“Anh ta đã nói gì với cậu?” Giang Thành nghe vậy vội vàng hỏi.
Chu Bằng Tuệ suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói ra.
Ngày hôm đó, người đàn ông xa lạ kia bất chấp mọi trở ngại mà xông vào nhà Vương Viên Viên.
“Cậu là Chu Bằng Tuệ có đúng không?” Giọng nói của người đàn ông đó khàn khàn trầm thấp, hỏi cậu ta.
Lúc đó Chu Bằng Tuệ sợ ngây người, rốt cuộc anh ta là ai, tại sao anh ta lại biết mình?
“Anh đến đây làm gì, anh là ai, có chuyện gì?” Chu Bằng Tuệ nóng ruột thốt ra ba câu hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng.” Người đàn ông đó cười khẽ mấy tiếng rồi nói.
“Quan trọng là bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm, ha ha.”
Chu Bằng Tuệ vốn dĩ còn đang như chim sợ cành cong vì đã lỡ tay giết chết Vương Viên Viên, lại thêm lời nhắc nhở này của người đàn ông đó, Chu Bằng Tuệ càng thêm chột dạ.
“Anh muốn thế nào, anh mau đi ngay cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy.” Giọng nói Chu Bằng Tuệ đã trở nên run rẩy.
“Báo cảnh sát cũng được, cậu báo đi, để xem xem cảnh sát tới để bắt cậu hay là bắt tôi.” Người đàn ông đó nhìn Chu Bằng Tuệ với ánh mắt trào phúng.
Chuyện gì thế này, Chu Bằng Tuệ kinh hãi, chẳng lẽ người đàn ông lạ mặt này biết mình đã làm gì với Vương Viên Viên.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh biết những gì rồi?” Chu Bằng Tuệ đã hơi sợ, nhưng cậu ta chưa từng trải qua biến cố nào lớn như thế, đâu biết phải làm thế nào?
“Cậu đừng nóng vội, tôi không phải đến để hại cậu, trái lại tôi còn đến để giúp cậu.”
Người đàn ông đó vừa dứt lời thì lấy một gói bột trắng từ trong ngực áo ra, đưa cho Chu Bằng Tuệ.
“Đây là cái gì?” Chu Bằng Tuệ tò mò hỏi.
“Đây là một món đồ tốt, nó có thể làm thuốc mê, khiến người ta lâm vào mê mang, cũng có thể giúp cho thi thể không thối rữa.”
Nửa câu nói sau khiến Chu Bằng Tuệ chấn động, vậy mà cũng có thứ đồ thần kỳ giúp thi thể không bị thối rữa, là Formalin sao?
Nhưng khi Chu Bằng Tuệ lấy thứ bột màu trắng đó đưa lên mũi ngửi ngửi thì lại không có mùi của Formalin.
“Cẩn thận với thứ này, chỉ cần ngửi một chút thôi là sẽ hôn mê đó.” Người đàn ông đó vội vàng ngăn lại hành động của Chu Bằng Tuệ.
“Anh rốt cuộc là ai, tại sao lại đưa tôi thứ này, tôi không cần.” Vì sợ nên Chu Bằng Tuệ nói năng vội vàng.
“Không, cậu phải cần đến nó, nếu như tôi đoán không nhầm, trong căn phòng này có một cái thi thể.”
Người đàn ông vừa dứt lời, toàn thân Chu Bằng Tuệ bắt đầu run lên. Nếu như người trước mặt biết mình giết người thì liệu anh ta có báo cảnh sát bắt Chu Bằng Tuệ lại không.
Hình như đã nhận ra trong lòng Chu Bằng Tuệ đang lo lắng điều gì, người đàn ông đó cười cười, nói: “Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ đứng về phe của cậu.”
Điều này khiến Chu Bằng Tuệ vô cùng kinh ngạc: “Đến anh là ai tôi còn không quen không biết, thế mà anh lại nói đứng về phía tôi, tôi không tin.”
“Tin hay không tùy cậu, tôi không chỉ biết ở nơi này của cậu có thi thể, mà tôi còn biết trên cơ thể cậu xảy ra chuyện gì.”
Vẻ mặt Chu Bằng Tuệ biểu lộ rõ ràng rằng không tin, thế là người đàn ông đó lập tức nói hết những gì Chu Bằng Tuệ đã trải qua.
“Anh rốt cuộc là ai, sao anh biết được xảy ra chuyện gì với tôi?”
Lúc này, người đàn ông đó nâng tay nhìn đồng hồ, trên mặt là không còn sự kiên nhẫn: “Tôi nói rồi, cậu đừng quan tâm tôi là ai, cậu chỉ cần biết tôi đến để giúp cậu.”
“Với lại, cậu đã giết một người, cần gì phải quan tâm đến việc giết thêm hai người nữa.”
“Giết thêm hai người?” Chu Bằng Tuệ nghĩ cũng không dám nghĩ cậu ta giết chết Vương Viên Viên chỉ đơn thuần là ngộ sát, Chu Bằng Tuệ không có can đảm để làm việc đó.
Nhận ra Chu Bằng Tuệ do dự, người đàn ông đó lộ vẻ khinh thường: “Chẳng lẽ cậu không hận bọn họ sao?”
“Giết bọn họ đi, là bọn họ có lỗi với cậu, cậu không hề sai, cậu giết bọn họ rồi thì cậu sẽ được giải thoát.”
Người đàn ông đó nói xong thì cười nụ cười đầy ẩn ý, xoay người rời đi, đợi đến khi Chu Bằng Tuệ kịp phản ứng lại rồi đuổi theo thì người đàn ông đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
“Đây chính là toàn bộ cuộc đối thoại giữa em với người đó.” Chu Bằng Tuệ chậm rãi nói.
Giang Thành nghe xong thì kinh hãi, xem ra suy đoán của mình không hề sai, Daturaline trong tay Chu Bằng Tuệ chắc chắn là do thằng hề cho.
Và cũng chắc chắn rằng thằng hề đó giật dây Chu Bằng Tuệ giết Trần Dương Dương và Vương Hạo.
“Cậu còn nhớ rõ vẻ ngoài của người đó không?” Giang Thành thăm dò, nhưng chỉ thấy Chu Bằng Tuệ lắc đầu: “Anh ta đội mũ và đeo khẩu trang, em hoàn toàn không thấy rõ mặt.”
Dương Lạc ở bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn đồng hồ trên tay, hiện đã là tám giờ đêm, rồi anh ta đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.
“Giang Thành, thời gian không còn sớm nữa, còn lại để ngày mai hỏi đi, để em họ anh chút thời gian mà cẩn thận hồi tưởng lại thêm chi tiết.”
Nghe thấy Dương Lạc nói như vậy, Dương Thành nghĩ ngày hôm nay có thể lấy được nhiều tin tức như thế từ Chu Bằng Tuệ, có lẽ Chu Bằng Tuệ cũng đã mệt rồi.
Giang Thành gật đầu phân cho cảnh sát viên đội cảnh sát hình sự để mắt đến Chu Bằng Tuệ, thế rồi quay về văn phòng.
“Dương Lạc, vừa rồi chuyện trong phòng thẩm vấn cậu hẳn đã nghe thấy, toàn bộ quá trình Chu Bằng Tuệ giết người gần như đúng hoàn toàn so với những gì lúc trước chúng ta đã phỏng đoán.”
Dương Lạc nghe vậy thì gật đầu: “Thật sự không ngờ rằng thằng hề đó lại dai như thế, còn nhắm vào Chu Bằng Tuệ nữa.”
Kiểu nói này của Dương Lạc làm Giang Thành cau mày. Theo lý mà nói, Chu Bằng Tuệ chỉ mới đến thành phố này không được bao lâu, thế mà lại bị thằng hề đó nhắm đến, vì sao chứ?
Chẳng lẽ vì thằng hề đó cố ý? Gã ta muốn xuống tay từ người bên cạnh mình, đầu tiên là vợ anh, đến Phỉ Nhiễm, cuối cùng còn mưu tính đến cả Chu Bằng Tuệ.
Chẳng lẽ thằng hề muốn lợi dụng việc từng người một bên cạnh xảy ra chuyện để tra tấn mình sao?
Nghĩ đến đây Giang Thành cảm thấy tức giận, nhưng theo như những gì Chu Bằng Tuệ nói, cậu ta hoàn toàn chưa từng thấy khuôn mặt của người đã đưa Daturaline cho mình.
“Trái lại tôi có một ý này, có thể đến nơi ở của Vương Viên Viên, thử điều tra camera giám sát xem liệu có người có đặc điểm đặc thù phù hợp xuất hiện hay không.”
Nhưng Giang Thành lại lắc đầu: “Gã ta mang khẩu trang và đội mũ, xem như hệ thống giám sát có quay được thì sao, vẫn không cách nào nhìn thấy mặt được.”
Dương Lạc nghe vậy lập tức không biết nên nói gì thêm, không thể phủ nhận được những gì Giang Thành nói hoàn toàn là sự thật, xem như camera giám sát quay được thì sao, không nhìn thấy mặt thì cũng không có tác dụng gì.
“Giang Thành, anh còn nhớ người đàn ông thần bí mặc áo đen trong công viên trò chơi chứ.”
Nghe thấy Dương Lạc hỏi vậy, Giang Thành gật đầu: “Sao không nhớ được, lúc đó cậu ta gửi cho tôi một tấm hình Phỉ Nhiễm chơi vòng quay ngựa gỗ, còn nói rằng trò hay sắp diễn ra.”
“Lúc đó tôi còn cho rằng bọn họ có thể sẽ ra tay với Phỉ Nhiễm, nhưng tôi tuyệt đối không ngờ lại là Chu Bằng Tuệ.”
Giang Thành dứt lời thì đau đầu, vuốt vuốt mũi, phải đối mặt với từng chuyện xấu không ra sao này, Giang Thành đã không còn chút sức lực và năng lực để đối phó.
Hiện giờ Chu Bằng Tuệ đã thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình, như thế liệu pháp luật sẽ đưa ra hình phạt nào cho Chu Bằng Tuệ đây?
Nghĩ đến đó Giang Thành không dám nghĩ tiếp nữa.
Trong văn phòng Giang Thành hết tấm hình này lại đến tấm hình khác đều là ảnh chụp có liên quan đến vụ án.
Nhớ đến căn phòng trọ của Chu Bằng Tuệ, trên tường dán đầy ảnh chụp của Vương Viên Viên.
Nghĩ đến đó, Chu Bằng Tuệ hẳn có sự cố chấp rất lớn, chỉ với tình yêu quái dị của cậu ta dành cho Vương Viên Viên thôi cũng có thể xem là hiếm có trên đời.
Đúng lúc này thì Diệp Hồng đi đến giao một túi hồ sơ cho Giang Thành.
“Trong túi hồ sơ chứa tất cả ảnh chụp lén Vương Viên Viên được dán trên tường trong căn phòng trọ.” Diệp Hồng nhỏ giọng nói.
Túi hồ sơ này vốn nên được Dương Lạc giao cho Giang Thành, nhưng Dương Lạc thấy mối quan hệ giữa Giang Thành và Diệp Hồng vẫn chưa hoàn hoãn.
Thế là anh ta thúc giục Diệp Hồng nhân cơ hội nói hai ba câu với Giang Thành, hoà hoãn mối quan hệ của hai người.
“Được, tôi biết rồi.” Giang Thành lạnh nhạt trả lời.
“Giang Thành, có phải anh còn đang giận tôi không?” Diệp Hồng cẩn thận thăm dò.
Chỉ thấy Giang Thành thở ra một hơi dài, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, bầu không khí trong văn phòng cứ thế trở nên lúng túng.
“Không phải tôi không bỏ qua cho cô được, cứ nhất quyết phải giận cô, cô biết chứ? Phỉ Nhiễm là tất cả của tôi.”
Giang Thành vừa nói hốc mắt vừa ửng đỏ: “Để tôi biết được thời gian của Phỉ Nhiễm không còn nhiều, sự đau lòng đó ập đến khiến tôi không thở nổi.”
“Tôi chỉ hy vọng những ngày tháng của còn lại của con bé có thể vui vẻ trôi qua, Diệp Hồng, cô đã hiểu chứ?”
Diệp Hồng nghe vậy thì cúi đầu, Diệp Hồng đương nhiên hiểu. Hiện giờ Phỉ Nhiễm là tất cả của Giang Thành, làm gì có một người bố nào hy vọng con gái mình sẽ chịu đau khổ chứ?
Nhưng Diệp Hồng làm vậy cũng có lý của cô ấy, còn một ngày chưa bắt được thằng hề thì cả thế giới này đều sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Giang Thành là một cảnh sát hình sự, hẳn anh sẽ bỏ nhỏ lấy lớn.
Nhưng lời nói như vậy, Diệp Hồng không nói được. Bởi vì đứng ở góc độ tình cảm riêng tư, Diệp Hồng cũng vô cùng thích cô bé Phỉ Nhiễm.
Diệp Hồng cũng không mong Giang Thành sẽ chìm trong tự trách và đau khổ vô tận.
“Tôi đều hiểu cả Giang Thành, chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Trước tiên phá xong vụ án của Chu Bằng Tuệ đã rồi hãy nói.” Diệp Hồng lạnh nhạt nói.
Giang Thành nghe vậy gật đầu, Diệp Hồng nói không sai, vụ án đau đầu nhất hiện nay là vụ án của Chu Bằng Tuệ.
Thằng hề cứ hết lần này đến lần khác nhúng tay vào, nhưng gã ta lại có thể không để lại bất cứ dấu vết nào tóm được gã. Đây rõ ràng đang khiêu khích Giang Thành.
Giang Thành mở túi hồ sơ trước mặt ra. Bên trong là tất cả ảnh Chu Bằng Tuệ chụp lén Vương Viên Viên, chỉ một lúc đã bày hết cả bàn.
“Không thể không nói cậu em họ của anh cũng rất si tình. Si tình đến mức trở thành tâm lý biến thái.” Diệp Hồng nhìn những bức ảnh rồi nói.
Giang Thành nghe thế thì nhíu mày: “Tôi cũng không biết vì sao cậu ta lại biến thành cái kiểu như bây giờ nữa, thằng hề này thật là ghê tởm.”
Bởi vì Giang Thành hiểu rõ Chu Bằng Tuệ cũng không có cái lá gan lớn như thế, nếu như không phải thằng hề vừa uy hiếp vừa dụ dỗ thì Chu Bằng Tuệ chắc chắn sẽ không thể làm nên chuyện giết người được.
Về phần việc cậu ta điên cuồng theo dõi và chụp lén Vương Viên Viên, việc này thật sự khiến Giang Thành thất vọng.
Trong lúc đang lật xem từng tấm ảnh thì Diệp Hồng đột nhiên kinh ngạc hô: “Anh xem mấy tấm ảnh này đi?”
Diệp Hồng nói rồi đưa mấy tấm hình trong tay đến trước mặt Giang Thành: “Hóa ra những tấm ảnh này đều là ảnh Chu Bằng Tuệ chụp lén trong nhà Vương Viên Viên.”