Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 115: Chương 115: Đến hẹn




Giang Thành nghe được tin tức này thì sợ ngây người, vội vàng quay đầu nhìn Vương Hạo một cái.

“Anh xác định đêm hôm qua lúc anh ta ra tay với anh là dùng đồ vật bưng kín mũi miệng của anh sao?”

Vương Hạo thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thành bèn nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng vậy, lúc ấy sau khi tôi trở lại quán bar chỉ cảm thấy toàn thân choáng choáng rất không thoải mái.”

Điều này khiến Giang Thành nhíu mày, chất Mạn Đà La chính là đồ vật tiêu biểu của thằng hề.

Nếu như đêm hôm đó người xuống tay với Vương Hạo sử dụng Mạn Đà La thì có thể xác định chuyện này có liên quan đến thằng hề.

“Đáng chết.” Giang Thành tức giận nói: “Cái thằng hề này luôn luôn đuổi mãi không đi lợi dụng Mạn Đà La thu hút đồ của tôi.”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đội cảnh sát hình sự đều rơi vào im lặng, vụ án này không biết nên điều tra từ đâu.

Đến cùng người xuống tay với Vương Hạo là ai? Có phải anh ta chính là người đã sát hại Trần Dương Dương?

Tại sao người này lại lựa chọn xuống tay với Vương Hạo.

Còn có người đàn ông nhận điện thoại thay Vương Viện Viện là ai, anh ta là người hạ độc Vương Hạo sao?

Một loạt vấn đề được đặt ra trong đầu Giang Thành, trong lúc nhất thời không tìm thấy đáp án.

Xem ra đêm này chỉ có đi gốc cây liễu thứ hai ở đường Tân Hà, mới có thể tìm được đáp án mà Giang Thành muốn.

Nghĩ tới đây Giang Thành nghiêm túc nhìn về phía Vương Hạo, bên trong ánh mắt tràn đầy chắc chắn và áp bức.

“Đại đội trưởng Giang Thành, đừng bảo là anh thật sự sẽ để cho tôi đến chỗ hẹn đấy chứ.” Tiếng của Vương Hạo có chút run rẩy.

Hồi tưởng lại chuyện đáng sợ xảy ra vào đêm qua, thân thể Vương Hạo bỗng run lên.

“Vương Hạo anh nghe tôi nói.” Giang Thành nhẫn nại đi tới bên người Vương Hạo nghiêm túc vỗ vỗ bờ vai của anh ta.

“Hiện tại tình huống của anh vô cùng nguy hiểm, chỉ có đến hẹn tra ra người hẹn thay Vương Viện Viện là ai thì không chừng chúng ta mới có thể tìm được một chút manh mối.”

Nghe đến đó Vương Hạo có chút do dự, toàn thân đều toát ra vẻ từ chối.

Dương Lạc cũng gia nhập đội ngũ thuyết phục: “Vương Hạo à, chuyện này mà không giải quyết thì sau này anh vẫn sẽ có nguy hiểm, chẳng lẽ anh muốn sống trong lo sợ sao?”

Nghe thấy lời của Dương Lạc, ngược lại Vương Hạo cảm thấy rất có lý, thế nhưng để một mình Vương Hạo đi đến nơi đáng sợ kia gặp một người xa lạ thì lá gan anh ta hơi nhỏ.

Nhìn ra dáng vẻ Vương Hạo cau mày lo lắng, Giang Thành cũng có thể đoán được suy nghĩ của Vương Hạo.

“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ bố trí cảnh lực ở đường Tân Hà, nhất định sẽ bảo đảm an toàn của anh.”

Giang Thành nói, lấy tai nghe từ ngăn kéo trong văn phòng ra.

“Đến lúc đó anh đeo tai nghe này vào, chúng ta giữ liên lạc, anh yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn của nh, đây là lời hứa của tôi với anh.”

Nghe thấy lời của Giang Thành, Vương Hạo khó xử nhìn thoáng qua đám người đội cảnh sát hình sự, khó khăn gật đầu.

“Vậy nhất định các anh phải bảo vệ tôi thật tốt” Vương Hạo gần như là cầu xin.

Giang Thành kiên định gật đầu rồi gọi cho Trương Minh Sơn xin lệnh ôm cây đợi thỏ vào tối hôm nay.

Kết hợp với Diệp Hồng bố trí xong toàn bộ cảnh lực đường Tân Hà, nhìn chòng chọc vào gốc cây liễu thứ hai ở đường Tân Hà.

Màn đêm buông xuống đã đến lúc hẹn, Vương Hạo đeo tai nghe lái xe chạy về phái đường Tân Hà, dừng xe ở gốc cây liễu thứ hai.

Mà đám người Giang Thành thì đang nấp trong xe chăm chú quan sát Vương Hạo và mọi hành động xung quanh.

“Bây giờ anh gọi cho Vương Viện Viện, nói cho anh ta biết anh đã tới nơi hẹn.” Giang Thành nói với Vương Hạo thông qua tai nghe.

Vương Hạo thở dài một hơi, anh ta lo lắng đến tay đều phát run, bấm gọi điện thoại cho Vương Viện Viện.

“Vương Viện Viện sao? Tôi đã đến đường Tân Hà, anh ở nơi nào vậy?” Vương Hạo cố gắng làm cho giọng nói của mình như bình thường.

Thế nhưng đầu điện thoại bên kia vẫn không truyền đến giọng của Vương Viện Viện, mà vẫn tiếng của người đàn ông kia.

“Tôi lập tức đến anh chờ tôi một chút.”

Giang Thành có thể hoàn toàn nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thông qua tai nghe, Giang Thành cau mày.

Nếu như nói hôm nay nhận điện thoại thay Vương Viện Viện là bởi vì Vương Viện Viện đang bận, như vậy hiện tại vẫn là người đàn ông kia nghe thì lại có chút kì quái.

Có phải Vương Viện Viện bị người này bắt cóc không?

Hiện tại vấn đề chưa có đáp án, chỉ có thể chờ đợi người kia xuất hiện mới có thể biết chân tướng của sự thật.

Đã ba giờ kể từ khí hẹn, hiện tại đã là 11 giờ đêm, người đàn ông kia vẫn không có xuất hiện, Vương Viện Viện cũng chưa từng xuất hiện.

“Đội trưởng Giang Thành, không phải tôi bị cho leo cây chứ, hay là trở về đi.” Vương Hạo nhỏ giọng thầm thì.

Đúng lúc này, cuối đường Tân Hà đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, xa xa nhìn sang, anh ta mặc một thân màu đen, bó mình thật kín kẽ.

Dường như cả người hòa chung với màu đen.

Chỉ thấy người đàn ông cẩn thận đi tới chỗ hẹn, tim của Giang Thành và Dương Lạc cũng treo lên tận cổ họng.

Mà Vương Hạo cũng phát hiện người đàn ông, trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi.

“Các tổ chú ý, khi người hiềm nghi đi đến địa điểm chỉ định sẽ bắt đầu bắt hành động.” Giang Thành cầm bộ đàm, nói với cảnh sát viên đang mai phục.

Chỉ thấy người thần bí áo đen kia cách địa điểm chỉ định chỉ có khoảng 30 mét, tim của mọi người đều nâng lên cổ họng.

“Chuẩn bị tùy thời bắt giữ.”

Thế nhưng chỉ thấy người thần bí áo đen cẩn thận từng li từng tí quan sát chung quanh đột nhiên ngừng lại, nhìn Vương Hạo phía xa.

Sau đó anh ta lao về phía bụi cây bên cạnh với tốc độ bàn thờ.

“Không tốt, hẳn là anh ta đã phát hiện cái gì, mau đuổi theo.” Giang Thành ý thức được tình thế nghiêm trọng vội vàng nói với bộ đàm.

Bởi vì người thần bí áo đen trốn vào rừng cây, cho nên xe cảnh sát và xe tiện lợi không thể tiến vào.

Bọn người Giang Thành cầm súng đuổi về phía người da đen.

Thế nhưng thật sự là khu rừng này quá rậm rạp, đám người không thể đuổi được người kia

Lúc này, bên trong bộ đàm của Giang Thành truyền đến báo cáo của từng tổ.

“Đội trưởng, chỗ chúng tôi đã đã mất đi liên hệ với mục tiêu, hẳn là anh ta đã chạy trốn.”

Giang Thành mơ hồ đứng trong rừng cây nhìn quanh hai bên, nắm chặt tay lại.

Mà lúc điện thoại của Vương Hạo đứng ở gốc cây liễu thứ hai đường Tân Hà lại vang lên, nhìn thoáng qua chính là điện thoại của Vương Viện Viện.

“Nhãi anh cũng thật là giỏi, lại dám gọi cảnh sát.”

Vương Hạo lập tức ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ nghĩ thầm sao đối phương biết mình có liên hệ với cảnh sát?

“Tôi không có, anh đang nói cái gì, anh đâu, anh ở đâu?” Vương Hạo giả ngu vội vàng dò hỏi đối phương.

“Anh chờ đó cho tôi, hừ hừ, anh chưa được sống mấy ngày ngày dễ chịu.” Đối phương nói dứt lời bèn tức giận cúp điện thoại.

Khi Vương Hạo nghe thấy câu nói kia đã bị dọa chết khiếp, cũng không biết có phải hành động này của mình đã chạm đến vảy ngược của đối phương hay không.

“Xong xong xong.” Vương Hạo hết hồn ngồi xổm dưới đất: “Nhất định là anh ta đã để mắt tới tôi, đến cùng tôi đã gặp cái gì vậy.”

Bọn người Giang Thành mơ hồ về xe, Vương Hạo tranh thủ thời gian lặp lại lời đe dọa của người kia.

“Đội trưởng, lần này tôi thật sự có thể đến đội cảnh sát hình sự đi.” Vẻ mặt Vương Hạo thống khổ.

Mà lúc này Giang Thành vẫn đang đắn đo, đến cùng sao đối phương lại phát hiện xung quanh có cảnh sát mai phục?

Biểu hiện của Vương Hạo cũng vô cùng tự nhiên, không có khả năng đối phương phát hiện được mánh khóe.

Mà mấy cảnh sát viên và xe tiện lợi trốn rất kỹ, chẳng lẽ nói...

Giang Thành nghĩ đi nghĩ lại bèn nghĩ tới đủ loại sai lầm trước khi hành động, trước khi hoài nghi cục cảnh sát có nội ứng, hiện nay Giang Thành càng thêm chắc chắn chuyện này.

Dương Lạc ở một bên sớm đã là loay hoay đầu đầy mồ hôi, nhìn Giang Thành đang im lặng rồi lắc đầu hết cách.

“Thu đội đi thu đội đi, anh ta đã chạy, chúng ta cũng không biết đi đâu tìm anh ta.”

Đám người đành phải thu đội về đội cảnh sát hình sự, có điều thông qua bộ phận kỹ thuật của Tiểu Vương, xem ra người kia trốn gần đường Tân Hà với Vương Viện Viện.

Sau khi trở lại, Giang Thành tổ chức một hội nghị quan trọng. Nói ra ý nghĩ và quan điểm của mình, cũng tiến hành điều tra và bố trí cảnh lực xung quanh đường Tân Hà.

Nhưng đây là một án lớn, tiến triển của bản án làm người ta vô cùng sốt ruột.

Nếu như không bắt được tên uy hiếp mạng Vương Hạo, vậy rất có thể Vương Hạo sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Xem ra để Vương Hạo ở đội cảnh sát hình sự đúng là một lựa chọn chính xác, để tránh xảy ra ngoài ý muốn.

Vào lúc kết thúc hội nghị, Tiểu Vương của bộ phận kỹ thuật vội vàng vọt vào, vẻ mặt có chút bối rối.

“Đội trưởng không xong rồi, định vị điện thoại của Vương Viện Viện biến mất rồi.”

Giang Thành nghe thấy tin tức này thì vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao lại như vậy chứ?”

“Hẳn là đối phương phát giác được chúng ta định vị, vì lý do an toàn bọn họ đã gạch bỏ dãy số hoặc đã hủy sim.” Tiểu Vương vội vàng trả lời.

Giang Thành rơi vào im lặng lắc đầu, nếu như định vị vừa biến mất, như vậy, hẳn là đối phương không kịp đi đến nơi bán điện thoại để tiêu hủy dãy số.

Như vậy khả năng lớn nhất chính là trong lúc vội vàng anh ta đã hủy sim, đồng thời ném vào nơi hẻo lánh nào đó.

Nghĩ tới đây Giang Thành vội vàng mở miệng hỏi: “Nơi cuối cùng định vị biến mất là ở đâu?”

Tiểu Vương nói hết toàn bộ chuyện tối nay ra.

Ngay từ đầu cái điện thoại này vẫn luôn ở gần đường Tân Hà, sau đó đến nơi hành động.

Sau đó lại nhanh chóng di chuyển, cuối cùng lại biến mất không thấy gì nữa, sau khi Tiểu Vương tiến hành loại bỏ, có thể xác định nơi đó là một thùng rác.

Nghe xong phân tích của Tiểu Vương, Giang Thành rơi vào yên lặng, bên trong quá trình chạy trốn, vì sao người kia lại lựa chọn vứt thẻ ở trạm phân loại và xử lý rác?

Mà trước khi anh ta vứt bỏ thẻ điện thoại còn uy hiếp Vương Hạo.

Nghĩ tới đây Giang Thành mở miệng nói: “Chắc anh ta sẽ không chạy tới hẳn trạm phân loại và xử lý rác để vứt thẻ.”

“Tôi cũng đồng ý.” Lúc này Dương Lạc ở sau lưng cũng mở miệng: “Lúc ấy anh ta bị chúng ta đuổi bắt, lúc này hẳn nên chạy đến nơi mà anh ta cho là an toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.