Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 17: Chương 17: Dẫn đường




“Nửa năm nay vì sao anh luôn gửi tiền cho Nhậm Kiều?”

Dương Minh Vũ làm việc này không hề giấu giếm gì, Giang Thành dứt khoát đi thẳng vào vấn đề luôn.

“Anh trai cho em gái chút tiền tiêu vặt, đây cũng không phạm pháp mà!” Dương Minh Vũ cười trả lời.

“Anh còn nhớ những lời mình đã nói trong cục cảnh sát không? Anh đã nói trước khi Nhậm Kiều tử vong một ngày thì bố anh mới thông báo chuyện Nhậm Kiều là em gái của anh, nhưng anh đã bắt đầu gửi tiền cho cô ấy từ nửa năm trước. Chẳng lẽ anh có năng lực biết trước tương lai.”

Dương Minh Vũ bỏ chén rượu xuống, nhìn về phía những thân thể đang phóng túng tuỳ tiện trên sàn nhảy, trong chớp mắt hơi ngẩn người.

Giang Thành im lặng chờ đợi câu trả lời của Dương Minh Vũ, nhưng còn Lưu Tĩnh, chung quy lại vẫn là cô gái mới bước vào đời mang theo tinh thần nghĩa khí mà thiếu đi tính nhẫn nại.

Thấy Dương Minh Vũ phớt lờ câu hỏi của Giang Thành, cô ấy lập tức xếp Dương Minh Vũ vào hàng những kẻ giàu có luôn dùng tiền chi phối mọi thứ, thoắt một cái đã đứng lên vung tay đánh về phía mặt Dương Minh Vũ.

Nếu không phải chân tay Dương Minh Vũ lanh lẹ, kịp thời chặn được cú đấm này, đương nhiên là dưới hoàn cảnh thế này, thì cho dù một cái ly rơi vỡ trên đất cũng sẽ chẳng ai chú ý. Dù sao làm một vài chuyện ở những nơi âm u hẻo lánh thì càng thêm đáng chú ý hơn.

“Vị này là con gái của đội trưởng Giang à?” Đầu tiên Dương Minh Vũ cười cười với Lưu Tĩnh, sau đó cười hỏi Giang Thành.

Giang Thành lạnh lùng nói: “Dương Minh Vũ, thật ra khiêu khích kiểu này của anh đối với tôi không nhằm nhò gì! Có những lời quá đáng hơn tôi đều đã nghe hết rồi.”

Dương Minh Vũ hơi bất ngờ, ý cười trên mặt thu lại mấy phần.

“Đội trưởng Giang, anh hiểu lầm rồi. Tôi nào có ý khiêu khích đâu, chỉ là lời này có hơi thiếu suy nghĩ thôi.”

Giang Thành cười ha ha: “Xem ra, anh cũng đã tốn không ít thời gian lên người tôi nhỉ!”

Hai người anh một câu tôi một câu khiến cho Lưu Tĩnh đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì. Là cảnh sát mới tốt nghiệp, phần lớn thời gian cô ấy đều chỉ phụ giúp một vài công việc hành chính, đối với quá khứ của Giang Thành cũng không hiểu rõ lắm.

Còn Dương Minh Vũ đúng như câu nói của Giang Thành, anh ta tốn thời gian, biết rõ quá khứ của Giang Thanh. Cũng biết rõ đứa con gái bị mất tích kia chính là vảy ngược của Giang Thành, vậy nên mới có lời xin lỗi kia.

Trong lúc Lưu Tĩnh còn đang không biết làm thế nào, Giang Thành lại đưa cho cô ấy một ly nước trái cây.

Lưu Tĩnh vẫn có thể hiểu ý nghĩa của hành động này, Giang Thành muốn cô ấy ngồi một bên nhìn, nói ít một chút!

Lưu Tĩnh hơi buồn bực ngồi xuống, hai tay nâng ly lên, thỉnh thoảng dùng khoé mắt liếc nhìn hai người. Đây là chuyện không thể thay đổi, bên trong quán rượu này khắp nơi đều là dục vọng của đàn ông và phụ nữ, ánh mắt không có chỗ nào để nhìn nữa cả!

“Cũng bởi vì hiểu rõ phong cách làm việc của đội trưởng Giang anh, thằng em đây mới nhận định anh là một vị anh hùng. Nếu như là anh hùng, cho dù đối mặt với bất cứ trở ngại nào cũng đều có thể kéo hung thủ ra ngoài ánh sáng.”

Dương Minh Vũ nói xong thì nghiêm túc nhìn Giang Thành. Đây là ánh mắt khao khát chính nghĩa sao? Chí ít thì trong mắt Giang Thành, Dương Minh Vũ chỉ là muốn mượn danh pháp luật để đạt được mục đích nào đó của mình thôi.

Đối với loại người như thế này, tự nhiên Giang Thành sẽ không thể nào thích, nhưng cũng không thể tránh được.

“Đó là trách nhiệm của tôi!” Giang Thành suy nghĩ rồi mở miệng nói.

Dương Minh Vũ gật đầu nói ra nguồn gốc mối quan hệ với Nhậm Kiều, có lẽ là trước đây hai người họ có quen biết.

Nửa năm trước, Dương Minh Vũ đi làm từ thiện, quyên góp tiền cho những sinh viên nghèo vượt khó, Nhậm Kiều chính là một trong những sinh viên đó.

Lần đầu tiên Dương Minh Vũ gặp được Nhậm Kiều đã bị anh mắt của cô ấy hấp dẫn. Đó là một ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng, ánh mắt ấy, Dương Minh Vũ cũng đã từng có.

Thế là thông qua trường học, Dương Minh Vũ biết được tư liệu về Nhậm Kiều.

Bởi vì nguyên nhân từ phía gia đình, Nhậm Kiều gần như đã bỏ học. Là hiệu trưởng thì có thể miễn trừ một chút tiền học phí cho Nhậm Kiều, cũng có thể lấy trợ cập cho cô ấy bằng thân phận của một sinh viên có năng khiếu. Nhưng lại không thể chịu được việc Nhậm Kiều từ lúc sinh ra đã đeo bên mình cái danh là một cái “ấm sắc thuốc.”

Lúc đầu hiệu trưởng Dương và chủ nhiệm lớp Dương Thiến của Nhậm Kiều cũng vì Nhậm Kiều mà tìm đến sự trợ giúp từ xã hội, nên lúc đó Dương Minh Vũ chủ động tham dự vào. Hiệu trưởng Dương tự nhiên cũng theo đó thuận nước đẩy thuyền.

Còn Dương Minh Vũ cũng không để nhà trường phải thất vọng, chẳng những để cho Nhậm Kiều có thể đi học lại như bình thường, còn giới thiệu cho cô gái một bác sĩ tốt.

Không sai, vị bác sĩ tốt này chính là Phó chủ nhiệm khoa nội hô hấp của bệnh viện trung tâm thành phố - Dương Minh Hạo.

“Đây chính là chân tướng sự thật. Còn về phần bố ruột tôi nhận Nhậm Kiều là con gái từ lúc nào, khoảng thời gian ấy công việc công ty quá bận rộn, vốn dĩ tôi cũng không biết rõ ràng lắm.”

Rõ ràng Giang Thành có thể cảm nhận được sự tức giận trong mắt Dương Minh Vũ, chỉ là chuyện này Giang Thành vẫn có nghi ngờ như cũ.

“Đây đều là chuyện tốt. Sao lúc đó anh không nói luôn ở cục cảnh sát?”

Dương Minh Vũ lạnh lùng nói: “Việc thiện không nói, việc ác không làm. Đây chính là điều Thần dạy bảo chúng tôi.”

“Thần?” Giang Thành nhíu mày. Sau cuộc nói chuyện với A Lãng có đề cập đến chuyện phái Doanh Nguyệt, anh trở nên nhạy cảm với chữ “thần” này.

“Các bậc thánh hiền từ xa xưa của nước ta đã nói như vậy. Theo suy đoán lúc đó của tôi, những chuyện kia không có liên quan gì đến vụ án, chứ nói gì đến những chuyện này.”

“Ý của tôi cũng đủ rõ ràng. Là bác sĩ điều trị chính cho Nhậm Kiều, Dương Minh Hạo có đầy đủ cơ hội gây án.”

Sau đó Dương Minh Vũ dừng lại một lát, nhìn về phía Giang Thành gằn từng chữ: “Dương Minh Hạo chính là kẻ thù của phụ nữ. Ông ta có thể trơ mắt đứng nhìn phụ nữ kêu rên đau đớn, ngay cả giây phút cuối cùng cô gái đó muốn uống một ngụm nước ông ta cũng không cho, cứ đứng nhìn người con gái đó chết trước mặt ông ta.”

Nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Dương Minh Vũ, Giang Thành biết, đây cũng là đang nói về chuyện cũ của nhà bọn họ.

Giang Thành không tận mắt nhìn thấy, tất nhiên cũng không thể đưa ra được kết luận chính xác. cuối cùng thì đây là chân tướng chủ quan do Dương Minh Vũ thêu dệt nên hay sự thật đúng là thế này.

Nhưng mà, đến thời điểm này, Giang Thành cũng thu được không ít tin tức. Chí ít thì Giang Thành đã biết, Nhậm Kiều bé nhỏ không giống như người lớn, làm ra những loại giao dịch dơ bẩn kia.

Điều này khiến cho Giang Thành lập tức nghĩ đến bố mẹ Kiều. Rất đúng với câu nói kia, ngay cả khi con người so với dã thú thì bọn họ không bằng cả dã thú.

Giang Thành dẫn Lưu Tĩnh rời khỏi quán bar Nhiệt Độ, còn Dương Lạc sau khi biết hôm nay Dương Minh Vũ mời khách xong, không nói không rằng, lập tức ở lại quán bar, muốn cùng Dương Minh Vũ uống đến mức không say không về.

Nếu không phải Dương Lạc còn có cách thức khiến mình duy trì tỉnh táo sau khi ăn chơi trác táng xong thì cho dù thế nào Giang Thành cũng phải xách anh ta về cùng. Phải nhớ rằng bây giờ ở trung tâm pháp ý còn có một vật chứng vô cùng quan trọng của Nhậm Kiều - trái tim hồng.

Xem xét tình hình hiện tại, khả năng trái tim hồng kia chính là điểm mấu chốt để phá án.

Nếu như trên cơ thể người chết còn lưu lại DNA, ít nhất có thể khẳng định nghi phạm trong hai bố con Dương Minh Hạo. Sau đó có thể xin giấy khám xét rồi điều tra.

Đúng vậy, đối với lời nói của Dương Minh Vũ, Giang Thành vẫn duy trì thái độ nghi ngờ như cũ. Trong kiếp sống làm cảnh sát hình sự hơn mười năm, anh đã phải đối phó với rất nhiều người gian xảo.

Những người trong số đó còn chân thành thẳng thắn hơn Dương Minh Vũ rất nhiều, cũng nghiêm túc hơn anh ta rất nhiều. Cuối cùng khi chân tướng sự thật được phơi bày, kết cục dành cho bọn họ chính là không chỗ nương thân, lưới trời tuy thưa nhưng mà khó lọt.

Đi ra từ quán bar đã là ngày 13 tháng 7, cũng là ngày thứ bảy sau khi phát hiện ra thi thể của Nhậm Kiều. Bản án vẫn không có dấu hiệu thay đổi. Thở ra một hơi thở khô nóng, Giang Thành bỗng nhiên có xúc động muốn hét lớn lên một câu.

Nhưng mà, chuyện như vậy vẫn là không thể làm được. Dù sao thù cảnh sát hình sự già cũng nên làm tấm gương cho người trẻ.

Lưu Tĩnh ra trường chưa lâu, hiển nhiên còn chưa quen với việc thức đêm. Lúc này đã rơi vào trạng thái nửa mơ màng, cứng nhắc đi theo sau Giang Thành. Giảng Thành hỏi một câu, cô ấy trả lời một câu.

Nửa đêm gió mát cũng không có dấu hiệu làm cô tỉnh táo. Vất vả lắm mới hoir được nơi ở của Lưu Tĩnh, Giang Thanh vẫy taxi đưa cô về nhà.

Nếu đặt trong một bộ phim truyền hình nào đó, kiểu về nhà như thế này sẽ xảy ra vô số loại phát triển khác nhau. Chỉ là người đưa Lưu Tĩnh về nhà là một người đàn ông tên Giang Thành, nên kết quả cũng chỉ có một.

Nhìn thời gian đã là hai giờ sáng, trong lòng Giang Thành hơi xao động, anh lấy xe đi về phía khu chung cư Quang Minh.

Sau khi xuống xe, bốn phía xung quanh yên tĩnh, Giang Thành từ từ đi vào bên trong.

 

 

Thật ra thì kiểu chung cư cũ như thế này, đừng nói là camera giám sát, kể cả đèn đường cũng là lúc được lúc mất.

Bây giờ nghĩ lại, cũng không phải là do kỹ thuật của A Lãng cao siêu, mà chỉ cần người hơi quen thuộc đường đi một chút muốn tránh thoát camera giám sát khẳng định không phải vấn đề lớn gì.

Giang Thành tìm một nơi hẻo lánh không có đèn đường cũng không có camera giám sát. Căn phòng đối diện chỗ này chính là căn phòng kia của Dương Minh Hạo.

Cứ đứng ngây người trong đêm tối như vậy khoảng bốn tiếng, Giang Thành đã chuẩn bị ngủ gục đến nơi thì chợt nghe thấy một đợt tiếng ồn. Giang Thành dụi mắt, từ tù đứng lên.

Thì ra là có một đội công nhân tiến hành sửa sang khẩn cấp một công trình trong khu chung cư. Đối với mấy khu chung cư cũ thì đây là một việc bình thường đến không thể bình thường hơn, những việc này có thể vô ý bị bỏ qua trong quá trình điều ra camera giám sát.

Có lẽ là khoảng sáu giờ, công nhân đã hoàn tất công việc. Lúc này người đi lại trong khu chung cư cũng nhiều hơn, nên bây giờ Giang Thành mới rời đi.

Trong một nhóm lớn, bình thường mọi người thích chia ra mấy nhóm nhỏ. Những nhóm nhỏ như thế này có thể lấy quê quán hoặc sở thích ra kết nối với nhau. Nhưng mà trong số đó cũng có một loại đặc biệt, đó chính là kẻ đơn độc.

Một số ít những người này bởi vì vẻ bề ngoài mà khiến cho người ta ghét bỏ, cũng không nhiều người tình nguyện chơi đùa với họ. Hơn nữa loại người này còn có điểm tốt rất lớn đó chính là thích quan sát những người bên cạnh, rất nhạy cảm với những chuyện xảy ra xung quanh.

Mục tiêu của Giang Thành chính là những người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.