Hối: “...” Quả nhiên, vai chính vẫn là vai chính.

Anh vờ như không nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Zendra, vừa dọn dẹp đống hoa vừa nói: “Có một chuyện tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc Alois đã bị nhiễm virus như thế nào vậy? Anh ấy là viện trưởng mà, cần gì phải đích thân ra ngoài thu thập mẫu vật chứ?”

“Chúng tôi không có quyền hoài nghi hay chất vấn quyết định của viện trưởng.” Zendra đáp, “Tiếc nhỉ, đây là câu hỏi đầu tiên của cậu vậy mà tôi lại không trả lời được. Vì hôm đó viện trưởng ra ngoài một mình nên không ai biết cậu ấy đã giết con quái vật kia bằng cách nào và tại sao lại bị lây nhiễm.”

“Vậy sao...” An Minh Hối thở dài rồi không hỏi thêm gì nữa, anh chuyển chủ đề: “Thực ra Alois từng bảo tôi là anh ấy quên mất một số chuyện rất quan trọng cần phải nói. Không biết giai đoạn đầu nhiễm virus, khi trí óc vẫn còn tỉnh táo anh ấy có để lại lời nhắn nào không? Có thể là thông tin gì đó liên quan đến việc điều chế vaccine chống virus zombie chẳng hạn, hoặc là một số chuyên quan trọng khác.”

Zendra chau mày suy tư một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu, tiếc nuối đáp: “Xin lỗi, vì lâu quá rồi nên tôi cũng không nhớ rõ tình hình lúc đó của viện trưởng. Cậu thử hỏi Kate xem, cậu ta là người phụ trách phòng quan sát, biết đâu lại có ấn tượng cũng nên.”

Không tìm được thông tin quan trọng nào như đã đoán trước, An Minh Hối lại quay về phòng quan sát. Sau khi mỉm cười với Alois coi như chào hỏi, anh lập tức đi thẳng vấn đề: “Kate, anh có nhớ giai đoạn đầu nhiễm virus, Alois từng nói hay làm gì đó đặc biệt không?”

Kate đang vùi đầu viết báo cáo thí nghiệm, nghe xong liền ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt vô tội: “An, cậu nghĩ viện trưởng sẽ chủ động nói chuyện với tôi chắc? Nói thật lòng, tôi chưa từng gặp ai vô vị như anh ấy, trước khi cậu đến cuộc sống hàng ngày của tôi nhàm chán đến mức chẳng để lại ấn tượng nào luôn.”

Câu trả lời của Kate cũng giống như Zendra, không cung cấp được thông tin gì hữu ích, An Minh Hối ít nhiều cảm thấy hơi thất vọng.

Alois đứng bên cạnh tường, hai tay áp sát kính cách ly, đôi mắt màu xám tro vô cảm nhìn Kate chằm chằm không chớp mắt khiến người ta rợn tóc gáy, sau lưng hắn là vô số sợi dây leo múa may uốn lượn giữa không trung trông vô cùng nguy hiểm.

Chỉ một ánh nhìn đủ để khiến An Minh Hối và Kate buộc phải dừng cuộc nói chuyện, thậm chí có cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký công tác của hộ lý An

Tối hôm qua tôi nằm mơ...

Mơ thấy mình bị chôn trong một đống hoa, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Giấc mơ này sẽ không trở thành hiện thực đâu nhỉ?

...Hôm nào phải nhắc lại Alois, không được tự tiện nở hoa nữa.

Cảm ơn các tình yêu đã gửi phiếu bát vương (*) cho tôi ~

(*) Phiếu bát vương: Hệ thống ủng hộ tác giả và tác phẩm qua hình thức bỏ phiếu trên Tấn Giang. Độc giả sẽ bỏ phiếu cho tác giả, tác phẩm mình yêu thích, lợi nhuận sinh ra từ phiếu bát vương sẽ có một phần trở thành thu nhập của tác giả.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng! ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.