Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 18: Chương 18: Điểm đột phá




Hầu hết những người tụ tập đều là những ông bà đã về hưu, ở nơi chung cư cũ kỳ này đây chưa thể là chuyện kỳ lạ.

Mọi người tụ tập tốp năm tốp ba lại với nhau, mặt mày hớn hở trò chuyện như thể đang nói về mấy thông tin bí mật quan trọng, thỉnh thoảng còn lộ ra vài phần ý cười ngầm hiểu với nhau.

Hôm nay Giang Thành vừa khéo mặc một bộ trang phục bình thường, anh giống như một người lớn tuổi không có việc gì làm trong khu chung cư cũ này, nhanh nhẹn sáng suốt đến gần một tốp thảo luận sôi nổi nhất.

“Đã nghe nói gì chưa, gần đây giá thịt lợn lại tăng lên. Hôm qua tôi đến chỗ chợ đầu mối mua ba mươi cân thịt, tất cả đều bị độn giá lên. Nói cho mấy người nghe, nếu không nghe mấy người sẽ hối hận đó.” Một bác gái cao giọng nói.

“Đừng nói linh tinh, cô Lý à. Lần trước cô nói với tôi cơn động đất ở Nhật Bản đã làm cho nhà máy năng lượng nguyên tử rơi vào trong biển, tất cả muối đều không ăn được. Tôi nghe theo cô đi mua cả nửa tấn, đến bây giờ vẫn còn chưa ăn hết.” Một người phụ nữ khác tức giận nói.

“Đúng vậy. Còn cả lần trước cô bảo gạo mới ra trộn lẫn chất hút ẩm, lôi kéo chúng tôi đi về nông thôn mua gạo cũ…”

Một đường đen xuất hiện trên đầu Giang Thành. Mấy ông bà này đang nói chuyện phiếm anh cứ tưởng là bọn họ đang nói mấy chuyện bí mật nào đó, ai dè càng nghe càng thấy không thích hợp cho lắm.

Lúc nghe thấy chủ đề nói chuyện của bọn họ càng ngày càng xa hướng mà anh mong muốn, Giang Thành cảm thấy đã đến lúc mình cần phải dẫn đường dư luận một chút.

“E hèm.” Giang Thành ho khan một tiếng, quả thật đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Giang Thành giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: “Khu chung cư này sớm muộn gì cũng bị phá huỷ rồi xây mới. Các cô xem chỗ này đã bị hỏng hóc thành dạng gì rồi, mỗi ngày xây chỗ này một chút đắp chỗ kia một chút, khiến cho người trong nhà chẳng ai yên ổn cả.”

Đám người vốn dĩ luôn nhìn Giang Thành với ánh mắt nghi ngờ, bây giờ đã buông lỏng cảnh giác, nhao nhao bàn tán về chủ đề khiến cho tất cả mọi người đều buồn rầu này.

Giang Thành thở dài một hơi. Xem ra trước đây anh luôn bị Văn Thư Nhã kéo đi trò chuyện với mấy người hàng xóm trong khu chung cư đã giúp anh không ít. Anh hiểu những người xem việc vặt trong sinh hoạt là toàn bộ cuộc sống như họ quan tâm đến cái gì nhất.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Thành lại hiện ra một khuôn mặt tươi cười quen thuộc, không khỏi cảm thấy một hồi lạc lõng.

Đợi đến lúc Giang Thành tỉnh táo lại thì phát hiện ra chủ đề của mọi người đã chuyển sang một chủ đề mà anh hoàn toàn không ngờ được bằng một cách thần kỳ nào đó.

Giang Thành vội vàng tiếp lời: “Nghe nói Dương Minh Hạo ở trong khu chúng ta thì ra là một nhân vật lớn, là chủ nhiệm khoa hô hấp trong bệnh viện của thành phố chúng ta, Vậy thì một tháng chắc ông ta cũng kiếm được không ít nhỉ.”

Điều khiến Giang Thành tuyệt đối bất ngờ là, coi như anh chi cần bắt đầu một chủ đề, còn lại nội dung sẽ để nhóm các cô các bác này tiếp tục duy trì. Nhưng mà lúc Giang Thành nhắc đến Dương Minh Hạo, tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng, rõ ràng bầu không khí cũng đã thay đổi.

“Anh bạn, cậu không phải là người ở khu này.”

Trên mặt Cô Lý - người lúc trước nói chuyện hăng say nhất, bỗng nhiên mất đi ý cười, cô ta lạnh lùng nhìn Giang Thành nói.

Giang Thành bị bầu không khí thay đổi đột ngột này làm cho giật mình. Anh ổn định lại suy nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng nói: “À, hai năm trước tôi vẫn luôn ở nước ngoài du học, dạo gần đây mới quay về bên bố mẹ ở bên này, chưa tìm được việc gì cả. Vẫn chưa quen với những việc xảy ra ở đây.”

Cô Lý nhìn chằm chằm Giang Thành hai giây, sau đó mới quay đầu đi, mở miệng nói: “Vậy thì không có gì lạ, ở khu này không ai không biết chuyện của Dương Minh Hạo kia. Chỉ là chuyện này không liên quan đến chúng ta. Tốt nhất là những chuyện không liên quan đến mình thì tránh xa ra một chút.”

Trên mặt cô Lý không hề che giấu đi vẻ chán ghét.

Một bác gái đứng bên cạnh cũng mở miệng: “Chúng tôi đều không phải những người hay bàn tán sau lưng người khác, nhưng chuyện của nhà họ Dương cũng không tính là bí mật lớn gì, những người ở đây đều biết. Bề ngoài thì Dương Minh Hạo ông ta là một người sáng sủa, bình thường đối xử với mọi người cũng rất lịch sự nho nhã. Nhưng cách ông ta đối xử với vợ mình mấy năm nay không phải là những chuyện một người đàn ông có thể làm ra.”

Bác gái nghiến răng nghiến lợi nói. Giang Thành vừa nhìn đã biết bác gái này không đơn giản chỉ là nghe qua những tin đồn thất thiệt như vậy.

“Lúc trước Dương Minh Hạo kia bắt đầu chuyện làm ăn, trên cơ bản là chẳng biết buôn cái gì bán cái gì, người sáng suốt vừa nhìn đã biết ông ta không phải làm ăn bình thường. Quả nhiên không đến mấy năm, mấy chuyện trông nom nhà cửa phụ giúp gia đình đều dựa vào vợ ông ta làm việc bên ngoài vất vả gần chết mới có.” Một người khác cũng mở miệng nói.

“Nhưng mà không biết chuyện gì xảy ra, sau đó ông ta bỗng làm ăn khởi sắc, nghe nói kiếm lời được không ít tiền. Hình như Dương Minh Hạo còn bổ sung cho vợ một buổi hôn lễ hoàn chỉnh. Lúc ấy tôi nhìn chiếc nhẫn trứng bồ câu lớn như vậy trên tay cô ấy, lại còn là màu hồng, y như đồ giả.” Cô Lý nói thêm.

“Lúc chúng tôi còn cho rằng người như ông ta đã có lương tâm thì Dương Minh Hạo bắt đầu đánh đập vợ mình. Lúc trời tối, toàn bộ chung cư đều có thể nghe thấy âm thanh kia. Có một lần, hàng xóm chúng tôi đã vào nhà ông ta để khuyên can thì trông thầy vợ ông ta cả người trần như nhộng bị trói trên đất. Khắp cả người đều là vết thương.” Một bác gái vừa nói vừa lắc đầu.

“Mãi cho đến lúc vợ ông ta cứ như vậy ép phát điên, cuối cùng là chết đi mới có thể được yên bình. Cũng may con của ông ta không chịu thua kém ai, sau khi ra nước ngoài du học xong trở về thì tự mình phát triển. Bây giờ xem như trong thành phố chúng ra có được người giàu. Hơn nữa tính tình cậu ấy cũng tốt, luôn gọi cô ơi cô à qua lại với tôi.”

Những người khác cũng liên tục gật đầu đồng ý.

Xem ra danh tiếng của Dương Minh Vũ ở nhà rất tốt. Bây giờ, nghĩ đến chuyện người trẻ tuổi ăn chơi đàn đúm một chút cũng không tính là tội lỗi gì.”

“Dương Minh Hạo kia sau khi vợ qua đời vẫn không kết hôn sao, mọi người có thấy ông ta có người đại loại như thể là bạn gái hay không.” Giang Thành lại hỏi.

“Thế thì không có. Hơn nữa từ trước đến nay chúng tôi chưa bao giờ bắt gặp ông ta ở cùng với phụ nữ. Cậu nói thử xem, nếu như ghét vợ mình thì chẳng phải chỉ cần ly hôn tái giá một cái là được hay sao, cần gì phải kiểu không tra tấn cô ấy là không được. Nhắc đến giống như là một tên biến thái vậy.” Cô Lý còn nói thêm.

Xem ra người trong khu chung cư này đều chán ghét Dương Minh Hạo đến cực điểm. Đến bây giờ mà Dương Minh Hạo vẫn ở lại được trong khu này quả thật là không dễ dàng.”

Mấy câu nói chuyện sau đó cũng không có được thông tin gì hữu dụng hơn, Giang Thành quyết định quay về cục trước đã, đem thông tin gần đây sửa chữa lại một chút rồi tính toán tiếp.

Đến khi Giang Thành quay về đến cục thì phát hiện ra Diệp Hông dẫn theo Lục Hạp và mấy thành viên khác trong cục đang bận tối mắt tối mũi. Mặc dù trong cục không có vị trí phó đội trưởng, nhưng tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận đại vị của Diệp Hồng.

“Ối, tất cả mọi người vội vàng thế. Mấy ngày nay mọi người đã vất vả rồi, giữa trưa tôi mời mọi người uống trà sữa.” Giang Thành nói một câu với mọi người.

Phía dưới lập tức nổ ra một tràng tiếng hoan hô.

Giang Thành phất phất tay ra hiệu cho họ tiếp tục làm việc, Diệp Hồng đi đến, cười với anh rồi nói: “Hay đấy đại đội trưởng A Giang à. Hôm nay tâm trạng của anh không tệ, có phải tìm ra được đầu mối quan trọng gì không.”

Giang Thành vẫy vẫy tay nói: “Hoàn toàn không có, hôm nay xem thử mấy cô mấy bác trò chuyện với nhau.”

Giang Thành không nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Diệp Hồng, nói: “Chúng ta đi đến chỗ lão Dương, tập hợp lại những thông tin gần đây thu thập được một chút. Vụ án này theo lâu như vậy rồi, cũng nên xuất hiện chút manh mối thôi.”

Diệp Hồng gật đầu. Gọi Lục Hạo cầm theo tài liệu đã chỉnh sửa tốt cùng đi vào phòng giải phẫu. Mỗi khi bước vào thời gian phá án, Diệp Hồng luôn có thể nhanh chóng tập trung một trăm phần trăm lực chú ý.

Dương Lạc không hề bất ngờ, hai tay bưng một chiếc hộp đang tỏa nhiệt, vừa tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào thi thể đặt trước mặt vừa nhét một miếng mì sợi vào trong miệng.

Diệp Hồng và Giang Thành vừa mới bước vào đã bị cảnh tượng quái dị này làm cho giật mình, không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Ông anh ơi, bộ dạng này của cậu bảo sao suốt ngày phàn nàn không tìm được đối tượng. Loại sở thích đặc biệt này của cậu để cô gái nào biết thì người ta nào dám gả cho cậu nữa chứ.” Giang Thành lạnh lùng vô tình nói ra.

“Lượn, lượn. Các người thi biết cái gì, cái này của tôi gọi là tình yêu công việc, gọi là tinh thần nghề nghiệp. Cậu cho rằng kinh nghiệm khám nghiệm tử thi đạt đến trình độ như tôi là chuyện dễ dàng như vậy hay sao? Còn không phải là do tinh thần cầu học khát kho như vậy của tôi à.” Dương Lạc lập tức phản bác.

Giang Thành không hề thấy kinh ngạc với sở thích này của anh ta lắm. Ai cũng biết Dương Lạc này vốn dĩ là người đứng đầu bài kiểm tra về thi thể, nên có bao nhiêu say mê với thi thể. Cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân này nên Dương Lạc mới có thể có trình độ thuộc vào dạng có một không hai.

“Lão Dương, cậu tổng kết lại tình huống khám nghiệm xác chết này một chút đi.” Giang Thành nói với Dương Lạc.

Dương Mạc đang nghe thông tin về bản án cũng lập tức nghiêm túc lại: “Ngoại trừ việc trước đó tôi có nói với cậu dấu vết kia là do dây thừng buộc chặt gây ra, cùng với vết ở trên đùi là do vết thương ẩu đả bên ngoài lưu lại, nhưng gần đây có thêm tiến triển mới.”

Giang Thành lập tức lấy lại tinh thần, Bây giờ mỗi một manh mối cũng có thể trở thành vị trí mở ra manh mối mấu chốt của bản án.

“Trước đó tôi và cậu đã nói thứ trói buộc cô ấy là một chiếc dây ni lông co dãn. Thật ra việc chọn loại dây thừng này không phải chỉ dùng để trói người bị hại lại mà còn vì nó có thể làm người bị hại tạo ra một tư thế đặc biệt nào đó.

Nói xong Dương Lạc lại muốn quỳ xuống, rõ ràng là muốn làm ra động tác giống như A Lãng đã làm lúc đó.

Giang Thành lập tức ngăn cản anh ta lại, nói: “Cái này tôi biết rồi.”

Dương Lạc nghi ngờ nhìn Giang Thành một chút, cũng không hỏi nhiều, nghĩ là anh đã nghĩ ra điểm này từ lâu.

Còn Giang Thành thì lại nghĩ đến người tên A Lãng kia. Nhìn có vẻ như bất cần đời nhưng còn anh thì ngày càng không hiểu rõ người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Dương Lạc tiếp tục nói: “Ngoài ra còn một việc chính là trước đây tôi kiểm tra trong cơ thể người bị hại có chứa nước biển, các người có tìm được thành phần tương tự như vậy hay không?”

Giang Thành lắc đầu. Từ sau khi Dương Lạc nói cho anh biết trong thi thể nạn nhân có chứa nước biển, anh vẫn luôn xem đây như một manh mối vô cùng quan trọng. Sau khi để người ta tiến hành so sánh thành phần với những nơi nuôi cá nước biển trên thị trường.

Đáng tiếc là cho đến bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì.

Nhìn thấy Giang Thành bất đắc dĩ lắc đầu, Dương Lạc xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Thật ra chuyện này cũng là tại tôi không nói rõ ràng với hai người.”

Giang Thành lại thấy được nụ cười xấu xa trên mặt Dương Lạc. Mặc dù số lần nụ cười này xuất hiện không nhiều lắm, nhưng mỗi lần xuất hiện đều khiến anh không kìm được xúc động muốn đánh chết anh ta một lần.

Kết quả kiểm tra của Dương Lạc hơn một nửa đều xuất hiện lỗi sai.

Nhìn thấy vẻ mặt Giang Thành rõ ràng có thay đổi, Dương Lạc cũng không có thừa nước đục thả câu nữa: “Thật ra chuyện này cũng không thể trách tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy dịch thể trong người nạn nhân, còn có cả khoang miệng và dạ dày đều lưu lại rất nhiều phần tử H3BO3. Cho dù là ai thì cũng nghĩ đến nước biển ngay lập tức thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.