Vậy nên trạm xử lý rác đó rất có khả năng là nơi anh ta vứt chiếc thẻ điện thoại trong quá trình bỏ trốn.
Mọi người đều gật đầu tán thành với phân tích của Dương Lạc.
Vậy thì vấn đề tới rồi, vậy với anh ta đâu là nơi an toàn nhất?
Câu nói này của Giang Thành lại một lần nữa khiến cả đội cảnh sát hình sự rơi vào im lặng.
“Tiểu Vương, nếu anh phạm sai lầm, muốn chạy trốn thì anh sẽ thấy đâu là nơi an toàn nhất?”
Nghe Giang Thành hỏi vậy, Tiểu Vương suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Nhà tôi.”
“Không sai.” Lúc này Giang Thành hào hứng gật đầu: “Đúng là về nhà, đối với hắn ta nhà chính là nơi an toàn nhất. Nơi mà hắn ta có thể náu mình chính là nhà của hắn.”
“Vậy ý của cậu là trạm xử lý rác đó là một nơi anh ta bắt buộc phải đi qua trên đường về nhà sao?” Dương Lạc nhanh chóng tiếp lời.
“Đúng vậy, vậy bây giờ chúng ta có thể lấy trạm xử lý rác đó làm trung tâm, điều tra tất cả những hộ dân xung quanh.”
Dương Lạc suy nghĩ rồi nhìn tất cả những người đang ngồi trong phòng, những người này đều là cấp dưới của Giang Thành hoặc là người mà Giang Thành tin tưởng.
Vậy nên lần hành động này có lẽ sẽ không bị nội gián phát hiện, hơn nữa việc điều tra lần này nhất định phải tiến hành bí mật.
Nhất định không thể để cho tên nội gián trong cục cảnh sát phát hiện ra chuyện này, báo cáo lại mà làm mất cơ hội tốt này.
“Lục Hạo, anh đi thống kê thử xem có tất cả bao nhiêu hộ sống trong những khu nhà xung quanh trạm xử lý rác đó?”
“Được.” Nhận được nhiệm vụ, Lục Hạo nhanh chóng đứng lên.
“Nhớ kỹ lần hành động này nhất định phải bảo mật. Ngoại trừ mấy người chúng ta đang ngồi đây, những người khác tốt nhất không được biết chuyện này.”
Giang Thành dặn dò một lần nữa rồi Lục Hạo mới đi.
Thời gian đã không còn sớm nữa, lần hành động hôm nay sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta chính thức đi vào vụ án này, nhất định phải tìm được người thần bí kia. Hắn ta là manh mối của cả vụ án này.”
Sáng ngày hôm sau, Lục Hạo gửi tới một tấm bản đồ địa hình, là mấy khu nhà xung quanh trạm xử lý rác đó.
Khối lượng công việc có vẻ rất nhiều, vì vấn đề xây dựng của thành phố nên nơi này có rất nhiều khu nhà là được xây mới sau khi di dời.
Giang Thành nhìn vào tấm bản đồ đó và rơi vào trầm tư.
Lúc đó, Dương Lạc cầm sữa đậu nành và quẩy vào trong phòng làm việc của Giang Thành để lên trên mặt bàn của anh.
“Cậu cũng yêu nghề quá nhỉ, mới sáng sớm mà đã bắt đầu nghiên cứu vụ án. Ăn sáng trước đi.” Dương Lạc cầm lấy điện thoại của Giang Thành và bắt đầu xem.
“Những khu nhà xung quanh đó đều là nhà cao tầng, đương nhiên sẽ có rất nhiều hộ dân sống trong đó. Cậu định bắt đầu hành động từ đâu?”
Câu hỏi này của Dương Lạc khiến Giang Thành tự nhiên không ăn được nữa: “Đây chính là chuyện đang khiến tôi đau đầu.”
“Giang Thành, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu. Nếu cậu lén lút chọn một nơi để ở thì cậu sẽ chọn một nơi như thế nào?”
Câu hỏi của Dương Lạc như chạm vào đúng chỗ. Giang Thành suy nghĩ một lát.
“Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không chọn những nơi tòa nhà cao tầng mà sẽ chọn những khu nhà cũ nát, không ai để ý tới, thậm chí là trong ở thôn.”
Nói đến đây Giang Thành lại lắc đầu: “Có lẽ tôi sẽ không chọn sống trong thôn bởi vì có quá nhiều người qua lại ở đó, sẽ rất dễ bị người khác phát hiện.”
Giang Thành vừa trả lời vừa suy nghĩ, anh lấy lại điện thoại để xem bản đồ.
“Tôi hiểu rồi, thực ra chúng ta nên tập trung vào những khu nhà cũ xung quanh trạm xử lý rác đó.”
Trong những khu nhà cũ, thường chỉ có chủ nhà sống, rất ít người lựa chọn sống ở đây nên số lượng người đương nhiên cũng rất ít.
Như vậy cũng không sợ bị người khác phát hiện ra, hơn nữa lại có thể tự do hành động.
Nghĩ đến đây Giang Thành lập tức nhét hai miếng quẩy vào miệng rồi bắt đầu nghiên cứu bản đồ.
Xung quanh trạm xử lý rác có ba khu nhà có vẻ khá cũ, số người sống ở đây cũng ít, công việc điều tra loại trừ cũng rất thuận tiện.
Giang Thành không nói không rằng, anh kéo thẳng Dương Lạc đi tới một trong ba khu nhà đó: Khu nhà Tân Hà.
“Giang Thành, nếu chỉ có hai người chúng ta điều tra thì sẽ tốn khá nhiều thời gian, như vậy sẽ tạo cơ hội cho đối phương.” Dương Lạc chay mày nói.
“Hay là chúng ta chia thành ba tổ, mỗi tổ điều tra một khu nhà. Như vậy sẽ không cho đối phương cơ hội chuẩn bị.”
Giang Thành nghe Dương Lạc nói xong rồi gật đầu. Nhưng anh không thể ngờ được Dương Lạc đã phát hiện ra tình hình gần đây của anh và Diệp Hồng có gì đó không đúng.
Dương Lạc muốn mượn chuyện công việc để làm dịu mối quan hệ của hai người.
Dương Lạc gọi điện thoại cho Diệp Hồng nói rõ suy nghĩ của mình, Diệp Hồng không từ chối mà nhận lời ngay.
Thế là mấy người được chia thành ba tổ: Giang Thành và Diệp Hồng được chia vào một tổ điều tra một khu nhà, Dương Lạc và Lục Hạo được chia điều tra hai khu nhà còn lại.
Dương Lạc hy vọng cho dù Giang Thành và Diệp Hồng có mâu thuẫn gì thì cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết.
Một lát sau, hai người Giang Thành và Diệp Hồng đã tới được khu nhà Tân Hà trước. Dương Lạc tới khu nhà dành cho nhân viên của trạm xử lý rác, còn Lục Hạo đi vào khu nhà còn lại. Khu nhà này được xây dựng tạm bợ ven đường, cũng không có tên.
Khu nhà Tân Hà mà hai người Giang Thành và Diệp Hồng tới mặc dù đã cũ nhưng ở đây ngay sát chợ nên số lượng người qua lại cũng khá cao.
Giang Thành nghĩ, không thể tới từng nhà để tìm được. Nếu Vương Viên Viên bị người thần bí kia bắt cóc thì những người dân sống xung quanh nhất định đã từng nhìn thấy Vương Viên Viên.
Vậy là Giang Thành cầm theo ảnh của Vương Viên Viên tới phòng quản lý cư dân của tòa nhà.
Người của phòng quản lý cư dân đã sống ở đây mấy chục năm nên biết rõ những ai ở đây, kể cả chuyện nhà ai cho thuê nhà và người thuê nhà là ai.
Nhưng nhân viên ở đây lại cho biết chưa từng nhìn thấy Vương Viên Viên.
Vậy nên về cơ bản Diệp Hồng và Giang Thành có thể phán đoán được Vương Viên Viên và kẻ tình nghi không sống ở đây.
“Nếu không phải ở đây thì tôi và cô chia ra hành động, cô đi tìm Dương Lạc còn tôi đi tìm Lục Hạo.” Giang Thành nói xong rồi lái xe rời khỏi đó.
Anh không để cho Diệp Hồng có cơ hội nói chuyện.
Xem ra trong lòng Giang Thành, những chuyện Diệp Hồng đã làm với Phỉ Nhiễm vẫn là một cú sốc với anh.
Diệp Hồng lắc đầu bất lực, cô đành đi tới khu nhà dành cho nhân viên của trạm xử lý rác.
“Sao cô lại tới đây, không phải cô đi cùng với Giang Thành sao?” Dương Lạc cảm thấy rất lạ khi nhìn thấy Diệp Hồng.
“Chúng tôi không tìm thấy tung tích của Vương Viên Viên và kẻ thần bí ở khu nhà Tân Hà nên anh ấy bảo tôi qua đây giúp đỡ anh một chút.”
Mặc dù thái độ Diệp Hồng có vẻ như không có chuyện gì nhưng trong ánh mắt cô vẫn thấy có cảm giác buồn bã.
“Được thôi, theo như tôi quan sát, đây là một ký túc xá nhân viên hơn là một khu nhà ở bình thường.”
Diệp Hồng thấy Dương Lạc hình dung như vậy nên rất tò mò.
Dương Lạc dẫn đường đưa cô tới khu nhà dành cho nhân viên trạm xử lý rác. Mặc dù ở đây cách trạm xử lý rác không xa nhưng chỗ này chỉ có một tòa nhà, không giống như các khu nhà bình thường.
Ở đây có 6 tầng, 4 đơn nguyên, cũng có nghĩa là nếu như có đầy đủ số hộ sống ở đây thì ở đây cũng chỉ có 48 hộ.
Ở đây còn không có phòng quản lý cư dân nên Diệp Hồng và Dương Lạc phải đến từng nhà để hỏi.
Chạy cả nửa ngày trời, bọn họ mới nắm được thông tin, các gia đình ở đây đều là những người trước đây đã làm việc cho trạm xử lý rác, không hề có tung tích của Vương Viên Viên và kẻ thần bí.
Hai người điều tra không ra được kết quả nên tới địa điểm cuối cùng của Giang Thành và Lục Hạo, chính là khu nhà không có tên.
Căn cứ vào những thông tin Lục Hạo hỏi và điều tra được suốt nửa ngày qua, tòa nhà này là do những người khá có tiền ở đây tự ý xây dựng lên, thậm chí còn không có những thủ tục hợp pháp.
Những người sống ở đây đều là công nhân kiếm sống quanh đây hoặc nông dân, thành phần cư dân vô cùng phức tạp.
Giang Thành ngước mắt nhìn lên, nơi này nên gọi là một ngôi nhà hơn là một khu nhà.
Cửa lớn của ngôi nhà này chính là cánh cửa tự động nằm bên đường.
Đi vào bên trong, tất cả chỉ có ba tầng, ngôi nhà có kết cấu như một hình tròn, các ngôi nhà dày đặc, xếp chật kín khiến người ta nhất thời đếm không ra.
Giống như ký túc xá trong đại học, nhà này sát với nhà kia, mỗi căn phòng đơn có diện tích không quá 20- 30 m2.
Giang Thành cau mày suy nghĩ, nếu khóa chặt mục tiêu trong ba khu nhà này thì đây là nơi cao nhất có khả năng Vương Viên Viên và kẻ thần bí sẽ ở.
Bên cạnh chiếc cửa tự động có một căn phòng nhỏ, chính là nơi bình thường đặt phòng bảo vệ.
Giang Thành nhìn qua lớp cửa kính thấy một ông cụ đang ngủ trưa ở bên trong.
“Chào ông, chỗ này của ông là phòng bảo vệ của khu nhà này đúng không ạ?” Giang Thành nhẹ nhàng lễ phép đánh thức ông cụ kia dậy.
Ông cụ tỉnh dậy ngay lập tức, mơ màng nhìn mấy người Giang Thành đang đứng trước mặt.
“Đúng vậy, chính là tôi, các cậu có chuyện gì không?” Tính tình ông cụ cũng khá tốt, bị người khác đánh thức nhưng ông không hề nổi nóng.
“Tôi muốn tìm hiểu một chút thông tin về khu nhà ở đây.” Giang Thành nói xong lấy một điếu thuốc đưa cho ông cụ.
Ông cụ đánh giá cách ăn mặc của Giang Thành một lượt từ trên xuống dưới, trông anh có vẻ giống người có tiền, khuôn mặt ông cụ xuất hiện một nụ cười.
“À, tôi biết rồi, mấy cậu chắc là ở bên đầu tư bất động sản đúng không. Ây ya, chỗ này của tôi bẩn quá, chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện.”
Ông cụ tưởng rằng Giang Thành là người bên đầu tư bất động sản, đang muốn phá khu nhà này đi để để một khu nhà mới.
Lục Hạo đứng bên cạnh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi muốn tìm hiểu khu nhà này một chút.”
Lục Hạo cũng chỉ là tương kế tựu kế, nếu bọn họ nói mình là cảnh sát ông cụ này chưa chắc đã chịu nói ra sự thật.
“Xin hỏi những ai đang ở trong này ạ?” Giang Thành lập tức lên tiếng.
“Đây cũng không phải khu nhà gì, chỗ này là do một người có tiền xây lên rồi cho người khác thuê.”
Ông cụ tiếp tục nói, ông hào hứng nói tất cả tin tức trong khu nhà này cho Giang Thành biết.
Theo những thông tin từ phía ông cụ, những người sống ở đây đều là những người từ nơi khác đến đây làm công, vì không thuê được những khu nhà lớn nên chỉ có thể thuê được những ngôi nhà đơn giản như vậy.
Vậy nên tình hình của khu nhà này cũng vô cùng phức tạp, gần như không ai quen biết ai, cứ hai ba ngày lại có một người mới tới ở.
Giang Thành thử lấy ảnh của Vương Viên Viên ra đặt trước mặt ông cụ: “Ông đã từng nhìn thấy cô gái này chưa? Có phải cũng sống ở trong này không?”
Ông cụ nhìn bức ảnh hồi lâu rồi lắc đầu: “Người sống ở đây nhiều lắm, vàng thau lẫn lộn, tôi thật sự không nhớ được.”