Nghe được câu trả lời như vậy, Giang Thành lắc đầu bất lực. Nếu ngay cả ông cụ này cũng không thể nắm được tất cả những người sống ở đây thì chuyện tìm kiếm sẽ là một công việc rất lớn.
“Vậy ông có biết đại gia nào đã xây khu nhà này không?”Giang Thành hỏi dò.
Nếu tất cả các phòng trong tòa nhà này đều được cho thuê, vậy thì chủ của tòa nhà này nhất được nắm được tình hình của các chủ hộ.
“Chuyện này thì tôi biết rõ hơn một chút.” Ông cụ suy nghĩ một lát rồi nói: “Ông đại gia kia không phụ trách chuyện cho thuê ở đây đâu.”
“Con trai ông ta mới là người thường xuyên đến đây để đăng ký thông tin của khách thuê nhà.”
Tin tức này khiến Giang Thành hơi vui mừng, nếu liên hệ được với đứa con trai nhỏ của ông đại gia kia, vậy thì trước mắt có thể nắm được thông tin của khách thuê.
“Vậy ông có phương thức liên hệ của anh ta không? Tôi muốn liên hệ với anh ta.” Giang Thành nói rồi lấy điện thoại ra định ghi lại phương thức liên lạc của cậu con trai ông đại gia.
“Ây ya, đáng tiếc quá. Mấy hôm trước, cậu con trai của ông ta còn tới đây.” Ông cụ nói rồi xấu hổ lắc đầu.
“Mấy ngày trước cậu ta còn đến đây đăng ký thông tin của mấy người khách thuê mới nhưng hiện giờ cậu ta đang ở Ý rồi.”
Đây đúng là một chuyện không may, khó khăn lắm mới biết được một chút thông tin vậy mà đứa con trai của ông đại gia kia lại đi Ý.
Việc này khiến công việc điều tra của mấy người Giang Thành kẹt lại giữa chừng.
Nên làm thế nào đây? Giang Thành đau đầu lẩm bẩm.
Dương Lạc đi từ phía sau lên và nói: “Vậy chúng ta chỉ có thể tới từng nhà để điều tra và hỏi thông tin rồi. Không còn cách nào khác tốt hơn nữa đâu.”
Mấy người chào hỏi ông cụ xong rồi quyết định tới từng nhà hỏi chuyện.
Bắt đầu từ tầng một của tòa nhà, bốn người Giang Thành, Dương Lạc, Diệp Hồng và Lục Hạo chia nhau ra để hành động, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn một chút.
“Nhưng chúng ta tự nhiên tới nhà người ta hỏi chuyện như vậy thì người ta có cảm thấy khó chịu không?” Lục Hạo đưa ra một vấn đề rất nhạy cảm.
Điều này lại khiến Giang Thành rơi vào im lặng, rốt cuộc nên dùng cách gì để tới từng nhà điều tra đây?
“Tôi có cách này.” Diệp Hồng đứng đằng sau bình tĩnh lên tiếng: “Chúng ta có thể nói mình là nhân viên của cậu con trai ông đại gia, đến đây thống kê tình hình các hộ trong khu nhà này.”
“Đúng rồi, cách này được đấy. Chúng ta cứ làm như vậy đi, không hổ là đại mỹ nữ Diệp Hồng.” Dương Lạc nhân cơ hội để tán thưởng.
Giang Thành không nói gì mà chỉ im lặng gật đầu, bốn người chia ra hành động, tới từng nhà để hỏi thăm thông tin.
Có một số chủ hộ rất phối hợp, mở cửa cung cấp cho bọn họ thông tin cá nhân và còn cho biết hiện tại có bao nhiêu người đang ở trong nhà.
Giang Thành đề nghị nhân cơ hội này lấy ảnh của Vương Viên Viên ra xem có ai từng nhìn thấy Vương Viên Viên trong khu nhà này không.
Cả khu nhà này rất lớn, có hơn 40 gia đình sống trong một tầng. Khu nhà hình tròn này có tất cả 3 tầng, khiến bốn người cảm thấy vô cùng khó khăn.
Khu nhà này chia ra làm bốn hướng đông tây nam bắc. Mỗi người trong nhóm Giang Thành phụ trách một hướng, tương đương với khoảng 10 hộ.
Sau cả một buổi chiều đi hỏi thăm thông tin, công việc ở tầng một tạm coi như là đã xong.
Có những chủ hộ ra ngoài làm việc nên không có ở nhà, có những chủ hộ sợ bọn họ tới giục tiền thuê nhà nên giả vờ không có ở nhà để không ra mở cửa.
Gần đến tối, bốn người tập trung tại tầng một để báo cáo tình hình.
“Tối nay chúng ta về muộn một chút, chủ yếu là để hỏi thông tin của những chủ hộ đi làm ban ngày. Đợi đến khi bọn họ tan làm về, chúng ta vẫn có thể hỏi được một chút thông tin.” Giang Thành suy nghĩ một lát rồi nói.
Ba người kia không có ý kiến gì cả. Bây giờ chỉ sợ những chủ hộ vẫn chưa nộp tiền thuê nhà, không chịu mở cửa cho bọn họ hỏi thăm thông tin.
“Các anh có ghi chép lại mấy hộ đó không?” Giang Thành chau mày nói.
“Có, tôi đã ghi lại hết rồi.” Dương Lạc lấy quyển sổ ra, bên trên còn đánh dấu số nhà của những nhà đó.
“Như vậy đi, chúng ta ra siêu thị trước cửa, mua một ít dầu đậu phộng đóng chai, giả vờ là chúng ta đến đây phát hàng khuyến mãi. Có lẽ là bọn họ sẽ mở cửa ra thôi.” Dương Hồng nói dò.
“Ý kiến này hay lắm. Lục Hạo, anh đi cùng với Diệp Hồng đi.”
Dương Lạc thấy Giang Thành mãi không trả lời nên tự mình quyết định luôn.
Sau khi chuẩn bị xong, bốn người bọn họ ra quán cơm trước cửa ăn tạm một chút đồ ăn. Đã chín giờ tối, có lẽ những người đi làm ở bên ngoài đã về đến nhà.
Bốn người cùng đi tới những ngôi nhà mà Dương Lạc đã đánh dấu.
Sau khi xác minh, những chủ hộ này đều là những chủ hộ bình thường, ban ngày ra ngoài làm việc nên không có ở nhà.
Tiếp theo chỉ cần điều tra những chủ hộ ở tầng một không chịu mở cửa.
Nói rồi, Giang Thành chủ động xách mấy chai dầu đậu phộng đi tới ngôi nhà đầu tiên.
“Xin hỏi có ai ở nhà không?” Giang Thành cẩn thận hỏi.
Anh nghe thấy tiếng chân rất khẽ ở bên trong nhưng lại không nhận được câu trả lời nào.
Giang Thành đoán chủ hộ này có lẽ có tâm lý đề phòng rất mạnh nên trì hoãn mãi không chịu mở cửa.
“Chúng tôi là nhân viên của chủ nhà ở đây. Hôm nay chúng tôi tới đây làm một khảo sát thông tin, tiện thể mang tới tặng mọi người một chút đồ dùng.” Diệp Hồng đứng ở bên cạnh lên tiếng ngay sau đó.
Người bên trong nghe vậy lập tức kéo rèm của chiếc cửa sổ bên cạnh cửa chính ra, cảnh giác nhìn bốn người Giang Thành.
“Tôi sống ở đây một năm rồi, chưa từng nghe thấy có chuyện tặng đồ dùng gì cả.”
Người đang đứng trong nhà nói chuyện là một phụ nữ trung niên, bà ta cẩn trọng nhìn bốn người trước mặt. Nhìn thấy trong tay mấy người Giang Thành đang cầm dầu đậu phộng nên mới bớt cảnh giác hơn.
“Chuyện này là thật. Bởi vì chị đã sống ở chỗ của chúng tôi tròn một năm rồi nên chúng tôi mới đem tặng chị một chút đồ dùng hàng ngày.”
Diệp Hồng đứng ở bên cạnh nói rồi đặt chai dầu trong tay xuống trước cửa sổ và lắc qua lắc lại.
Người phụ nữ trung niên bán tín bán nghi mở cửa ra: “Các cậu tặng đồ thế nào?”
Giang Thành mỉm cười: “Chúng tôi đăng ký thông tin của chị xong thì sẽ tặng ngay đồ cho chị, mong chị phối hợp.”
Quả nhiên đây là một ý tưởng rất hay, người phụ nữ trung niên kia rất phối hợp cung cấp thông tin của mình và thông tin của những người sống trong nhà này.
Người phụ nữ hài lòng nhìn chai dầu đậu phộng trong tay, khuôn mặt vui vẻ lộ ra một nụ cười: “Về sau có những hoạt động như vậy, các cậu nhớ tới tìm tôi.”
Giang Thành cảm thấy hơi buồn cười, anh lắc đầu rồi đi tới nhà tiếp theo.
Không thể không thừa nhận ý tưởng này của Diệp Hồng là một lý tưởng hay, mấy chủ hộ chần chừ không chịu mở cửa đều bị hấp dẫn bởi chai dầu đậu phộng tặng miễn phí này.
“Ở tầng một chỉ còn lại đúng một nhà mà chúng ta vẫn chưa tới hỏi và đăng ký thông tin thôi.” Dương Lạc nhìn vào quyển sổ trong tay, khuôn mặt vô cùng vui mừng, chỉ còn duy nhất một nhà bọn họ chưa tới hỏi thăm và đăng ký thông tin.
“Đi thôi, hiện giờ cũng không còn sớm nữa.” Giang Thành giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần mười giờ: “Điều tra loại trừ nốt ngôi nhà này thì mọi người có thể về nghỉ ngơi rồi.”
Đến ngôi nhà cuối cùng, có thể nhìn thấy luồng ánh sáng yếu ớt từ bên trong từ ngoài cửa sổ.
Giang Thành thử gõ cửa nhưng bên trong không có bất cứ phản ứng gì.
“Xin hỏi có ai ở nhà không? Chúng tôi là nhân viên của chủ khu nhà ở đây, hôm nay chúng tôi tới để tặng đồ khuyến mại.” Diệp Hồng lại dùng cách lúc trước để gọi người bên trong ra mở cửa.
“Tôi không cần đồ khuyến mại gì cả, mấy người mau đi đi.” Một giọng đàn ông từ trong nhà truyền ra, nghe có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Chuyện này khiến bốn người Giang Thành ở bên ngoài lập tức đề cao cảnh giác, có khi nào người đàn ông trong này có vấn đề.
“Xin chào, anh có thể mở cửa được không, chúng tôi đăng ký thông tin một chút xong là có thể tặng miễn phí chai dầu đậu phộng này cho anh.” Diệp Hồng tiếp tục gõ cửa và nói.
Nhưng bên trong không còn âm thanh gì nữa, Diệp Hồng liên tục gõ cửa mấy phút đồng hồ nhưng người đàn ông bên trong vẫn chịu đựng được và không ra mở cửa.
Chuyện này càng làm Giang Thành cảm thấy nghi ngờ, có khi nào mục tiêu mà anh cần tìm đang ở trong chính ngôi nhà trước mặt này không?
Vì hiệu quả cách âm không tốt nên sau mấy phút gõ cửa, người hàng xóm bên cạnh đã cảm thấy khó chịu.
“Này, mấy cậu có phải là người chiều này đến thu thập thông tin không? Sao các cậu vẫn còn ở đây?” Một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy, chị có biết người sống trong căn nhà này là ai không? Sao lại không mở cửa vậy?” Dương Lạc vội vàng đi lên phía trước hỏi thăm.
“Cậu ta ấy à, ây yo, cậu ta kỳ quặc lắm. Cả một năm trời cũng không ra khỏi nhà được mấy lần, tôi cũng không gặp anh ta được mấy lần.”
Khuôn mặt người phụ nữ trung niên đầy vẻ chê bai, giống như không coi người đàn ông hàng xóm ra gì.
“Tôi nghe nói vợ của cậu ta đã bỏ theo người khác rồi, đem cả đứa con đi luôn, ây yo, bây giờ cuộc sống của cậu ta thảm hại lắm.” Người phụ nữ trung niên không hề kiêng dè, đứng ngay cửa của nhà người ta để buôn chuyện.
Đột nhiên người đàn ông trong nhà mở cửa ra, trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên: “Chuyện nhà bà à? Cút đi cho tôi.”
Người phụ nữ trung niên giật mình sợ hãi rồi lủi ngay về phía nhà mình.
Và tự nhiên Giang Thành cũng nhìn được bộ dạng của người đàn ông này.
“Chào anh, chúng tôi tới điều tra và khảo sát thông tin. Chúng tôi gõ cửa lâu như vậy mà anh cũng không ra mở cửa, có phải đã làm phiền đến anh rồi không?”
Dương Lạc tươi cười đi lên phía trước, người đàn ông này rõ ràng là một người không dễ dây vào.
“Điều tra thông tin? Lúc chúng tôi chuyển vào đây đã có người tới điều tra thông tin rồi, ai mà biết được các anh là ai?”
Giọng nói của người đàn ông này rất sắc bén, âm thanh cũng rất lớn nên những chủ hộ ở tầng một đều hé cửa ra nhìn.
Chuyện này khiến bốn người Giang Thành tự nhiên cảm thấy rất ngại ngùng.
“Ây yo, sao anh lại không biết tốt xấu vậy chứ? Người ta chỉ tới điều tra thông tin thôi mà, cậu phối hợp một chút đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Con người này đúng là kỳ cục, cả năm trời cũng không thấy mặt được mấy lần. Trong nhà thì thối um lên, tôi đi qua mà muốn buồn nôn.”
Mấy người hàng xóm xung quanh cùng đứng ra nói thay cho mấy người Giang Thành vài câu.
“Chuyện của tôi không cần mấy người quan tâm. Tôi ở nhà của mấy người à?” Người đàn ông này lập tức vặc lại, hàng xóm xung quanh đều không dám nói gì nữa.
Giang Thành thấy người đàn ông này không những không phối hợp mà còn nói nhảm gì đó một hồi nên cảm thấy hơi bực tức.
Nhưng với tình hình hiện tại, anh không thể để lộ thân phận của mình, nhỡ đâu đánh rắn động cỏ thì sao?
Giang Thành khó xử quay đầu nhìn về phía Dương Lạc, ánh mắt như muốn hỏi anh ta có cách gì không.
Dương Lạc đi lên phía trước, đánh giá người đàn ông trước mặt một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh miệt rồi nói: “Tôi nghe nói vợ anh bỏ chạy rồi nên hiện giờ anh mới thảm hại như vậy đúng không?”