Nhược Nhất nghĩ, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái giờ khắc ánh mắt
của Thương Tiêu giống như cải tử hoàn sinh này. Khoảnh khắc mà ánh mắt
của hắn lấp lánh sáng rực hơn cả ánh sao trên bầu trời. Nàng lẳng lặng chờ Thương Tiêu trả lời.
Đột nhiên, mặt đất chấn động dữ dội. Hai người bị trận chấn động này khiến
cho có chút hoảng hốt, giống như không biết hiện nay đang ở đâu.
Ngay sau đó cảnh tượng bốn phía nhanh chóng tan biến đi, ánh sáng dần dần
trở nên mơ hồ, chỉ chốc lát sau xung quanh lại biến thành một mảnh tối
tăm. Thương Tiêu nhanh chóng phản ứng lại, thần sắc ngưng trọng, ôm
Nhược Nhất, lập tức bày ra tư thế đề phòng.
Mà Nhược Nhất lại thần kỳ cảm thấy được sự đau đớn trong thân thể đang dần dần biến mất, ngay cả vết máu bên môi cũng không còn thấy bóng dáng.
Thương Tiêu lạnh lùng nói: "Có người xâm phạm vào vòng tròn cấm thuật của ảo
ảnh." Lời nói còn chưa nói xong."Nhan Nhược Nhất!" Cách đó không xa liền truyền đến tiếng gọi của Mạc Mặc.
Nhược Nhất ngẩn ngơ, rõ ràng biết hiện tại mình đã tìm được đường sống trong
chỗ chết, trong lòng lại cảm thấy được cực kỳ không cam lòng. Ngay trong nháy mắt này, ý nghĩ muốn trở lại trong ảo ảnh cực kỳ mãnh liệt.
"Nhan Nhược Nhất!" Mạc Mặc bám riết không tha gọi .
Trong lòng Nhược Nhất tức giận, cả giận nói to: "Kêu la cái gì! Đợi đến tối nay lại đến sẽ chết sao!"
Không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, kết quả là không có thanh âm gì truyền tới.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, nhưng giữa không gian tĩnh mịch lại ẩn hiện ra một chút xao động khó hiểu.
Thần sắc của Thương Tiêu càng lộ ra sự ngưng trọng. Trong lòng Nhược Nhất
biết đây là tình huống gì. Nàng theo bản năng hướng dựa gần vào người
Thương Tiêu. Bỗng nhiên, khóe mắt hiện ra một mảnh tay áo màu đỏ như máu đang tung bay qua. Lông tơ của Nhược Nhất lập tức dựng đứng lên:
"Chàng. . . . . . Chàng có thấy gì không?" Giọng của nàng run rẩy hỏi
Thương Tiêu.
Thương Tiêu lạnh nhạt nói: "Trong làn sương mù đen tối này có người."
"Thật là có ‘người’ sao?"
"Không phải." Thương Tiêu lạnh nhạt trả lời khẳng định. Sắc mặt của Nhược Nhất trầm xuống đến mức khó coi, người nàng dựa Thương Tiêu càng lúc càng
sát.
Đôi mắt màu tím của Thương Tiêu phút chốc liền nghiêm túc, tay trái ôm
Nhược Nhất, tay phải vung lên về hướng không trung, một loạt yêu khí
ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén, giống như ánh sáng quét về phía bốn
phương tám hướng.
Thoáng chốc, một âm thanh thê lương kì quái kêu lên bên tai không dứt.
Thanh âm gào thét này sắc nhọn đến khó nghe gào thét khiến cả người Nhược
Nhất run lên. Một lúc sau khi yêu lực quét qua, bốn phía xung quanh một
lần nữa rơi vào trong yên tĩnh.
Nhược Nhất kinh hồn chưa bình tĩnh: "Cái vừa rồi là cái gì thế?"
Thương Tiêu nhíu mày nói: "Quái vật do ma khí ngưng tụ thành."
Nghĩ đến những sinh vật giống như ma quỷ thoát ra từ lòng đất, sắc mặt của
Nhược Nhất xanh mét: "Chàng nói là, lúc nãy xung quanh chúng ta đều là
quái vật của đám bóng đen đó?”
"Bây giờ cũng như thế."
Lời còn chưa dứt, Nhược Nhất chỉ cảm thấy một hơi thở âm trầm thổi qua
lưng, nàng liền dồn sức nhìn về phía bên trái, khóe mắt lại một lần nữa
lại thấy một mảnh tay áo đỏ như máu. Đột nhiên, trong đầu Nhược Nhất
thoáng hiện lên một cái hình ảnh kỳ dị —— một người tóc dài áo đỏ bị
đóng đinh ở trên tường, đầu của hắn vô lực gục xuống, cả người quần áo
tả tơi, phía trên bả vai cùng cánh tay bị cào biến thành từng đường máu
đen, máu ở sau lưng theo tường chảy xuống, nhuộm ướt trên mặt đất trắng
tinh.
Một thanh âm khàn khàn tê tái đến cực điểm kêu lên: "Cứu. . . . . . Cứu. . . . . ." Hình ảnh này quá mức kỳ lạ, khiến cho người ta không rét mà run. Nhược Nhất bỗng nhiên rùng mình một cái.
"Làm sao vậy?" Thương Tiêu hỏi nàng.
Sắc mặt của Nhược Nhất càng khó nhìn một chút: "Chàng không thấy được sao?"
Giọng của Thương Tiêu trầm trầm: "Vật gì?"
Thương Tiêu không phát hiện. . . . . . Tu vi của hai người bọn họ có chênh
lệch rất lớn, không có khả năng nàng nhìn thấy mà Thương Tiêu lại không
nhìn thấy. Nếu có vật như vậy thật sự xuất hiện, vậy chỉ có thể nói rõ
hơn một chút, là người này cố ý chỉ để cho Nhược Nhất thấy!
Nhược Nhất cảm thấy được sự sợ hãi."A!" Một tiếng thét chói tai bỗng dưng xâm nhập vào lỗ tai của hai người, thanh âm sắc nhọn tựa như muốn xé rách
màng tai người. Làn sương mù đen tối quanh mình bắt đầu chuyển động quỷ
dị. Nhược Nhất chỉ cảm thấy trên người như bị siết lại, tựa hồ bị cái gì đó trói chặt.
Rốt cục đối phương đã bắt đầu làm khó dễ hay sao?
Người Thương Tiêu chợt lóe ra ngân quang, bảo vệ nhĩ mạch cùng tâm mạch của
Nhược Nhất. Hắn vươn tay, một ngón tay chỉ lên khoảng hư không, một chùm ngân quang từ đầu ngón tay hắn xuyên không trung mà đi, thẳng hướng đến tận trời. Chỉ trong chốc lát, phương hướng di chuyển của làn sương mù
đen tối bốn phía dần thay đổi, chùm ánh sáng của Thương Tiêu tựa như mắt của cơn lốc xoáy, từ từ hút làn sương mù bốn phía vào trong đó, xoay
tròn vây quanh nó.
Dần dần, Nhược Nhất mơ hồ có thể thấy làn sương đen bị hút khỏi bầu trời và mặt đất. Nhưng mà cái âm thanh khàn khàn kia cũng không có dừng, ngược
lại càng phát ra lợi hại hơn.
Thương Tiêu khẽ quát một tiếng, yêu lực mạnh mẽ trào ra. Ngân quang trên đầu
ngón tay càng nhiều. Nhưng mà cái làn sương mù đen tối kia lại đang xoay tròn lại dần chậm hơn rất nhiều so với lúc trước.
Trong lòng Nhược Nhất biết rõ năng lực của Thương Tiêu cùng với người trong
bóng tối kia tương đương nhau. Trong lòng lo lắng không chịu nổi, lại
không biết nên giúp hắn như thế nào.
Theo thời gian trôi qua, làn sương mù đen tối dần dần đều bị Thương Tiêu tụ
lại một chỗ. Nhưng mà lúc này trên trán của hắn lại lập lòe hiện lên ma
ấn, cánh tay Thương Tiêu đang ôm người của Nhược Nhất cùng ngày càng trở nên cứng ngắc. Móng tay dài ra làm cho người ta phải sợ hãi. Môi hắn
dần dần trở nên đen thùi, đôi mắt màu tím phát ra vẩn đục.
Chẳng lẽ vì dùng yêu lực quá mức, Thương Tiêu không áp chế được ma khí trong thân thể sao?
Nhược Nhất kinh hãi, lập tức cắt đứt đầu ngón tay của mình, đưa tay đến bên
môi Thương Tiêu. Ngửi thấy được mùi máu của Nhược Nhất, sát khí giữa đôi mắt hơi hơi dịu xuống một ít, Nhược Nhất nói: "Mở miệng!"
"Không cần." Thương Tiêu lắc đầu .... Yêu lực lập tức mạnh mẽ. Ngân quang
giống như nổ tung vỡ ra, đem làn sương mù đen ở bố phía thu hết vào
trong đó.
Tiếng thét chói tai chợt dừng lại.
Mặt khác hai bóng người bỗng dưng xuất hiện ở trong tầm nhìn của Nhược
Nhất, một hắc y kiếm khách trên mặt mang theo thương tích, có vẻ có chút chật vật chính là Mạc Mặc, người kia ——
Là một cái nam tử mặc áo đỏ, nét mặt hắn hiền lành, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như cũng không phải người sống.
Nhược Nhất thấy một trận sợ hãi, không chỉ vì cách ăn mặc của hắn giống với
người mà nàng thấy trong làn sương mù lúc nãy, mà còn bởi vì khuôn mặt
của hắn cũng cực kỳ giống một người, người đó kiếp trước tên là Dư Nghị, là một ông chủ thanh lâu bị tàn phế đôi chân, kiếp trước nữa có tên là
Thành Hạo, là một đại tướng quân uy chấn thiên hạ.
Nam tử áo đỏ. . . . . . Hắn như thế nào lại có bộ dạng giống như người yêu kiếp trước mà Nguyệt Hoàng đang tìm kiếm như thế!
Nhược Nhất lẩm bẩm nói: "Dư Nghị. . . . . ."
Thế nhưng hắn vì sao lại ở chỗ này? Hắn cùng với ma khí đó rốt cuộc là có
quan hệ gì? Nguyệt Hoàng nói nàng tìm kiếm hai trăm năm cũng tìm không
được chuyển thế của Thành Hạo, lẽ nào có liên hệ gì đó với dáng vẻ hiện
giờ của hắn?
Không ngờ một tiếng hô nhỏ của Nhược Nhất lại đưa tới ánh mắt của người nọ.
Đôi mắt hắn tĩnh mịch, không hề có một tia sáng. Hắn khẽ giương đôi môi
xanh đen lên nói: "Ta tên Hồng Liên."
Nhược Nhất ngẩn ra.
Ở bên kia truyền đến tiếng mắng to của Mạc Mặc: "Hồng cái gì mà Hồng! Ai
cần biết tên ngươi là gì! Đấu lại với lão tử đại chiến ba trăm hiệp! Lần này ta nhất định chém ngươi thành thịt vụn!" Dứt lời, liền tấn công về
phía hắn. Mặc cho Nhược Nhất gọi như thế nào cũng không được.
Lúc này, cả người Thương Tiêu đều run lên, đột nhiên ôm ngực của mình, gân
xanh trên trán hắn nổi hiện lên, ma ấn ở mi tâm hoàn toàn hiện ra. Nhược Nhất định thần một chút liền kéo người của Thương Tiêu lên, nàng đưa
đầu ngón tay đang máu chảy trên tới bên môi Thương Tiêu. Thương Tiêu
xoay đầu né tránh.
Nhược Nhất tức giận nói: "Mở miệng! Chàng sao lại cậy mạnh như vậy chứ! Uống một chút máu, ta không có chết được!"
Thương Tiêu vẫn đóng chặt miệng như trước. Nhược Nhất tức giận đến kinh khủng, liền đưa tay lên miệng mình cắn đứt, mút máu vào, ôm lấy cổ Thương Tiêu rồi đem môi mình dán lên. Thương Tiêu không ngờ Nhược Nhất lại đột
nhiên làm như vậy đưa tay muốn đẩy nàng ra, thế nhưng khớp hàm của mình
lại đã sớm từng bước bị nàng khai mở, trong lúc nhất thời, miệng hai
người miệng đều nhuộm đẫm vị sắt rỉ của máu.
Thương Tiêu ngẩn ra, ma ấn trên mặt từ từ mất đi, nhưng mà khuôn mặt lại bỗng
nhiên hiện lên vẻ đau xót. Hắn thực hiện một phát thuật nhỏ, thân mình
Nhược Nhất lập tức cứng lại không thể động đậy. Môi của hai người rời
nhau. Hắn liền giải pháp cho Nhược Nhất, thở dài một tiếng nói:
"Nhược Nhất, thiếu nợ nàng nhiều như vậy, ta đã không . . . . . ."
Nhược Nhất ngẩn ngơ, nhất thời không thể hiểu được ý trong câu nói chưa hết của hắn.
"Nhan Nhược Nhất!" Mạc Mặc hô to một tiếng, "Con mẹ nó các ngươi có thể thấy
rõ tình huống trước mắt hay không! Đây là thời điểm để các ngươi nói
chuyện yêu đương sao?” Nói xong niệm một khẩu quyết, lại quay về đánh Hồng Liên.
Nhược Nhất nhìn về phía Hồng Liên, chỉ thấy tay áo hắn tung bay, một đầu tóc
đen như ác quỷ trong khoảng không bay múa. Sắc mặt của hắn tái nhợt như
trước, thế nhưng khóe mắt lại chảy xuống huyết lệ, đọng lại trên khuôn
mặt trắng như tờ giấy, lộ ra vẻ quái dị kinh khủng.
Mạc Mặc vẽ một cái trận ma pháp màu vàng thật lớn ở trong không trung, đưa
tay lên, rút ra một trường kiếm lấp lánh ánh sáng lưu động. "A!" Nàng
hét lớn một tiếng, nhắm ngay vào đầu Hồng Liên bổ tới.
Nhược Nhất vốn tưởng rằng kết cục dưới đường kiếm này sẽ là một cái thi thể
bị chia hai, đang muốn hô to "Dừng tay" không ngờ một kiếm Mạc Mặc kia
lại bị chặn bởi một tầng kết giới màu đen đỏ che ở bên ngoài!
Linh lực của Mạc Mặc cùng kết giới chạm vào nhau kịch liệt phát ra tia lửa,
một ít linh lực bắn ngược trở về trực tiếp làm hai má Mạc Mặc bị thương. Mạc Mặc không chút nào lùi bước, đem linh lực đều rót vào bên trong
trường kiếm, luôn miệng khẽ quát, không thể chém được kết giới này.
Có lẽ bị Mạc Mặc khiến cho hung ác, Hồng Liên khẽ động mãnh liệt, nâng mắt trừng về hướng Mạc Mặc, huyết lệ trên mặt như chảy ra, hắn chậm rãi nâng tay lên, nhắm ngay Mạc Mặc, lòng bàn tay ngưng tụ lại một trận gió lốc màu đen. . . . . .
"Mạc Mặc cẩn thận!" Nhược Nhất kinh hô.
Thương Tiêu nhướng mày, định phải ra tay, một luồng ánh sáng màu đỏ cam từ một người khác hướng đến mà đánh vào phía trên kết giới của người nọ.
Mọi người chỉ nghe thấy một hót trong veo của tiếng phượng hoàng vang lên,
trong nháy mắt Nhược Nhất liền thấy một con chim phượng hoàng thân đỏ
thẩm từ phía sau Hồng Liên từ từ bay tới. Nó bay nghiêng ngả, tựa như
bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Tiếng kêu kia khi truyền vào tai
Nhược Nhất, nghe giống như tiếng Nguyệt Hoàng gọi người yêu.
Sắc mặt Hồng Liên hơi hơi khẽ động, huyết lệ trên mặt dần dần ngưng trào ra.
Nguyệt Hoàng. . . . . .
Nhận thấy được đối thủ phân tâm, Mạc Mặc hét lớn một tiếng, ánh sáng của
trường kiếm lập tức tăng vọt. Lúc này Nhược Nhất muốn gọi dừng tay đã
không còn kịp rồi."Răn rắc " Kết giới màu đen đỏ liền bị nứt ra một khe
dài.
Phượng hoàng kêu dài, thanh âm này như tiếng khóc.
Mạc Mặc vẽ hạ một đường kiếm, lập tức chém người hắn làm hai nửa. Mà đều
làm cho người ta kinh dị chính là, ở trong thân thể Hồng Liên như thế
nào lại không có một giọt máu chảy ra, hắn nhìn thấy thân thể của mình
bị bổ ra, ngay cả một chút biểu hiện dao động cũng không có!.
Như là nhận ra được cái gì, sắc mặt của Thương Tiêu bỗng nhiên hơi đổi, cấp tốc bay về phía kia, hắn một tay đem Nhược Nhất ném tới trong lồng ngực của Mạc Mặc, chợt đánh một chưởng ở trên bả vai của Mạc Mặc, đưa hắn
bay thẳng ra xa hơn mười trượng. Trong tay Thương Tiêu niệm một ấn chú
nhanh chóng chụp trên trán của Hồng Liên.
Lập tức, biểu hiện của Hồng Liên trở nên vạn phần thống khổ, thân mình bị
Mạc Mặc chém ra hai nửa giống như nước bắt đầu mấp máy, hắn thét một
tiếng chói tai, hóa làm một cỗ khói đen quấn quanh người Thương Tiêu,
giống như một con rắn, quấn lấy Thương Tiêu càng lúc càng chặt.