ắp bị tóm rồi (20)
Edit: Kogi
Bọn họ không ở lại đến khi đêm liên hoan kết thúc, ăn sủi cảo xong liền đáp máy bay về thành phố luôn, sau đó An Minh Hối thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ nhân dịp năm mới của Chu Liễm Dung, về một nhà với ảnh đế tiên sinh.
Đây là lần thứ hai anh bước vào nơi ở của Chu Liễm Dung, thế nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lạ lẫm, bởi vì tình huống lần trước rất xấu hổ, nên anh cũng không có lòng dạ nào mà đánh giá nội thất của căn biệt thự này.
Lúc đó thậm chí còn không tưởng tượng nổi mình và nhân vật chính sẽ tiến triển thành mối quan hệ này.
“Qua 12 giờ rồi, mặc dù không tốt cho sức khỏe, nhưng mà anh có muốn nấu mấy món làm bữa cơm tất niên không? Tủ lạnh nhà anh còn nguyên liệu gì không?” Vừa nói, anh vừa đi vào bếp mở tủ lạnh ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong dự trữ một ít rau cỏ và các loại thịt, bất ngờ hơn, tầng dưới cùng của ngăn mát còn xếp một lốc bia lon. “Thế mà tôi cứ tưởng anh không uống bia rượu cơ đấy.” Nhìn nhãn hiệu có vẻ như còn là hàng nhập khẩu.
“Người khác tặng, lúc tôi quay phim bên ngoài người giúp việc kí nhận rồi bỏ vào đó.” Vừa nói, hắn vừa tiện tay cầm một lon lên nhìn chữ trên đó: “Chưa hết hạn.”
“Bia cũng tìm được rồi, thế này không ăn một bữa thì đúng là phí của trời.” An Minh Hối nói đùa, rồi bắt đầu chọn nguyên liệu nấu ăn: “Năm mới kiểu gì cũng phải náo nhiệt một chút, tối nay đừng dưỡng sinh nữa, cùng xõa với tôi một lần đi.” Trước khi bị chọn vào vòng lặp này, anh cũng từng ra ngoài tụ tập với bạn bè, nên không bài xích kiểu uống rượu như thế này.
Còn đêm giao thừa thì lần nào cũng về viện phúc lợi đón năm mới cùng bọn trẻ, đây là lần đầu tiên trải qua cùng một người đặc biệt, cũng là lần đầu tiên đứng trong bếp cùng một người khác, vừa chuẩn bị nấu nướng vừa tán gẫu linh tinh như thế này.
Hai người ngồi đối diện nhau, ăn đồ ăn nóng hổi, bên tay là lon bia đã mở nắp, kể cho nhau nghe những chuyện thú vị xoay quanh phim ảnh, công việc và cuộc sống dạo gần đây, đồng thời đọ nhau xem tửu lượng của ai cao hơn.
Sau cùng hai người đều ngà ngà say, dưới tác dụng của rượu cồn, đầu óc bắt đầu nóng dần lên, nhưng ít nhất vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.
Dường như đã quen với việc ở cùng nhau thì sẽ ngủ chung giường, An Minh Hối không nghĩ ngợi gì đi theo Chu Liễm Dung vào phòng ngủ, sau đó nhìn thấy trên tường dán đầy ảnh của mình, xét về hiệu quả thị giác thì không thua kém gì phòng của anh.
Hai người thay đồ ngủ, An Minh Hối mượn Chu Liễm Dung một bộ, thay quần áo xong, vừa đi đến bên giường thì bị một cánh tay quàng lấy eo, sau đó cả người bị Chu Liễm Dung ôm ngã xuống giường.
“Còn chưa tắt đèn kìa.” Bất đắc dĩ vỗ vỗ người phía sau, anh dùng một tư thế khá “vặn vẹo” để chống xuống giường, cố gắng lôi cả hai người dậy, sau đó giữ nguyên tư thế kì dị đó kéo theo Chu Liễm Dung đi tắt đèn.
Chu tiên sinh uống rượu vào xong còn quấn người hơn bình thường. Ôm rõ là chặt, mùa đông thì ấm áp, nhưng đến mùa hè chắc sẽ hơi khó chịu.
An Minh Hối khẽ nói chúc ngủ ngon, sau đó nhắm mắt lại.
Lượng bia uống ban nãy vẫn chưa đủ để làm đầu óc mơ màng hẳn, ngược lại còn khiến tinh thần càng thêm hưng phấn, dù yên lặng nhắm chặt hai mắt cũng không ngủ được.
Anh cũng không biết mình nằm như vậy bao lâu, nhưng vẫn thấy không buồn ngủ. Vì vậy liền mở mắt ra. Khi mắt hoàn toàn thích ứng với bóng tối, anh lập tức nhận ra ánh mắt của người nằm bên cạnh mình, hai đôi mắt cứ thế nhìn nhau dưới ánh trăng dìu dịu xuyên qua cửa sổ.
“Sao vậy, anh cũng không ngủ được à?” Anh mỉm cười, chủ động áp trán mình sát vào Chu Liễm Dung: “Đừng nhìn nữa, tôi vốn đã không đẹp trai bằng anh rồi, nhìn nhiều quá nhỡ đâu anh thấy chán thì thảm.”
Chu tiên sinh cố chấp lắc đầu, không hề có ý định nhắm mắt lại: “Ban ngày thời gian quá ít, nhìn chưa đủ.”
Cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc trên mặt, An Minh Hối cũng không rõ là do tác dụng của cồn, hay là ánh mắt của hắn quá nóng bỏng, trước khi não kịp phản ứng, anh đã nghe thấy mình nói: “Tôi sẽ coi tấm lòng anh làm quà năm mới nhé. Vậy anh có nguyện vọng gì không?”
“Muốn những kẻ sỉ nhục anh biến mất hết đi. Muốn tất cả mọi người biết rằng anh chỉ có thể là của tôi. Muốn nhìn thấy anh mỗi ngày.”
“Thì ra Chu tiên sinh bá đạo thế này à.” Khẽ cười, An Minh Hối vươn tay ôm lại Chu Liễm Dung, giọng nói vẫn luôn ôn hòa nay mang theo chút gian manh: “Ngày mai chúng ta tặng cho anh Nhậm một món quà năm mới bất ngờ được không?”
Vẻ mặt Chu Liễm Dung lập tức sầm xuống: “Không được.”
Lần này anh không nhịn được bật cười thành tiếng.
***
An Minh Hối thực sự có dự định tặng một món quà năm mới cho Chu Liễm Dung, ý tưởng này có lẽ nảy sinh trong phút xúc động nhất thời do rượu kích thích, nhưng ngày hôm sau khi đã tỉnh rượu, anh vẫn không thay đổi quyết định.
Anh nghĩ: Diễn biến kịch bản đã vỡ kế hoạch rồi, cho dù đẩy nhanh tiến độ lên một chút chắc cũng không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Để giữ lại một phần tính chất bí mật, anh từ chối lời mời của Chu Liễm Dung, ngay sáng hôm đó trở về nhà mình.
Sau khi nhìn căn nhà cũ kĩ chật chội, lại còn thiếu ánh sáng trầm trọng của mình, anh quyết định cầm điện thoại và giá đỡ, đi lên sân thượng tòa nhà. Lúc chọn góc chụp anh không hề quan tâm liệu có lộ vị trí của mình hay không, bởi vì đằng nào anh cũng đang định chuyển nhà, chỗ ở hiện tại không tiện cho việc đi lại và mua sắm.
Chỉnh xong độ cao và hướng chụp, An Minh Hối mở Weibo ra bắt đầu live stream, sau đó tùy tiện ngồi đối diện ống kính, kiên nhẫn chờ mấy phút, thấy người xem tương đối nhiều rồi, mới mở đầu bằng nụ cười và lời hỏi thăm ân cần: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ, đây là lần đầu tiên tôi live stream, có lẽ còn có sơ sót, mong mọi người thông cảm nhé.”
Anh chắp hai tay, hơi hơi cúi đầu tỏ vẻ áy náy: “Trước khi vào việc chính, tôi phải xin lỗi fan hâm mộ và người đại diện của tôi, anh Nhậm, điều tôi sắp nói sau đây có lẽ sẽ khiến các bạn cảm thấy khó chịu, tôi cảm thấy có lỗi sâu sắc vì sự ích kỉ và bốc đồng của mình, nhưng tôi vẫn kiên trì với lựa chọn này, bởi vì đây là món quà năm mới mà người tôi thích mong ước”
“Tôi không phải là người giỏi khống chế bản thân, tôi thường thích thuận theo suy nghĩ nội tâm của mình hơn, quyết định của tôi có lẽ nhiều khi còn không chính xác, nhưng ít nhất nó cũng khiến tôi cảm thấy mãn nguyện. Điều lí trí nhất tôi nên làm lúc này là dừng live stream, nhưng con người ta cố gắng trở nên mạnh mẽ, chẳng phải là để tương lai bản thân đỡ phải băn khoăn khi đưa ra lựa chọn sao? Tôi nghĩ mình không hợp làm ngôi sao nổi tiếng gì đó, trái tim tôi lúc này chỉ đang thôi thúc mình đáp lại tấm lòng của anh, nó bảo tôi nên nói với anh rằng....” Anh ngẩng đầu, tay phải vỗ nhẹ lên vị trí trái tim, nụ cười trên khuôn mặt còn rực rỡ hơn cả bầu trời phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình: “Tôi cũng thích anh, từ hôm nay trở đi sẽ là bạn trai danh chính ngôn thận của anh. Anh nghe thấy không, Chu tiên sinh, Chu Liễm Dung thân ái của tôi?”
“Tôi nghĩ chắc anh đang nghe, dù sao lần nào gửi tin nhắn xong anh cũng trả lời rất nhanh, lần này chắc hẳn anh cũng sẽ không bỏ qua. Cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho tôi, anh đã giúp tôi tìm được cảm giác thân thuộc ở thế giới xa lạ này.” Khẽ nói một câu mà chỉ có bản thân hiểu được ý nghĩa thực sự, An Minh Hối vẫn giữ nguyên nụ cười: “Cho dù thế giới này chỉ là ảo cảnh trong mơ, tôi cũng nguyện vì anh mà tin rằng tất cả đều là thật. Cho dù tôi mãi mãi ở lại trong giấc mơ này, thì đây cũng là một giấc mơ tuyệt đẹp, đáng để tôi ở lại.”
“Tôi biết có rất nhiều người ghét tôi, nhiều người thì luôn bảo vệ tôi. Sau hôm nay sẽ có thêm nhiều người không ủng hộ cộng đồng LBGT ghét tôi, đây là chuyện không thể tránh khỏi, tôi có thể chấp nhận được, nhưng tôi không cho rằng nó hợp lý, và sẽ không bao giờ tán thành cách nhìn phiến diện của các bạn.”
Anh nhìn màn hình, dường như xuyên qua sản phẩm điện tử này có thể nhìn thấy những người đang xem trực tiếp: “Tôi nghĩ những người còn đang xem phần lớn đều là fan hâm mộ hiểu cho nỗi lòng của chúng tôi. Tôi muốn nói với các bạn rằng: Cảm ơn sự yêu mến và cảm thông các bạn dành cho tôi, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn suốt thời gian qua. Hy vọng cuộc sống của các bạn luôn rực rỡ ánh mặt trời, mong các bạn có thể lạc quan khi gặp phải khó khăn, và chúc các bạn tương lai sẽ giống như tôi bây giờ, không thẹn với lòng mình, không bị trói buộc, tùy ý bốc đồng một lần.”
“Sau khi tôi nói xong những điều này, bạn trai tôi hẳn là sẽ lập tức đến đây hôn tôi, vậy nên, tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại.”
Nói xong câu cuối cùng, An Minh Hối đứng dậy, cầm điện thoại tắt ứng dụng live stream, sau đó tiện thể chụp một bức ảnh trời trong xanh, đăng lên Weibo kèm caption: Năm mới vui vẻ.
Anh cũng không định về nhà mình, mà tiếp tục ở đó chờ Chu tiên sinh tìm tới, sau đó tặng cho Chu tiên sinh đang kích động một nụ hôn chỉ thuộc về những người yêu nhau.
An Minh Hối đứng dựa vào tường, lướt xem từng bình luận bên dưới bài đăng vừa rồi để giết thời gian, trong lúc đó Nhậm Tỉnh gọi tới một cuộc, bị anh từ chối luôn.
Bình luận đầu tiên dưới Weibo đến từ Chu tiên sinh vừa thoát kiếp FA:
Chu Liễm Dung V: Chờ tôi.
Dưới bình luận này cũng nhanh chóng sốt xình xịch:
Reply 1: Hu hu hu hu hu chòi oy tui muốn khóc qué! Hai nam thần tui thích đồng thời tìm được tình yêu đích thực, CP tôi mong được phát đường nhất thành sự thật rồi, còn chuyện gì hạnh phúc hơn không!!
Reply 2: Hai người nhất định phải học phúc đó! Ủng hộ các anh cả đời!!
Reply 3: Đang ngồi trên ghế sofa xem điện thoại bỗng nhiên khóc như con dở, người nhà đều sợ hết hồn, sao trên đời lại có người tốt thế cơ chứ? Thực sự đố kị với Chu ảnh đế, cũng vô cùng hối hận vì bản thân không nổi trội không có tư cách theo đuổi anh, hy vọng anh mãi mãi là người hạnh phúc nhất trên thế gian này
Reply 4: Rõ ràng là bánh gato, vậy mà ăn xong lại rớt nước mắt...Những đứa thiểu năng nói An bảo không xứng với lão Chu tôi đây gặp một lần đánh một lần, theo đuổi được một anh bạn trai dịu dàng, lãng mạn lại đẹp trai ngời ngời như vậy là anh ấy hời đó biết không!! Sau khi làm fan của An bảo tôi cảm thấy mình không thể yêu ai được nữa rồi [Icon vẫy tay chào]
Reply 5: Trời ơi rõ ràng là hai anh trai yêu nhao, vậy mà sao độ ngọt còn vượt qua tất cả những đôi vợ chồng mặn nồng nhất trong giới giải trí này vậy? Cupid bắn hai anh thành nhím phỏng??
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của An bảo
Làm như vậy quả thực hơi tùy tiện, chắc anh Nhậm tức chết rồi.
Nhưng tôi nghĩ, chắc Chu tiên sinh có khả năng giải quyết mớ phiền phức này.
Thế nên cuối cùng vẫn quyết định công khai.
Chu tiên sinh, chắc là... anh ấy sẽ rất vui!