ắp bị tóm rồi (21)
Edit: Kogi
Dù sau đó mọi chuyện có diễn biến xấu đến mức nào đi nữa, thì ít nhất hiện tại tin nhắn chúc phúc của người hâm mộ cũng lấp đầy hòm thư, điều này khiến An Minh Hối vui vẻ từ tận đáy lòng.
Dù không tận mắt nhìn thấy nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được, lúc này vẻ mặt Nhậm Tỉnh sốc đến mức nào, tuy thấy rất có lỗi, nhưng vẫn mong rằng anh Nhậm có thể gắng gượng thêm một thời gian nữa.
Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, trực giác cho anh biết là Chu Liễm Dung tới, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện đó chỉ là một người đàn ông trung niên xa lạ, bước đi liêu xiêu, mặt cũng đỏ bất thường, xem chừng đã say bí tỉ rồi.
Một con ma men tự nhiên xuất hiện trước mặt, kiểu gì cũng là điềm xấu.
Không đợi An Minh Hối cất tiếng, người trung niên lôi thôi đã chú ý đến anh, nheo mắt cố gắng nhìn kĩ tướng mạo củ anh, sau khi nhìn rõ liền chửi ầm lên: “Mẹ nó quá xui xẻo, mày, mày là cái thằng oắt ẻo lả dạo này đang nổi đấy phải không?”
Nhíu nhíu mày, An Minh Hối không muốn dây dưa với một tên say rượu có ác ý với mình, liền lùi về phía sau một bước kéo dãn khoảng cách giữa hai người: “Thưa ông, có vẻ ông đi nhầm rồi, đây là tầng thượng, nhà ông là căn nào?”
“Phì! Đừng có vờ vịt với ông mày, tao nói cho mày biết, tao ghét nhất cái loại đồng tính bọn mày, ông làm việc quần quật từ sáng đến tối không được một miếng cơm vào bụng, còn bọn mày chổng mông lên là đã cơm no rượu say!”
Người đối diện rõ ràng đã không đủ tỉnh táo để nói chuyện đàng hoàng nữa, An Minh Hối không định tiếp lời ông ta, định vòng qua người đàn ông này để đi xuống tầng thượng, tránh cho cảm xúc đối phương lại chuyển biến xấu đi.
Nhưng hành động này dường như lại chọc giận người đàn ông trung niên, đối phương bất ngờ chửi bới rồi xông vào, giọng nói vốn đã mang đậm khẩu âm địa phương, lại thêm men say nên phát âm không rõ, vì vậy An Minh Hối không thể đoán được ông ta nói gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy từ “coi thường”, “đổ tội”, “cùng nhau xuống địa ngục...”
Nhưng mấy từ này cũng đủ để anh hiểu ra ý đồ của đối phương.
Không kịp đề phòng bị túm cổ áo, An Minh Hối lập tức giữ chặt hai tay đối phương cố gắng thoát thân, nhưng điều khiến anh khiếp sợ là sức lực của lão say này mạnh khủng khiếp, hai người quần nhau mãi mà anh không chiếm được chút ưu thế nào.
Điện thoại đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất trong lúc vật lộn, dù muốn gọi điện cầu cứu cũng không thể.
Không biết từ bao giờ hai người đã đến sát rào chắn ban công, nhận ra điều này, An Minh Hối càng thêm cuống quýt, bất chấp tất cả đấm liên tiếp vào mặt gã đàn ông, mạnh đến mức cảm thấy khớp xương mình đau nhức, nhưng đối phương như đã phát điên, dù kêu lên những tiếng thảm thiết cũng không chịu thả anh ra, trái lại càng gắng sức lôi anh về phía lan can.
Lan can cứng rắn đập mạnh vào lưng, anh đau đến mức hít sâu một hơi, vô thức thả lỏng cơ thể, gã say kia liền điên cuồng gào thét, rồi hai chân anh bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, đẩy ra ngoài lan can.
Rơi từ tầng bảy xuống đất mất bao lâu? Có lẽ là một khoảng thời gian ngắn đến mức chẳng kịp nghĩ ngợi gì.
Chỉ có cảm giác mất trọng lực.
Rồi ý thức lập tức tắt phụt.
***
Chu Liễm Dung chưa bao giờ vui sướng đến thế.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc thì trống rỗng, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, lúc đứng lên hai chân tê liệt suýt nữa thì ngã ngồi xuống.
Chưa một người nào khiến hắn có cảm giác dù làm bạn bè hay người hâm mộ cũng là quá xa vời, dù chỉ một phút không nhìn thấy đối phương cũng thấy bồn chồn bất an.
Chu Liễm Dung không muốn nói dối An Minh Hối, vì vậy hắn vẫn luôn cho rằng An Minh Hối là người ưa nhìn nhất trong số những người hắn từng gặp, đây là suy nghĩ từ tận đáy lòng. Nhất là khi đối phương mỉm cười, đôi mắt dịu dàng bao la như bầu trời được ý cười lấp đầy, hay mỗi lần chăm chú yên lặng nhìn hắn, cũng khiến hắn cảm thấy trái tim không còn thuộc về chính mình nữa, cơ thể không còn một chút sức lực nào.
Nhưng An Minh Hối không bao dung vạn vật như đất trời, anh không bao giờ nhân nhượng với những kẻ độc ác mà mình ghét, cũng sẽ không nói một câu xin xỏ cho hạng người này, vì vậy Chu Liễm Dung không kìm chế được nỗi sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình cũng bị An Minh Hối ghét, không được nghe thấy đối phương mỉm cười nói với mình: “Không sao, tôi không giận đâu.”
Vì vậy dù khó chịu đến mấy, hắn vẫn không thể ép buộc An Minh Hối tiếp nhận mình.
Nhưng bây giờ thì khác, An Minh Hối nói cũng thích hắn, hắn có thể lấy thân phận người yêu, nghiễm nhiên ôm anh vào lòng, chăm chú nhìn anh, thậm chí là làm những việc thân mật hơn nữa.
Tình cảm đến từ hai phía là một cụm từ xa lạ đối với Chu Liễm Dung, nhưng lại là cụm từ anh thấy dễ nghe nhất trần đời.
Anh muốn nhìn thấy An Minh Hối, ngay bây giờ.
Một mét lúc này như bị nhân lên gấp đôi, đây là lần đầu tiên anh lái xe hung hăng như vậy, dù chỉ sớm hơn một giây cũng được.
Nhanh lên, nhanh lên chút nữa, sắp được nhìn thấy anh ấy rồi...
Mở cửa xuống xe, hai chân Chu Liễm Dung lập tức chạy về phương hướng đã đi qua không biết bao nhiêu lần, chẳng kịp suy nghĩ gì, chỉ biết mình phải lập tức gặp được người đó, lập tức có một nụ hôn dịu dàng mới được.
Cuối cùng cũng đi tới tòa nhà quen thuộc, hắn nhìn thấy mười mấy người dân đang vây dưới lầu ồn ào bàn luận, qua kẽ hở giữa đám người, hắn thấy có một người đang nằm im dưới đất, dưới thân là một vũng máu, nhuộm đỏ cả chiếc áo khoác màu trắng quen thuộc.
- - Ai kia?
Trước khi não kịp phân tích, hai chân hắn đã bước về phía đó, giữa chừng có một cụ già cản lại, thương cảm nói: “Đừng lại gần, vừa nãy có một người to gan đi qua xem rồi, hình như đã tắt thở. Cậu xem, đằng kia còn có một người nữa, nghe nói là một trước một sau rơi xuống... Cảnh sát và xe cứu thương chắc sắp đến rồi, haizz, thanh niên đang yên đang lạnh sao lại....”
Chu Liễm Dung như thể không nghe thấy ông cụ kia nói gì, im lặng tiến về phía trước, quỳ xuống bên cạnh người thanh niên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nhuộm đỏ máu của người đó.
Người xung quanh vẫn ồn ào bàn tán, nhưng anh đã không nghe lọt tai bất cứ câu nào.
“Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi.” Hắn cúi xuống hôn lên cánh môi đã bợt bạt vì mất máu.
Người ấy vẫn giống như mọi ngày, yên tĩnh, dịu êm, nếu đôi mắt đó mở ra, bên trong chắc chắn cũng sẽ phản chiếu ánh sáng và điều tuyệt vời nhất trần đời.
Số lần bọn họ hôn nhau không nhiều, Chu Liễm Dung có thể dễ dàng nhớ lại từng chi tiết nhỏ, cảm nhận mỗi lần cũng không hề giống nhau, nhưng đều ngọt ngào say lòng người. Chỉ có nụ hôn muộn màng này, là nụ hôn cay đắng duy nhất giữa hai người.
Hắn từng đóng rất nhiều nhân vật, từng diễn vô số lần sinh ly tử biệt, nhưng trước nay không biết rằng khi tận mắt nhìn thấy một người nằm giữa vũng máu, vị trí trái tim thực sự đau đến mức không thể hít thở bình thường.
Cũng không biết rằng khi nhiệt độ cơ thể của một người dần dần hạ xuống, bản thân mình cũng như rơi xuống hầm băng.
Chu Liễm Dung nhìn khuôn mặt im lìm, hai mắt nhắm nghiền của An Minh Hối, rủ rỉ: “Chẳng phải anh gọi tôi tới ư? Sao lại không ngồi dậy nói chuyện với tôi?”
***
Sau tết, trên mạng có ba tiêu đề bất ngờ bùng nổ, độ hot chỉ tăng không giảm, rất nhiều người khi nhắc đến đều không kìm lòng thở dài, thậm chí có không ít các cô gái hơi nhạy cảm, mỗi lần nhìn thấy tin tức liên quan đều bật khóc.
Ba tiêu đề lần lượt là:
Chu Liễm Dung, An Minh Hối công khai quan hệ yêu đương.
An Minh Hối bị kẻ lạ tấn công, rơi từ tầng thượng xuống đất qua đời.
Chu Liễm Dung nhảy lầu tự sát.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của Chu Liễm Dung
Cảm ơn.
Xin lỗi.
Yêu anh.
Một chương buồn thế này đáng lẽ tôi không định thêm lời đâu, nhưng mà khu bình luận có đọc giả hiểu nhầm nên mới bổ sung thêm vào câu.
Tình tiết quả thực hơi gượng gạo, nhưng đều nằm trong kế hoạch cả.
Không phải tôi viết bậy viết bạ đâu!