Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 16: Chương 16: Quán bar không ổn định




Dương Lạc đã quen với việc thỉnh thoảng lúc ở bên ngoài Giang Thành sẽ rơi vào trạng thái bất chấp tất cả. Cũng may là đang ở trên xe, nếu như đang ở bên ngoài, ít nhiều thì Dương Lạc cũng sẽ lo lắng xem Giang Thành có đột nhiên nhảy xuống đường hay không.

Quán bar Nhiệt Độ, tiếng nhạc sống xập xình khiến cho đại não con người duy trì tỉnh tảo, đồng thời cũng thúc đẩy Dương Lạc đứng lên.

Nơi đường lớn của thành phố Trung Châu, số lượng dân cư lên đến gần mười triệu, việc duy trì quản lý an ninh trật tự cũng tiêu hao rất nhiều sức lực của chính phủ. Bộ phận pháp y của cục thành phố đương nhiên cũng là cơ quan tốt nhất.

Điều này dẫn đến việc những thành phố xung quanh hễ có trường hợp không thể kiểm tra được đều sẽ đưa đến Trung tâm pháp y của thành phố Trung Châu. Áp lực Dương Lạc Phải nhận cũng không ít hơn so với người làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự - Giang Thành, là bao nhiêu.

Ba mươi sáu tuổi, tiến sĩ pháp y. Từ lúc còn học trung học đã giúp đỡ cảnh sát phá án, những vụ án anh ta giúp đỡ phá cũng không thể nào đếm được.

Giọng điệu của Dương Lạc thường xuyên mang theo ý chế giễu xấu xa, đời này anh ta đã quá mệt mỏi với danh tiếng của mình. Vậy nên đến tuổi này rồi vẫn chưa chịu lập gia đình.

Trên thực tế, tất cả mọi người đều biết, nguyên nhân tên Dương Lạc này không lập gia đình đơn giản bởi vì tên này rất ăn chơi truỵ lạc.

“Lưu Tĩnh, nhân viên cảnh sát số hiệu B14326, tôi có chuyện muốn hỏi anh, xin anh hãy phối hợp!”

Trong lúc Dương Lạc đang đợi Giang Thành tỉnh táo lại, trong âm thanh ồn nào nghe được giọng nói của một cô gái, khiến cho anh vô thức nhìn về phía bên này.

Dáng vẻ rất nghiêm túc này khiến cho Dương Lạc cảm thấy rất quen thuộc, khí anh ta liếc mắt nhìn sáng Giang Thành từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng thì lập tức hiểu ra.

“Đây hình như là cô gái nhỏ mới đến cục các cậu nhỉ.” Nhìn Lưu Tĩnh bắt đầu nảy sinh tranh chấp với người phụ trách trông coi bãi giữ xe, cuối cùng Dương Lạc cũng đã làm đứt mạch suy nghĩ của Giang Thành.

Giang Thành ngẩng đầu lên nhìn Lưu Tĩnh, hai tay vuốt lên trên mặt một cái. Động tác này dường như khiến cho những đường cong trên mặt mềm mại hơn mấy phần, sau đó khoé miệng anh bỗng nhiên kéo ra một đường cong.

Nụ cười này khiến cho người ta rất dễ chịu, Dương Lạc cũng đã hiểu vì sao lại có người dùng cả thanh xuân của mình để chờ đợi con người này, nhưng mà kỹ năng trở mặt của tên này cũng không quá mức mạnh mẽ rồi chứ.

“Tiểu Tĩnh Tĩnh, đã nói là đi chơi rồi thì cô mau thu lại bệnh nghề nghiệp của mình đi, như vậy mới có thể ở đây được!”

Đột nhiên Lưu Tĩnh bị kéo tay, trong vô thức muốn dùng chiêu quật ngã đối phương, nhưng người phía sau lưng còn ra tay nhanh hơn, bắt lấy một cánh tay còn lại của cô.

Cảm nhận được hơi thở thành thục của người đàn ông, trong lòng Lưu Tĩnh bỗng thấy bối rối.

“Xin lỗi người anh em, đầu óc người bạn này của tôi có hơi không rõ ràng, hôm nay chúng tôi chỉ đến đây chơi thôi.” Giang Thành cười cười nhìn anh trai đứng ở bãi đậu xe.

Anh trai ở bãi đậu xe vội vàng nói: “Không có việc gì, chỉ cần hai người đừng đi làm phiền những vị khách khác là đường. Quán bar Nhiệt Độ của chúng tôi là nơi kinh doanh hợp pháp.”

Giang Thành gật đầu, sau đó kéo theo Lưu Tĩnh đang ngây người và Dương Lạc rời đi.

“Đội trưởng Giang!” Lưu Tĩnh cúi đầu. Mặc dù cô ấy không thấy mình sai ở đâu, nhưng dù sao vẫn là Giang Thành đã giúp cô tránh khỏi phiền phức. Chẳng qua là động tác vừa rồi kia...

“Điều tra án không phải là tra như thế này!” Giang Thành khôi phục lại thái độ như bình thường.

Dương Lạc nhìn Lưu Tĩnh đã đỏ mặt đến tận mang tai. Trong lòng anh ta rất nghi ngờ tên Giang Thành này có phải là một tên đầu gỗ không có tình cảm hay không, kỹ thuật bắt nạt người này sử dụng cũng quá thuần thục rồi.

Vì không muốn Giang Thành “gieo hoạ” cho đàn em của mình nên thời điểm Giang Thành Chuẩn bị tiếp tục dạy dỗ Lưu Tĩnh, Dương Lạc mở miệng nói: “Thu lại bệnh nghề nghiệp mới có thể đứng đây nha.”

Bầu không khí nghiêm túc lúc đầu đã bị Dương Lạc và Giang Thành dùng cách giống hệt nhau phá vỡ, Lưu Tĩnh không nhịn được mà bật cười. Điều này khiến cho Dương Lạc không khỏi cảm thán, đây chính là tuổi trẻ đó nha.

Nhớ năm đó, anh ta dựa theo đề nghị của trường học đến Tây Xuyên chi viện, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Giang Thành, khi đó Giang Thành cũng ngây ngô như thế này.

Giang Thành thở dài, rút ví tiền ra. Bên trong ngoại trừ giấy tờ chứng minh thân phận cùng mấy tấm thẻ, thì cũng chỉ còn lại vài trăm nghìn tiền lẻ.

Nghĩ nghĩ, Giang Thành trực tiếp rút một tấm thẻ ra đưa cho Lưu Tĩnh.

“Mật khẩu là 870913, tôi cho cô thời gian mười lăm phút đi thay một bộ quần áo thích hợp. Chi phí phát sinh tôi sẽ báo cáo là khoản tài chính dùng để hành động.”

“Rõ!” Cầm lấy thẻ ngân hàng, Lưu Tĩnh bắt đầu di chuyển.

“Loại kinh phí như này có thể thanh toán hả?” Dương Lạc hỏi.

Giang Thành nói: “Không thể. Nhưng Lưu Tĩnh vừa nhận chức chưa đến một tháng, nếu để cho cô ấy tự bỏ tiền ra thay trang phục, vậy cũng làm khó cô ấy quá.”

“Sao cậu biết cô ấy không phải dạng con gái nhà giàu như Vương Chúc?” Dương Lạc hơi tò mò hỏi thêm.

Giang Thành lạnh lùng nói: “Tôi tin và sự nhìn nhận và phán đoán của mình. Hơn nữa, kể cả cô ấy có là con nhà giàu thì đây cũng là chuyện công.”

“Người như cậu mà cũng có thể công tư rõ ràng?” Dương Lạc lắc đầu nói.

Dương Lạc không phải lại chế giễu Giang Thành, mà ngược lại những lời còn có ý khen ngợi, bởi vì Giang Thành thuộc về kiểu người vì việc công mà phá bỏ việc riêng của mình.

“Sau này Tiểu Đình bước vào chỗ làm việc mới, chắc hẳn là cũng có lúc luốn cuống tay chân như thế này!”

“Cái gì?” Dương Lạc móc móc lỗ tai. Từ đâu đến cuối anh ta không tin, cái người Giang Thành vẫn luôn đóng kín bản thân này lại có thể nói ra mấy lời cảm động thế này.

“Không có gì!” Giang Thành trả lời.

Cách thời gian giao hẹn ba phút, cuối cùng Lưu Tĩnh cũng bước ra. Một bộ váy ngắn kèm theo chiếc áo T - shirt có hình vẽ quái dị, phối thêm một chiếc áo khoác ngắn, thậm chí cô ấy còn trang điểm một chút.

Âm thanh giày cao gót gõ trên sàn nhà khiến cho đầu óc Giang Thành đang rối loạn từ từ lấy lại tinh thần: “Cô, đúng thật là đủ liều mạng mà.”

Lưu Tĩnh dùng hai tay đưa thẻ cho Giang Thành, nhẹ giọng nói: “Báo cáo đội trưởng, Lưu Tĩnh đã hoàn thành nhiệm vụ, tất cả chi phí là bốn triệu không trăm tám mươi nghìn!”

Dương Lạc cầm hoá đơn lên xem, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa: “Thay đổi quần áo cả trong lẫn ngoài mới hết có bằng này tiền, thật đúng là một cô bé tiết kiệm.”

Mặt Lưu Tĩnh đỏ lên, vươn tay đoạt hoá đơn từ trên tay Dương Lạc về.

Dương Lạc cười ha ha: “Được rồi, tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Nói trước nhé, hôm nay tôi đến đây vui chơi, mấy chuyện cần động não tuyệt đối đừng nên gọi tôi!”

Nói xong câu này, Dương Lạc dẫn đầu mọi người đi vào quán rượu, sau đó Giang Thành và Lưu Tĩnh cũng bước vào quán bar.

Đối với mấy nơi như là quán bar này, cả Dương Lạc và Giang Thành đều rất quen thuộc, chỉ là kiểu quen thuộc của hai người khác nhau mà thôi. Đối với Giang Thành, chỗ này chính là thiên đường thu thập thông tin tình báo. Còn đối với Dương Lạc mà nói, đây chính là nơi anh ta bị phụ nữ ghét bỏ.

Ngược lại là Lưu Tĩnh lúc tiến vào bên trong rất cảnh giác nhìn xung quanh.

Giang Thành gọi cho Lưu Tĩnh một ly nước trái cây. Dưới ánh mắt mập mờ của nhân viên quầy bar, Giang Thành đẩy ly nước trái cây đến trước mặt Lưu Tĩnh.

“Tôi có thể uống rượu!: Lưu Tĩnh bĩu môi nói.

Nhưng sau đó ý thức được người bên cạnh mình là Giang Thành, cô ấy đành phải nhận lấy ly nước trái cây.

Giang Thành nói: “Không cần ra vẻ người lớn ở mấy phương diện này. Hơn nữa, cô như vầy, khi người khác nhìn vào trước tiên sẽ thấy đề phòng, chớ nói đến chuyện bị cô hỏi ra được tin tức gì.

Lưu Tĩnh “ồ” một tiếng, nâng ly nước trái cây lên rồi lẳng lặng ngồi đó. Còn Dương Lạc thì lúc này đã nhảy nhót tưng bừng trên sàn nhảy rồi,

Trong lúc đó có mấy người muốn đến tìm Lưu Tĩnh uống rượu, nhưng nhìn thấy Giang Thành ngồi bên cạnh cô thì lập tức từ bỏ ý định này. Kết quả là hai con người Giang Thành và Lưu Tĩnh này lại trở thành cảnh tượng khác lạ ở trong quán bar Nhiệt Độ.

Ở mấy nơi không đứng đắn giả vở nghiêm túc, tất nhiên là bị coi thường.

“Sao cô lại nghĩ đến chuyện đến nơi này điều tra, hẳn là tôi không hề giao nhiệm vụ này đúng không?” Giang Thành mở miệng hỏi.

Lưu Tĩnh lạnh lùng nói: “Nếu như chuyện gì cũng để người khác sắp xếp rồi mới hành động, vậy thì không biết đến bao giờ mới có thể trở thành một cảnh sát hình sự tốt nữa.”

Giang Thành nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô nói cũng không sai, nhưng lúc mới bắt đầu thì vẫn phải nhìn nhiều học nhiều mới được.”

Lưu Tĩnh còn muốn phản bác lại nhưng nhớ đến chuyện xảy ra bên ngoài quán bar vừa nãy thì lập tức gật đầu: “Đội trưởng Giang, anh nói rất đúng. Nếu như hôm nay không phải anh đến kịp lúc, nói không chừng tôi đã xảy ra xung đột với mấy tên côn đồ kia rồi.”

Tất nhiên là Lưu Tĩnh không sợ xảy ra xung đột với người khác, nhưng mà sau khi có xung đột thì cũng không có cách nào tiếp tục tiến hành nhiệm vụ được.

“Thật ra, từ trong tư liệu của cục tôi đã phát hiện ra Dương Minh Vũ thường xuyên đến quán bar này, vậy nên mới đến đây thử vận may xem. Theo suy nghĩ của tôi, xác suất Dương Minh Vũ là hung thủ giết người còn lớn hơn bố anh ta - Dương Minh Hạo.”

Ánh mắt Giang Thành khẽ thay đổi, xoay xoay ly rượu trước mặt. Đến quán bar mà không uống rượu thì thật sự là quá gây chú ý. Lúc này, theo lẽ bình thường anh nên gọi một chai bia ra để giả vờ.

Suy nghĩ kia của Lưu Tĩnh, thật ra theo một mức độ nào đó hai người là không hẹn mà gặp.

Dương Minh Vũ quá vội càng đẩy hết tất cả lên người bố anh ta, không khác lắm với việc nói thẳng cho cảnh sát nghe Dương Minh Hại chính là hung thủ.

Nhưng chỉ dựa vào điểm này thôi, nghi ngờ dành cho Dương Minh Vũ không thành lập.

“Sau khi tôi điều tra về Dương Minh Vũ. Phát hiện ra trên phương diện sự nghiệp người này rất thuận buồm xuôi gió, nhưng danh tiếng vẫn luôn không quá tốt, có tin đồn rằng anh ta từng giao du với một tổ chức phi pháp nào đó, vậy nên lúc này chuyện làm ăn tiền bạc mới dồi dào.”

“Dù cho tiền bạc đến là bất chính, không có nghĩa là anh ta có liên quan đến cái chết của Nhậm Kiều.” Giang Thành ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Tĩnh.

“Hay nên nói, tôi đây chỉ có thể nghĩ cô đang căm ghét nhà giàu!”

Trong lúc nhất thời Lưu Tĩnh không biết trả lời Giang Thanh như thế nào, ngược lại là Giang Thành ở bên cạnh thì vô cùng kinh ngạc. Lưu Tĩnh vậy mà có thể điều tra đến mức này, nói lên rằng cô bé này thật sự đã bỏ rất nhiều công sức.

Chẳng qua, A Lãng chỉ dựa trên những vết trói kia lại nói ra được suy nghĩ giống như này, xem ra A Lãng kia đúng là người sống sót trong vụ án năm đó.

“Hai người các anh đang rất vui vẻ, không ngại việc tôi đến quấy rầy chứ!” Đúng lúc này bên cạnh Giang Thành truyền đến một giọng nói rất quen thuộc. Giang Thành quay đầu nhìn sang, chính là Dương Minh Vũ.

“Đội trưởng Giang đúng là rảnh rỗi. Lúc đầu cứ nghĩ đám người các anh sẽ đến thăm công ty tôi chứ, lại không ngờ rằng đội trưởng Giang lại là người biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Dù hôm nay thế nào, hoá đơn của anh tôi bao hết!”

Giang Thành nhìn về phía Dương Minh Vũ, một lát sau anh chỉ sang vị trí bên cạnh nói: “Nếu cậu Dương đã chủ động đến chào hỏi, vậy thì ngồi chỗ này đi!”

Dương Minh Vũ hơi bất ngờ, cười khổ nói: “Xem ra tôi đang tự mình chui đầu vào lưới rồi.”

Nói xong, Dương Minh Vũ ngồi xuống bên cạnh Giang Thành, thuận tay ôm một cô gái vào trong ngực.

Nhìn dáng vẻ kia của Dương Minh Vũ, Lưu Tĩnh bất giác lộ ra vẻ mặt chán ghét, lẳng lặng ngồi bên cạnh Giang Thành. Cô ấy sợ mình không cẩn thận sẽ cầm chai rượu hất thẳng vào mặt Dương Minh Vũ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.