…
Cổng phụ của trường bao giờ cũng tấp nập, mới tan học nên lại càng đông đúc.
Gia Nguyên nhăn mặt luồn qua đám sinh viên đang cười nói ỏm tỏi. Hắn hết nhỏm
lên, rồi lại hụp xuống, nhìn mãi chẳng thấy cô bé đâu…hay là về mất rồi?
Bất
chợt, khi ngoái đầu sang phải, hắn bắt gặp một bóng dáng mảnh mai với mái tóc
nâu ngắn, xúng xa xúng xính bên cạnh một thân ảnh cao lớn – A! hai người họ kia
rồi. Gia Nguyên thở phào nhẹ nhõm, hắn rẽ qua đám sinh viên, định chạy nhanh đến.
Nhưng… hắn khựng lại ngay lại, đôi đồng tử màu xanh đen giãn rộng…
Minh
Kha và Tiểu Mạn say sưa trao đổi vấn đề gì không biết, ngang nhiên rảo bước qua
vạch kẻ đường trắng, cơ hồ không hề chú ý đến đèn tín hiệu đã chuyển sang màu
xanh…Một chiếc ô tô lao nhanh đến, có lẽ tài xế bắn tốc độ, hay có lẽ hắn không
để ý… chỉ biết chiếc xe đang phóng với tốc độ khủng khiếp.
Mọi
người nghe thấy một tiếng hét thất thanh. Họ giật mình, ngẩn lên nhìn… Tiểu Mạn
nghe ai gọi tên mình, dứt ngang cuộc trò chuyện , cô quay lại phía sau, còn
Minh Kha theo phản xạ, anh ngẩn người ra. Họ thấy…chiếc ô tô đen đang lao thẳng
đến và… Cao Gia Nguyên!
…Kítttt
– tiếng lốp xe thắng gấp cà xuống mặt đường nghe đau cả tai… và… RẦM!... một âm
thanh khiến người ta rùng mình.
Cả
Tiểu Mạn và Minh Kha đều bị đẩy rất mạnh từ phía sau, hai người ngã hẳn vào lề.
Một đống bụi tống vào mặt khiến Minh Kha ho sù sụ, anh lồm cồm bò dậy, vẫn chưa
định hình nỗi cái gì vừa xảy ra. Tiểu Mạn bị ngã khá đau, cô bé nhăn mặt chống
tay ngồi lên, bụi táp vào mặt, cay xè đôi mắt, một giây sau, nước mắt đã giàn
ra ướt nhòa khuôn mặt nhỏ. Hai người nghe tiếng xôn xao lớn…
Minh
Kha lúc đã tỉnh táo hơn, sực nhớ đến con người lúc nãy lao như điên về phía hai
anh em. Anh đứng phắt dậy, xô mạnh những người gần đó ra. Họ vây kín cả đường…
…
Lấp
ló sau những tiếng xôn xao, một thân ảnh dần dần in rõ trên đồng tử Minh Kha.
Võng mạc anh đứng sựng lại, phản ánh một màu đỏ nhầy nhụa… Người ấy đang nằm
đây, ngay trước mui xe, cái dáng mảnh khảnh đổ dài trên con đường nhựa, chiếc
áo trắng loan lỗ máu…
CAO GIA NGUYÊN! – Tiếng thét của Tiểu Mạn
như xé toạt cái không gian đường xá ồn ào, những tiếng còi xe inh ỏi, những tiếng
bàn tán trở nên im bặt…
…
Âm
thanh của chiếc còi xe cứu thương vang từng hồi gấp gáp, từng tiếng một vang xa
dần, xa dần, cho đến khi người ta không còn thấy cái màu đỏ xoay vần của chiếc
đèn tín hiệu nơi ngã rẽ cuối phố.
Một
tai nạn vừa xảy ra…
***************************
Tiếng
những chiếc bánh xe nhỏ bằng sắt lăn xoành xoạch trên nền gạch men,
những
y bác sĩ khẩn trương lắp bình dẫn khí, đẩy nhanh chiếc giường di động vào phòng
cấp cứu…
Tiểu
Mạn ngất xỉu ngay trên đường đưa đến bệnh viện, cô bé đã nhanh chóng được chuyển
vào một phòng bệnh ở khoa hồi sức. Cơ thể bé nhỏ ấy dường như cạn hẳn sinh lực
khi chứng kiến cảnh tai nạn kia. Đây là một cú sốc, không chỉ với Tiểu Mạn mà
còn với cả Minh Kha nữa.
Minh
Kha ngồi trên dãy ghế bên ngoài phòng cấp cứu, gương mặt thẫn thờ, đôi mắt đen
trống rỗng. Cái cảm giác bất an và lo sợ choán ngợp cả tâm trí, không hiểu sao
tim anh như bị ai đó siết chặt…
Khi
nhìn thấy chiếc ô tô đen lao thẳng đến và thấy Cao Gia Nguyên, Minh Kha đã nghĩ
mình bị ảo giác, trong đôi mắt anh lúc đó tạt lên một sự sợ hãi khủng khiếp,
anh không muốn người ấy chạy về phía anh, Minh Kha không muốn Gia Nguyên gặp
nguy hiểm…Lẽ ra sự lo lắng ấy phải dành cho Tiểu Mạn, anh thực sự không hiểu,
chẳng lẽ Cao Gia Nguyên với anh còn quan trọng hơn cả cô em gái?...làm sao lại
có chuyện như thế?- Không thể nào!- Liếc nhìn cánh cửa khép chặt của phòng cấp
cứu, Minh Kha cảm thấy khó thở…
…
Một
bác sĩ rời khỏi phòng cấp cứu với tập hồ sơ vàng trên tay. Minh Kha liền bật dậy,
anh bồn chồn hỏi:
Tình hình thế nào rồi bác sĩ?
Người
bác sĩ điềm tĩnh đẩy kính lên, chăm chú nhìn vào mấy chữ nguệch ngoạc ghi trên
bìa giấy, giọng ông ôn tồn:
Không có chấn thương gì nặng, chỉ bị đụng
phải một số phần mềm. Cái này thì hồi phục nhanh thôi, nhưng…cô ấy bị mất khá
nhiều máu!
Không nguy hiểm chứ?
Vâng, nhìn sơ bộ là vậy. Có điều, cô ấy cần
chuyền máu gấp!
Minh
Kha nhẹ nhàng thở phào…nhưng, khoan đã, anh ngẩn lên, ngạc nhiên nhìn bác sĩ:
Ông không nói nhầm người đấy chứ? Cô ấy là
ai?
Thì cô gái vừa được cấp cứu tức thì chứ ai
nữa! – bác sĩ tròn mắt đáp lại.
Không, không! Có lẽ ông nhầm người rồi! –
Lông mày Minh Kha cau lại – người mới được cấp cứu là con trai!
Anh nói gì thế nhỉ? – Bác sĩ giơ tập hồ sơ
vàng lên trước mặt Minh Kha, trên đó ghi rõ họ tên người được cấp cứu – Cao Gia
Nguyên đúng không?
Minh
Kha gật đầu xác nhận. Bác sĩ bật cười, ông lại đẩy kính lên, nhìn gương mặt thất
sắc của anh bằng ánh mắt hơi giễu cợt:
Tôi nghĩ người nhầm là anh mới đúng! Cao
Gia Nguyên là con gái!
Từng
tiếng một “nhẹ nhàng” rót vào tai Minh Kha như sấm sét, anh lắc đầu không tin,
lại hỏi lần nữa, nhưng bác sĩ vẫn khăng khăng Cao Gia Nguyên là con gái… Đầu
Minh Kha trống rỗng, cái cảm giác choán đầy trong tâm trí lúc này là sự vỡ lẽ.
Anh đuổi theo người bác sĩ, giọng quả quyết:
Nếu đó đúng là con gái thì xin ông xác nhận
giúp tôi một điều!
Anh lại muốn gì nữa đây? – Bác sĩ ngán ngẫm
nhìn chàng thanh niên cao lớn.
Cậu ấy trước đây đã từng bị chấn thương sọ
não chưa ạ? – đây là lí lẽ cuối cùng giúp Minh Kha tin chắc Gia Nguyên là con
trai. Anh chắc chắn câu trả lời sẽ là “ có!”
Người
bác sĩ lại lật lật hồ sơ…một giây sau, ông nhìn Minh Kha, chớp mắt:
Não bộ hoàn toàn bình thường. Tôi khẳng định,
không có bất cứ dấu hiệu nào của việc đã từng bị chấn thương cả. Cậu nên tin
tôi đi! Đó là con gái! – Nói rồi ông bỏ đi hẳn.
Minh
Kha đứng yên như tượng, chân anh dường như bị bám rễ dưới đất không thể cử động
được. Đôi đồng tử đen lại liếc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn còn khép kín,
môi anh mấp máy từng chữ khó nhọc:
Cao Gia Nguyên…cậu là…con gái?