Nghe đến đây Giang Thành nhíu mày: “Có phải cậu vừa nói cuộc cãi vã xảy ra trước cửa hàng bánh ngọt không.”
“Đúng vậy.” Chu Bằng Tuệ gật đầu: “Hôm ấy em thấy hai người họ đang ở bên trong ăn bánh ngọt, em muốn đến tận mặt vạch trần bộ mặt thật của Vương Hạo.”
“Nhưng không phát hiện bản thân em là thằng hề, ha ha.” Trên mặt Chu Bằng Tuệ tràn đầy bi thương.
Từ lúc đó Chu Bằng Tuệ mới hiểu ra, rốt cuộc Vương Viên Viên không thích mình, nên không quan tâm Vương Hạo là loại người gì, hay nói cách khác, Vương Viên Viên bên cạnh ai cũng sẽ không quay về bên cạnh Chu Bằng Tuệ.
Nhận ra được điểm này, trong lòng Chu Bằng Tuệ vô cùng dằn vặt, rất khó chịu.
“Lúc đó em nghĩ không cần biết thế nào, em nhất định phải giữ Vương Viên Viên bên cạnh em, đời này kiếp này không rời cô ấy dù là một bước.”
Chu Bằng Tuệ nói đến đây thì vẻ mặt bắt đầu biến đổi, cũng vì tâm lý vặn vẹo như vậy mới gây ra bi kịch.
“Vậy vì sao cậu lại ra tay với Trần Dương Dương? Theo kết quả kiểm tra Vương Viên Viên chết trước Trần Dương Dương.”
“Không sai.” Chu Bằng Tuệ cười nói: “Quả thật em giết Vương Viên Viên trước, sau đó lại giết Trần Dương Dương.”
Từ sau vụ cãi vã ở tiệm bánh ngọt, Chu Bằng Tuệ muốn giữ Vương Viên Viên bên cạnh càng ngày càng mãnh liệt, Chu Bằng Tuệ không còn đơn giản là đi theo Vương Viên Viên nữa.
Thậm chí còn lén vào nhà Vương Viên Viên, vì Chu Bằng Tuệ muốn mọi giây phút đều ở cùng Vương Viên Viên.
Nhưng có một hôm Vương Viên Viên về đến nhà thì phát hiện có gì sai sai, cuối cùng phát hiện sự tồn tại của Chu Bằng Tuệ.
Vương Viên Viên bị hành tung dị thường của Chu Bằng Tuệ hù chết khiếp, vội hét lớn.
Điều này khiến Chu Bằng Tuệ cũng hơi sợ.
“Em... Em không muốn giết cô ấy.” Giọng Chu Bằng Tuệ nghẹn ngào: “Em chỉ không muốn để cô ấy la lên khiến người khác chú ý thôi.”
“Nên em dùng khăn mặt che miệng và mũi cô ấy lại, nhưng tôi không ngờ…” Chu Bằng Tuệ nói rồi lại khóc lên.
Điều này khiến Giang Thành cau mày, theo báo cáo thực tiễn, Vương Viên Viên chết là vì hấp thụ quá nhiều datura alkali, nhưng nếu Chu Bằng Tuệ nói như vậy.
Chẳng lẽ Vương Viên Viên bị Chu Bằng Tuệ che miệng ngạt thở chết.
“Thật sự em không cố ý giết cô ấy, em không ngờ bản thân dùng sức mạnh quá, giết chết cô ấy.” Chu Bằng Tuệ khó khăn lặp đi lặp lại câu này trong miệng.
Giang Thành càng nghi ngờ, không biết vì Chu Bằng Tuệ tinh thần không minh mẫn hay muốn lảng tránh mới nói mình làm ngạt chết Vương Viên Viên.
“Sau đó thì sao? Sao cậu mang Vương Viên Viên về nhà cậu.” Giang Thành không nói gì khác.
Lúc đó Chu Bằng Tuệ vô cùng sợ hãi, cậu ta không biết làm sao, ngồi hai tiếng đồng hồ trong nhà Vương Viên Viên canh xác Vương Viên Viên.
“Khi đó bỗng dưng có người gõ cửa, em sợ, nhìn qua mắt mèo thấy một người đàn ông không thấy mặt.”
“Người đàn ông đó là ai?” Giang Thành nghe đến đây vội hỏi.
“Em không biết anh ta là ai, em nghĩ là hàng xóm nên không dám mở cửa.” Chu Bằng Tuệ nói, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Dường như đang cưỡng ép bản thân nhớ lại chuyện đáng sợ trong ký ức.
Lúc đó, người đàn ông kia gõ cửa cả buổi trời, Chu Bằng Tuệ chần chừ không dám mở, nhưng người đàn ông kia cứ đứng trước cửa không đi, cũng không nói chuyện.
Chu Bằng Tuệ chỉ có thể đặt thi thể lên giường trước rồi dùng chăn đắp lên, bèn cẩn trọng từng chút một đi đến nhẹ nhàng mở cửa.
“Sau khi em mở cửa, người đàn ông kia cũng không nói chuyện, mà đi thẳng vào phòng bất chấp sự ngăn cản của tôi.” Chu Bằng Tuệ chầm chậm nói.
“Anh ta là ai, vì sao anh ta đột nhiên đến đó, là bạn của Vương Viên Viên sao?” Giang Thành nhanh miệng hỏi.
“Không, em cũng không biết anh ta là ai, nhưng có vẻ anh ta biết những gì xảy ra giữa tôi và Vương Viên Viên.”. Truyện Khoa Huyễn
Sau khi người đàn ông vào phòng cũng không đi lung tung, chỉ đứng ở hiên, anh ta và Chu Bằng Tuệ bốn mắt nhìn nhau.
“Khi đó người đàn ông kia đưa cho em thứ gì đó, anh ta nói sau khi dùng thứ này có thể giữ xác mà không bị thối rữa.”
Chu Bằng Tuệ vừa nói vừa phát run: “Em vốn không biết người đó là ai, sao anh ta biết trong phòng Vương Viên Viên có xác chết?”
Thật không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào người đàn ông kia luôn đi theo Chu Bằng Tuệ sao?
Vì sao Chu Bằng Tuệ vừa giết Vương Viên Viên xong thì người đàn ông kia lập tức xuất hiện.
Lại còn đưa cho Chu Bằng Tuệ thứ gì đó giữ cho xác không thối rữa, nếu Giang Thành đoán không sai thì thứ đó có thể chính là datura alkali.
“Có phải anh ta đưa cho cậu một túi bột màu trắng bảo cậu dùng cách gì đó đưa vào xác Vương Viên Viên không?”
Chu Bằng Tuệ nghe câu hỏi của Giang Thành ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Sao anh biết?”
Giang Thành bất lực lắc lắc đầu: “Cậu bị anh ta lừa rồi, thứ anh ta đưa cậu là datura alkali, vốn không có tác dụng giữ xác không thối rữa.”
“Khi đó anh ta còn nói với em, thứ này có thể xem như ma túy, nói em mang khẩu trang cẩn thận khi dùng, anh ta nói xong liền rời khỏi đó.”
“Nên cậu vốn không biết anh ta là ai đúng không?” Giang Thành nhàn nhạt hỏi.
Thực tế mà nói, Giang Thành đại khái đoán được người này có thể là Thằng hề, vì ngoài Thằng hề ra không ai có được datura alkali có thể giết người như vậy cả.
Chu Bằng Tuệ lắc đầu: “Em sợ chuyện bị lộ, nên em nghe theo người đó cho Vương Viên Viên dùng daruta alkali.”
Sau đó, Chu Bằng Tuệ dọn sạch nhà Vương Viên Viên, mua một cái túi to ở bên ngoài, mang xác Vương Viên Viên về phòng trọ.
“Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Trần Dương Dương, sao cậu ra tay giết Trần Dương Dương?” Giang Thành khó hiểu, hỏi.
“Nếu không phải có con khốn Trần Dương Dương, Vương Viên Viên cũng sẽ không bỏ em mà quen Vương Hạo.”
Theo lời Chu Bằng Tuệ, đột nhiên Giang Thành nhớ gia một đoạn video giám sát trong quán bar của Vương Hạo.
Khi đó, Vương Viên Viên quen biết Vương Hạo, quả thật có sự giúp đỡ của Trần Dương Dương.
Sau khi Chu Bằng Tuệ mang Vương Viên Viên về phòng trọ, cậu ta giữ lại tất cả mọi thứ trên người Vương Viên Viên, mãi cho đến một hôm điện thoại của Vương Viên Viên reo lên.
Là Trần Dương Dương gọi cho Vương Viên Viên, cô ta không biết Vương Viên Viên đã chết rồi, mà người nghe điện thoại là Chu Bằng Tuệ.
Sau khi có người nghe máy, Trần Dương Dương lên tiếng hỏi luôn: “Cậu và ông chủ quán bar Vương Hạo thế nào rồi, có thể trở thành người yêu không?”
Chu Bằng Tuệ nghe chuyện này thì giận sôi máu, nên Chu Bằng Tuệ nhận định Vương Viên Viên ngoại tình với Vương Hạo là có bàn tay Trần Dương Dương can thiệp vào.
“Nên mấy ngày sau em luôn gọi điện đe dọa Trần Dương Dương, em hy vọng cô ta có thể xin lỗi tôi.” Chu Bằng Tuệ phẫn nộ nói.
“Nhưng bỗng dưng cô ta nói muốn báo cảnh sát, cô ta đoán được Vương Viên Viên ở cùng tôi, muốn báo cảnh sát bắt em, khi đó em rất sợ, em không muốn người khác biết em giết người.”
Nghe Chu Bằng Tuệ nói vậy, Giang Thành lắc đầu: “Nên cậu giết luôn Trần Dương Dương.”
“Chỉ có giết cô ta, tôi mới an toàn.” Lúc nói đến câu này, vẻ mặt Chu Bằng Tuệ dường như lộ chút hưởng thụ.
Vì Chu Bằng Tuệ sợ hãi trong lòng, dứt khoát đâm lao theo lao, tìm một cái cớ hẹn đến công xưởng giấy vệ sinh không có hệ thống giám sát.
Sau khi tranh cãi mấy lần, Chu Bằng Tuệ ra tay giết Trần Dương Dương, chưa kịp xử lý cái xác đã bị sự xuất hiện của công nhân môi trường cản trở.
Nên Chu Bằng Tuệ chỉ có thể mờ mịt bỏ trốn.
Giang Thành nghe kể đến đây có hơi đau đầu: “Đứa trẻ ngốc ơi, sao cậu có thể manh động như vậy?”
Mà Dương Lạc và Diệp Hồng bên ngoài phòng thẩm vấn thông qua máy ghi âm và máy quay biết được toàn bộ quá trình giết người của Chu Bằng Tuệ.
Dương Lạc bất lực thở dài, một người tốt nghiệp đại học danh tiếng như Chu Bằng Tuệ bỗng dưng trở nên điên khùng đến độ này.
Giang Thành vội hỏi: “Vậy còn Vương Hạo, có phải cậu cũng muốn giết Vương Hạo nhưng thất bại không?”
“Không sai, em cũng nghĩ đầu sỏ toàn bộ mọi việc chính là các tên công tử bột Vương Hạo kia, em vô cùng tức giận.”
Chu Bằng Tuệ đang nói thì bật cười: “Em nhớ người thần bí kia nói với em rằng thứ anh ta cho tôi có tác dụng như 'mê dược' vậy.”
“Nên em muốn làm anh ta bất tỉnh rồi mang đến trước mặt Vương Viên Viên, chính miệng nói cho Vương Viên Viên biết anh ta là loại đàn ông gì.”
Nghe đến đây, Giang Thành cũng nắm rõ toàn bộ vụ án trong lòng bàn tay rồi, anh không khỏi cảm thấy tiếc, nhưng sai lầm tày trời mà Chu Bằng Tuệ phạm phải đã không còn cách nào bù đắp rồi.
Nhưng khi sắp xếp lại dòng suy nghĩ, Giang Thành càng nghĩ càng thấy sai sai. Chu Bằng Tuệ xưa nay vẫn luôn thiện lương, kể cả con kiến cũng không nỡ giết.
Là điều gì làm cho cậu ta quyết tâm giết ba người như vậy?
Nếu như nói cậu ta vô tình giết Vương Viên Viên, vậy ý nghĩ chủ động giết Trần Dương Dương và Vương Hạo ở đâu ra?
Hay là đối với thiên tài như Chu Bằng Tuệ mà nói, giết người sẽ nghiện.
Nghĩ đến đây Giang Thành cảm thấy không rét mà run, vô cùng sợ hãi, người chủ động đưa daruta alkali cho Chu Bằng Tuệ, sao anh ta biết được Chu Bằng Tuệ giết Vương Viên Viên?
Giang Thành càng nghĩ càng thấy lạ, dù Chu Bằng Tuệ kể lại quá trình sự việc mượt mà không chê vào đâu được, nhưng Giang Thành vẫn cảm thấy Chu Bằng Tuệ còn giấu điều gì đó với mình.
Giang Thành suy xét một chút rồi đi ra phía sau Chu Bằng Tuệ, chậm rãi lên tiếng.
“Bây giờ cậu đã giết một người rồi, giết thêm hai người nữa có là gì?”
Nghe câu này, đột nhiên Chu Bằng Tuệ sửng sốt muốn quay lại nhìn phía sau, nhưng lại bị xiềng xích trói buộc.
Nhìn vẻ kích động của Chu Bằng Tuệ cũng phần nào nghiệm chứng được.
Người đưa daruta alkali cho Chu Bằng Tuệ rất có thể là thằng hề, mà Chu Bằng Tuệ có ý nghĩ muốn giết Trần Dương Dương và Vương Hạo rất có thể cũng là do thằng hề dẫn dắt.
“Chu Bằng Tuệ, cậu ăn ngay nói thật cho tôi, tối hôm đó, có phải người kia đưa cho cậu daruta alkali rồi nói chuyện với cậu không.”
Chu Bằng Tuệ im lặng hồi lâu mới gật gật đầu.
“Hôm đó sau khi người đàn ông lạ mặt đưa datura alkali cho em, đã nói với em rất nhiều.” Chu Bằng Tuệ cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm ấy.